Thịnh Đường

Chương 22



Editor:Khúc Nam

Beta: Thanh Du

*****

Lý Thế Dân thoáng giật mình, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Nhưng môi lưỡi tiếp xúc thế này thật dễ dàng nhen lên một ngọn lửa. Bởi vì đối phương… là đại ca. Khi ý niệm này lóe lên trong đầu, nỗi ẩn nhẫn và lý trí hắn vẫn khổ tâm níu giữ bấy lâu đều sụp đổ tan tành. Không kịp suy nghĩ, theo bản năng đẩy đối phương ngả ra tựa vào thân cây, sau đó chiếm lấy thế chủ động.

Không để ý đến cánh tay trái trọng thương, hai tay Lý Thế Dân giữ chặt cằm anh, điên cuồng hút lấy hơi thở đã khiến mình si luyến biết bao năm. Mà anh cũng không chịu tỏ ra yếu thế, vươn hai tay ôm lấy hắn, mạnh mẽ đáp lại.

Nụ hôn giống như chiếm đoạt lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau lấp đầy cả lý trí, khiến người ta không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, mặc cho dục vọng nguyên thủy thôi thúc bản thân, dây dưa chìm đắm sâu thêm từng chút một.

Lý Thế Dân vừa điên cuồng hôn môi người nằm dưới, đầu ngón tay vừa nhanh chóng di chuyển, qua quýt cởi bỏ y giáp đối phương. Hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ xem chuyện này bắt đầu từ đâu.

Y giáp trắng bạc rơi bịch xuống đất, chỉ còn lại ngoại y trắng thuần lấm tấm máu. Dưới ngoại y là lý y trắng muốt không nhiễm bụi trần, dưới lý y…

Lý Thế Dân vươn tay trườn vào, đầu ngón tay dò dẫm lung tung, cởi bỏ y phục anh Vạt áo trước bị kéo mạnh mà nới lỏng, lộ ra cần cổ và khuôn ngực trắng mịn như ngọc.

Lý Thế Dân vội vã kết thúc nụ hôn dài đến suýt ngạt thở kia, dán môi lên vành tai anh từng chút từng chút hôn xuống dưới. Đến cổ, đến cằm, đến xương quai xanh, đến trước ngực, hôn lộn xộn mà vội vàng, nhưng lại cố chấp không muốn buông tha bất cứ nơi nào.

Đúng lúc này, hắn bỗng nghe “bịch” một tiếng. Hóa ra chính là y giáp của hắn, không biết đã bị cởi bỏ và rơi xuống đất từ bao giờ.

“Đại ca……” Lý Thế Dân ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.

Lý Kiến Thành ngửa đầu tựa vào thân cây sau lưng, để lộ những đường cong thon gầy mỹ lệ chạy dài từ cổ xuống ngực. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, toàn thân anh như tắm trong ánh nắng chiều vàng nhạt, gương mặt trở nên hết sức nhu hòa. Mà phía sau tầng hơi nước mông lung nơi đáy mắt, mơ hồ còn thấy được chút động tình, khiến tim người ta loạn nhịp.

Ánh mắt đó đối với Lý Thế Dân dường như là một loại mê hoặc trí mạng. Hắn nhất thời ngây ra, quên luôn mình đang định nói gì.

“Đừng nói gì cả.” Nhưng đúng lúc này Lý Kiến Thành bỗng nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời hắn. Thanh âm xưa nay vẫn trong trẻo mà lạnh lùng của anh, giờ lại vì động tình mà hơi khàn đi. Lời vừa lướt qua tai, tay anh đã cởi bỏ vạt áo xộc xệch trước ngực Lý Thế Dân, cắn mạnh lên cần cổ hắn.

Lý Thế Dân chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng, hắn ra sức ôm chặt đối phương vào lòng, cũng cúi đầu trằn trọc hôn lên cổ anh.

Qua mấy lần chiến loạn, trên người cả hai đều thấm đẫm máu tươi. Trong lúc hôn môi, vị máu tanh đó cũng ngập tràn trong miệng, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, đột ngột đẩy sự kích thích của hai người lên đến đỉnh điểm.

Lý Thế Dân xé nát quần áo của mình và đối phương, vứt lung tung xuống đất. Thoáng chốc, trong lúc đang dây dưa, quần áo hai người đã cởi ra bằng sạch, sau đó cả hai ngã lăn xuống.

Lý Thế Dân nằm đè phía trên, chăm chú nhìn người bên dưới, trong mắt ngập tràn ái dục. Lý Kiến Thành cũng nhìn hắn một lát, sau đó chậm rãi nhắm mắt. Hàng mi dài thấp thoáng bóng nước, hơi khép lại, che đi màn sương mờ cùng với nét động tình ẩn sâu nơi đáy mắt.

Toàn thân anh dường như trở lại với vẻ bình tĩnh ban đầu. Cơ thể vẫn phập phồng theo từng nhịp thở, trong khoảnh khắc dường như đã mất đi một tầng lửa nóng.

Lần đầu tiếp xúc da thịt, Lý Thế Dân vẫn luôn e sợ phải nhìn vào đôi mắt kia, sợ đôi mắt lạnh như băng tuyết mà sắc bén như dao đó sẽ khiến mình mất đi dũng khí tiếp tục hành động. Nhưng lúc này đây, hắn lại khao khát nhìn rõ từng chút thần sắc của đối phương, cứ như chỉ làm thế mới khiến hắn thật sự tin rằng mọi chuyện đang diễn ra đều là sự thật mà không phải một giấc mộng hư vô.

“Đại ca.” Lý Thế Dân khẽ gọi một tiếng, nhưng đối phương chỉ im lặng không đáp.

Mà trong lúc chờ đợi, Lý Thế Dân cũng dần dần trầm xuống, lặng lẽ nhìn đối phương. Lý Kiến Thành khép hờ hai mắt, ngửa đầu nằm dưới thân mình; đường cong nhu mỹ tột cùng trên cần cổ anh cũng lộ ra ngay trước mắt hắn, không hề che giấu.

Dưới ánh tà dương, đẹp không sao tả xiết.

Lý Thế Dân chăm chú ngắm nhìn, ngày càng trở nên mất kiềm chế. Hắn vươn tay, bày ra dáng vẻ nguyên sơ nhất của đối phương, chậm rãi cúi người bằng một tư thế hết sức hài hòa.

Nhưng ngay trước khi tiến vào, hắn bỗng ngừng lại.

“Đại ca…” Hắn yên lặng nhìn người trước mặt, lại khàn giọng nói: “Mở mắt ra, được không?”

Lý Kiến Thành nghe vậy liền chậm rãi mở mắt. Cho đến khi trông thấy một tia dục vọng không kìm nén nổi trào dâng trong mắt anh, Lý Thế Dân bỗng cảm thấy dục hỏa mới nguội đi chút ít giờ đã dễ dàng bị khơi lên. Hắn hít sâu một hơi, đột ngột động thân, hoàn thành gắn kết sau cùng và cũng là gắn kết sâu sắc nhất giữa hai người.

Thân thể Lý Kiến Thành chợt căng ra, một giọt mồ hôi lăn dài xuống theo trán anh. Anh ngẩng đầu, chậm rãi thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó, sự va đụng không ngừng lặp lại dưới hạ thân khiến thần trí anh bắt đầu trở nên mơ hồ.

Giống như tìm kiếm một cây gỗ trôi nổi giữa trùng khơi, anh vô thức đưa tay bám lấy bả vai Lý Thế Dân, thân thể không ngừng đung đưa theo từng chuyển động của đối phương. Giữa tiếng thở dốc hòa vào nhau của hai người, anh phảng phất nghe Lý Thế Dân ghé tai thấp giọng gọi tên mình.

Đại ca… Đại ca… Đại ca…

Thanh âm khàn khàn mà cố chấp.

Thật giống như… tiếng gọi cuối cùng trước Huyền Vũ môn kiếp trước.

Lý Kiến Thành không muốn nhớ lại nữa. Cảm nhận được đối phương lại cúi xuống hôn mình, anh nhắm nghiền hai mắt, buông thả cho bản thân cuốn vào những tiếng gọi như dòng nước xoáy đó, trầm luân một lần.

Cảm giác liên tục bị lấp đầy rồi lại trống rỗng, cực đau rồi cực khoái cứ luân phiên thay thế lẫn nhau. Ngày hôm nay, nỗi tuyệt vọng và kiên trì giữa ngọn lửa đó, sự nhẫn nại và đau đớn tột cùng khi phát bệnh, cảm giác dày vò khi chờ đợi giữa rừng, mất đi rồi lấy lại…

Những chuyện đã trải qua hôm nay cứ lần lượt lóe lên trong đầu như điện chớp; yêu hận tình thù kiếp trước kiếp này, giờ cũng không cần chấp nhất nữa. Sau khi sống lại, chỉ trong vòng một ngày, những áp lực và ẩn nhẫn giấu trong lòng bao lâu nay cuối cùng đã buông xuống bằng cách này, hoàn toàn và triệt để…

Tạm thời, đều buông xuống hết đi.

Sau cơn hoan ái, Lý Kiến Thành nằm ngửa mặt, im lặng nhìn bầu trời bên trên, dần dần bình tĩnh trở lại. Lý Thế Dân ngã gục trên người anh, hai tay ôm chặt eo người bên dưới, vùi mặt vào cổ anh mà thở dốc.

Lúc này trời đã xâm xẩm tối, ráng chiều đỏ thẫm đã dần mất đi sắc màu rực rỡ, sắp sửa biến mất trong màn đêm mịt mùng.

“Đại ca…” Đúng vào lúc này, Lý Kiến Thành bỗng cảm thấy cánh tay ôm eo mình đột ngột siết chặt, sau đó lại nghe có tiếng thì thầm bên tai: “Đây không phải là mơ.”

Lý Kiến Thành vẫn không dời mắt, chỉ cười khẽ mà đáp: “Không phải.”

Lý Thế Dân nghe vậy thì cố mở to mắt, nhìn anh đăm đăm. Mũ cài tóc của Lý Kiến Thành đã bị hắn tháo ra từ lâu, suối tóc đen xõa tung bốn phía lại càng tôn lên gương mặt nhu hòa thanh lệ khiến lòng người rung động. Nhưng chẳng hiểu vì sao, sau cơn mưa tạnh mây tan, hắn chợt cảm thấy cơ thể đại ca đột ngột trở nên lạnh lẽo, khiến hắn không khỏi nghi ngờ trận giao hòa xác thịt điên cuồng và cháy bỏng vừa rồi có thật sự tồn tại hay chăng.

Hắn gắng gượng nhoi lên, muốn nhìn rõ người đối diện. Nhưng trước mắt bỗng mờ mịt, cuối cùng chỉ đành gục xuống lần nữa, tiếp tục dựa vào vai đối phương.

Rồi hắn mơ hồ nghe được tiếng thì thào của Lý Kiến Thành: “Thế Dân, tương lai liệu sẽ có một ngày…… ngươi và ta binh đao tương ngộ?”

Lý Thế Dân im lặng giây lát, sau đó khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Nếu có ngày đó, xin đại ca hãy… lấy mạng ta trước… đi…”

Câu trả lời không khẳng định, mà cũng không phủ định.

Lý Kiến Thành nghe vậy ngẩn người, cuối cùng chỉ đành cười khổ một tiếng. Cho dù đáp án của Lý Thế Dân có hơi bất ngờ, nhưng câu hỏi của anh chẳng phải cũng rất buồn cười hay sao?

Chuyện tương lai, mấy ai có thể nói trước?

Lắc đầu, anh cố đứng dậy, nói: “Sắc trời đã muộn, nếu không quay về, chỉ e phụ thân…” Mới nói đến đây, bỗng cảm thấy có gì đó khác thường.

Lý Kiến Thành quay đầu nhìn sang, phát hiện Lý Thế Dân đã ngã xuống bên cạnh anh, không biết đã hôn mê từ khi nào.

Trên vai phải của hắn, máu đang ồ ồ chảy ra, nhuốm đỏ quần áo hai người.

Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn hắn, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vén lại làn tóc rối trên trán đối phương, chậm rãi vuốt ve má hắn.

Lặng im một lát mới bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Đúng là… ngốc đến không màng sống chết mà.”

*****

Khi Lý Kiến Thành đưa Lý Thế Dân trở về thành, Lý Uyên đã vội vàng đích thân dẫn người tới đón.

Tam quân đại thắng, nhập chủ Trường An, hai đứa con cả lại bỗng dưng biến mất không rõ tung tích, bao nhiêu nhân mã phái đi tìm kiếm đều thất bại trở về. Lý Uyên chờ đợi trong thành lòng đã nóng như lửa đốt, giờ thấy hai người trở về, đang muốn chất vấn lại phát hiện Lý Thế Dân đang tựa vào ngực Lý Kiến Thành, thân thể vô lực đung đưa theo nhịp ngựa phi, hình như đã hôn mê mất rồi. Vai trái hắn băng kín gấm trắng, màu máu đỏ tươi đã thấm đẫm ra ngoài.

Lập tức kinh hãi, phân phó hạ nhân đưa người về thành trị liệu.

Lý Kiến Thành giao Lý Thế Dân lại cho hạ nhân rồi xoay người xuống ngựa giữa vòng người vây kín. Khi xuống tới mặt đất, chân bỗng run lên, cơ thể lung lay nghiêng ngả. Lý Uyên vội đỡ lấy anh, lo lắng nhìn anh rồi hỏi: “Kiến Thành có bị thương không?”

“Phiền phụ thân lo lắng, con không sao.” Lý Kiến Thành lắc đầu, nói, “Đại khái là… chỉ hơi mệt mỏi chút thôi.”

Lý Uyên tạm yên tâm, dẫn anh vào thành. Lý Kiến Thành chầm chậm nhìn ngắm xung quanh, chỉ thấy trong thành Trường An đường rộng nhà cao, không hổ là mục tiêu tranh đoạt muôn đời của Quan Trung.

Đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe Lý Uyên nói: “Quân phòng thủ của con kháng địch thế nào, ta đã nghe được một phần từ tướng lĩnh,” Dừng một chút, ông vươn tay vỗ nhẹ lên vai anh, thở dài nói, “Quỷ kế lần này của địch thật sự nằm ngoài dự liệu của vi phụ, nhất thời sơ suất, đã làm khổ con.”

“Phụ thân đừng nói vậy,” Lý Kiến Thành mỉm cười đáp lời, “tình hình lúc đó tuy rằng nguy cấp, nhưng cũng may phụ thân không có ý lui quân mà lập tức đánh hạ Trường An, như thế cũng đáng giá.”

Lý Uyên nghe vậy, dường như nhớ tới điều gì, bất đắc dĩ thở dài: “Lúc đó còn đang công thành, Thế Dân nghe nói hậu phương bốc cháy liền tức tốc ném chiến cuộc xoay người bỏ đi. May mà không ảnh hưởng gì tới đại cục, nhưng nếu vì hành động này của nó mà gây ra sơ xuất thì lấy ai bù đắp cho nổi?”

“Phụ thân, lần này nếu không nhờ Thế Dân đơn thương độc mã đến cứu, chỉ e Kiến Thành đã sớm vùi thây trong biển lửa.” Lý Kiến Thành bỗng dừng lại, chắp tay nói: “Thế Dân còn trẻ, khó tránh khỏi những hành động nóng vội bộc phát, xin phụ thân đừng trách tội nó.”

Lý Uyên thấy vẻ mặt anh vô cùng khẩn thiết, đành thở dài mà nói: “Việc đã đến nước này, hai con bình an trở về là tốt rồi, làm sao vi phụ còn có thể trách tội chứ?”

Lý Kiến Thành nghe vậy, nét mặt mới giãn ra, anh mỉm cười bái tạ rồi mới tiếp: “Vậy Kiến Thành xin thay mặt Thế Dân cảm tạ phụ thân.”

“Được rồi, hai con thủ túc tình thâm, luôn luôn suy nghĩ cho người kia, vi phụ cũng mừng.” Lý Uyên cười nói, “Hôm nay công phá Trường An đúng là không dễ dàng, Kiến Thành, con cũng mau trở về nghỉ ngơi đi thôi. Những việc khác thì cứ tĩnh dưỡng mấy ngày rồi sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

“Vâng.” Lý Kiến Thành nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chắp tay thi lễ rồi xoay người cáo lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.