Đi dọc theo hành lang ra ngoài là cửa sau của khách sạn.
Vãn Tình thấy anh ta mở cửa đi ra ngoài, bất giác cô tò mò, trong lòng dầndần tin tưởng rằng anh ra có ý muốn giúp đỡ, nên cô bước theo anh ta.Nhưng đột nhiên hai người đều dừng lại ở góc tường, bởi vì từ đây mà điđến bãi đỗ xe, không khéo sẽ bị phóng viên phát hiện.
Đột nhiên,vẻ mặt anh ta hơi quẫn bách, trong lúc Vãn Tình đang kinh ngạc, anh tavội bắt lấy tay cô, đi rất nhanh về phía chỗ dừng xe.
Vãn Tìnhđuổi kịp bước chân anh ta, đợi đến khi phóng viên phát hiện ra động tĩnh bên này thì Vãn Tình đã được anh ta ấn vào trong xe kính đen có rèmche.
Đến lúc phóng viên chạy đến thì chiếc xe đã nhấn ra chạy, hòa vào dòng xe trên đường cái.
Vãn Tình nhìn thấy từ cửa kính sau xe vẫn còn phóng viên đuổi theo, tim côvẫn chưa bình tĩnh trở lại. Nỗi hận khi bị Lai Tuyết chọc giận vẫn cònchất chứa trong lòng cô, nhưng cô không hề thể hiện ra ngoài mặt.
“Vì sao anh lại giúp tôi?”
Vãn Tình khó hiểu nhìn người đàn ông cô mới gặp lần đầu tiên này, cô nói thẳng ra điều mình nghi hoặc.
“Chẳng lẽ cô không muốn trả thù sao?”
Anh ta không trả lời vấn đề của cô, mà chỉ mỉm cười. Sự ung dung, bình tĩnh này cứ như là bản chất vậy.
“Tôi không cần sự cảm thông!”
Vẻ mặt Vãn Tình trở nên căng thẳng, nếu cô là một người phụ nữ thông minhthì đã nên buông tay từ sớm. Chỉ có người ngu ngốc như cô mới đi đặtcược hôn nhân của bản thân vì một người đàn ông không yêu mình. Sau đólại còn cố chấp không từ bỏ ý định, mà cứ ‘chưa đến Hoàng Hà, chưa rơilệ’.
Một người như cô căn bản không đáng được cảm thông.
“Không phải là tôi có lòng tốt đâu.”
Ánh mắt anh ta khẽ động, khi nhìn thấy sự phẫn nộ và khổ sở của cô, anh nén tiếng thở dài, trong mắt có một tia tự giễu, chỉ là Vãn Tình không nhìn thấy được.
Nhất thời bên trong xe im lặng, càng khiến Vãn Tìnhcảm thấy áp lực. Cô rất muốn vứt khỏi đầu hình ảnh của Lai Tuyết, rấtmuốn quên đi gương mặt lạnh lùng, vô tình của Mạc Lăng Thiên.
Ngón tay thon dài của anh ta nhấn một cái, âm nhạc vang lên du dương, những ca khúc đang thịnh hành tràn ngập bên trong xe.
“Tìm được một người bạn hiểu mình không hề đơn giản, nhất là khi phải nhìnthấy toàn những kẻ phản bội, dẫn đến việc sẽ luôn bất an, đề phòng.”
Giọng của Hoàng Tiểu Hổ mạnh mẽ vang lên, đến khi Vãn Tình nghe rõ hết ca từ, thì trong lòng hơi chấn động, càng thêm đau lòng.
“Có thể đổi bài khác được không?”
Gi ọng cô nghe hơi bi ai, nhất là đúng vào lúc này, khi viền mắt cô đã hơi ửng hồng.
Anh ta hơi nhíu mày, hiển nhiên là không ngờ được nhạc trong xe của mình đã bị thay đổi, anh ta đưa tay bấm nút đổi bài hát.
“Đẩy anh ra xa, lòng chân thành chúc phúc, thắp sáng lên ánh nến, không cầnrung động đến tâm can, chỉ cần yêu một lần mà thôi, yêu đến cuối cùng bị tổn thương, khóc đến tuyệt vọng!”
Lại là một ca khúc đang thịnhhành trên TV, đúng lúc này hát lên nghe thật uyển chuyển, Vãn Tình nghethấy lời bài hát, lòng cô lại đau, bất giác cô trừng mắt nhìn người đànông bên cạnh. Cô hoài nghi, phải chăng là anh ta cố ý khiến cô khó chịu.
“Anh không biết người đang cảm thấy khó chịu phải nghe bài hát này sẽ càng buồn sao? Đổi đi!”
Cô rất ít khi tùy hứng như vậy với người xa lạ, nhưng mà lúc này cô lại không nhịn được nữa.