Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 144: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 2)



Sự xuất hiện của LaiTuyết đã phá vỡ cuộc sống của cô. Lời nói của cô ta khiêu khích sự tônnghiêm của cô. Sự hãm hại của Lai Tuyết đã giết chết cuộc hôn nhân củacô. Còn câu nói lúc này của bà Kiều lại càng khiến Vãn Tình cảm thấy đời người hệt như một vở kịch.

Hạ Vãn Tình cô vĩnh viễn không phải là Lai Tuyết, hiển nhiên cô cũng không thể nào làm được những việc lấy lòng người khác.

Trên thực tế, khi Kiều Tân Phàm không có ở nhà thật ra cũng không quá khổ sở với cô, bà Kiều cũng không phải người khó ứng phó.

Vãn Tình được cho phép, cô liền lên lầu, về đến phòng ngủ, cô mở máy tínhra xem vài tin tức, sau đó mở vài bộ phim Hàn Quốc đang nổi tiếng lênxem. Đã rất lâu rồi cô chưa xem phim truyền hình, ngoài công việc ra thì dường như cô không có bất cứ chuyện thú vị nào để làm.

Nhưng hiện tại, đột nhiên cô lại cảm giác được sự ấm áp của cuộc sống khi có thể ở nhà xem TV, chờ chồng đi làm về.

Vãn Tình không khỏi mỉm cười, điều cô muốn chính là đơn giản như thế này mà thôi.

Ban đầu, cô không thể chuyên tâm xem phim, cô sốt ruột nhìn đồng hồ, chờmong Kiều Tân Phàm có thể về sớm một chút. Cô cố gắng lặng lẽ kìm chế sự bất an ẩn ẩn trong lòng.

Nhưng càng xem thì Vãn Tình càng mê mẩn nội dung của bộ phim, thậm chí cô còn ôm cả chiếc khăn bông vào lòng,lúc khóc, lúc lại cười. Cuối cùng cô hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim, cho đến lúc cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Vãn Tình ngước đôi mắt đẫmnước mắt đối diện với vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa lo lắng của Kiều TânPhàm.

“Sao lại khóc?”

Đón nhận ánh mắt quan tâm của KiềuTân Phàm, Vãn Tình còn chưa kịp giải thích thì anh đã bước nhanh đến bên giường, ngồi xuống. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng sự mỏi mệt trên mặtanh, cũng như mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở của anh.

“Em đang xem phim. Sao anh về trễ vậy, đi uống rượu sao? Có mệt không? Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.”

Vãn Tình vội vàng tươi cười giải thích. Cô buông máy tính xuống thì thấy anh mỉm cười:

“Còn tưởng gặp chuyện gì không vui ~”

Vãn Tình nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong mắt Kiều Tân Phàm, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ cười nói:

“Em không yếu đuối thế đâu.”

Đổi lại, cô không cần phải… oán trời trách đất nữa. Nếu cô lựa chọn tintưởng Kiều Tân Phàm, cứ như thế mà sống một cách thản nhiên. Bằng khôngthì chẳng cần Tịnh Ái ra tay, cô đã tự đánh bại mình.

“Em tắm chưa?”

Đột nhiên Kiều Tân Phàm ôm lấy Vãn Tình, cả người cô ngồi trong lòng anh,trên người anh thoảng mùi rượu, nhưng cũng không hề khiến cho người khác chán ghét. Cô nhìn anh, lắc đầu nói:

“Chưa, đợi anh tắm xong rồi thì em sẽ tắm.”

Đúng vậy, cô không thể làm được việc ân cần đưa cơm như Lai Tuyết, cũngkhông muốn truy cứu việc giữa anh và Tịnh Ái. Cô chỉ muốn đợi một kếtquả mà mình mong muốn, cũng tin tưởng rằng Kiều Tân Phàm có thể cho côkết quả này.

“Vậy tắm cùng nhau đi ~”

Kiều Tân Phàm dứtlời, anh liền hôn Vãn Tình. Giọng anh thoáng chút say, lại hơi khàn khàn cố chấp. Vãn Tình còn chưa kịp để ý lời anh nói thì đã bị anh đẩy ngãlên giường.

Anh nhiệt tình, mãnh liệt khiến cô hơi nhíu mày. Độtnhiên Vãn Tình mở mắt đối diện với ánh mắt sáng ngời, mà lại như cấtgiấu rất nhiều tâm sự của anh.

Trong mắt anh có tình yêu say đắmcủa anh đối với cơ thể cô, có sự chuyên chú, lại như ẩn giấu khó pháthiện chút tức giận. Môi anh không cười mà lãnh khốc.

Lòng cô run lên, không rõ là chua xót, là đau khổ, hay là ngọt ngào.

Kiều Tân Phàm cũng có khi phải đau đớn sao? Anh đang xem cô là nơi phát tiết lòng mình ư?

Bất giác Vãn Tình tái nhợt, cả người cô cũng trở nên cứng ngắc. Kiều Tân Phàm lập tức cảm nhận được điều này.

“Làm em đau rồi sao?”

Anh đau lòng hỏi, trong đôi mắt anh rốt cuộc cô không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại sự quan tâm, dịu dàng với cô, hệt như cẩn thận che chở, âu yếmbảo bối vậy. Anh như thế này là đang giận dỗi cô à? Còn cô lại vì bị anh làm đau, cho nên không muốn giúp anh thỏa mãn nữa.

“Ông xã ~”

Đột nhiên cô dịu dàng gọi một tiếng ‘ông xã’, cô rõ ràng cảm giác được cơthể của anh, đôi mắt cô khẽ chớp, khóe môi mỉm cười yếu ớt.

“Ừm ~”

Anh đáp lại một cách rất vui vẻ. Vãn Tình chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thỏamãn này của Kiều Tân Phàm, cô không khỏi mỉm cười, chủ động hôn lên mimắt anh, ánh mắt cô, bàn tay cô cũng chủ động vuốt vẻ bờ vai anh, nhưthể đang dỗ đứa trẻ giận dỗi vậy. Hành động của cô có chút gợi cảm, lạicó sức hấp dẫn vô hình, đủ làm cho anh tức khắc trầm luân.

Sao một hồi kích động, Vãn Tình còn nghe thấy bên tai Kiều Tân Phàm thỏa mãn khẽ gọi tên cô.

Khi anh bế cô vào phòng tắm, Vãn Tình như cảm giác được Kiều Tân Phàm lại thêm gần cô hơn.

Trong lúc cô gặp khó khăn, Kiều Tân Phàm che nắng che mưa cho cô. Còn cô, một khi đã lựa chọn con đường hôn nhân này, cô cũng nên bao dung với anh.

Một đêm này, Vãn Tình phát hiện Kiều Tân Phàm thậm chí còn đi vào giấc ngủsớm hơn cả cô. Lắng nghe hơi thở đều đều của anh, cô cũng bình yên nằmtrong lòng anh, nặng nề đi vào mộng đẹp.

Liên tiếp ba ngày, KiềuTân Phàm đều về nhà rất khuya, trên người anh lại thoảng hơi rượu. Saukhi trở về liền ôm cô triền miên, rồi cùng nhau tắm rửa, giống như mộtđôi tình nhân cực kỳ ân ái chiếm lấy nhau, cùng chào đón ngày mới đến.Đến ngày cuối tuần, Kiều Tân Phàm dậy rất sớm.

“Dậy rồi sao?”

Vãn Tình cảm giác hít thở có chút không thỏa mãn, cô mở mắt ra thì ngón tay thon dài của Kiều Tân Phàm khẽ nhéo mũi cô, anh tươi cười sảng khoái,so với anh thì lúc này cô có hơi lười nhác.

“Ư, mấy giờ rồi?”

Vãn Tình ngáp dài, nặng nề xoay người, rồi lại nhắm mắt, cuộn mình lại không muốn cử động hệt như một đứa trẻ mới sinh.

“Tám giờ rưỡi, anh có hẹn với văn phòng rồi, lát nữa họ sẽ đến quay phim, cả Bí thư Hạ và phu nhân cũng đến ~”

Bỗng nhiên Vãn Tình lập tức mở mắt, ngồi thẳng dậy. Khi phát hiện chăn bịrớt xuống, cô lập tức chụp lấy, đổi lại Kiều Tân Phàm đang tỏ vẻ bỡncợt, anh cúi đầu chạm mũi vào chóp mũi cô, thân thiết nói:

“Còn giấu cái gì nữa hả bà xã? Mỗi nơi trên người em, anh nhắm mắt cũng biết rõ hết rồi.”

Vãn Tình đẩy mạnh Kiều Tân Phàm ra, kéo chăn lên che qua đầu. Tiếng cườithoải mái của Kiều Tân Phàm trong phòng ngủ thậm chí đã vang ra tận bênngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.