CảTương Văn Nhạc và Cục trưởng Cao đều cùng trố mắt nhìn người kia, rồi vô thức chuyển ánh mắt về phía Hạ Vãn Tình. Chỉ thấy khuôn mặt Vãn Tình đã trắng bệch, thế nhưng biểu cảm lại vẫn bình tĩnh.
“Vãn Tình, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”
Giọng nói này, khuôn mặt này, nụ cười này đã biến mất ba năm qua, giờ phút này trở lại giống như một cơn ác mộng.
Lai Tuyết mỉm cười, dịu dàng thanh nhã, hoàn toàn không hề có vẻ gì là nhân tình đáng xấu hổ, mà ngược lại còn tự tin gấp mười lần vợ cả.
Chẳng qua là cô ta dựa vào việc có được tình yêu của Mạc Lăng Thiên. Vãn Tình nhìn thẳng mặt Mạc Lăng Thiên.
Khuôn mặt tuấn tú này, nụ cười đã làm điên đảo biết bao cô gái, cũng chính nụ cười này đã mê hoặc toàn bộ tâm trí của cô. Giờ phút này sao lại giốngnhư ma quỷ.
Nếu nói cuộc hôn nhân ba năm của họ là nhà giam củaquỷ, vậy thì cuộc gặp gỡ này chính là quyết định của quỷ, đủ để đẩy VãnTình vào chỗ chết.
Được, tốt lắm. Ba năm, cô đã thua, không thểkhông thừa nhận, khi nhìn thấy bàn tay ngọc ngà của Lai Tuyết đang khoác vào cánh tay Mạc Lăng Thiên, thì lòng cô đã hoàn toàn vỡ vụn, không còn cách nào liền lại được nữa.
Đêm tân hôn ngày đó, anh ta nói: ‘Tình yêu của Hạ Vãn Tình cô rất tùy tiện, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu cô!’
Lúc này cô đã tin.
Tin đến sái cổ, tin đến tan nát cõi lòng.
Cô chưa từng khóc trước mặt anh ta, nhưng giờ phút này cô vô cùng đau lòng, tuyệt vọng.
“Mạc Lăng Thiên, đây là quà gặp mặt của anh sao?”
Lời này là cô cố ý nói cho Lai Tuyết nghe, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Mạc Lăng Thiên. Cô dùng tất cả sức lực, lời vừa nói ra khiến cõi lòng đaunhư cắt, thậm chí ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Nhưng cô không muốn để bản thân phải bối rối.
Hạ Vãn Tình cô rất quan trọng thểdiện, rất mạnh mẽ. Cô đã từng nghĩ rằng dùng thời gian cả một đời chămsóc thì anh ta sẽ quay đầu lại, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Nhưng cô đã hoàn toàn sai rồi, cô quật cường cao nhiêu thì anh ta tàn nhẫn bấy nhiêu.
Cô vừa cười vừa giận dữ nói, ban đầu chỉ hơi run rẩy, nhưng trong mắt đã không thể ngăn được nước mắt cứ rơi!
Đúng vậy, cô đã không còn đường lui rồi.
Chuyện này không hẳn là không tốt, có lẽ là anh ta chỉ đang giúp cô kết thúc việc này một cách êm đẹp.
Khuôn mặt lạnh lùng đã từng rất đẹp trai kia, lúc này thật quá ngứa mắt!
“Cô Hạ ~”
Tiểu Quách hơi lo lắng gọi cô, Cục trưởng Cao cũng hối hận đã đưa Vãn Tìnhđến chỗ này, còn Tương Văn Nhạc lại giả vờ như không hay không biết.
“Hạ Vãn Tình, muốn nói gì thì lát nữa về rồi nói sau!”
Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên lạnh lùng, chế giễu, mà lời anh ta vừa nói ralại càng làm cho người ta buồn cười, giờ cô lại là người cố tình gây sựcơ đầy?
“Mạc Lăng Thiên, chúng ta kết thúc rồi!”
Cô ngẩngcao đầu, trước mặt mọi người, cô tao nhã, thanh thoát như một bà hoàng,chẳng quan tâm đến việc tim đang rỉ máu, cô sẽ không để lộ ra sự yếuđuối của bản thân.
Cô mạnh mẽ giống như chiến sĩ trên chiến trường đầy mùi thuốc súng, nhưng vẻ mặt của cô lại quá thê lương.
Đúng vậy, những gì cô đã cố gắng cho cuộc hôn nhân ba năm này quả thật quá đáng buồn.