Kiều Tân Phàm nóiđúng, nếu như là Lai Tuyết, có lẽ cô ta sẽ không dùng cách lòng vòng thế này, hoặc rất có thể thông tin đã đến tay giới truyền thông rồi, đó mới là phong cách của Lai Tuyết.
Thế nhưng cô chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này thì đã bị bà Kiều gọi ra ngoài.
“Hai cháu đang làm gì thế? Khách khứa nhiều như vậy, sau này còn rất nhiều thời gian để ở riêng bên nhau cơ mà.”
Hiển nhiên là bà Kiều không vui khi cháu trai và cháu dâu trốn việc, nên bàkhông khỏi nghiêm mặt răn dạy. Vãn Tình nhìn sự cao quý, thanh nhã cùngdáng vẻ hăng hái bận rộn cho lễ cưới của bà Kiều, lòng cô không khỏi hơi lo lắng. Nếu như thân thế của cô bị phơi bày, bà Kiều tuyệt đối sẽkhông thản nhiên bình tĩnh tiếp nhận giống như Kiều Tân Phàm đâu.
“Thưa bà nội ~”
Vãn Tình còn đang định mở lời thì bà Kiều đã nói:
“Mau qua đó đi, người nhà họ Tịnh đã đến rồi đấy, hai cháu phải biết nên làm gì biết không.”
Khi bà Kiều nói lời này, ánh mắt của bà hướng về phía Vãn Tình. Lòng VãnTình căng thẳng, lời muốn nói đành phải nuốt vào bụng. Cô nhìn Kiều TânPhàm, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc, nhưngvẫn bình tĩnh nói.
“Đi nào! Qua đó nhìn xem.”
Đối mặt với sự thản nhiên của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình hơi dùng sức nắm chặt tay anh thì lại nghe thấy anh nói:
“Đừng lo lắng, chúng ta đâu phải đang đi ra chiến trường đâu nào.”
Nghe lời nói đùa của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình đáp lại anh:
“Em chỉ là muốn nắm chặt lấy anh, không cho phép bất cứ ai có cơ hội mơ tưởng mà thôi.”
Nếu như là trước kia thì mỗi khi bị uy hiếp, Vãn Tình sẽ phẫn nộ và kíchđộng, còn hiện tại sau khi đã lấy lại bình tĩnh thì lòng cô càng thêmtỉnh táo, bất cứ người nào cũng không thể cướp đi Kiều Tân Phàm của cô,cũng không có bất cứ ai dễ dàng lay động niềm hạnh phúc của cô nữa.
Ngày hôm đó ở buổi tiệc của Bộ trưởng Lưu, Tịnh Ái đã phải buông tay, theotrực giác của phụ nữ, Vãn Tình không cho rằng giờ phút này cô ta đến đây để chúc phúc. Ngược lại, nếu Tịnh Ái đã có thể bình thản xuất hiệntrong hôn lễ của Kiều Tân Phàm là hoàn toàn không bình thường.
Từ xa cô đã nhìn thấy Tịnh Ái, cô ta mặc một bộ lễ phục tao nhã, dáng vẻluôn tự tin dù ở bất cứ nơi đâu của cô ta từ trước đến nay đều khiến Vãn Tình rất nể phục.
Tóc Tịnh Ái được búi cao, dáng vẻ bước đi nhẹnhàng, thanh thoát, dù nụ cười luôn nở trên môi, nhưng lại khiến ngườita có cảm giác đầy kiêu ngạo. Điều này khiến Vãn Tình hiểu ra rằng côgái này tuyệt đối không phải là người dễ dàng từ bỏ.
“Tân Phàm rất vinh dự được đón tiếp ông Tịnh và bà Tịnh đến tham dự hôn lễ của cháu.”
Kiều Tân Phàm lễ phép và khiêm tốn mỉm cười, nhưng anh cũng không giành nóihết mà quay sang nhìn Vãn Tình, cô lập tức hiểu ra rồi mỉm cười nói:
“Vãn Tình xin chào mừng cô Tịnh ~”
Nhưng Vãn Tình còn chưa nói xong thì đã nhận ra bên cạnh Tịnh Ái còn có một người khách khác.
“Cha xem có phải là cô dâu rất giống con không? Phải rồi, tôi quên giớithiệu, đây là cha tôi, ông Tịnh Vanh, ông ấy chính là một người vô cùngbận rộn khó mà gặp được lắm đấy nhé.”
Cô không thể phân biệt rõđược lời Tịnh Ái nói là lời giới thiệu chân thành, hay là đang nói mócHạ Vãn Tình chỉ là thế thân của Tịnh Ái nữa.
Nhưng Vãn Tình không muốn cho cô ta cơ hội tấn công, cô quay sang lễ phép đón tiếp Tịnh Vanh:
“Cảm ơn chú Tịnh đã đến tham dự hôn lễ của chúng cháu ạ.”
Vãn Tình mỉm cười lịch sự giống như tiếp viên hàng không đứng trước mặtkhách hàng vậy. Thật sự là ánh mắt của Tịnh Vanh quá sắc bén, dù chỉđang mặc thường phục, nhưng khí chất tỏa ra từ con người này cũng khiếnngười ta cảm thấy không phải là một nhân vật tầm thường. Khuôn mặt ôngta vô cùng lạnh lùng, bên thái dương còn có một vết sẹo dài đáng sợ, gần như kéo dài vào tận bên trong tóc mai. Còn ánh mắt của ông ta thì không có chút gì ấm áp, nhất là ông ta lại cao hơn Tịnh Đạo Hoành, nên vôhình trung mang đến áp lực mãnh liệt.
Vừa nhìn là biết ngay loạingười này mặc dù không cao cao tại thượng, nhưng lại mang khí chất lạnhlùng không cho người khác đến gần được hun đúc từ trong hoàn cảnh giankhổ.
Đón nhận nụ cười lễ phép và chu đáo của Vãn Tình, Tịnh Vanhcũng chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn rất lạnh lùng nhìn khuôn mặt của VãnTình. Còn cô bị ánh mắt này nhìn chăm chú thì hơi căng thẳng, cô lực bất tòng tâm, đành cố nắm lấy tay Kiều Tân Phàm. Dù vậy thì người nhà họTịnh đều chú ý đến động tác này của cô.
Khi Tịnh Ái nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt của cô và Kiều Tân Phàm, ánh mắt cô ta hơi trầmxuống, nhưng cũng không thể hiện rõ ra mặt. Lúc này, Kiều Tân Phàm đãlịch sự, chu đáo đón tiếp.
“Bên kia đã chuẩn bị xong đồ uống và nơi nghỉ ngơi, kính mời các vị theo cháu ạ.”
Kiều Tân Phàm nắm tay Vãn Tình đón tiếp người nhà họ Tịnh. Cô chú ý giọngnói và vẻ mặt của anh hết sức tự nhiên, không hề có chút luống cuốngnào. Thậm chí không còn cả sự lạnh lùng khi lần đầu tiên anh gặp Tịnh Ái nữa.
Còn Tịnh Ái ngây thơ kia lại có vẻ rất chướng mắt với sựhạnh phúc của cô và anh. Cuối cùng, cô ta thoải mái ngồi trên ghế dài,cất giọng hỏi:
“Tôi muốn uống một ly Seventhheaven pha theo vị của Anh, không biết ở đây có không nhỉ?”
Với lời bắt bẻ và ánh mắt đầy ẩn ý của Tịnh Ái, Vãn Tình biết rằng nhữngthứ cô ta nói đến đây là những điều mà cô chưa từng biết đến. Sự cố chấp của Tịnh Ái lúc này đây không hề khác chút nào với sự say đắm mà côtừng dành cho Mạc Lăng Thiên.
“Xin lỗi, tôi nghĩ cái này thì phải hỏi người pha rượu mới biết được.”
Kiều Tân Phàm vừa nhìn Tịnh Ái, vừa chậm rãi, bình tĩnh nói khiến cô ta có hơi không tự chủ được.
“Không sao, dù sao thì hôm nay quan trọng nhất cũng không phải là uống rượu,mà là Hạ Vãn Tình. Vậy thì một ly nước đá đi, tôi thích nhất loại này.”
Tịnh Ái tỏ vẻ dịu dàng trả lời, nhưng lại khiến Vãn Tình hiểu ra, cô không còn sự hiện hòa ban đầu nữa.
“Cảm ơn cô Tịnh. Tân Phàm, anh đi lấy ly nước đá đi.”
Vãn Tình dùng khuỷu tay huých Kiều Tân Phàm một cái, anh nhìn cô rồi vui vẻ xoay người đi. Vãn Tình mỉm cười chắn trước ánh mắt Tịnh Ái nhìn theoanh. Mỗi lần đối mặt với Tịnh Ái, Vãn Tình đều cảm thấy mình giống nhưmột chiến binh vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi to:
“Cô chủ, có người tìm!”
Vãn Tình sửng sốt nhìn về phía đó, thì nhìn thấy Mạc Lăng Thiên đang kéo Lai Tuyết với vẻ mặt khó chịu đi vào.