Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 216: Thế giới luôn nhỏ bé như thế (Phần 6)



Mỗi lần cô uống say đều sẽ có những mơ kỳ quái, cô không thèm suy nghĩ thật giả gì nữa, mà uống ực hết ly nước trái cây Kiều Tân Phàm đưa cho, lậptức dạ dày cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Xin lỗi anh, từ nay về sau em sẽ không ra ngoài uống rượu một mình nữa.”

Nhìn thấy Kiều Tân Phàm vẫn nhíu mày, Vãn Tình cong môi cười khẽ, cố gắnggiấu tất cả mọi chuyện của ngày hôm qua vào trong lòng.

“Em đi tắm rồi ăn chút gì đó đi ~”

Kiều Tân Phàm cầm lấy cái ly, ra chỉ thị cho cô, không cho phép nề hà. Anh vẫn đứng đó nhìn cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vãn Tình tắm rửa xong thì cũng đã gần mười một giờ rưỡi trưa, tuy là cô cóxin nghỉ kết hôn, không cần phải đi làm, thế nhưng cô không ngờ mình lại ngủ thẳng một giấc đến giờ này. Còn tất cả mọi thứ, bao gồm cả chuyệnngày hôm qua đều như thể là một giấc mơ.

Vãn Tình dường như không cam lòng, cô bước đến chỗ túi xách, chậm rãi lấy bức ảnh kia ra, côcười tự giễu, tất cả mọi chuyện không phải là mơ.

“Mẹ em à?”

Khi giọng Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng vang lên, Vãn Tình mới chú ý anh đã vòngtay ôm lấy thắt lưng cô, cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm của anh.

“Ừm!”

Vãn Tình nhẹ nhàng đáp lại anh, cô không muốn nói gì nhiều. Kiều Tân Phàm cầm lấy bức ảnh trong tay cô, anh nói:

“Có lẽ cũng không phải là bà ấy bỏ rơi em!”

Vãn Tình không nhịn được xoay người lại nhìn vẻ mặt dường như đã biết mọi thứ của Kiều Tân Phàm cô thoáng kinh ngạc:

“Anh trai em đã nói với anh sao?”

Vãn Tình do dự hỏi, Kiều Tân Phàm gật đầu rồi ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, nói với cô:

“Chẳng phải là đã có anh ở đây sao?”

Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng, ấm áp khiến Vãn Tình không khỏi mỉm cười. Đã có Kiều Tân Phàm đây rồi, trên thế gian này còn có một Kiều Tân Phàm, đốivới Hạ Vãn Tình mà nói thì đã là mãn nguyện lắm rồi.

“Vì thế, cho dù cả thế giới đều không tin tưởng em, đều rời bỏ em nhưng Kiều Tân Phàm thì không thể.”

Vãn Tình ôm lấy Kiều Tân Phàm, vùi mặt vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm của anh và tìm lại dũng khí cũng như tự tin của cô.

“Tối hôm qua Vãn Tình đã ra ngoài sao?”

Khi Vãn Tình bước xuống lầu, bà Kiều đã nhận ra tinh thần cô khá phấn chấn. Vãn Tình hơi căng thẳng, cô im lặng một lúc nhưng vẫn gật đầu nói:

“Cháu về nhà một chuyến ạ thưa bà.”

Đêm tân hôn mà cô dâu lại ra ngoài, khó trách bà Kiều sẽ bất mãn. Thế nhưng dường như Vãn Tình đã hiểu lầm rồi.

“Chẳng phải bà nội đã nói với cháu phải chú ý sức khỏe sao? Dù cho có chuyện gì không vui thì cũng không nên uống rượu.”

Vãn Tình không khỏi liếc nhìn Kiều Tân Phàm, anh cũng chỉ thản nhiên trả lời câu hỏi của bà Kiều:

“Bà nội ơi, Vãn Tình chỉ uống chút rượu thôi mà, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé sau này đâu ạ.”

Vãn Tình nghe xong cũng hơi choáng váng, sao cô lại có thể quên mất chuyệnnày kia chứ? Nếu như cô không nhớ lầm thì mấy ngày này bà dì sẽ đến thăm cô, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả.

“Cháu xin lỗi bà nội, sau này cháu sẽ chú ý ạ.”

Vãn Tình thành thật nhận lỗi, bên cạnh đó cô lại đang nghĩ liệu mình cóthật sự mang thai hay không, điều này khiến cô không thể không kỳ vọng.

“Cháu không ăn nữa!”

Lai Tuyết đập mạnh đôi đũa xuống bàn, cô ta mất hứng ra mặt, ngay cả tócrối bù cũng không thèm chải, thậm chí hai mắt cô ta còn hơi sưng, có vẻnhư là đã khóc lóc một trận rồi.

“Bất quá thì chỉ là một sợi tóc mà thôi, có gì ghê gớm đâu.”

Kiều Minh Kiều vừa xuất hiện thì đã buông lời lạnh nhạt thế này, rõ ràng lànhằm vào Lai Tuyết. Cô ta tái mặt, cắn răng nhìn Kiều Minh Kiều đang hết sức thản nhiên. Bên cạnh, Lai Phượng Nghi kéo tay Lai Tuyết thì cô tamới tức giận xoay người bỏ đi.

“Thấp tha thấp thỏm vì một người đàn ông, thật chẳng có tiền đồ gì cả.”

Lời răn dạy của bà Kiều lại khiến Lai Tuyết uất ức, cô ta hơi khựng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc đến mức ngực phập phồng, sau đó chạy thật nhanhlên lầu, vừa chạy vừa lai nước mắt.

Vãn Tình nghe loáng thoángthì chợt nghĩ ra, chẳng lẽ Lai Tuyết tức giận khi trên người Mạc LăngThiên có tóc của phụ nữ, mà người đó chính là cô sao?

Tối hôm qua khi Mạc Lăng Thiên ôm cô, cô còn nhớ rõ anh ra dùng lực rất mạnh, giống như bị trói trên người anh ta vậy.

“Ngây ngốc gì vậy, em mau ăn đi.”

Kiều Tân Phàm nhắc nhở Vãn Tình, cô vội vàng gật đầu, uống hết chén canh bổdưỡng mà chị Dương đã chuẩn bị sẵn. Bên cạnh, Kiều Minh Kiều lại trêuchọc:

“Anh hai, anh sắp thành bảo mẫu đến nơi rồi. Đến khi nào chị dâu có thai thì em thấy anh sẽ làm thái giám mất thôi.”

Vãn Tình suýt tí nữa thì phun ngụm canh vừa uống. Bà Kiều lập tức mắng Kiều Minh Kiều:

“Sao lại nói thế, sao có thể so sánh anh trai cháu với thái giám được chứ?”

Kiều Minh Kiều lè lưỡi, nghịch ngợm nói:

“Chẳng phải thái giám chính là mỗi ngày đều đi theo hầu hạ bên cạnh hoàngthượng, lại không thể ~ ấy ấy ấy. Anh hai, anh hiểu mà ha!”

KiềuMinh Kiều nói năng thẳng thắn khiến Vãn Tình và mọi người đều phải bậtcười, chỉ có Lai Phượng Nghi là mỉm cười hết sức gượng gạo mà thôi, dùsao thì mọi người cũng không quan tâm.

“Con nhóc này, ăn với chảnói, lớn đầu rồi đấy. Bà thấy là cháu cũng nên thu xếp đi, đóng phim gìnữa chứ, tìm bạn trai rồi kết hôn mới là việc cần làm.”

Kiều Minh Kiều xị mặt, nhún vai trả lời bà:

“Chẳng phải là bà nội đã nói rằng phụ nữ không được cứ dựa dẫm đàn ông hay sao ạ? Dựa rồi đến một lúc anh ta mệt rồi thì ắt sẽ bị ngã.”

VãnTình nghe xong, cô thoáng giật mình, xoay sang nhìn Kiều Tân Phàm. Liệucô có thể dựa vào anh mãi mãi không? Người chồng luôn hoàn mỹ và ân cầncủa cô liệu sẽ có lúc anh mệt mỏi và không kiên nhẫn nữa chăng?

Dù sao thì cô sẽ không để mình có ngày đó.

Dùng xong bữa trưa, Vãn Tình liền thúc giục Kiều Tân Phàm đi làm việc, còn cô cũng có việc riêng phải làm.

“Ngày tân hôn đầu tiên mà em lại đuổi anh đi làm sao?”

Tuy Kiều Tân Phàm nói như vậy, nhưng vì cô thúc giục anh đi làm như vậy nên anh cũng phải dừng lại nghiêm túc quan sát vẻ mặt của cô.

“Anh yên tâm, em không sao.”

Bởi vì chuyện mình là cô nhi bị vứt bỏ đã đả kích cô mười hai năm trước, cho nên lần này không có lý do gì khiến cô sa sút nữa.

Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm rời khỏi nhà họ Kiều, sau đó cô cũng đến quán bar hôm qua để lấy lại xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.