Trên đường, hai người không nói gì cả, Vãn Tình vẫn cứ nhìn dãy số trên màn hình điện thoại,nhưng cô không bấm gọi. Cô muốn tìm Tạ Sáng để hỏi chuyện, nhưng khôngphải bây giờ.
Lúc về đến nhà họ Kiều, thì Kiều Quý Vân, bà Kiều, Lai Phượng Nghi và cả Lai Tuyết đều đang ngồi ở phòng khách.
Vãn Tình hơi sửng sốt, Lai Tuyết đang ngồi ở đó, vẻ mặt có vẻ rất tủi thân, cúi đầu không nói gì. Khuôn mặt bà Kiều rất nghiêm túc, bà nhìn thấyVãn Tình và Kiều Tân Phàm quay lại thì mới dịu lại một chút.
“Về rồi à, bữa tiệc tiến hành thuận lợi chứ?”
Hôm nay bà Kiều không đi vì cảm thấy không khỏe, Kiều Quý Vân thì lại bậnrộn với khu nghỉ dưỡng nên chỉ có Kiều Tân Phàm đi cùng cô. Lúc này thấy Vãn Tình và Kiều Tân Phàm về cùng nhau, sắc mặt của bà nhất thời trởnên tốt hơn nhiều.
“Dạ, rất thuận lợi ạ.”
Vãn Tình thu lại tâm tình của mình, nhẹ nhàng mỉm cười. Bà Kiều lập tức dặn dò chị Dương:
“Mang canh lên đây cho cô chủ dùng đi.”
Chị Dương nghe xong, dạ một tiếng, lập tức đi xuống bếp. Vốn tâm trạng VãnTình không tốt, nhưng sự quan tâm này của bà Kiều khiến cô cảm thấy ấmáp.
“Bà chủ sợ cô ăn không no, cho nên đã dặn dò nấu cho cô, cômau ăn đi. Bây giờ là lúc phải bồi bổ sức khỏe, không được bạc đãi bảnthân.”
Chị Dương bưng canh đi vào phòng ăn, Vãn Tình xoay người đi theo thì bà Kiều lại nói:
“Mang cho cậu chủ một chén đi.”
Chị Dương lại dạ một tiếng. Phía sau vang lên giọng nói yếu ớt của Lai Tuyết:
“Bà nội ơi ~”
Sau đó lại nghe thấy Lai Phượng Nghi nói:
“Thưa mẹ, Tiểu Tuyết đã biết lỗi rồi ạ, xin mẹ đừng tức giận nữa ạ.”
Lai Phượng nghi vừa dứt lời thì Lai Tuyết lại tiếp lời:
“Thưa bà nội, chẳng lẽ trong lòng bà chỉ có anh hai và chi dâu sao ạ? Cháucũng là cháu ruột của bà mà. Cháu biết lỗi của mình rồi ạ, sau này cháusẽ sửa đổi, bà cho cháu một cơ hội lần này đi ạ!”
Giọng Lai Tuyết yếu ớt, tỏ ra hết sức oan ức. Bên cạnh, Kiều Quý Vân cũng đỡ lời:
“Thưa mẹ, Tiểu Tuyết dù sao cũng còn nhỏ dại, đôi lúc sẽ khó tránh bị kích động, mong mẹ hãy cho con bé một cơ hội ạ.”
Vãn Tình không biết Lai Tuyết đã làm gì khiến bà Kiều không vui, nhưng tình hình này thì có vẻ là bà Kiều tức giận không ít đâu.
“Hừ, đều là do hai người chiều hư. Con gái con đứa uống rượu rồi còn phátđiên cái gì chứ. Có biết là ở bên ngoài rất nguy hiểm hay không? Vì mộtngười đàn ông có đáng không?”
Bà Kiều vừa răn dạy vừa đứng dậy,nhưng bà không hề cấm cửa Lai Tuyết. Vãn Tình nhìn thấy bà Kiều đứng dậy lên lầu, xem như nhắm mắt cho qua. Nhưng khi bà nhìn thấy Vãn Tình vàKiều Tân Phàm, sắc mặt bà tự nhiên trở nên dịu dàng hơn. Hiển nhiên VãnTình nhìn thấy rõ sự khác biệt này.
Bà Kiều vừa đi, Kiều Quý Vân lại an ủi Lai Tuyết:
“Được rồi, khóc cũng khóc đủ rồi, đừng tủi thân nữa. Từ ngày mai bắt đầu đếncông ty làm việc, khi mà có việc làm rồi thì sẽ tốt hơn thôi. Con cứquấn quýt như thế, Lăng Thiên sẽ phiền lòng.”
Kiều Quý Vân nói xong, ông cũng dứt khoát đứng dậy. Còn Lai Phượng Nghi lại nói:
“Đói rồi phải không? Mẹ đi nấu canh cho con ăn, nghe lời cha con đi, ngày mai đi làm nhé.”
Lai Tuyết không đáp lại, nhưng cô ta cũng đứng dậy đi theo Lai Phượng Nghivào bếp. Vãn Tình và Kiều tân Phàm đang từ tốn ăn canh thì nhìn thấy Lai Tuyết ngồi xuống phía bên kia bàn ăn. Khi Vãn Tình ngẩng đầu đối diệnvới Lai Tuyết thì thấy cô ta cau mày, hai mắt cô ta sưng đỏ lóe lên sựoán hận tàn độc. Khi Kiều Tân Phàm nhìn sang thì cô ta lại cúi đầu ăn mà không nói gì cả.
Vãn Tình biết từ sau hôm gặp Lai Tuyết ở cănnhà đó, chắc chắn cô ta rất hận cô, nhưng cô hoàn toàn không nợ nần gìcô ta cả, tất cả chuyện này đều là tự cô ta chuốc lấy, trách gì đượcngười khác.
Bởi vì phải ngồi cùng bàn ăn với Lai Tuyết nên VãnTình ăn rất nhanh, cả Kiều Tân Phàm cũng thế. Hai người như thể đã bànbạc trước, ăn xong thì liền lên lầu. Vãn Tình rửa mặt xong rồi lêngiường nằm, nhưng cô cũng không ngủ ngay mà còn đang suy nghĩ về nhữnggì đã xảy ra ngày hôm nay.
Làm thế nào mà Mạc Lăng Thiên lại biết được, là vô tình nghe thấy sao?
Cô những tưởng những việc này đều có liên quan đến Tịnh Ái, nhưng cuốicùng thì lại thành ra là do cô chuyện bé xé ra to, hẹp hòi nhỏ nhen,thật là khiến cô nhớ đến là bực mình.
Kiều Tân Phàm tắm rửa xong ra ngoài thì nhìn thấy Vãn Tình đang cau mày, anh liền cúi xuống an ủi cô:
“Còn đang nghĩ những chuyện đó sao? Cứ cau mày thế này cũng không tốt chocực cưng đâu. Em ngoan ngủ đi, có gì thì ngày mai giải quyết.”
Lời an ủi của Kiều Tân Phàm như muốn nói rằng những chuyện đó không đáng gì cả. Vãn Tình nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, sự che chở dịu dàng củaanh, cô không khỏi mỉm cười, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Bữa sángngày hôm sau lại nhìn thấy Lai Tuyết đang ngồi trên bàn chăm chú đọcbáo. Nhìn thấy Vãn Tình xuống lầu, ánh mắt cô ta thoáng kinh ngạc, có lẽ là cô ta cũng hoàn toàn không thể chấp nhận được thân thế mới của côrồi.
Thấy Vãn Tình bước đến, Lai Tuyết bỏ tờ báo xuống, nhưngcũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu rầu rĩ dùng bữa. Cô ta không còn côngkích cô như trước nữa, đột nhiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Vãn Tình cũng mặc kệ cô ta thay đổi ra sao, cô cũng dùng bữa rồi đi làm. Chỉ là trước khi xong bữa, Lai Phượng Nghi lại nói:
“Tân Phàm, đến công ty nếu Tiểu Tuyết có gì không hiểu, cháu hãy giúp đỡ con bé nhé.”
Giọng Lai Phượng Nghi cực kỳ hữu hảo, Kiều Tân Phàm không thể hiện gì ra mặt, còn Kiều Quý Vân lại nói:
“Gấp gáp cái gì, anh sẽ cho người dạy Tiểu Tuyết trước.”
Lai Phượng Nghi nghe xong, bà ta chỉ mỉm cười ảm đạm rồi không nói gì thêm. Kiều Tân Phàm đưa Vãn Tình đến Cục kiểm toán xong, anh lập tức lái xeđi.
Dưới lầu, Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm lái xe đi xa rồi, cô cũng không lên lầu ngay mà gọi điện thoại cho Tạ Sáng.
Chuông chỉ vừa reo vài tiếng thì bên kia đã bắt máy, giọng Tạ Sáng hơi mơ hồ,có vẻ như không mở miệng ra nổi. Vãn Tình nghe thấy vậy thì cảm giác tức giận trong lòng cũng giảm đi một chút.
“Em gái, đến tìm tôi trả thù sao?”
Giọng Tạ Sáng vẫn không có chút lo sợ nào, như thể cũng không sợ Vãn Tình tức giận. Cô không đôi co với anh ta mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: