Giọng Kiều Tân Phàm không hề sắc bén mà còn hơi lạnh nhạt, nhất thời Tịnh Ái
không trả lời anh. Vãn Tình thì không thể không nắm lấy tay bà Kiều, giờ phút này đây lòng Kiều Tân Phàm đã có thể trở nên lạnh nhạt như vậy đối với Tịnh Ái rồi sao?
“Cho nên, anh dùng lý trí để khống chế tình cảm của mình để làm một người đàn ông tốt có trách nhiệm và chung thủy
trong hôn nhân sao?”
Cuối cùng Tịnh Ái cũng phản bác lại, cô ta
hơi xúc động, còn Kiều Tân Phàm nhất thời không trả lời nên Tịnh Ái lại
lập tức bổ sung:
“Có phải là anh vẫn còn hận em, cho nên mới như
thế này không? Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Nếu như không phải là em bí
quá hóa liều thì có lẽ anh sẽ mãi mãi cũng sẽ không hiểu được lòng mình.
Lời Tịnh Ái nói thậm chí đầy sự kiêu ngạo và không cam lòng. Vãn Tình nghe
xong, cô cũng hơi giật mình, Kiều Tân Phàm hận Tịnh Ái sao?
“Anh đã từng nói rồi, anh không hận em, tất cả những gì mà em làm anh đều hiểu, nhưng đó chỉ là quá khứ.”
Giọng điệu Kiều Tân Phàm rất thản nhiên, như thể không gợn chút xúc độcng
nào. Sắc mặt Vãn Tình dần trở nên tĩnh lặng, nhưng cô cũng không khỏi
hơi tò mò, tình cảm mà anh dành cho cô là gì, chỉ đơn thuần là trách
nhiệm trong hôn nhân sao?
Kiều Tân Phàm nói một cách rất quả
quyết, như thể chuẩn bị xoay lưng bỏ đi, cô hẳn là nên yên tâm rồi, thế
nhưng vẫn cảm giác có gì đó chưa đủ, nếu chỉ là một cuộc hôn nhân vì
trách nhiệm và nghĩa vụ thì sẽ đáng tiếc biết bao nhiêu.
“Kiều,
chẳng lẽ anh đã quên hết những khoảng thời gian đẹp đẽ của chúng ta hay
sao? Ai là người đầu tiên khiến anh cười vui vẻ như thế? Ai là người đầu tiên biết được điều anh muốn nhất là gì? Là ai đã cùng anh đi thám hiểm băng qua những cánh rừng ở châu Mỹ? Chẳng lẽ chỉ vì một lần duy nhất em đùa dai mà anh không thể nào tha thứ được hay sao?”
Giọng Tịnh
Ái vang lên rất rõ ràng, không hề có ý chất vấn hay khiển trách, nhưng
rõ ràng như muốn khẳng định quá khứ mà họ từng có. Vãn Tình nghe thấy
hết, cô không khỏi ngưỡng mộ, Kiều Tân Phàm đã từng có Tịnh Ái làm hồng
nhan tri kỷ.
Cho nên Tịnh Ái mới tự tin và không cam lòng từ bỏ như thế sao?
“Kiều, người hiểu anh nhất trên thế gian này là em, tuy rằng Hạ Vãn Tình rất
thiện lương, nhưng cô ta không hiểu anh, thậm chí cô ta còn không quan
tâm đến anh như em. Đó không phải là tình yêu, cô ta chỉ là cảm kích
anh, bất quả thì anh chỉ là người đã cứu mạng cô ta mà thôi.”
Tịnh Ái lại nói thêm như thể cô ta đã hiểu rõ tình cảm của cô và Kiều Tân
Phàm vậy. Giọng cô ta bình tĩnh và thản nhiên, nhưng so với những lời
chửi bới của Lai Tuyết thì Tịnh Ái lại như thoáng chút lo lắng.
Nhưng Vãn Tình nghe thấy những lời này thì cô lại không thể chấp nhận, đối
với Kiều Tân Phàm, cô không chỉ có cảm kích hay biết ơn đã cứu mạng.
Vãn Tình không nhịn được muốn bước lên nhưng lại bị bà Kiều giữ lại. Vãn
Tình thấy bà Kiều rất nghiêm túc, thì cô hiểu rằng bà đang đợi câu trả
lời của Kiều Tân Phàm.
Còn Vãn Tình lại vừa thắc mắc nhưng cũng
rất lo lắng về đáp án của Kiều Tân Phàm. Cô chắc chắn anh sẽ không nói
ra bất cứ điều gì không công bằng cho mình, nhưng cũng lo lắng những
điều anh nói chỉ đơn thuần là vì nghĩa vụ và trách nhiệm.
Nếu sự dịu dàng, chăm sóc, thân thiết và thấu hiếu nhau này chỉ là vì trách nhiệm và nghĩa vụ, vậy thì Vãn Tình không cần.
Cô vẫn không ngăn được mình tham lam hơn một chút.
“Tình yêu không phải là một trò chơi, Tịnh Tịnh, nếu như em vẫn còn là cô gái trước kia thì hẳn là em sẽ tôn trọng quyết định của anh. Thời điểm khi
mặt em tái đi nằm trong lòng anh, anh đã hy vọng có thể làm mọi thứ để
giành lại sinh mạng cho em, thậm chí từ giây phút đó trở đi, anh đã
quyết định mình nhất định phải kết hôn sinh con, hơn nữa còn muốn đổi
lại tất cả những gì chúng ta từng có với nhau ~”
“Nhưng nếu như
tất cả những điều này được hình thành trên sự lừa dối thì anh nghĩ cái
gọi là tình yêu của chúng ta hoàn toàn không thể đi quá xa được.”
Kiều Tân Phàm không phủ nhận tình cảm của anh, nhưng lời anh nói như muốn
thể hiện rõ thái độ của mình đối với tất cả những gì mà Tịnh Ái đã làm,
có lẽ đây là điều khiến Tịnh Ái không cam lòng nhất.
Những tưởng là chiến thắng, nhưng rốt cuộc lại là thất bại.
Là do tình yêu hay con người không vượt qua được thử thách?
“Nếu như không gặp được Hạ Vãn Tình thì sao? Nếu như anh không cưới cô ta vì cha anh thì sao? Anh cũng sẽ không tha thứ cho em sao? Kiều, em chỉ là
muốn anh nhìn thấy rõ nội tâm của anh mà thôi. Nếu như không làm như thế thì anh sẽ mãi mãi lạnh nhạt, mãi mãi khiến em cảm giác như gần mà lại
xa. Anh có biết cảm giác không thể xác định rõ ràng khó chịu đến thế nào không?”
Chung quy thì Tịnh Ái không thể cân bằng được là vì
chính bản thân cô ta, còn Kiều Tân Phàm, chỉ nghe thấy anh lạnh nhạt
thốt ra vài chữ nhưng đủ để đánh gục Tịnh Ái:
“Không có nếu như.”
Cuộc sống không có chữ nếu, càng không phải là một bức tranh để mà vẽ sai
thì có thể xóa đi vẽ lại. Kiều Tân Phàm lý trí, nhưng cũng rất thương
người. Tịnh Ái rất lâu cũng không đáp lại, có lẽ cô ta đang trừng mắt
nhìn Kiều Tân Phàm, có lẽ đang tự cảm thấy những việc mình làm đều không còn đáng giá, hoặc là đang tự mình ảo não.
Vãn Tình đứng nguyên tại chỗ, cô không muốn nghe nữa, thế nhưng chân lại như trĩu nặng không thể bước đi.
“Nếu như anh thật lòng yêu cô ta, vậy thì em sẽ từ bỏ.”
Giọng Tịnh Ái vang lên đầy nhất quyết, như thể đã khẳng định Kiều Tân Phàm
không thể yêu Hạ Vãn Tình vậy. Lần này thì bà Kiều lại không nhịn được
muốn bước lên nhưng bị Vãn Tình giữ lại.
“Vậy thì, em có thể buông tay được rồi đấy.”
Giọng Kiều Tân Phàm vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng lại trở nên rất mạnh mẽ khi lọt
vào tai Vãn Tình. Lòng vô giống như được kích thích vậy, cô không nhịn
đươc cắn chặt môi.
“Anh ~ Kiều, anh lừa em, sao anh có thể yêu cô ta nhanh như vậy được? Anh chỉ là cảm thấy cô ta đáng thương mà thôi,
chỉ là anh cảm thấy trùng hợp khi gặp được cô ta rất giống em mà thôi!”
Hiển nhiên Tịnh Ái bị lời từ chối trực tiếp của Kiều Tân Phàm làm cho tức
giận, trong mắt cô ta, Hạ Vãn Tình chỉ là một người đáng thương thôi
sao? Chẳng lẽ Kiều Tân Phàm chỉ vì cô đáng thương, vì cô giống Tịnh Ái
sao?
“Cô ấy là vợ của anh, không phải là vì đáng thương, cũng
không phải vì giống em, anh nên hiểu rằng chỉ cần là việc mà anh muốn
thì anh có lòng tin mình sẽ làm được, bao gồm cảm việc yêu thương cô
ấy.”
Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, giọng anh trở nên rất nghiêm
khắc, mà lại vừa như che chở, chân thành khiến Vãn Tình lần đầu tiên
hiểu được lòng anh, khiến cô muốn bước đến bên anh.
Kiều Tân Phàm cũng giống như cô vậy, sẽ luôn cố gắng vì sự lựa chọn của chính mình.
“Cho nên những thủ đoạn của em, đừng tiếp tục làm với Hạ Vãn Tình nữa.”
Lời Kiều Tân Phàm nói thản nhiên mà lạnh lùng, thậm chí như cảnh cáo. Đối
với Tịnh Ái, lời nhắc nhở này cũng chính là một sự khoan dung
rồi.