Ngày qua ngày cứ thế
trôi giống như nước chảy, chớp mắt đã một tháng trôi qua, có lẽ đây là
khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong mấy năm qua của Vãn Tình. Tuy rằng
sáng và tối đôi khi cũng sẽ cảm thấy khó chịu vì ốm nghén, nhưng tinh
thần cô cũng vẫn rất tốt. Cũng nhờ vậy mà Vãn Tình làm việc rất thuận
lợi, bà Kiều cũng không còn ngăn cản cô đi làm nữa.
Vì công việc
nên Kiều Tân Phàm phải đi công tác ba ngày, lần tạm xa này đối với Vãn
Tình và Kiều Tân Phàm mà nói thì là đây là lần đầu tiên và cũng là lần
đầu tiên Vãn Tình cảm nhận được thế nào là lưu luyến không rời.
Không, cũng không phải là lần đầu tiên, Mạc Lăng Thiên cũng từng đi công tác
dài ngày, cô cũng từng lưu luyến như thế, cảm giác của Vãn Tình khi ấy
là vừa thất vọng lại vừa hy vọng, cảm giác lưu luyến đó là chua xót, đến khi nhìn thấy chiếc xe khuất xa rồi cô mới chấn chỉnh tâm tình để tập
trung làm việc.
Thế nhưng hiện tại không giống như thế nữa, khi
Vãn Tình nghiêm túc đánh giá bộ trang phục mà cô chọn cho Kiều Tân Phàm, lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào.
“Ổn rồi, xuống dưới thôi.”
Vãn Tình hài lòng nhìn Kiều Tân Phàm ăn mặc chỉnh tề, toát ra khí chất cao
quý, bất giác như thưởng thức một cách đầy tự hào. Cũng vào lúc cô nắm
tay Kiều Tân Phàm chuẩn bị ra khỏi phòng thì đột nhiên cả người cô rơi
vào vòng tay quen thuộc của anh, hơi thở luôn luôn nhẹ nhàng khoan khoái của anh nhất thời như vấn vít quanh cô, anh dùng sức như muốn chiếm lấy hô hấp của cô, trái tim cô vậy.
Nụ hôn của Kiều Tân Phàm hoàn
toàn không vội vàng, cuồng nhiệt, nhưng kéo dài rất lâu. Ban đầu Vãn
Tình còn hơi kháng cự nhưng rồi dần dần cô lặng yên đáp lại, nhất thời
khoảnh khắc tuyệt vời nhất này như tràn ngập sắc màu.
“Tân Phàm ~”
Vãn Tình cố gắng tìm lại hô hấp của mình thì mới nhận ra ánh mắt của Kiều
Tân Phàm đang nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười đầy tình cảm.
“Có hơi không nỡ.”
Kiều Tân Phàm thản nhiên cười,
anh khẽ nói, dù không uyển chuyển ngọt ngào, nhưng khi lọt vào tai cô
lại có thể khiến cô cảm nhận được cảm giác tận sâu trong đáy lòng anh.
Có hơi không nỡ, nếu như là Vãn Tình thì cô cũng sẽ nói như thế.
Không phải là hoàn toàn luyến tiếc, nhưng như vậy là đủ rồi.
Bởi vì đây mới thật sự là anh và cô, Vãn Tình nắm chặt ngón tay Kiều Tân
Phàm, xoay người kéo anh ra khỏi phòng ngủ. Phía sau, Kiều Tân Phàm bất
đắc dĩ cười, như thể đã biết trước Vãn Tình sẽ làm như thế.
“Trên đường chú ý an toàn, bảo tài xế nhớ cẩn thận.”
Bà Kiều hết lòng dặn dò, còn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm vẫn dùng bữa như
bình thường, toàn toàn không có biểu cảm gì bất tường, chỉ là sau khi
Kiều Tân Phàm lên xe, Vãn Tình xoay người bước đi vài bước thì cô mới
không nhịn được xoay lại nhìn chiếc xe rời xe, thật đúng là lưu luyến.
Kiều Tân Phàm đi công tác, Vãn Tình cũng đã xin được bà Kiều cho cô tự lái
xe đi làm. Bởi vì gần đây tinh thần cô rất rốt, vừa mới mang thai vài
tháng, bụng còn chưa lộ rõ, nên cuối cùng bà Kiều cũng đã đồng ý.
Vào buổi chiều, Vãn Tình đang chuẩn bị ăn nhẹ để bổ sung dinh dưỡng thì lại thấy Tiểu Quách gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
Vãn Tình đang ăn nhưng cũng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến hình tượng của cô, cô vừa nuốt vừa hỏi Tiểu Quách.
“Là thế này, tối nay có hai bữa tiệc, Cục trưởng Cao đã nói để chị Hạ dự một trong hai.”
Tay Vãn Tình hơi khựng lại, cô không ngờ Cục trưởng Cao lại giao cho cô
trọng trách này, đương nhiên cũng rất bình thường, với thân hiện hiện
tại của Hạ Vãn Tình cô thì Cục trưởng Cao cũng phải rất xem trọng cô.
“Ồ ~ tiệc gì vậy, là ai mời?”
Vãn Tình bình thản hỏi, vừa đẩy bình giữ ấm sang một bên vừa hỏi, rõ ràng
cô cảm thấy ánh mắt của Tiểu Quách có gì đó không bình thường.
“Một người là Tương Văn Nhạc, chính là bạn thân của cục trưởng Cao, nghe nói ông ấy lại đến thành phố để triển khai hạng mục.”
Vãn Tình nghe xong, cô không hề chần chừ nói:
“Vậy tôi sẽ chọn người còn lại đi.”
Vãn Tình không tiện nói rằng so với phải cùng tên Tương Văn Nhạc mặt dày
không biết xấu hổ kia dùng bữa thì chi bằng chọn một người không quá
quen thuộc đi.
Nhưng Tiểu Quách lại không nói gì cả, chỉ hơi do
dự nhìn Vãn Tình. Vãn Tình thoáng nghi hoặc, lại nửa như đoán ra được
điều gì đó.
“Người còn lại thì có hơi nhạy cảm.”
Vãn Tình không nghĩ ra còn có ai khiến cho người khác không muốn xã giao giống như Tương Văn Nhạc nữa.
“Là, là Mạc tổng.”
Tiểu Quách ngập ngừng nói, Tiểu Quách thấy Vãn Tình chỉ hơi ngẩn ra rồi lập
tức bình tĩnh lại thì tỏ ra đầy khẩn trương và mong chờ.
“Chị Hạ, Mạc tổng ~ thật ra bữa tiệc cũng rất trịnh trọng, sẽ không làm khó chị đâu ạ.”
Việc kinh doanh của Mạc Lăng Thiên được như ngày hôm nay hiển nhiên không
phải là vì dựa vào Hạ Vãn Tình mới có được. Danh dự và phẩm chất của anh ta cũng chính là điều quyết định thành bại của một thương gia. Có lẽ
anh ta cũng không phải là thương nhân biết cách móc nối quan hệ nhất,
nhưng tuyệt đối là một thương nhân có thể đáp ứng yêu cầu của khách hàng nhất, giống như rất nhiều các tinh anh trong giới khác, anh ta có thực
lực hùng hậu mới chính là thắng lợi tuyệt đối nhất.
Sự thành công của xí nghiệp Mạc thị là dựa vào thực lực của họ, tuyệt đối có sự đảm bảo về danh dự.
Còn hiện tại, đôi khi Mạc Lăng Thiên cũng sẽ mở tiệc chiêu đãi khách thì
chắc chắn là bữa tiệc này không hề nhỏ, hoàn toàn mang tính chất công vụ mà thôi.
Mạc Lăng Thiên là tinh anh mà các đồng nghiệp ở Cục
thẩm kế đều bon chen theo, nhưng với Vãn Tình mà nói thì lại là một cái
tên nhạy cảm.
Cho nên lúc này Tiểu Quách mới căng thẳng mong đợi
Vãn Tình có thể bỏ qua mối quan hệ vợ chồng cũ đi, có rất nhiều người có thể làm bạn sau khi ly hôn mà.
Nhưng Tiểu Quách cũng không khỏi
hồi hộp, việc Mạc Lăng Thiên đưa một người phụ nữ lạ xuất hiện trong bữa tiệc vài tháng trước vẫn còn ngay trước mắt, Hạ Vãn Tình có thể bỏ qua
được sao?
Đây hẳn là điều mà rất nhiều đồng nghiệp muốn biết,
việc cô có thể bỏ qua được hay không luôn là một câu đố khiến tất cả mọi người đều tò mò.
“Vậy thì đi bữa tiệc bên Mạc Lăng Thiên đi.”
Vẻ mặt Vãn Tình rất nghiêm túc không hề có vẻ gì là muốn tránh né. Cô vừa dứt lời thì Tiểu Quách cũng hớn hở ra mặt.
“Được rồi. Tôi sẽ đi báo với các đồng nghiệp.”
Tiểu Quách xoay người đi, bất giác Vãn Tình mỉm cười, một lần nữa đối mặt với Mạc Lăng Thiên, cô sẽ rất thản nhiên.