Thế nhưng khi vừa mở
cửa phòng bệnh, Vãn Tình lại dừng bước, tất cả những cảm xúc lo lắng,
vướng bạn trên đường đi như lắng đọng lại khi nhìn thấy Kiều Tân Phàm
nằm trên giường bệnh với gương mặt tái nhợt, anh cau chặt mày, trên thái dương anh, vết máu thấm đỏ cả băng gạc trắng muốt. Cô không cầm được
nước mắt, nhanh chóng bước đến.
Vãn Tình bắt lấy tay Kiều Tân
Phàm, nhìn vết trầy da trên ngón tay thon dài của anh, tuy đã được bôi
thuốc nhưng vẫn khiến cô không khỏi đau lòng. Cô cẩn thận, dịu dàng đặt
tay anh trong lòng bàn tay mình, cô cảm thấy vô cùng đau đớn không thôi.
“Tân Phàm !”
Vừa được gây mê nên Kiều Tân Phàm không thể lập tức tỉnh dậy được, nhưng
khi được Vãn Tình vuốt ve, mi mắt anh khẽ rung, lông mi khẽ rung như có
thể nghe thấy tiếng Vãn Tình gọi mình.
Vãn Tình nhìn thấy hàng mi của Kiều Tân Phàm khẽ rung, cô vội vàng lau nước mắt đi, kiểm tra xem
trên người anh còn bị thương ở đâu nữa hay không, rất cẩn thận, rất thân thuộc, cô căn bản không còn quan tâm mình đang mang thai cũng như bao
cảm giác khó chịu trên đường đi nữa.
“Tân Phàm, ban sáng lúc anh đi còn khỏe mạnh mà, tại sao bây giờ lại cứ ngủ không chịu mở mắt ra vậy, anh đang dọa em sao?”
Vãn Tình cầm tay Kiều Tân Phàm, áp lên mặt mình, thì thào nói với anh, thậm chí chính cô cũng không nhận ra giọng mình đầy trách cứ và đau lòng đến mức nào. Tay cô cũng thuận theo tự nhiên vuốt ve khuôn mặt anh.
Thậm chí cửa phòng bệnh chậm rãi khép lại cô cũng không thèm chú ý nữa.
Vãn Tình cứ thế đợi Kiều Tân Phàm tỉnh lại, cô mở to mắt nhìn chiếc băng gạc đã thấm đẫm máu trên trán anh.
Sự yên lặng của Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình quên đi hết thảy mỏi mệt, cô
chỉ nghĩ đến dáng vẻ khi anh mở mắt dậy, mỉm cười xoa tóc cô, gọi tên
cô.
Cuối cùng Vãn Tình đợi đến khi bất giác gục đầu bên cạnh tay Kiều Tân Phàm nhưng anh vẫn chưa mở mắt.
Cho đến khi tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa phòng bật mở thì Vãn Tình mới đột nhiên bừng tỉnh lại, Kiều Tân Phàm vẫn chưa tỉnh lại, mà sau
lưng cô vang lên tiếng nói của bác sỹ:
“Xin bà yên tâm, anh Kiều
tuy rằng bị thương ở đầu, nhưng không có tình trạng tụ máu, làm mẫu
thuật xong, nếu như không có gì bất thường thì khi trời sáng anh ấy sẽ
có thể tỉnh lại.”
Bác sỹ vừa dứt lời thì giọng bà Kiều lập tức vang lên:
“Nhất định phải kiểm tra kỹ càng, không được để lại bất cứ di chứng gì về
sau. Phiền bác sỹ rồi, nhà họ Kiều chúng tôi sẽ hậu tạ.”
Vị bác
sỹ kia lập tức hứa hẹn với bà. Vãn Tình xoay đầu lại thì liền nhìn thấy
ánh mắt của bà Kiều đầy đau lòng nhìn Kiều Tân Phàm, một người luôn luôn uy nghiêm như bà mà lúc này đôi mắt cũng đã hơi ươn ướt.
“Đây là nghiệp chướng gì, nhất định phải mang kẻ gây họa kia ra pháp luật, Tân Phàm mà có mệnh hệ nào thì nhà họ Kiều chúng ta sẽ không tha cho hắn.”
Bà Kiều vô cùng tức giận nên lời nói cũng không nể tình gì nữa. Kiều Quý Vân nghe thấy bà Kiều nói thế thì cũng gật đầu nói:
“Thưa mẹ, mẹ yên tâm ạ, sẽ điều tra rõ ràng.”
Bà Kiều nghe xong thì sắc mặt vẫn không hề tốt lên, bà nhìn về phía Vãn
Tình, thấy đôi mắt cô đỏ hoe, sắc mặt bà mới dịu lại, nhưng đồng thời
cũng trách cứ:
“Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cháu lại chạy đến đây một mình sao? Cháu còn đang mang thai đấy, ôi, thật là dọa bà nội hết hồn.”
Vãn Tình biết bà Kiều lo lắng cho mình, cô cũng không giải thích gì cả. Bà Kiều lại không nhịn được nói tiếp:
“May là ông Lý gọi điện thoại đến vội vàng thông báo cho cha chồng cháu đến đây, nếu không thì một mình cháu gánh vác sao hả?”
Bà Kiều vừa tức giận lại vừa đau lòng, Vãn Tình không khỏi nhìn Kiều Quý
Vân, nhưng lại nghĩ đến Mạc Lăng Thiên, chẳng phải anh ta nói anh ta đã
báo cho Kiều Quý Vân sao?
Kiều Quý Vân cũng chú ý thấy ánh mắt
của Vãn Tình, khuôn mặt luôn trầm tĩnh của ông lúc này hơi cau mày,
nhưng lại chỉ dịu dàng nói:
“Vất vả cho con rồi, ta đã cho người
sắp xếp nơi nghỉ ngơi rồi, con quay về đó ngủ một giấc đi. Bên này ta sẽ cho y tá chăm nom Tân Phàm.”
Ánh mắt Kiều Quý Vân nhìn về phía
Kiều Tân Phàm đầy quan tâm, và ông cũng không hề nói với Vãn Tình về
việc Mạc Lăng Thiên đã báo cho ông.
Hiển nhiên lúc này mà nói đến Mạc Lăng Thiên thì hẳn là bà Kiều sẽ không vui.
“Con đến đây một tiếng trước rồi mà cũng không bảo Vãn Tình nghỉ ngơi sớm một chút, con bé ở đây không tốt cho sức khỏe.”
Bà Kiều bất mãn trách cứ Kiều Quý Vân.
Còn Vãn Tình lại chú ý đến chiếc chăn vừa tuột xuống khỏi vai cô, là ai đã
đắp chăn cho cô? Vãn Tình hơi ngẩn người, trong lòng chợt nghĩ đến một
người, là Mạc Lăng Thiên, chẳng lẽ anh ta còn chưa đi? Vãn Tình không
khỏi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Kiều Quý Vân thấp thoáng ý khen
ngợi, cô nhẹ nhàng thở phào, thì ra là ông. Dù vậy thì điều này cũng
khiến cô có hơi bất ngờ.
“Thưa bà nội, chuyện này không thể trách cha được ạ, dù cho cha bảo cháu về thì cháu cũng sẽ không về đâu ạ.
Cháu muốn đợi Tân Phàm tỉnh lại, nếu không thì sẽ hông yên tâm ngủ được
ạ.”
Lời Vãn Tình nói khiến bà Kiều vui vẻ gật đầu, bà cũng không còn tâm tư muốn trách cứ nữa.
“Con về đi, Tân Phàm sẽ biết được tâm ý của con mà.”
Lời này là do Kiều Quý Vân nói ra. Điều này khiến cô hơi nao nao, đây là lần đầu tiên ông thay đổi cách nhìn về cô.
Từ sau khi Vãn Tình gả cho Kiều Tan Phàm thì rất ít khi nói chuyện cùng
Kiều Quý Vân, mối quan hệ giữa cô và ông giống như không thể hòa hợp
vậy. Tuy rằng vẫn gọi ông là cha, nhưng cũng không cảm thấy chút thân
thiết nào. Thế nhưng lúc này nghe thấy lời ông nói, Vãn Tình đã hiểu ông cũng rất đau lòng vì Kiều Tân Phàm, và cũng hy vọng anh được hạnh phúc.
“Đúng vậy, cháu cứ ở đây thì Tân Phàm tỉnh dậy sẽ rất đau lòng.”
Người tiếp lời chính là Lai Phượng Nghi. Lúc này Vãn Tình mới chú ý đến bà,
khuôn mặt bà đầy lo lắng, giọng bà nói rõ ràng rất chân thành. Vãn Tình
lại nhìn Kiều Tân Phàm, cô muốn đợi anh tỉnh lại, nhưng lại bị cả nhà
thuyết phục thế này, cô không thể không đứng dậy đi về nghỉ.
Khi ra đến cửa thì Vãn Tình đụng phải Lai Tuyết sắc mặt trắng bệch, cắn môi nhìn cô.