Kiều Tân Phàm bị tai nạn, Tịnh Ái không thể nào không quan tâm được, thế nhưng tận khi Tịnh Đạo Hoành đi rồi vẫn không hề thấy Tịnh Ái lộ diện.
Vãn Tình nghĩ đến lần trước khi Tịnh Ái gặp Kiều Tân Phàm, theo những lời cuối cùng mà Tịnh Ái nói thì cô ta chưa từng từ bỏ Kiều Tân Phàm, sự thật chính là như thế.
Nghĩ đến đây, Vãn Tình càng thêm ân cần chăm sóc Kiều Tân Phàm hơn. Thế nhưng anh lại nắm tay cô khi cô đang bận rộn, khuyên cô quay về nghỉ ngơi.
“Bận rộn cả ngày rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Kiều Tân Phàm vẫn luôn bình thản như thế, nhưng những lời quan tâm mà anh dành cho Vãn Tình thì lại vô cùng dịu dàng.
“Đêm nay em ở đây với anh, dù sao thì về khách sạn em cũng ngủ không ngon.”
Vãn Tình kiên quyết nói, vốn dĩ bà Kiều còn định phản đối, nhưng cô lại đã tìm được lý do.
“Cha đã bận rộn cả một ngày một đêm rồi, không thể để cha ngủ ở đây thêm nữa, dù sao thì ở đây cũng có y tá trông chừng, cũng không cần cháu lo lắng quá nhiều. Bà nội cứ để cháu ở lại đi ạ.”
Vãn Tình khẩn thiết nói, hơn nữa đúng là Kiều Quý Vân đã bận rộn suốt rồi, bây giờ cũng đã mệt, cũng phải nghỉ ngơi. Kiều Tân Phàm thấy Vãn Tình kiên quyết như thế thì cũng không miễn cưỡng cô nữa.
Chỉ là có vẻ như Kiều Tân Phàm cũng đã nhìn thấy rõ tâm tư của Vãn Tình. Bà Kiều đi rồi, khi Vãn Tình còn đang giúp anh làm gì đó, anh ngăn cô lại.
“Việc này cứ để y tá làm là được rồi. Em chỉ cần ở bên cạnh anh thì đã là sự chăm sóc tốt nhất đối với anh rồi.”
Tâm trạng Kiều Tân Phàm rất vui vẻ, khi anh nói lời này, sắc mặt anh toát rõ lên niềm hạnh phúc khiến Vãn Tình vừa vui lại vừa hài lòng.
“Tân Phàm, anh đã quá tốt với em rồi, những điều em làm cho anh là quá ít quá ít.”
Từ trước đến nay, Hạ Vãn Tình luôn được Kiều Tân Phàm bảo vệ, ngay cả trong tình trạng hiện tại mà anh cũng vẫn không nỡ để cô cực khổ. Nếu như nói sự dịu dàng của Kiều Tân Phàm là một cái bẫy, vậy thì Hạ Vãn Tình không biết từ bao giờ đã rơi vào cái bẫy này rồi.
“Đó là bởi vì Hạ Vãn Tình xứng đáng để anh cam tâm tình nguyện.”
Kiều Tân Phàm thản nhiên nói, anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vãn Tình. Anh ôm cô vài lòng, tinh tế đặt một nụ hôn lên môi cô. Tận đáy lòng họ hiểu rằng những gì tốt đẹp nhất lúc này, sự hòa hợp này không cho bất cứ ai có cơ hội mơ mộng nữa.
Đồng hồ điểm mười giờ, Vãn Tình đã bắt đầu mệt, cô liên tục ngáp.
Vốn Vãn Tình muốn ngủ trên giường cho người chăm sóc bên cạnh, thế nhưng Kiều Tân Phàm lại cứ giam cô trong lòng anh để cô nằm bên cạnh anh.
“Lát nữa y tá sẽ đến đấy.”
Vãn Tình hơi thẹn thùng, tuy rằng họ đã là vợ chồng nhưng để y tá nhìn thấy thế này thì cũng rất là xấu hổ.
“Vậy thì cứ để họ nhìn đi. Sáng sớm tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không thật sự anh không quen.”
Vãn Tình không ngờ Kiều Tân Phàm lại kiên trì như thế, lại nghe thấy anh nói rằng anh không quen, lòng cô cảm thấy ngọt ngào và cứ thế nằm bên cạnh anh. Có lẽ là vì có anh bên cạnh nên Vãn Tình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi cửa phòng bật mở, Vãn Tình còn tưởng là y tá nên cô cũng không nhúc nhích gì, lười biếng nằm trong lòng Kiều Tân Phàm, bởi vì trước đó hai y tá đến cũng đã nhìn thấy cả rồi, nên lần này Vãn Tình cũng rất thản nhiên.
Nhưng sau khi người này bước vào thì lại không nói gì cả, mà Kiều Tân Phàm dường như cũng hơi kinh ngạc:
“Em ~ sao lại đến đây?”
Giọng Kiều Tân Phàm thoáng lạnh lùng, không còn dịu dàng nữa. Vãn Tình cảm thấy có gì đó kì quặc, nhưng cô còn chưa kịp mở mắt ra thì giọng Tịnh Ái đã vang lên:
“Kiều, xảy ra chuyện lớn thế này, tại sao lại không nói với em. Nếu như không phải có người nhắc thì em cũng không hề hay biết gì cả.”
Giọng Tịnh Ái đầy trách cứ và đau lòng, thế nhưng Kiều Tân Phàm lại không trả lời cô ta ngay mà nhẹ nhàng nói:
“Có chuyện gì thì ra ngoài nói, đừng đánh thức Vãn Tình.”
Vãn Tình vốn đang chuẩn bị mở mắt ra nhưng vì lời Kiều Tân Phàm nói nên cô tiếp tục nhắm mắt, quả nhiên giọng Tịnh Ái càng thêm kích động:
“Kiều ~ Anh quan tâm cô ta như vậy, anh có chắc chắn là trong lòng cô ta chỉ có anh không?”
Nhưng Kiều Tân Phàm không trả lời Tịnh Ái, mà nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn cho Vãn Tình, rồi mới thản nhiên nói:
“Muốn nói gì thì ra ngoài nói.”
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, thậm chí Vãn Tình có thể nghe thấy hơi thở của những người ở đây. Đến khi Kiều Tân Phàm đóng cửa lại thì Vãn Tình mới từ từ mở mắt ra, cô không còn buồn ngủ chút nào nữa. Tịnh Ái quả nhiên vẫn không hề từ bỏ Kiều Tân Phàm.
Vãn Tình không muốn nghe nói Kiều Tân Phàm giống như lần trước từng làm thế cùng bà Kiều nữa, thế nhưng cô nằm trên giường mà lại nghĩ đến những gì Tịnh Ái nói, có người báo cho cô ta?
Có thể là ai chứ? Trong đầu Vãn Tình lập tức nghĩ đến một người, Mạc Lăng Thiên.
Anh ta là người đều tiên ở bên cạnh cô biết việc Kiều Tân Phàm bị tai nạn giao thông, cũng chính là người có thể mặc kệ tất cả để giúp đỡ cô. Mạc Lăng Thiên, chẳng lẽ lại là anh ta.
Vừa rồi Tịnh Ái có hỏi Kiều Tân Phàm có chắc chắn là trong lòng cô chỉ có mình anh, chẳng phải là muốn xác minh điều này sao?
Tịnh Ái đến đây nhắc nhở Kiều Tân Phàm sao?
Vãn Tình còn đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bật mở, Vãn Tình chỉ còn cách nhắm mắt lại. Kiều Tân Phàm lại nhẹ nhàng nằm lên giường, chỉ là sau khi anh nằm xuống, tay anh vuốt ve hai má cô, khẽ thở dài nói:
“Hạ Vãn Tình, hãy đi cùng anh đến cùng nhé!”
Lời thì thầm của anh giống như cành dây leo quấn lấy lòng Vãn Tình, không cho cô có cơ hội thoát ra nữa. Dù sự sợ hãi và lo lắng của Kiều Tân Phàm chỉ là thoáng qua thế thôi nhưng lại đánh mạnh vào lòng Vãn Tình.
Kiều Tân Phàm thật sự quan tâm đến cô.
Vãn Tình rất muốn mở to mắt ôm lấy anh nói một tiếng chắc chắn, thế nhưng cô chỉ khẽ động mi mắt, an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Vãn Tình vừa mới rửa mặt xong thì bà Kiều và Lai Phượng Nghi đã đến rồi, cả Lai Tuyết cũng đi cùng. Vãn Tình chú ý sắc mặt vui vẻ của hai mẹ con Lai Phượng Nghi và Lai Tuyết, nhưng cô không hỏi gì cả. Thế nhưng Lai Tuyết lại ân cần hỏi thăm Kiều Tân Phàm, thậm chí ánh mắt cô ta nhìn cô cũng không quá u oán nữa.
“Nếu sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, vậy thì đợi đến khi Tân Phàm ổn định hơn thì sẽ chuyển viện đi. Quay về cũng sẽ chuẩn bị chuyện đính hôn cho Tiểu Tuyết.”
Bà Kiều vừa dứt lời thì Vãn Tình cũng đã hiểu ra vì sao Lai Tuyết lại vui vẻ như thế.