“Còn một điều nữa, chúng ta không hẹn mà gặp, tôi cũng rất không thích Lai Tuyết!”
Trong ngàn vạn lý do của Kiều Tân Phàm thì có lẽ lý do này là dễ nghe nhấtđây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự xúc động trên gương mặt anh ta, dùcho rất lạnh nhạt nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy được anh ta rấtkhông thích Lai Tuyết.
“Vì sao?”
Vãn Tình không khỏi tò mò, anh ta không thích Lai Tuyết, là vì chuyện tình cảm, hay còn vì nguyên nhân khác?
“Việc này, đợi đến lúc cô cân nhắc kỹ thì ắt sẽ hiểu thôi.”
Kiều Tân Phàm nhìn thấy vẻ tò mò của Vãn Tình thì chỉ mỉm cười nhẹ, tiếp tục lái xe đi thẳng, đến khi Vãn Tình cảnh giác thì xe đã dừng trước mộtnhà hàng. Cô không khỏi sốt ruột nói:
“Không phải là anh định cùng tôi ăn cơm đó chứ?”
Cô còn chưa đồng ý điều kiện của anh ta cơ mà. Vãn Tình hơi bất mãn trước hành vi tự tiện của anh ta.
“Hạ Vãn Tình, một người phụ nữ không cần phải quá khép nép, cho dù cô không chấp nhận tôi thì chúng ta làm bạn cũng tốt mà sao cô phải dè dặt nhưthế? Những cô gái khác còn cầu nữa đấy, còn cô lại vạch rõ giới hạn nhưthế cô sợ gì vậy?”
Anh ta vừa nói vừa nhìn vào mắt cô, như thểxem cô như một cô gái vừa đơn thuần vừa hơi ngốc nghếch. Vãn Tình bấtmãn liếc anh ta, nghiêm mặt nói:
“Trong khi giữa hai người namnữ không có quan hệ rõ ràng, nhất là với thân phận con gái thị trưởng,tôi phải giữ mình trong sạch.”
Xe ngừng lại, Kiều Tân Phàm khôngngăn cản Vãn Tình bước đi mà chỉ ngồi yên lặng một mình. Rất lâu sau xevẫn không di chuyển Vãn Tình quay đầu nhìn lại thì chiếc xe kia vẫn ởđó.
Một người đàn ông như vậy dù anh ta rất tốt nhưng lại rất sắc bén, anh ta có thể dễ dàng nhìn thấu sự yếu đuối của cô.
Một người đàn ông rất tỉnh táo, cho nên cũng rất lạnh lùng. Liệu cô có dám thử một cuộc hôn nhân không tình yêu như thế không?
Trên thực tế thì câu trả lời cho vấn đề này vốn không phải do Vãn Tình có dám hay không, mà vận mệnh đã sớm an bài.
Cô vừa bước vào cửa thì đã bị tiếng cười và mấy ánh mắt đang ngồi trong phòng khách làm cho sửng sốt.
“Ha ha, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.”
Người có thể khiến cha cô Hạ Chính Lãng có thể cười như thế chắc chắn là mộtngười không thể xem thường. Bên cạnh, mẹ cô đã phất tay gọi:
“Tiểu Tình, mau đến đây chào bác Phương đi.”
Vãn Tình đã sớm nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi trên sô pha.
Người được gọi là Bác Phương này thoạt nhìn khá đậm người, khuôn mặt hơi tròn khi cười rộ lên nhìn rất hòa ái. Nhưng nhìn sự uy nghiêm kia thì tuyệtđối là ông ta cùng một cấp bậc với cha cô đó là một người có máu mặttrong giới quan trường. Ông ta chỉ vừa hơi hé mắt nhìn chằm chằm đãkhiến Vãn Tình phải thẳng lưng.
Còn người đàn ông trẻ tuổi bêncạnh trông rất giống ông ta, chẳng qua là bản sao trẻ tuổi của BácPhương mà thôi. Khuôn mặt anh ta dù có nét anh tuấn, không khiến chongười ta cảm thấy chán ghét nhưng nụ cười thì lại hơi ngốc. Khi anh tathấy cô thì ánh mắt đã hơi ngây ra khiến Vãn Tình thoáng cái đã hiểu rađược điều gì, lòng cô chợt lạnh đi.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ, cô làm sao có thể tỏ vẻ bất mãn chứ, cô chỉ cố gắng mỉm cười lễ phép.
“Xin chào Bác Phương.”
Khi Vãn Tình mở miệng nói, tay cô bất giác nắm chặt điện thoại di độngtrong tay, trong đầu cũng không tự chủ mà nghĩ đến Kiều Tân Phàm.