Bởi vì tin nhắn nàycủa Kiều Tân Phàm nên Vãn Tình không lái xe đi làm, ngược lại cô còn sửa soạn hơn bình thường một chút. Đối mặt với một người đàn ông như KiềuTân Phàm, bất kì cô gái nào cũng sẽ tự động khiến bản thân mình xinh đẹp hơn một chút.
Ánh mắt nhìn cô của các đồng nghiệp rất bất đồng,tò mò có, hâm mộ có, đố kỵ cũng có. Vãn Tình mặc kệ hết, cô chỉ mỉm cười khi Tiểu Quách khen cô hôm nay trông rất được.
“Cô Hạ, người đàn ông hôm qua không tệ, cố lên!”
Trong mắt Tiểu Quách là sự ủng hộ và quan tâm. Vãn Tình gật đầu, cô cũngkhông nhiều lời, nếu như không phải sự tình bức bách đến cùng, nếu LaiTuyết không khinh người quá đáng, Mạc Lăng Thiên cũng không quá bạc tình thì cô cũng không muốn để cho người khác biết việc riêng của mình.
Cho nên, Vãn Tình nhắn cho Kiều Tân Phàm một tin nhắn, bảo anh đợi cô ở chỗ xa công ty một chút.
Khi Vãn Tình thấy chiếc xe Ferrari màu đen đang dừng cách đó không xa, côhơi bất ngờ, Kiều Tân Phàm mặc một chiếc áo thun cổ chữ V màu trắng, áokhoác ngoài màu tím và phía dưới là quần dài sẫm màu.
Tay vẫn để nguyên trong túi quần, kính râm đeo trên mặt, anh mỉm cười để lộ hàm răng trắng tinh.
Sạch sẽ đến mức gần như không nhiễm bụi trần, còn thể hiện sự tao nhã củaanh, thêm một chút lạnh lùng khiến cho anh mang một vẻ đẹp mê người,hoàn mỹ tựa như hình ảnh đã qua photoshop cấp độ cao.
Vãn Tìnhđối mặt với vẻ tươi cười này, bất giác cô cảm giác hơi may mắn, thật tốt là trước khi ra khỏi nhà cô có sửa soạn một chút.
Nhưng từ những gì cô biết về Kiều Tân Phàm thì quần áo trẻ trung cá tính, lại cả siêuxe đắt tiền như thế này cũng không phải là phong cách bình thường củaanh.
“Đi đâu?”
Anh vừa mỉm cười vừa đưa tay ra đón, VãnTình thoáng chần chừ, nhưng rồi vẫn mặc cho anh dắt tay cô. Cô hơi mấttự nhiên, nhưng lại cảm giác rất mới lạ.
Đương nhiên là dù cô vui vẻ đáp ứng sự săn đón của anh, nhưng cô vẫn muốn biết lý do vì sao lạichọn cùng một ngày với Lai Tuyết.
“Chuẩn bị một chút cho hôn lễ.”
Anh nghiêm túc trả lời, tháo kính râm xuống, cũng bỏ xuống vẻ lạnh lùngngang ngạnh, anh lại mang đến cảm giác tao nhã, nhẹ nhàng.
VãnTình hơi tự ti khi sóng vai cùng anh, cô không xứng với vẻ đẹp này củaKiều Tân Phàm, cô càng không có khí chất thoát tục của anh, điều quantrọng hơn hết là cô đã từng kết hôn.
Nhưng cô không tìm được mộtchút xem thường nào trên mặt anh, thậm chí anh luôn chủ động, khiến côkhông hề có cảm giác khó chịu khi bị xem thường. Điểm này khiến Vãn Tình yên tâm, Kiều Tân Phàm là một người đàn ông đàng hoàng, cho dù khôngyêu thì anh cũng sẽ không tổn thương lòng tự tôn của người khác giốngnhư Mạc Lăng Thiên.
“Vì sao lại chọn trùng ngày đính hôn với Lai Tuyết?”
Trước tiên không xét đến trang phục xuất sắc của anh, ngược lại cô hỏi ra vấn đề mà mình luôn nghi hoặc. Điều Vãn Tình tò mò chính là có phải KiềuTân Phàm từng yêu Lai Tuyết hay không.
“Tuyệt đối không phải là vì yêu mà sinh hận, mà là chưa bao giờ thích.”
Anh hơi hơi cau mày, ánh mắt anh như thể đã hoàn toàn hiểu hết suy nghĩtrong lòng cô. Vãn Tình vội dùng tay che hai bên má, cô vòng vo một hồi, chẳng lẽ trên mặt cô lại viết ra rõ ràng vậy sao?
Đột nhiên xedừng lại đây là một nơi tổ chức hôn lễ cực kỳ xuất sắc, so với các cửahàng áo cưới hiện nay thì nơi này chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, mà điều đáng nói ở đây là cô nhìn thấy Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên.