A, A, Lai Tuyết, côđược lắm, ba năm trước khi cô đẩy Mạc Lăng Thiên đến bên cạnh tôi, saokhông nói cô yêu anh ta? Ba năm trước đây khi anh ta thổ lộ tình cảm với cô, vì sao cô không đồng ý anh ta chứ?
Lai Tuyết. Cái tên nàymột lần nữa khắc sâu vào suy nghĩ của Vãn Tình, lần đầu tiên cô cảm thấy được lời nói mật ngọt thật đáng sợ.
Là cô cố ý đồng ý anh ta, hay là muốn trả thù?
Vì sao trước đây tôi lại không phát hiện cô lại có dã tâm đến vậy?
Mà Mạc Lăng Thiên lại đi yêu một người phụ nữ đầy tâm kế như cô, vừa lạnh lẽo vô tình, vừa dịu dàng mềm mỏng.
Căn bản là cô không thích hợp với trò chơi này. Hạ Vãn Tình cô mới là người đáng buồn nhất, đáng buồn cười nhất. Cô lại còn tự cổ vũ mình, cố chấpmuốn dùng cả cuộc đời để đổi lấy tình yêu của Mạc Lăng Thiên.
Ôô, vẫn là nên khóc ra đi, giải tỏa mọi khó chịu, đau khổ, hối hận. Côvẫn không thể buông tha cho đoạn tình cảm này. Cô không cần biết gì nữa, cứ thế khóc không ngừng, nước mắt trào ra ồ ạt, cô không them để ý hình tượng gì gì đó nữa.
Nhưng mà, mặc dù cô không quan tâm đến hình tượng nhưng ánh đèn mờ mờ vẫn chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp.
“Cô gái này có chuyện gì đau lòng sao? Tôi cho cô mượn vai của mình đây.”
Một giọng nam bỡn cợt quấy rầy Vãn Tình khóc lóc. Cô hơi nhướng nhướng mày, nhìn thấy một người đàn ông nhã nhặn nhưng có vẻ phong lưu, nụ cười kia tự tin đến mức khiến kẻ khác bực mình.
“Cút ngay.”
Tuy rằng tính cách của Vãn Tình tương đối mạnh mẽ, nhưng cô chưa từng chửi ai bằng từ ngữ như thế này.
Nhưng mà da mặt người đàn ông trước mặt này thật quá dày như thể tường củaVạn Lý Trường Thành vậy, anh ta còn hứng thú nói thêm một câu:
“Người đàn ông nào lại khiến cô không vui như thế chứ, nào, để anh đây đến an ủi cô!”
Nói xong, anh ta ngồi xuống, Vãn Tình thấy thế thì dùng hết sức lực đứngthẳng lên, nốc một ly rượu, cảm giác say và đau lòng cùng hòa quyện, côhừ lạnh một tiếng:
“Tôi sẽ không vì bị một người đàn ông làm tổnthương mà khóc trong lòng một người đàn ông khác đâu, tuy rằng anh có ýtốt đi chăng nữa.”
Nói xong, cô liền xoay người ngang nhiên bỏđi. Dáng vẻ này hệt như một cô công chúa kiêu ngạo, người đàn ông kiađịnh đuổi theo thì thấy Tiểu Quách đang đứng chờ ở cửa, anh ta chỉ cònbiết từ bỏ ý định.
“Da mặt thật quá dày!”
Âm thanh réo rắt bên trong cùng sự ồn ào náo nhiệt không đủ để làm lãng đi lời chế nhạo trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
“Ây ya, một cô bé rất có cá tính, rất ấn tượng!”
Người đàn ông bị chế nhạo sờ sờ mũi, lơ đễnh ngồi xuống sô pha, bắt chéo đôichân thon dài, cả người chìm trong ngọn đèn mờ ảo nhưng vẫn toát lên một khí chất tao nhã mà lạnh lùng không ai sánh được.
Vãn Tình, một cái tên thật đầy ý thơ, nhưng vừa rồi khóc đến thế, tuyệt đối là mười phần ướt át chứ chẳng còn là nên thơ gì nữa.
“Cô Hạ, cô không sao chứ?”
Tiểu Quách đỡ lấy Hạ Vãn Tình, nhìn thấy bước chân cô xiêu vẹo, khẩn trương hỏi thăm.
“Không sao cả ~ không chết được ~ anh về đi, về đi!”
Vãn Tình quơ bàn tay nhỏ bé, giọng nói khàn khàn, không còn khóc lóc nhiềunhư vừa rồi nữa, đóng cửa phòng rầm một cái, không để cho Tiểu Quách cơhội quan tâm nữa.
Cô không mở đèn, cả phòng đều chìm trong bóngtối, giống như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình mình mà thôi, có gìmà sợ nữa chứ.
Cơ thể Vãn Tình mệt mỏi dựa vào cánh cửa, từ từ tuột dần ngồi xuống đất, y hệt như chú mèo con đi lạc, cô đơn và bất hạnh.