Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 67: Anh hãy mang sự dịu dàng của anh đi đi (phần 3)



Sau lưng cô không cóbóng dáng của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình vẫn kiên trì đi qua ba dãy phố mới chịu dừng lại. Đi đã mệt cô, cô đứng ở ngã tư đường, trên mặt vẫn cònchút mệt mỏi.

Hai ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi mộtchuyện đều như đang nằm mơ, cảm giác không rõ ràng, nhưng lại là do bảnthân trải qua, trong lòng đau đớn, mệt mỏi đến không còn sức lực.

Kiều Tân Phàm hôn tay cô, rồi bà Kiều lớn tiếng ngăn cản, sau lại đến sự chỉ trích u oán của Lai Tuyết, và cả ánh mắt lạnh lùng mà thoáng chuyên chú của Mạc Lăng Thiên.

Vãn Tình nhắm mắt lại, lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại, cô đã nói là phải quên hết họ đi, thì sao lại nghĩ đến làm gì.

Quên đi sự sắc bén lạnh như băng của Mạc Lăng Thiên, quên đi Kiều Tân Phàmdiu dàng giăng bẫy. Hạ Vãn Tình, cô say cũng đã say rồi, ngay cả bỏ nhàđi cũng đã dám làm, cho nên cô không thể tiếp tục làm cho bản thân xuống tinh thần được.

Vãn Tình tự an ủi chính nình, sau đó cô liền đi tìm văn phòng bất động sản.

Tối hôm qua tuy rằng cô rất say, nhưng cô vẫn nhớ được rất nhiều chuyện. Cô say rượu rồi phát điên với cha mẹ, sau đó thì dứt khoát bỏ đi. Hiện tại cô vừa không muốn trở về, lại vừa muốn quay về nhà. Đột nhiên cô cúiđầu bước đi, cô chỉ muốn ngẩng đầu thẳng thắn mà sống, không làm con gái của Hạ Chính Lãng nữa, không là con gái thị trưởng nữa, cô chính là HạVãn Tình.

Điện thoại vang lên, Vãn Tình nhíu mày nghe điện thoại, tâm trạng cô đã bình thường trở lại, chỉ có giọng cô là hơi khàn khàn.

“Anh hai, hôm qua thật sự xin lỗi!”

Vãn Tình ý nhiều lời ít giải thích, nhưng lại khiên Hạ Vãn Dương bên kia đầu dây sửng sốt:

“Không có gì phải xin lỗi cả. Tiểu Tình, em vẫn ổn chứ? Ngày hôm qua gọi choem rất nhiều cuộc điện thoại mà em không hề bắt máy, thật ra cha mẹ cũng rất lo lắng cho em. Em nghĩ kỹ rồi thì quay về đi, đừng cáu kỉnh nữa.”

Hiếm khi anh hai quan tâm cô như thế, nhưng Vãn Tình ngược lại càng kiên trì nói:

“Em thật sự không sao cả. Không phải là em cáu kỉnh, em chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi rồi, em chỉ muốn yên lặng một mình mà thôi. Anh thay em giảithích với cha mẹ nhé.”

Hạ Vãn Dương thấy Vãn Tình cố châp như vậy, anh cũng không miễn cưỡng cô, mà chỉ dặn dò một câu:

“Thật ra thì mẹ vẫn quan tâm đến em, chỉ là nhất thời không thể điều chỉnhbiểu cảm mà thôi. Em ở bên ngoài mệt rồi thì sẽ quay lại đúng không?”

Vâng!

Vãn Tình đáp rất nhẹ, cô cúp máy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìnđồng hồ, trong lòng thoáng do dự, cuối cùng cô vẫn mở điện thoại gọi đến cục để xin nghỉ.

Giọng Cục trưởng Cao rất nhẹ nhàng, Vãn Tìnhcũng không nói gì thêm. Sau khi gác máy, cô tiếp tục đi tìm nhà. Nhưngđột nhiên cô dừng lại, bắt một chiếc xe taxi, nói với tài xế tên conđường gần công ty.

Nơi này đi làm cũng tương đối tiện, hơn nữalại cách nơi ở của Kiều Tân Phàm khá xa. Đúng vậy, mặc kệ biểu hiện tích cực của anh ta, không màng đến sự dịu dàng của anh ta tối hôm qua, côquyết định vứt qua một bên hết mọi sự xuất sắc cùng dịu dàng chăm sóccủa anh ta sang một bên.

Vãn Tình thuê một căn hộ hai phòng, nộithất còn mới, không gian hơi lớn đối với người sống một mình như cô. Côdọn dẹp một chút, sau đó mua vài thứ cần dùng. Cô ăn tối xong thì đã đến mười giờ, cô nhìn điện thoại, không thấy cuộc gọi nào cả. Kiều Tân Phàm giống như một người trong giấc mơ của cô, như thể tối hôm qua anh cũngchưa từng xuất hiện.

Mưu kế của anh đã mất đi sự tin tưởng củacô, anh phòng ngừa chu đáo nhưng chung quy cũng không thể che dấu, buổiđính hôn đó hệt như một trò hề. Anh mượn sự chật vật của cô để đối phóvới mẹ con Lai Phượng Nghi. Kiều Tân Phàm, tôi thật sự đã nhìn lầm anhrồi.

Dù cho chiêu này của Kiều Tân Phàm tổn thương cô đến thế nào thì Hạ Vãn Tình cô cũng đều phải tiếp tục mỉm cười.

Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Vãn Tình ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa công ty, tinh thần cô rất tốt, không hề nhìn ra được cô đã phải trải quanhững gì, cô vẫn là Hạ Vãn Tình cẩn trọng của trước kia.

Càng lúc càng dũng cảm, da mặt càng ngày càng dày cũng chẳng sao, cô không thểsợ hãi được. Nếu đã không thể trốn tránh, thì chi bằng cứ đối mặt đi.

Vãn Tình bình tĩnh đến mức lạnh lùng, không thể nhìn ra được bất cứ dấu vết gì của sự thất bại đã qua. Đến khi Khoa trưởng Phó mỉm cười ra đón cô,cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt ngạc nhiên của ông ta. Vãn Tìnhbiết, lần này không có ai sẽ lại ngưỡng mộ cô tốt số nữa. Tiệc đính hôncủa cô chính là một trò hề ân oán nhà giàu, còn cô bất quá chính là mộtkẻ bị bêu xấu trong vở kịch này mà thôi. Bên cạnh đó, cô cũng không cầnbất cứ sự đồng tình hay cười nhạo của ai cả.

Vãn Tình để ly nướcxuống bàn trong phòng nghỉ, sau đó cô vào nhà vệ sinh, vừa mới đóng cửalại thì cô nghe thấy hai đồng nghiêp nữ nói chuyện với nhau.

“Tôi thấy hai ngày nay Khoa trưởng Hạ không hề đi làm, bình thường cô takiêu ngạo như vậy, ngay cả ly hôn với Mạc Lăng Thiên cũng vô cùng nhanhchóng, thế mà bây giờ lại phạm vào điều ngu ngốc như thế. Lại vì trả thù chồng cũ mà kết hôn với anh trai của tình địch.”

“Nếu là cô thìcô cũng sẽ ngu ngốc như vậy thôi. Phụ nữ đâu phải cứ nói quên là quênđược. Bất quá thì Khoa trưởng Hạ làm như vậy thật sự là không tốt, gậyông đập lưng ông, tự mình ôm nhục. May là cha cô ta là thị trường, chonên không co nhiều tờ báo dám viết lung tung.”

“Đúng là quái gở,một đại soái ca như vậy, nghe nói lúc anh ta cầu hôn Khoa trưởng Hạ rấtlãng mạn, rất chân thành. Chậc chậc, sao lại không diễn giả thành thậtchứ? Nếu là tôi nha, cái gì mà trả thù Mạc Lăng Thiên chứ? Lập tức tómlấy anh Kiều kia cho rồi.”

Đây là hai đồng nghiệp nữ nhiều chuyện trong cục. Vãn Tình nghe hết những lời họ nói với nhau, cô không có gìbiện hộ với những gì họ nói, thậm chí cô như đang nghe mấy thứ lá cải về người khác, chỉ bình tĩnh lắng nghe. Nhưng có một điều cô rất không ngờ chính là.

Hôn lễ của Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên lại cũng đã bị phá cho hỏng.

Đây đều là một tay Kiều Tân Phàm bày ra sao? Nếu thật sự là vậy thì anh quả thật là một người đáng sợ và đáng ghét.

Nhưng đột nhiên trong đầu cô lại nhớ ra câu nói mà tối hôm qua cô đã nghe thấy trong lúc mơ mơ màng màng:

“Nếu như là anh muốn tổn thương em, thì căn bản là buổi tiệc đính hôn đã không cần phải tránh né tầm mắt của họ.”

Vãn Tình nhớ lại Kiều Tân Phàm không chỉ một lần hỏi xem cô có muốn đổingày đính hôn hay không. Nhưng điều này thì nói lên được gì chứ?

Anh nói là anh thật lòng muốn cưới cô.

Mọi thứ đều rối tung, Vãn Tình cho rằng bản thân có thể quên được, nhưngchỉ cần một lời nói của người khác thôi thì cô lại không kìm được mànghĩ đến người đó.

“Khoa trưởng Hạ, có người tìm cô.”

Vãn Tình vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã nghe tiếng người gọi. Mới sáng sớm mà ai đã tìm cô làm gì chứ?

Vãn Tình bước đến phòng tiếp khách, nhìn thấy cô gái trẻ ngồi ở đó, cô không khỏi kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.