Vãn Tình xấu hổ ramặt, đôi mắt cô bất giác đánh giá trang phục chỉnh tề trên người KiềuTân Phàm, chỉ thấy anh cởi áo khoác một cách tự nhiên, khí chất khôngnhiễm chút bụi trần, thanh nhã nổi bật của anh. Cô và anh ở cùng trongmột căn phòng như thế này, thật sự rất không tự nhiên.
Bỗng nhiên Kiều Tân Phàm xoay mặt nhìn Vãn Tình, cô chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng, không nhịn được phản bác:
“Như vậy không tốt lắm đâu.”
Kiều Tân Phàm ngoái đầu nhìn lại, liền thấy được dáng vẻ khẩn trương buồncười của Vãn Tình. Gương mặt tuấn tú của anh khẽ biến đổi, anh bất đắcdĩ cười khổ nói:
“Vì cuộc hôn nhân của chúng ta, hy sinh danh dự cá nhân một chút, anh cho rằng rất đáng giá.”
Lúc Kiều Tân Phàm nói lời này, anh đã lấy mấy chai thuốc trong túi đựng ra, thậm chí tiến đến ngồi trước mặt Vãn Tình. Cô khẽ nhích người, nhìnthấy dáng vẻ kiên quyết của anh, cô không thể nào phản bác, mà chỉ nhỏgiọng nói thầm:
“Vậy anh chỉ có thể ngủ trên sô pha thôi!”
Cô chưa dọn dẹp căn phòng bên cạnh, trong đó toàn là đồ đạc lung tung.Ngoài sô pha trong phòng khách ra thì chỉ còn một chiếc giường đơn trong phòng cô. Nhưng cô không có ý định để Kiều Tân Phàm ngủ ở đó.
“Không thành vấn đề!”
Cô không dự đoán được Kiều Tân Phàm nghe lời cô nói xong thì liền trả lờirất lưu loát. Vãn Tĩnh cảm thấy mình cứ như một bà chủ vô lương tâm vậy, để cho Kiều Tân Phàm cao lớn như vậy mà ngủ ở trên sô pha có phải làhơi tàn nhẫn hay không?
Nhưng nếu phải nhường chủ quyền của mình thì Vãn Tình không làm được, chỉ có thể như thế này thôi.
So với cô, Kiều Tân Phàm tỏ ra thong dong, tự nhiên hơn. Vãn Tình mở TV,sau đó lại muốn lấy trái cây phía bên kia lại gần, thứ nhất xem như làchiêu đãi anh, thứ hai là bởi vì bữa tiệc vừa rồi khiến cô tức giận nhưthế, cho nên cũng không ăn uống gì cả, cô đói bụng.
“Cần cái gì, anh giúp em.”
Kiều Tân Phàm thấy cô cứ cố với với qua kéo trái cây về phía này, anh khôngkhỏi đứng dậy, một tay nhận lấy trái cây, một tay đỡ cô.
Vãn Tình cũng không úp mở, cô vừa lấy trái cây giúp anh, vừa nói, ý cô làmuốn ăn trái cây để cầm cự cơn đói. Nhưng Kiều Tân Phàm sửng sốt, anhdừng lại, nhăn nhó cười:
“Em tính dùng cái này để cầm sự sao?”
Anh cao lớn và anh tuấn, mà lúc này chỉ có thể dùng dáng vẻ không tưởng tượng nổi nhìn cô, Vãn Tình khó hiểu hỏi lại:
“Nếu không thì sao? Gọi đồ ăn bên ngoài sao? Tôi lại không quen thuộc chỗ này.”
Vãn Tình không phải là không biết nấu cơm, nhưng hiện tại chân cô rất đau,cô chẳng muốn đứng chút nào cả chứ đừng nói đến nấu ăn. Nếu vậy thì côthà chịu đựng một chút cho xong.
“Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh!”
Kiều Tân Phàm nhíu mày, anh đặt trái cây xuống bàn trà, sau đó đỡ Vãn Tình ngồi lại trên sô pha.
“Cho nên là, ăn trái cây đi!”
Vãn Tình cầm một quả táo to, rất tự nhiên cắn một miếng giòn tan, cô ăn rất ngon lành. Đến khi phát hiện Kiều Tân Phàm hơi đăm chiêu nhìn cô, VãnTình mới ngừng cắn táo lại mà nhìn thẳng vào ánh mắt vừa như chăm chú,vừa như bất mãn của anh. Cô nhìn quả táo bị mình cắn, sau đó lại nhìn về phía anh, thì thào nói một câu mà khiến chính cô cũng không hiểu nổi:
“Cái này, trong cuộc sống, tôi không phải là thục nữ dịu dàng đâu, cũngkhông chú ý nhiều đến cách ăn uống, lại càng không thích cứ phải gò bó.Điều này không thể nói thay đổi là thay đổi được.”
Tuy rằng VãnTình cũng rất vệ sinh, nhưng trong cuộc sống, cô rất tự nhiên, bây giờbị Kiều Tân Phàm xem xét như vậy, bất giác cô cảm thấy hơi ngượng ngùng. Giọng điệu cô vừa có sự phòng bị, lại vừa hơi tự ti. Cô không thể làmột nàng công chúa dịu dàng trước mặt Kiều Tân Phàm, so với khí chất của anh dường như rất không phù hợp.
Kiều Tân Phàm mỉm cười trướclời giải thích và biểu cảm của cô. Khi Vãn Tình còn chưa kịp xem xét cảm tưởng của anh thì Kiều Tân Phàm đã đi đến trước tủ lạnh.
“Em có biết là không ăn tối, để bụng đói đi ngủ rất không tốt cho dạ dày hay không?”
Kiều Tân Phàm vừa mở tủ lạnh nhìn xem bên trong, vừa chậm rãi mở miệng nói.Vãn Tình quên mất phải ăn tiếp trái táo trên tay mình.
“Cho nên?”
Anh đang làm cái gì? Chẳng lẽ là chuẩn bị nấu ăn sao? Vãn Tình thoáng động lòng, suýt nữa thì ném quả táo trong tay đi.
“Anh cũng đói bụng, vẫn còn một ít nguyên liệu, hẳn là có thể nấu được vài món, em ngồi yên đó đợi là được rồi!”
Kiều Tân Phàm hơi đăm chiêu, mắt anh vẫn còn đang tìm kiếm trong tủ lạnh,chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói chuyện. Vãn Tình cảm thấy như ảo giác,cô chưa từng ăn cơm do người đàn ông nào nấu cho mình cả. Cảm giác nàythật quá đột ngột, rất không thật, làm cho lòng cô ấm áp.
“Cái này, hay là để tôi làm cho.”
Vãn Tình không tự chủ mà bước lại đó, cô vẫn không quen đột nhiên có ngườiđối tốt với cô như vậy, nhất là để cho Kiều Tân Phàm chịu thiệt mà nấucơm cho cô.
“Đi lại không tốt, em qua bên kia ngồi đi.”
Anh lại hơi nhướng mày, không cho cô thương lượng. Vãn Tình không có cáchnào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Tân Phàm xắn tay áo, bưng nguyên liệunấu ăn đi vào bếp.
Trong nháy mắt, Vãn Tình cảm thấy được cô lyhôn là đúng đắn, rời khỏi Mạc Lăng Thiên là đáng giá, đồng ý gả cho Kiều Tân Phàm là cơ trí.
Trên thực tế, Vãn Tình rất kích động, côcũng không ngoan ngoãn ngồi xuống mà vội vàng mở điều hòa, sau đó vặnnhỏ TV, rồi đi vào nhìn Kiều Tâm Phàm như ngắm một bức tranh.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh vừa cao vời, vừa xa xôi, tôn quý đến mức không cho phép lại gần.
Nhưng giờ phút này, tuy rằng anh vẫn luôn rất cao quý, nhưng nhìn dáng vẻ anh bận rộn như thế này, Vãn Tình không thể không thừa nhận, Kiều Tân Phàmlà một người đàn ông hoàn mỹ.
Kiều Tân Phàm bận rộn chuẩn bị xong nguyên liệu, annh ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô đang đứng dựa cửa bếp,ánh mắt cô to sáng ngời đang tò mò nhìn anh. Kiều Tân Phàm không khỏingẩn ra, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười nhẹ:
“Hạ Vãn Tình, chấp nhận gả cho anh xem như là may mắn của em đấy.”