Sự thật chứng minhnăng lực không quan tâm thiệt hơn của Kiều Tân Phàm luôn vượt ngoài sứctưởng tượng của Vãn Tình. Ngay khi cô cho rằng anh sẽ hỏi lý do cô quyết định như vậy, thì Kiều Tân Phàm chỉ bình tĩnh ‘ừ’ một tiếng, sau đónhìn về phía bộ đồ ngủ mà Vãn Tình cầm trên tay.
“Là cho anh sao?”
Kiều Tân Phàm tỏ ra hiếu kì với bộ áo ngủ hơn là việc Vãn Tình đặc xá để anh ngủ trên giường cô. Cả người anh toát ra khí chất thanh nhã thườngngày, lại thêm mái tóc ướt đẫm và bọt nước trên mặt khiến anh gợi cảm mê người, làm cho người khác không thể dời mắt.
“Anh dùng tạm đi.”
Vãn Tình cũng không khách sáo, cô mở to mắt, đề phòng bản thân chỉ lo ngắmnhìn anh, cô đưa áo ngủ cho Kiều Tân Phàm xong thì liền quay đầu đingay.
Sau lưng dường như có thể nghe thấy giọng cười nho nhỏ củaKiều Tân Phàm, sau đó cửa phòng tắm đóng lại, Vãn Tình bỗng nhiên nhẹnhàng thở phào. Sao cô lại cứ có cảm giác tự cô đa tình vậy chứ, so vớisự gượng gạo của cô thì Kiều Tân Phàm rất tự nhiên nha.
Ngay đúng lúc Vãn Tình hơi khẩn trương đợi Kiều Tân Phàm ra khỏi phòng tắm, côvừa sắp xếp giường xong xuôi thì liền bị dáng vẻ cao lớn đang mặc áo ngủ của anh làm cho sửng sốt. Cô lập tức không nhịn được bật cười.
“Hình như hơi nhỏ quá!”
Kiều Tân Phàm thoáng bất đắc dĩ đứng cứng đờ. Tuy rằng áo ngủ rất rộng, quần cũng vừa vặn, nhưng chiều dài lại chỉ đến nửa ống chân, ống tay anh,khiến cho Kiều Tân Phàm thoạt nhìn giống y như một con bù nhìn ngoàiđồng cỏ vậy. Dáng vẻ này quả thật là rất đáng sợ, thật sự ảnh hưởng đếnhình tượng tuấn mỹ của anh. Mái tóc ướt đẫm và khuôn mặt thanh cao củaanh khiến cho anh rất tuyệt vời, nhưng bộ quần áo lại làm cho vẻ anhtuấn của anh suy giảm đi nhiều lần.
Nhìn Kiều Tân Phàm bị bộ quần áo ngủ của mình phá hình tượng, vừa rồi dường như Vãn Tình quên khuấy mất.
“Ồ, vừa vặn, lại không quá chật, chỉ là hơi ngắn thôi. Như vậy càng mát nha.”
Giọng Vãn Tình thả lỏng tự nhiên, cô vừa tươi cười vừa liếc nhìn Kiều TânPhàm. Anh nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, tâm trạng anh thoáng thảlỏng. Đột nhiên anh nhéo nhẹ cằm Vãn Tình.
Va4n Tình không chuẩn bị trước nên mặt cô đỏ ửng, còn chưa kịp bỏ chạy thì đã nghe thấy Kiều Tân Phàm cười nhạt:
“Quỷ nghịch ngợm, em mau đi tắm rửa đi.”
Đột nhiên Vãn Tình cảm thấy một sự thẹn thùng và bối rối trước nay chưatừng có, giống như có thứ gì đó chạm vào nội tâm cô. Khi Kiều Tân Phàmmỉm cười dịu dàng thúc giục cô, cô thấy rất rõ trong mắt anh có sự cưngchiều và dịu dàng rất tự nhiên.
Đột nhiên cô đỏ mặt, thật vất vảchuẩn bị đồ dùng của mình. Bị Kiều Tân Phàm chạm vào cằm như vậy, côthật không có tiền đồ mà trở nên bối rối.
“Có gì cần cứ nói với anh.”
Phía sau, Kiều Tân Phàm cất tiếng bổ sung, như thể đã quá hiểu sự qua loacủa cô. Từ khi nào Hạ Vãn Tình cô lại trở thành một người qua loa trướcmặt người khác chứ? Nhưng sau khi gặp Kiều Tân Phàm, dường như cô đã hết thuốc chữa rồi, không có chuyện gì là không qua loa.
Vãn Tình vừa ngâm mình trong nước, vừa suy nghĩ về tương lai của cô. Cô và Kiều Tân Phàm sẽ bên nhau đến cuối cùng sao?
Đến khi Vãn Tình tắm xong ra khỏi phòng tắm, cô liền nhìn thấy Kiều TânPhàm đang ngồi lật tạp chí ở phòng khách. Nghe thấy tiếng cửa mở, bỗngnhiên anh ngẩng đầu.
“Tắm xong rồi à?”
Kiều Tân Phàm hỏi đến là tự nhiên, Vãn Tình cũng không mơ hồ nữa mà trực tiếp hỏi anh:
“Sao anh chưa đi ngủ trước đi? Chiếc giường này rất lớn. chúng ta mỗi người một nửa vẫn dư dả.”
Cuối cùng Vãn Tình cũng nói ra lý do này. Chỉ thấy KIều Tân Phàm đứng dậy, mỉm cười thàn nhiên:
‘Tóc không sấy, ngủ như vậy dễ bị đau đầu.”
Đột nhiên Vãn Tình cảm thấy hình như bản thân lại vừa mới làm điều thừa. Kiều Tân Phàm không hề khách sáo như cô nghĩ.
“À, máy sấy ở phía trên cái tủ nhỏ.”
Vãn Tình đột nhiên nhận ra cô chỉ lo chạy trốn mà đã quên mất tóc của Kiều Tân Phàm, cô vội vàng cầm máy sấy đi về phía anh.
Kiều Tân Phàm buông tạp chí xuống, nhìn nhìn chiếc máy sấy đã được cắm điện, anh không lập tức sấy tóc mình mà quay lại nhìn Vãn Tình, nói:
“Lại đây, sấy cho em trước.”
Dáng vẻ của Kiều Tân Phàm rất thản nhiên và ung dung, ánh mắt anh đầy sự chờ mong tha thiết, mà lại có một sự kiên trì không cho phép từ chối. VãnTình hơi sửng sốt một lúc lâu, sau đó cô cúi đầu đi từng bước đến, chỉsợ anh nhìn thấy được khuôn mặt nóng hổi của cô.
Kiều Tân Phàm kéo ghế để cô ngồi xuống.
“Kiều Tân Phàm, gả cho anh còn có cái lợi này sao?”
Vãn Tình chuyển mắt, để lộ rõ vẻ bỡn cợt rất tự nhiên và chút ngượng ngùng. Còn người đang cầm máy sấy sấy tóc cho cô lại cực kỳ uy nghiêm nói:
“Không cho phép được voi đòi tiên đâu!”
Nhưng Vãn Tình cảm nhận được rõ ràng cảm giác thân thiết trong câu nói nghiêm túc của anh, cô không khỏi mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười. Tư thế của haingười cực kỳ hài hòa, âm thanh ong ong của máy sấy cũng như cộng hưởng,hai con người trong một căn phòng nhỏ lại có sự ấm áp mà Vãn Tình chưatừng trải qua.
Cũng may có hai cái gối, Vãn Tình đưa một cái cho Kiều Tân Phàm xong thì nghe thấy anh nói:
“Anh ngủ bên trong, để nếu ban đêm em thức dậy sẽ tiện hơn.”
Kiều Tân Phàm nói xong liền nằm xuống, còn Vãn Tình lại không thể không mỉm cười trước sự chu đáo của anh.
Nhìn thấy Kiều Tân Phàm nằm lên giường, bình yên nhắm mắt lại rồi, cô cũng nằm xuống, không lôi thôi gì nữa.
Có lẽ là mấy ngày qua đã chịu rất nhiều áp lực, cũng có thể là hôm nay tâm trạng rất tốt, cho nên tuy rằng chân bị thương nhưng trong lòng cô rấtthoải mái, vừa nhắm mắt lại thì liền bình yên đi vào giấc ngủ lúc nàokhông hay.
Vãn Tình vừa cảm thấy ngủ rất thoải mái, nhưng lạikhông biết là Kiều Tân Phàm có ngủ ngon không, cô chỉ biết theo thóiquen cuộn mình trên giường. Khi cô mờ mịt mở mắt, đập vào mắt cô là mộtđôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.