Vãn Tình tỏ ra ngạcnhiên vô tội, ánh mắt cô lạnh lùng liếc Lai Tuyết, thấy cô ta tức giậnđến run cả người. Nhưng cô cũng không định đôi co với cô ta, như thế này hẳn là cô ta nên tự hiểu đi, không phải sao?
Vãn Tình nhìn thấyrõ ràng hình ảnh Mạc Lăng Thiên kéo Lai Tuyết vào trong lòng, thấy cảánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt cười nhạo của anh ta. Nhưng cô không thèm quan tâm, cô quay đầu nhìn Kiều Tân Phàm:
“Chân đau quá, nếu tai mà cũng đau thì thật là phiền chết mất!”
Giọng Vãn Tình như hơi làm nũng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được dáng vẻ ngạc nhiên thoáng hoảng sợ của Lai Tuyết.
Nhưng Vãn Tình không nói gì nữa mà để Kiều Tân Phàm tùy ý đỡ cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Vãn Tình không khỏi nhẹ nhàng thở phào. Cô nhìn lại vẻ mặt Kiều Tân Phàm cũng đã thả lỏng và dịu dàng hơn. Cả cô và anh đều có cảm giác đắc ý, hai người không khỏi nhìn nhau cười.
“Anh Kiều, vừa rồi em có tuyệt không?”
Vãn Tình chủ động tranh công, đổi lại, Kiều Tân Phàm mỉm cười nhẹ cổ vũ:
“Cô Hạ thể hiện tốt lắm, mức độ phù hợp, lại thêm rất đúng lúc.”
Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, anh đã để Vãn Tình ngồi vào trong xe. Thậmchí còn thật sự mở một cái hộp nhỏ ra, định bôi thuốc cho cô.
“Không sao mà, vừa rồi chỉ là tìm lý do để chạy trốn mà thôi.”
Chân cô hơi đau, nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua mà thôi. Nhìn thấy KiềuTân Phàm cầm lọ thuốc, vẻ mặt anh kiên nhẫn chờ đợi, Vãn Tình không muốn đưa chân ra. Anh nắm lấy cổ chân cô, cẩn thận bôi thuốc khiến cô cảmthấy hơi xấu hổ.
“Đương nhiên là vết thương này thoạt nhìn có vẻkhông nặng. Nhưng nếu không cẩn thận, nói không chừng còn có thể để lạidi chứng.”
Kiều Tân Phàm vừa nói như thế, Vãn Tình tự nhiên là sợ sẽ để lại di chứng, cô để anh tùy ý, chỉ cảm thấy chỗ mắt cá hơi lànhlạnh, thoải mái hơn rất nhiều. Động tác của anh rất cẩn thận, Vãn Tìnhđương nhiên ít nhiều vẫn có chút hưởng thụ.
Vãn Tình dựa vào lưng ghế, thoải mái để anh hầu hạ mình. Đột nhiên ngón tay anh chạm phải gan bàn chân cô, nhất thời cô rụt chân lại, bất mãn liếc anh một cái:
“Nhột quá, anh làm vì vậy?”
Trong mắt Kiều Tân Phàm là nụ cười
yêu chiều. Anh cũng không cho rằng mình sai mà anh chỉ nhìn dáng vẻ cô tức giận rồi thích thú nói:
“Trong truyện kiếm hiệp, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn cũng bồi dưỡng tình cảm như vậy mà!”
Vãn Tình không ngờ đột nhiên Kiều Tân Phàm lại nói đùa với cô. Hơn nữa ánhmắt ấm áp của anh khiến cho cô hơi tê dại, mặt cô đỏ rần lên. Hình ảnhhai người lúc này thật quả là rất thân mật, hai chân cô gác lên chânanh, bàn chân lại được anhnắm lấy trong tay.
“Bôi xong rồi thì anh mau buông ra đi. Em không cần làm Triệu Mẫn.”
Vãn Tình bối rối né tránh bàn tay anh, cô rất sợ sự chăm sóc dịu dàng của anh sẽ khiến cho cô bị nghiện.
“Tại sao? Triệu Mẫn cũng rất bướng bỉnh, nghịch ngợm mà.”
Kiều Tân Phàm vẫn cầm lấy chân cô, như thể anh đang hưởng thụ sự bối rối của cô, khóe môi anh khẽ cong tạo thành một nụ cười thân thiết.
“Người đàn ông như Trương Vô Kỵ này luôn rất dịu dàng, nhưng lòng không kiên định. Em tình nguyện làm Hoàng Dung.”
Vãn Tình cũng không chịu thua, cô trực tiếp đáp trả anh rồi cười tinh nghịch:
“Anh đây mà lại là Quách đại hiệp ngốc nghếch sao?”
Đột nhiên Kiều Tân Phàm bật cười khi so sánh mình với Quách Tĩnh. Vãn Tình hùng hồn nói:
“Chẳng lẽ ông xã không cam lòng sao?
Làm một Quách Tĩnh ngốc nghếch chỉ biết yêu một mình cô sao? Ánh mắt Kiều Tân Phàm sáng lên, anh bất đắc dĩ cười nói:
“Được rồi, vì bà xã, làm Quách Tĩnh cũng chẳng sao.”
Nói xong, Kiều Tân Phàm khom người, cầm lấy một chiếc giày, cẩn thận mangvào cho Vãn Tình. Cô vội vàng xỏ chân vào, cô không muốn nhìn vào mắtanh mà nhìn ra bên ngoài. Đúng lúc này hai mắt cô chạm phải ánh mắt củaMạc Lăng Thiên.
Vãn Tình không khỏi mím môi, lạnh lùng nhìn thẳng anh ta, Không biết nhìn bao lâu, nhưng Vãn Tình cũng không định chú ýđến anh ta. Cô xoay lại thì cũng nhìn thấy được vẻ mặt sửng sốt của Kiều Tân Phàm, nét mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng.
“Đưa em lên lầu nghỉ một lát nhé.”
Sau khi nhìn thấy Mạc Lăng Thiên, hiển nhiên là vẻ mặt của cô rất khó coi,Vãn Tình nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng hỏi, cô cũng mỉm cười.
“Cứ ngồi ở đây đi, còn có thể thuận tiện ngắm căn nhà lớn của anh.”
Cô không sợ Mạc Lăng Thiên xuất hiện. Kiều Tân Phàm thấy cô kiên trì nhưvậy nên cũng không miễn cưỡng, nhưng anh nhìn đồng hồ xong thì hơi nhíumày:
“Có đói bụng không?”
Tan sở xong thì liền đến đây, lai còn phải đợi ông chủ lớn nhà họ Kiều, bây giờ quả thật là cô đói bụng rồi.
“Hơi đói!”
Vãn Tình vừa trả lời thì nghe thấy Kiều Tân Phàm dịu dàng nói:
“Em ở đây chờ anh, anh đi lấy chút gì cho em ăn.”
Vãn Tình thấy người đang đứng ở cửa đã biến mất, cô cảm thấy thoải mái hơn.
Ở cùng với Kiều Tân Phàm, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, như thể dù cho cô có tùy hứng cỡ nào thì anh đều sẽ bao dung. Thật không hiểu anh rộng lượng như vậy thì vì thích cô sao? Hay là anh vẫn luôn dịu dàng như vậy vớimọi cô gái?
Vãn Tình nhắm mắt lại, dựa vào cửa xe, cô suy nghĩ về dáng vẻ vừa rồi của anh, cô cũng hiểu được vì sao anh lại nhất địnhcưới cô. Dù cho là ai, chỉ cần là một người con hiếu thảo thì cũng đềubất bình cho mẹ mình.
Cửa kính xe đột nhiên bị đập một cái. VãnTình tưởng là Kiều Tân Phàm đã quay lại, cô mở mắt, thuận tay mở cửa xethì bị người đứng bên ngoài làm cho ngây ngẩn cả người. Cô không khỏitrở nên căng thẳng. Mạc Lăng Thiên quay lại tìm cô thì khẳng định khôngphải là chuyện tốt.