Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 4: Chương 4




Còn chưa bước vào đình viện.
Ôn Thế Chiêu đã nghe thấy tiếng cười trong sáng của Vương huynh, cùng với đó là âm thanh nhỏ nhẹ của nữ tử.
Không ngoài dự đoán, cô nương kia chắc chắn là Tiêu Trưởng Công chúa, có thể khiến Vương huynh thoải mái cười to như vậy, xem ra Vương huynh cùng Tiêu Trưởng Công chúa trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Hôm qua ở ngoài cửa thành, khổ sở chờ đợi hơn một canh giờ vậy mà chưa được thấy Tiêu Trưởng Công chúa, hôm nay cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn một cái, Ôn Thế Chiêu nhướn mày, bước về nơi phát ra âm thanh, sáng sủa kêu: "Vương huynh!"
"Thế Chiêu, ta ở đây!"
Ôn Thái tử nghe được liền đáp.
Ba bóng người ngồi trên ghế đá.
Đập vào mắt Ôn Thế Chiêu là một thân ảnh hồng sắc quen thuộc, bước chân hơi đình trệ rồi lại bước nhanh tới, chỉ là trong lúc này đôi mắt của nàng lại không nhìn được bất cứ thứ gì khác.

Tiêu Thiều Quân nhìn thấy Ôn Thế Chiêu, khuôn mặt nổi lên tâm tình kì lạ.
"Thế Chiêu." Ôn Thái tử thấy Tứ hoàng đệ đến liền vội vàng đứng dậy, khẽ kéo nàng, thấp giọng nói: "Lần sau không được ham chơi như vậy nữa."
Ôn Thế Chiêu vội vàng gật đầu.
Hai người đi tới trước mặt Tiêu Vận Thục, Ôn Thái tử nói: "Thế Chiêu, đây là Tiêu Trưởng Công chúa."
Ôn Thái tử đối với Tiêu Vận Thục cười cười: "Tiêu Trưởng Công chúa, đây chính là Tứ hoàng đệ ta vừa nói với ngươi, Ôn Thế Chiêu."
Tiêu Vận Thục nhìn Ôn Thế Chiêu, người này tuy đối diện nàng nhưng cặp mắt trong sáng kia lưu chuyển, vậy mà lại chuyển tới trên người Quân nhi bên cạnh mình, ý cười trên môi càng đậm, mở miệng nói: "Thái tử điện hạ nói quả không ngoa, Tứ hoàng tử quả nhiên tuấn tú."
Ôn Thái tử hắng giọng một cái, đụng nhẹ vào vai Ôn Thế Chiêu, Ôn Thế Chiêu lúc này mới chắp tay: "Tiêu Trưởng Công chúa quá lời rồi, Thế Chiêu bái kiến Tiêu Trưởng Công chúa."
Tiêu Trưởng Công chúa hạ mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, hướng Ôn Thế Chiêu thi lễ.
Sau khi lấy lại tinh thần, Ôn Thế Chiêu cảm thấy lỗ tai đang nóng lên, không có không biết xấu hổ mà lại đi nhìn Tiêu Thiều Quân, miễn cho bị người khác phát giác điều gì, nàng dùng dư quang đánh giá vị Tiêu Trưởng Công chúa này.
Vừa nãy chỉ mới để ý thân ảnh hồng sắc, lúc này mới thật sự nhìn qua dung mạo của Tiêu Trưởng Công chúa.
Không ngờ lại bởi vậy mà thoáng khiếp sợ.
Tiêu Trưởng Công chúa này quả nhiên là tiên tư dật mạo, lúc nở nụ cười, đẹp mà không tầm thường, cử chỉ tự nhiên, khí chất đoan trang thục nhã.
Cùng lời đồn không chút sai lệch.
Tiêu Vận Thục ngồi xuống, vỗ nhẹ mu bàn tay Tiêu Thiều Quân "Quân nhi, tự nhiên đờ ra đó làm gì, mau diện kiến Tứ hoàng tử."

Ôn Thế Chiêu nhìn Tiêu Thiều Quân đứng dậy, thấy khuôn mặt nàng biểu hiện có chút không tình nguyện, nhưng vẫn thành thật thi lễ, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng "Tứ hoàng tử", rồi lại xoay người ngồi xuống.
Dù có ngu ngốc đến mấy, Ôn Thái tử cũng nhìn ra giữa Tứ hoàng đệ và Tiêu Công chúa có gì đó không đúng.
"Đến đây đến đây, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm."
Ôn Thái tử để phá tan bầu không khí này, lôi kéo Ôn Thế Chiêu, dường như cố tình đẩy nàng ngồi bên cạnh Tiêu Thiều Quân, quay đầu nhìn Tiêu Vận Thục: "Tiêu Trưởng Công chúa, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"
"Tiết Đoan Ngọ."
"A, đúng đúng đúng, ta nhớ rồi, là tiết Đoan Ngọ."
Ôn Thái tử híp mắt cười cười, quay mặt sang đối với Ôn Thế Chiêu nói: "Thế Chiêu, Tiêu Trưởng Công chúa và Tiêu Công chúa mới tới Ôn Quốc, ngày mai chính là tiết Đoan Ngọ, chúng ta cùng Tiêu Trưởng Công chúa ra ngoài du ngoạn."
"Dạ, Vương huynh."
Ôn Thế Chiêu đáp lại Ôn Thái tử, lại nâng mắt đi nhìn Tiêu Thiều Quân, nhìn vào đôi mắt không gợn sóng kia, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu Công chúa cũng đi sao?"
Có Ôn Thái tử ở đây, Tiêu Thiều Quân không tiện làm mất mặt mũi của hắn, nhớ tới chuyện trên luyện võ đài lại thấy tức giận, không muốn nói chuyện với Ôn Thế Chiêu, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc chuyển mắt, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Chỉ cảm thấy ngồi yên một chỗ có chút không dễ chịu, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, Tiêu Thiều Quân tùy ý tìm cớ rời đi, Ôn Thái tử gật đầu đáp lại, Trưởng tỷ cũng đáp lại, Tiêu Thiều Quân đứng dậy liền rời đi.
Thấy thân ảnh hồng sắc kia lấp lóe mấy lần rồi biến mất sau đám cây, Ôn Thế Chiêu không tìm kiếm nữa, chỉ ngồi nghe Vương huynh cùng Tiêu Trưởng Công chúa trò chuyện, nửa ngày qua đi, cuối cùng cũng cong lên khóe môi.
————
Tiết Đoan Ngọ.
Nhà nhà đều đang gói bánh chưng, hương thơm của bánh chưng bay khắp thành, hít một hơi thật sâu liền thấy có mùi vị thơm ngọt tiến vào, khiến người ta thấy thật thèm, miệng nuốt nước miếng.
Ngày hội gặp mặt.
Ôn thành từ sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt, bách tính từ ngoài thành dồn dập tràn vào trong thành cùng vui ngày hội Đoan Ngọ.

Trên đường phố phồn hoa, dòng người như dệt cửi, tùy ý có thể thấy quầy hàng bánh chưng được bày biện chỉnh tề.
Các tiểu thương nhiệt tình ra sức thét to, từng khuôn mặt đều tràn trề nụ cười chất phác.

Đường phố đang náo nhiệt ồn ào thể hiện ra quốc thái dân an, bách tính sinh hoạt yên ổn.
Tiêu Thiều Quân ánh mắt lưu chuyển, trên mặt tuy không có chút biến hóa gì, nhưng trong lòng thầm khâm phục Ôn Vương chăm lo việc nước, Ôn thành này mới có cảnh tượng phồn hoa như vậy.
Một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt nàng, Tiêu Thiều Quân ngẩng đầu lên, cặp mắt kia trong suốt, thậm chí có thể thấy được đáy mắt ánh lên bóng người của nàng.

Ôn Thế Chiêu khuôn mặt hiện lên ý cười: "Tiêu Công chúa, hiếm khi ra ngoài đi dạo, còn phải ăn bánh chưng mới coi như xong Tiết Đoan Ngọ."
Bàn tay người kia cầm một cái bánh chưng được gói rất khéo léo.
Tiêu Thiều Quân trên mặt nổi lên thần sắc vui mừng, nhưng lại do dự không nhận lấy.
Ôn Thế Chiêu trong lòng biết Tiêu Thiều Quân vẫn còn khó chịu về việc hôm qua, ôn hòa cười nói: "Ta lúc nãy đã thử qua, không có độc, có thể yên tâm ăn."
Đã nói đến nước này, Tiêu Thiều Quân không tiện từ chối, thấy Ôn Thế Chiêu đáy mắt trong suốt, không có một chút ác ý nào, vươn tay cầm lấy bánh chưng trong tay nàng để vào trong tay áo, thấp giọng nói: "Đa tạ."
"Không cần khách khí." Ôn Thế Chiêu cười cười, quay đầu lại đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng: "A!"
Tiêu Thiều Quân nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Vương huynh và Trưởng Công chúa đâu rồi?"
Trong dòng người cuồn cuộn, Ôn Thế Chiêu và Tiêu Thiều Quân nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy bóng người Ôn Thái tử và Tiêu Trưởng Công, sớm không biết đã bị bầy người chen đi rồi.
Đứng lặng trong đám người, Ôn Thế Chiêu cùng Tiêu Thiều Quân mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không nói chuyện.
Ông chủ sạp hàng bên cạnh đó, thấy hai người này tướng mạo tuyệt sắc, thân mang hào hoa phú quý, nhìn như một đôi tiểu phu thê, vội vàng tiến lên nháy mắt: "Công tử thật có phúc lớn, thú được tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, có muốn qua xem sạp hàng của tiểu nhân không a, mua một món đồ nhỏ tặng cho tiểu nương tử, lấy lòng nàng."
Lời nói này tiến vào đáy lòng Ôn Thế Chiêu.
Tiêu Thiều Quân không có thời gian để ý, đang muốn xoay người đi, lại bị Ôn Thế Chiêu kéo ống tay áo.
"Tiêu..." Vốn định gọi Tiêu Công chúa, nghĩ lại đang ở ngoài đường, không thích hợp bại lộ thân phận, Ôn Thế Chiêu nhanh chóng đổi giọng, "Thiều Quân, chúng ta xem một chút đi, ra ngoài chơi cũng nên mua ít đồ mang về chứ."
"Ừm." Tiêu Thiều Quân đáp một tiếng.
Ôn Thế Chiêu mặt mày hớn hở, đi tới bên cạnh sạp hàng, sạp hàng này không lớn, đúng là bày ra rất nhiều món đồ chơi nhỏ, nàng cầm lên một cái quạt, mở ra nhìn một chút, không vừa ý lắm lại thả xuống.
Liếc mắt qua nhìn Tiêu Thiều Quân, đã thấy trong tay nàng cầm một thanh sáo ngọc, tinh tế khẽ vuốt nhẹ thân sáo, biểu hiện đăm chiêu.
Ôn Thế Chiêu nhìn lão bản nhíu mày ra hiệu, lão bản hiểu ý, cười híp mắt giơ lên năm ngón tay, Ôn Thế Chiêu từ trong ống tay áo lấy ra một nén bạc, lão bản liền nhận lấy, cười đến miệng không đóng lại được.
"Lão bản, không biết..."
Tiêu Thiều Quân còn chưa nói xong, đã bị Ôn Thế Chiêu kéo đi.
"Ta đã trả tiền rồi."
Tiêu Thiều Quân sững sờ: "Ngươi đưa từ khi nào?"
"Khi nãy thấy ngươi yêu thích không buông tay, liền biết ngươi yêu thích cây sáo ngọc này, nên mới mua lại."

"Bao nhiêu bạc?"
"Ừm...!Ta đưa ngươi đi."
Tiêu Thiều Quân nhíu mày, ngữ khí tăng thêm lại hỏi thêm lần nữa: "Bao nhiêu bạc?"
Ôn Thế Chiêu dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng.
"Thật sự muốn trả ta sao?"
Tiêu Thiều Quân trầm mặc không nói.
Ôn Thế Chiêu nhướn mày, khẽ cười nói: "Hôm qua ta vô ý mạo phạm Tiêu Công chúa, hôm nay đem tặng vật này coi như lễ vật tạ lỗi, được không?"
Tiêu Thiều Quân trầm mặc không nói, chỉ cất sáo ngọc vào tay áo, nhấc chân đi về phía trước.
Ôn Thế Chiêu thấy vậy liền ngẩn ra, bên môi nổi lên ý cười, tinh tế nhìn bóng người, bước nhanh đuổi theo, đi sát phía sau Tiêu Thiều Quân, đề phòng bị dòng người tách ra nữa, không tìm được nhau.
Đi đông đi tây, du ngoạn một hồi.
Ôn Thế Chiêu có chút đói bụng, ánh mắt nhìn xung quanh một chút, nàng nhớ tới gần đây có một tiệm mì vằn thắn, tự nhiên đưa tay ra kéo lấy tay áo Tiêu Thiều Quân, sợ bị đoàn người chen lấn làm cho lạc mất, các nàng không tìm được nhau.
Tiêu Thiều Quân cảm giác được tay áo bị lôi kéo, đập vào mắt là một bàn tay thon dài, từng ngón tay tinh tế lung linh, không thô như bàn tay của nam tử, Tiêu Thiều Quân bước chân khẽ dừng một chút, nhưng không nói gì.
Ôn Thế Chiêu lôi kéo nàng, bước chân liên tục, nhíu mày hết nhìn đông lại nhìn tây, không giống như đang thưởng ngoạn mà như đang tìm cái gì.
"A, thấy rồi!"
Ôn Thế Chiêu đột nhiên hô lên, vội vàng kéo tay áo Tiêu Thiều Quân, Tiêu Thiều Quân nghiêng đầu, nhìn theo hướng Ôn Thế Chiêu chỉ.
Là gian hàng mì vằn thắn nhà họ Trần.
"Tiêu Công chúa, ngươi đói bụng không, ta đói lắm rồi a, chúng ta đi ăn một chút đi."
Nhắc đến mới thấy, đi dạo hồi lâu, Tiêu Thiều Quân cũng thấy đói bụng rồi, nhìn sạp hàng mì vằn thắn cách đó không xa, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Các nàng đang ở giữa đường, sạp hàng mì vằn thắn ở bên kia đường, người xung quanh rất nhiều, võ công Tiêu Thiều Quân không tầm thường, phi thân một cái liền có thể thoát ra, mới chớp mắt đã thấy cái tay kia thả lỏng tay áo nàng, như có như không, bảo hộ bên cạnh nàng, nhưng cách xa một chút, không đụng tới nàng, chặn lại đoàn người chen lấn xung quanh.
Thật vất vả chen ra ngoài, Ôn Thế Chiêu thở hổn hển mấy cái, thấy Tiêu Thiều Quân vẫn thong thả, không khỏi nhếch miệng, đưa tay lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Tiêu Thiều Quân do dự một chút, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, đưa cho nàng: "Cho ngươi."
"Đa tạ." Ôn Thế Chiêu nhận lấy, xoa xoa cái trán, lau mồ hôi xong khăn tay đã ướt một mảng, cũng không có không biết xấu hổ mà trả lại cho Tiêu Thiều Quân, ngại ngùng nói: "Đợi giặt sạch sẽ xong ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Được." Tiêu Thiều Quân gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta ăn mì vằn thắn đi." Ôn Thế Chiêu xoay người, cất khăn tay vào trong tay áo.
Lão bản của sạp hàng Trần gia kia nhãn lực rất tốt, nhìn thấy Ôn Thế Chiêu đến, bên người còn có một vị mỹ nương tử, vội vàng dọn ra một cái bàn, cười hì hì nói: "Công tử, đây là tiểu nương tử của ngươi sao, thực sự rất xinh đẹp.

Hôm nay Tiết Đoan Ngọ, công tử mang tiểu nương tử ra ngoài chơi à!"
"A...!Đúng vậy."

Ôn Thế Chiêu lỗ tai ửng hồng, không tiện phủ nhận, hàm hồ đáp một tiếng.
Quay qua nhìn Tiêu Thiều Quân, nàng cũng chỉ là nhàn nhạt cười, tựa hồ không có mất hứng, Ôn Thế Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Lão bản, cho hai bát mì vằn thắn." Ôn Thế Chiêu lại nhanh chóng bổ sung một câu, "Nhớ phải là bát lớn!"
"Được được, công tử xin chờ một chút!"
Hai người ngồi vào chỗ.
Ôn Thế Chiêu châm trà cho Tiêu Thiều Quân, lúc để bình trà xuống thì quay đầu nhìn lão bản đang làm mì vằn thắn, khẽ cười nói: "Cơm canh đạm bạc, không sánh được sơn hào hải vị, Tiêu Công chúa xin đừng chê cười."
"Không sao."
Tiêu Thiều Quân cười nhạt, nâng chung trà lên, nhấp một chút, vào miệng ngọt ngào, không có gì đặc biệt, nàng đặt chung trà xuống, nhìn Ôn Thế Chiêu.
"Tứ hoàng tử vẫn thường xuyên xuất cung sao?"
"Thiều Quân, gọi ta Thế Chiêu là được rồi."
Tiêu Thiều Quân không đáp.
Ôn Thế Chiêu cười cười: "Ta thường cùng Vương huynh xuất cung, đối với Ôn thành rất quen thuộc."
Vừa dứt lời, lão bản bưng hai bát mì vằn thắn tới, đặt lên bàn: "Đến rồi, đến rồi, cẩn thận kiểu nóng a, công tử cùng tiểu nương tử từ từ ăn."
"Được, đa tạ lão bản."
Ôn Thế Chiêu không chờ được nữa, từ ống trúc cầm lên hai đôi đũa, đưa cho Tiêu Thiều Quân một đôi, gắp một ít mì để vào muôi, vừa thổi vừa nói.
"Thiều Quân, ta kể cho ngươi, mì vằn thắn của Trần gia tại Ôn thành đặc biệt nổi danh, bảng hiệu mấy chục năm, ta từ nhỏ đã rất thích tới nơi này ăn mì vằn thắn, mì vằn thắn này cùng ăn với thịt, đặc biệt thơm ngon."
Nói xong, nuốt một miếng mì vằn thắn.
"Ân, thật là thơm!"
Tứ hoàng tử ăn miếng mì vằn thắn xong, trên mặt hiện ra sự thỏa mãn, không giống phong thái hoàng tử của một quốc gia, chỉ như thiếu niên bình thường đang vui vẻ, Tiêu Thiều Quân nhìn, tâm trạng không khỏi vui lây.
Ôn Thế Chiêu thấy đũa Tiêu Thiều Quân không nhúc nhích, kinh ngạc nói: "Thiều Quân, sao ngươi lại không ăn, mau nếm thử đi, ăn rất ngon, ta không có lừa ngươi a."
"Hơi nhiều, ta ăn không hết."
"Nhiều quá à?" Ôn Thế Chiêu đưa mắt nhìn, suy nghĩ một chút, vươn tay cầm lấy bát Tiêu Thiều Quân, dùng cái muôi khều một chút vào bát của mình, rồi đẩy trở lại, thấy Tiêu Thiều Quân mặt lộ ra vẻ do dự.
"Vẫn ăn không hết sao?"
"Ừm, vẫn nhiều quá."
Xem ra Tiêu Công chúa này khẩu vị rất nhỏ, đã lấy ra hơn một nửa mà vẫn không ăn hết, Ôn Thế Chiêu lại đưa tay gắp vài cái.
"Như vậy, đủ không?"
"Được rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.