"Ngoan, đừng sợ, anh vẫn ở đây." Nụ hôn ấm áp rơi xuống cái trán trơn bóng của cô, dưới ánh nắng mặt trời, Dung Lạc ôm chặt Mộc Yên.
"Gặp ác mộng sao?" Bế Mộc Yên lên, Dung Lạc vừa đi vừa hỏi, anh biết Mộc Yên chỉ an tâm ngủ khi có anh ôm cô. Anh nghĩ rằng cơn ác mộng đã không còn bám lấy cô nữa nên mới dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô. Ai ngờ đổi chỗ ngủ thì Mộc Yên lại gặp ác mộng vì lạ chỗ.
Ôm cô nằm ở trên giường, cảm nhận được váy ngủ màu hồng của Mộc Yên gần như ướt đẫ vì mồ hôi lạnh. Dung Lạc nhíu mi, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho cục cưng của anh biến thành bộ dáng như bây giờ? Đôi mắt sâu thẳm bắt đầu nổi sóng ngầm, cho dù không biết nguyên nhân thật sự nhưng Dung Lạc cũng có thể đoán được nhất định là có liên quan đến tổ chức "Blackflame" Mộc Yên từng nhắc tới.
Tính cách Mộc Yên ngang bướng và mạnh mẽ tới đâu, Dung Lạc đã sớm biết rất rõ, sự đau khổ có thể khiến cho cô liên tục gặp ác mộng như thế này khiến cho anh lại nhíu chặt mi.
Cởi bộ váy ngủ ướt đẫm mồ hôi ra, lau sạch sẽ mồ hôi lạnh dính trên người cô xong, Dung Lạc lại mặc quần áo sạch sẽ cho cô.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt dưới cổ cô, đóng từng cái nút áo, nhìn thấy Mộc Yên đã khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày thường, nhưng Dung Lạc lại vẫn rất lo lắng.
"Lạc Lạc, em không sao." Bình tĩnh nhếch môi cười với anh, cô biết mình lại làm cho anh lo lắng.
"Ngoan, chúng ta xuống nhà ăn điểm tâm." Ngón tay thon dài dùng sợi dây tơ lụa màu lam buộc mái tóc đen dài của cô lại, Dung Lạc ôm cô xuống dưới lầu.
Nhà ăn lầu một, Dung Uy không có ở đây.
Mới sáng sớm hai anh em Lâm Vũ Thần và Lâm Uyển nhìn thấy Mộc Yên được Dung Lạc ôm xuống thì hơi ngẩn người. Rồi sau đó Lâm Vũ Thần vội vàng nhìn qua chỗ khác, trong mắt Lâm Uyển lại hiện lên chút ý châm chọc rồi cũng nhanh biến mất không thấy nữa.
"Tiểu Yên, không thoải mái sao?" Thay vào đó là khuôn mặt thân mật tươi cười, Lâm Uyển đứng lên muốn nắm tay Mộc Yên nhưng lại bị cô lạnh lùng từ chối. Mộc Yên ghét tiếp xúc da thịt với người lạ.
Cánh tay Lâm Uyển cứng đờ giữa không trung, sắc mặt càng lúc càng khó coi, dù thế nào thì cô cũng là chị họ của Mộc Yên, diễn dafnlê quysdôn con nhóc này được yêu chiều dung túng đến mức không biết trời cao đất rộng.
"Tiểu Uyển, mau đi xem coi sao ông ngoại vẫn chưa đến?" Lâm Vũ Thần vội vàng giải vây cho cô, sợ lại náo loạn vì mấy chuyện nhỏ này.
"Sao?" Lâm Uyển sửng sốt một chút rồi mới lập tức phản ứng lại, "Em lập tức đi xem." Cô luôn xử sự khéo léo, nhưng lúc đối mặt với sự chán ghét của con nhóc này thì lại bị luống cuống. Lâm Uyển cau mày, cô còn chưa đi bao xa thì đã thấy Dung Uy đi từ trong phòng ra.
Đôi mắt u trầm lãnh khốc như chim ưng của lão gia tử đang nhìn đám con cháu ngồi vây quanh trước bàn ăn, có chút mềm mại nói không nên lời.
“ Đã lâu rồi tất cả không có về đây." Dung Uy ngồi xuống, cái miệng luôn lạnh lùng cứng rắn vậy mà câu đầu tiên nói ra lại có chút ý than thở." Không biết bộ xương già nua này cua ta còn có thể gặp các con được bao lâu?"
"Ông ngoại nói gì vậy, xương cốt ông cường tráng, đừng lo lắng mấy chuyện không đâu nữa. Tối thiểu cũng có thể sống hơn một trăm tuổi." Lâm Uyển giỏi nhất là nịnh nọt, trong lời nói đều phủ mật ngọt tầng tầng lớp lớp.
Dung Uy cười to, "Tiểu Uyển thật biết cách nói chuyện."
Nhưng người già đi, Dung Uy biết rất rõ ràng, tính tình của mấy đứa nhỏ trước mắt này, ai thích giở trò, tâm địa gian xảo, ai quá lỗ mãng không trầm ổn, những loại tính cách này được phân chia quá rõ ràng.
Dung Lạc là do ông nuôi lớn, nắm quyền trong tay, tất cả không cần nói cũng biết. Nhưng mà Nhà họ Dung nhìn bề ngoài thì như rất yên bình nhưng thật ra không hề yên ổn, tuy ngoài miệng đám con của ông không nói ra nhưng Dung Uy vẫn biết bọn họ cũng ghi hận mình, giao vị trí gia chủ Nhà họ Dung cho hàng con cháu như Dung Lạc, điều này không hề thích hợp. Nhưng Dung Uy có tổng cộng hai đứa con trai, Dung Diệu Hoa và Dung Diệu Huy đều làm cho ông thất vọng, nếu không phải quá tính toán thì lại không có trách nhiệm, vị trí gia chủ Nhà họ Dung không phải người bình thường có thể đảm nhiệm.
Mấy đứa cháu thì lại giỏi hơn ba của chúng rất nhiều, nhưng Dung Ôn Thái giả dối, Dung Tề lại không từ thủ đoạn, Dung Trạch vốn không có dã tâm. Giả dối cần thiết, không từ thủ đoạn cũng cần, dã tâm lại càng cần hơn nhưng nếu nắm không chắc thì sẽ làm cho Nhà họ Dung suy tàn, cũng may Dung Lạc không làm cho ông thất vọng. Nhưng mà những đứa cháu còn lại nhất định sẽ không cam lòng.
Đột nhiên Dung Uy đánh giá cô nhóc bên cạnh ông, tuy rằng ông rất vừa lòng với Mộc Yên, tướng mạo thoát tục nhưng điều quan trọng nhất chính là thái độ, bình tĩnh không hoảng hốt, cũng rất lý trí. Nếu con bé làm cháu dâu của ông thì quả thật ông rất xem trọng, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho thấy cô rất không tầm thường.
Nhìn ra được Dung Lạc rất cưng chiều cô, vật cực tất phản(1), nếu cô có thể giúp đỡ được Dung Lạc thì tất nhiên sẽ rất tốt, chỉ sợ cô quá không tầm thường sẽ gây ra phiền phức.
(1) vật cực tất phản: ý nói một khi cưng chiều quá mức thì sẽ tạo phản.
Ăn sáng xong, Dung Uy gọi Mộc Yên lại, "Cô bé, lại đây." Ông cười tủm tỉm vẫy cô, cái trán đầy nếp nhăn có chút từ ái.
"Ông nội." Mộc Yên lên tiếng trả lời, đi qua ngồi đối diện ông.
Lâm Uyển ngồi bên cạnh rung rẩy khóe miệng, Nhà họ Dung luôn sợ Dung Uy, cô chưa thấy ông đối xử ôn hòa với ai như vậy? Sự ghen tị cắn phá tim gan, bên tai Lâm Uyển lại vang lên câu nói của mẹ cô, Dung Li: Tiện nhân Mộc Yên này là tai họa, nhất định phải cô ta không lấy được sự tin tưởng của Dung Uy, sau đó trừ khử.
"Cô bé, lại đây chơi cờ với ông nội." Lâm Vũ Thần và Lâm Uyển đều khiếp sợ, Dung Uy không dễ gì chơi cờ với đám con cháu, từng người đều được ông dạy, hơn nữa con trai Nhà họ Dung có thể chơi cờ với ông đều nắm giữ cổ phần khổng lồ trong công ty, địa vị không thể đo lường.
Đám con cháu như Dung Ôn, Dung Tề, Dung Lạc, Dung Trạch đều là những đứa bé được đề cử làm gia chủ Nhà họ Dung, Dung Uy cũng từng chơi cờ với bọn họ, bởi vì đây là trò chơi ông dạy con cháu cách chèo chống Nhà họ Dung sau này. Cháu ngoại và cháu gái đều không được tính vào trong đó, đây là trò chơi của riêng người Nhà họ Dung.
Nhưng mà hôm nay Dung Uy lại chủ động muốn chơi cờ với Mộc Yên. Trước tiên không nói đến cô không am hiểu việc này, Dung Uy đã cho cô bước khởi đầu quá cao rồi. Lâm Vũ Thần cũng chưa từng được Dung Uy dạy chơi cờ chứ đừng nói là Lâm Uyển.
Lâm Uyển cau mày, nhìn bàn cờ đã chuẩn bị xong, nhìn cô nhóc bình tĩnh ngồi đối diện với Dung Uy, cô liền nhịn không được oán thầm: Rõ ràng là lão gia tử có ý muốn bồi dưỡng tiện nhân Mộc Yên. Tại sao có thể như vậy? Lâm Uyển cắn môi, cực kỳ không vui.
"Cô bé, đã từng chơi cờ chưa?" Nhìn ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Mộc Yên đặt một quân cờ trắng xuống, Dung Uy cảm thấy cô không phải mới vừa học được, thậm chí còn để lộ chút cảm giác thành thục lão làng.
"Đã từng." Mộc Yên thành thực trả lời.
"Thì ra là thế." Dung Uy hiểu rõ gật đầu, đang tính đặt thêm một quân cờ khác xuống, nghe thấy Dung Lạc ngồi bên cạnh giải thích thêm thì ngón tay hơi dừng lại một chút.
"Năm lần." Dung Lạc ngồi bên cạnh Mộc Yên nhìn Dung Uy cười khẽ.
"Chỉ chơi có năm lần thôi sao?"
"Đúng vậy, ông nội. Cục cưng là do con dạy, chúng con cũng chỉ mới cùng chơi có năm lần, có một ván cô ấy thắng con." Mộc Yên vẫn nghĩ lần đó là do Dung Lạc cố ý thua cô, không hề nghĩ mình thắng thật. Thật ra lúc mới bắt đầu Dung Lạc quả thật cố ý chơi đùa với cô, nhưng sau đó lại phát hiện từng đường đi nước bước trong mỗi một ván cờ của cô hoàn toàn khác biệt, năng lực học tập mạnh đến kinh người. Ván cuối cùng tuy rằng là may mắn thắng anh, nhưng quả thật Mộc Yên đã thắng rồi.
Dung Uy nghe Dung Lạc nói xong thì cũng khiếp sợ, đường đi của cô trông rất thành thục, người mới chơi sợ là không đánh được bao nhiêu quân đã bị Dung Uy đuổi tận giết tuyệt. Người mới học dù có trí tuệ nhanh nhạy cũng không được như cô.
Ổn định tinh thần lại, trong mắt Dung Uy đầy ý tán thưởng, nhất quyết phân cao thấp với cô nhóc ngồi đối diện ông.
Trong ván cờ này, nói thế nào thì Mộc Yên cũng là người mới cho nên đương nhiên sẽ bị thua.
"Cô bé, nước cờ đi rất xinh đẹp!" Ngoại trừ chơi cờ với Dung Lạc ra thì Dung Uy không hề tìm được ai để phải đánh thật cẩn thận, cảm giác phải dốc hết toàn lực.
"Ông nội, người thắng rồi, con thật sự không bắt kịp." Dựa vào lồng ngực ở sau lưng, Mộc Yên lúng túng quay đầu nhìn Dung Lạc, dù sao Dung Lạc cũng là thầy dạy cô chơi cờ, bây giờ cô lại đánh mất mặt mũi của anh. Cảm giác này rất mâu thuẫn, cô cảm thấy trước mặt Dung Lạc cô không thể im lặng như trước vì cô càng ngày càng để ý cảm nhận của anh.
"Như vậy tốt lắm rồi." Nhìn Dung Lạc mỉm cười, Mộc Yên luôn cảm thấy những lời này của anh có hai ý nghĩa. Một là khen ngợi trình độ đánh cờ của cô rất tốt, hai là ám chỉ cô học được cách lúc nào cũng chú ý đến cảm nhận của anh. Không biết vì sao Mộc Yên vẫn cảm thấy người đàn ông nguy hiểm Dung Lạc này sẽ nhìn thấu lòng người.
Khác với không khí hòa thuận vui vẻ của Dung Lạc, Mộc Yên và Dung Uy, Lâm Vũ Thần cảm thấy ghen tị một cách khó hiểu, nhưng cảm giác ghen tị này không giống với Lâm Uyển, mà người anh ghen tị là Dung Lạc. Người đàn ông kia có được quyền lực tuyệt đối hay bối cảnh thế nào anh cũng không hâm mộ, cái anh ghen tị là Dung Lạc có thể có được một cô gái như Mộc Yên. Máu lạnh hờ hững, diễn dafnlê quysdôn thậm chí còn khát máu, chỉ với riêng một mình Dung Lạc thì cô mới mềm mại tốt đẹp giống như một miếng ngọc quý, sau khi tỉ mỉ gọt giũa sẽ tỏa sáng, trơn bóng độc nhất vô nhị. Nếu Mộc Yên gặp anh trước khi gặp được Dung Lạc thì tất cả những thứ này có thay đổi không? Có phải cô gái dịu dàng tỉ mỉ này cũng sẽ dựa vào ngực anh không? Một khi có chấp niệm thì con người sẽ bị vây đến chết cũng không bước ra được. Tình cảm ngọt ngào giữa Dung Lạc và Mộc Yên là chất xúc tác khiến hảo cảm của Lâm Vũ Thần đối với cô ra hoa nhưng không kết quả được.
Khác với cảm xúc ghen tị thuần túy của Lâm Vũ Thần, Lâm Uyển ghen tị vì cô cho rằng tiện nhân này có thể dễ dàng thu hoạch được tất cả, nhất là đạt được sự khen ngợi của Dung Uy là bởi vì Dung lão gia chỉ khen ngợi những ai mang lại lợi ích cho ông, Dung Uy đối xử với những người mình tán thưởng không hề keo kiệt. Điều này đã kích thích tới Lâm Uyển rất nhiều. Nếu cô không được coi là người Nhà họ Dung thì Mộc Yên là cái gì?
Cảm nhận được di động trong túi rung lên, Lâm Uyển đứng dậy chạy đến một góc khuất cẩn thận nghe máy, "Mẹ, thế nào rồi?"
"Tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ cần con dẫn tiện nhân kia đến đó là được." Dung Li cố ý đè thấp giọng khiến cho tâm trạng Lâm Uyển đột nhiên tốt lên, cô liền nhếch khóe môi.