Tiểu Mộc Yên nhìn cảnh tượng trước mắt mà hơi kinh ngạc.
Dưới ngọn đèn nhu hòa, người đàn ông lạnh lùng đầy cao quý đứng trong nhà ăn.
Mùi đồ ăn tràn ngập trong không khí.
Tiểu nha đầu ngẩn người, cô thật sự không ngờ Dung Lạc xuất thân là danh môn công tử lại biết nấu cơm.
Mặc quần áo ở nhà thoải mái, ngón tay thon dài. Dung Lạc cầm thìa khuấy nhẹ trong nồi, cho dù là nấu ăn, động tác của hắn cũng đều rất tao nhã.
Đây là Dung Lạc, hắn luôn lơ đãng không để ý, nhưng khí chất phát ra từ người hắn lại làm người ta kinh tâm động phách. Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự một người đàn ông như vậy. Đương nhiên cũng bao gồm cả bản thân cô.
Tiểu nha đầu dựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn động tác của Dung Lạc.
Mộc Yên đột nhiên cảm thấy người phụ nữ nào được hắn thích nhất định sẽ rất hạnh phúc, đương nhiên người kia nhất định không phải là cô. Nghĩ đến đây không hiểu tại sao cô lại cảm thấy mất mát.
"Đang làm cái gì ngon vậy?"
“ Tắm xong rồi?" Dời mắt sang nhìn cô, hắn nhìn vào áo tắm của cô.
Gật đầu, cô cười sáng lạn, so với biểu hiện vừa rồi của cô quả thật giống như hai người khác nhau.
"Thực không thể tưởng tượng được anh lại biết nấu cơm?" Mộc Yên đi vào phòng bếp, chớp mắt tán thưởng mấy câu, "Cũng rất thơm nha!"
Buông thìa xuống, Dung Lạc xoay người đi lấy chén bát từ trong trạm ra.
Nhìn hắn mặt không chút thay đổi đưa chén cho mình, tiểu Mộc Yên ngẩn người. Lúc phản ứng lại cô mới hỏi: "Cái này là canh đang nấu sao?"
"Ừ."
Nhìn cô bưng chén nhỏ lên định uống, hắn lại giữ chặt cánh tay cô ngăn cản động tác của cô.
Dung Lạc bỏ thìa vào chén sau đó mới buông tay cô ra.
Nhìn vẻ mặt không hiểu rõ, hắn thản nhiên nhắc nhở: " Uống!"
Chỉ một chữ, lại làm cho cô thất thần rất lâu.
Chờ cô phản ứng lại, đã thấy Dung Lạc cách cô rất gần.
Hơi thở trên người hắn có mùi trà tươi mát, chỉ cần hắn cúi đầu, chóp mũi hai người liền có thể chạm vào nhau. Tiểu Mộc Yên mặt thoáng trở nên lúng túng. Không có biện pháp về lui về sau, nhưng phía của cô lại là tủ bát lạnh lẽo.
"Dung Lạc." Thanh âm Mộc Yên có chút run rẩy mất tự nhiên.
"Ừ."
"Có phải chúng ta quá thân cận rồi không?"
“ Ừ." Dung Lạc nhợt nhạt đáp lại.
"Ừ" là có ý gì? Nhìn người đàn ông này càng lúc càng đến gần, trong lòng tiểu Mộc Yên thầm thán: Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không biết lúc này nên lui về phía sau vài bước sao?
Một lúc sau, hai gò má Mộc Yên càng ngày càng hồng.
"Em rất nóng sao?"
"Không, không có."
"Vậy vì sao lại đỏ mặt?"
Tiểu nha đầu xấu hổ lắc đầu, trong lòng lại nói thầm: Một tên đàn ông như anh dựa gần một cô gái như vậy, sao lại không đỏ mặt được?
"Mộc Yên."
Tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, bởi vì Dung Lạc tới gần, Mộc Yên có thể cảm giác rõ ràng hơi thở ấm áp khi hắn nói chuyện phà lên vành tai mình. Hơi thở mang theo hương trà tươi mát, nhợt nhạt thản nhiên, nhưng lại làm cho cô cảm thấy trên mặt khô nóng.
Cúi đầu, Mộc Yên có chút không biết làm sao lui về phía sau, lưng đã đụng tới tủ bát, không còn chỗ trốn.
Ngón tay thon dài của Dung Lạc xẹt qua hai má cô.
Mộc Yên xấu hổ nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn mất tự nhiên đỏ ửng.
Nhìn bộ dáng cô xấu hổ quẫn bách, trên khuôn mặt lạnh lùng của Dung Lạc đột nhiên xuất hiện nụ cười.
"Mộc Yên." Hắn lại một lần nữa gọi cô, giọng nói vô tình xẹt qua màng nhĩ của cô, làm cho cô nhịn không được run lên.
"Ừ."
"Em tránh ra để tôi lấy cái thìa!" Chỉ tủ bát phía sau cô, Dung Lạc có lòng tốt nhắc nhở.
Trong nháy mắt Mộc Yên hiểu được liền cảm thấy cực kỳ quẫn bách, cô vội vàng nghiêng người né ra, hai má đã sớm đỏ hơn cả canh hoa hồng Mân Côi trên bàn.
Nhìn bộ dáng cô đáng yêu, Dung Lạc cười khẽ.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng lại xoay người sang chỗ khác khuấy canh.
Bàn ăn bằng gỗ khắc hoa văn cổ xưa, khác với phong cách Châu Âu xa hoa của Mộc gia. Vườn trà này mọi thứ đều có dáng vẻ cổ điển, khắp nơi đều cho thấy tính cách bất phàm của chủ nhân.
Khăn trải bàn gấp gọn, bàn ăn tinh xảo, hai chén nhỏ khắc hoa văn.
Hắn cùng cô ngồi đối mặt nhau trước bàn ăn.
Nếm thử một con tôm bóc vỏ hầm với nấm hương, mềm mại, hương vị của nấm hương và tôm quyện vào nhau ăn cực kỳ ngon miệng.
"Anh ăn nhiều một chút." Tiểu nha đầu gắp một miếng đậu hủ đặt vào trong bát Dung Lạc, rõ ràng thấy hắn sửng sốt.
Lúc này cô mới nhớ ra bệnh sạch sẽ của người đàn ông này so với mình còn nghiêm trọng hơn nhiều, cô là vì tâm lý, nhưng còn Dung Lạc thật sự quá khác người.
Tiểu Mộc Yên chưa kịp hối hận vì hành vi của mình, đã thấy người đàn ông ngồi đối diện lẳng lặng ăn hết.
Thấy bộ dáng cô có chút kinh ngạc, Dung Lạc buông bát đũa đón nhận tầm mắt của cô.
"Sao vậy?" Hắn hỏi bình tĩnh.
Thu lại biểu tình kinh ngạc, tiểu nha đầu nhìn thức ăn trên bàn chậm rãi giải thích, "Chỉ là nhớ ra hình như anh không thích người khác gắp đồ ăn cho mình."
"Ừ."
Vậy anh còn ăn đồ ăn tôi gắp? Trong lòng Tiểu Mộc Yên âm thầm nói, thấy hắn rất thích ăn, lại gắp một miếng khác cho hắn.
" Vì tôi thích, chỉ vậy thôi." Dung Lạc cầm lấy đũa nhìn cô, lại bổ sung thêm một câu, "Còn nữa, tôi chỉ ăn đậu hủ do em gắp."
Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng người nghe lại không thể bình tĩnh như vậy.
Tay run lên, tiểu Mộc Yên suýt nữa làm rơi thìa.
Khóe miệng cô giật giật, tuy rằng mình hiểu được ý của hắn, nhưng Dung thiếu gia cũng quá tự nhiên rồi, có thể đừng nói rõ hết mọi chuyện ra như vậy được không! Cảm giác ái muội không rõ ràng này làm cho cô rất khó xử.
Không có chú ý tới nha đầu trước mặt đã thay đổi sắc mặt, Dung Lạc vẫn như trước im lặng ăn đậu hủ, tướng ăn tao nhã, nhã nhặn.
"Ngày mai theo tôi đến Dung gia." Hắn nói rất bình tĩnh.
Tiểu Mộc Yên lại kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô biết nếu kết hôn ít nhiều gì cũng phải gặp trưởng bối hai bên. Nhưng cô cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
"Nhất định phải là ngày mai sao?" Cô nhìn hắn, con ngươi đen nhánh rõ ràng đang bất an.
"Ba mẹ tôi không thường ở nhà, ngày mai tới là tốt nhất."
"Quả thật nên đến gặp mặt bác trai bác gái." Cô nhìn hắn mỉm cười để hắn an tâm, "Ngày mai chúng ta cùng đi." Tiểu Mộc Yên cười sáng lạn, nhưng tay cầm thìa liều mạng khuấy đều trong bát cho thấy cô đang bối rối.
"Không cần lo lắng."
Không ngờ hắn lại mẫn cảm như thế, cảm nhận được cô đang bất an, tiểu Mộc Yên kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ăn cơm xong nghỉ ngơi cho tốt." Buông tay cô ra, Dung Lạc trầm mặc tiếp tục ăn cơm.
Cơm chiều xong, để nữ hầu dọn bát đĩa.
Hai người ngồi ở sô pha thượng thưởng thức một ít trà nóng.
“ Nghỉ ngơi sớm đi." Hắn dặn cô xong, phân phó nữ hầu đưa cô về phòng ngủ.
Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, Mộc Yên nắm cánh tay hắn nhíu mày nói, "Mới chín giờ, tôi còn chưa muốn ngủ!" Rõ ràng là đang làm nũng, nữ hầu nhìn hai người vô cùng thân thiết, cúi đầu yên lặng nở nụ cười.
Tiểu Mộc Yên cười, cô nắm lấy cánh tay Dung Lạc thấp giọng hỏi: "Anh cũng ngủ sớm như vậy sao?"
"Không, tôi còn một vài văn kiện phải xem."
"Tôi đi cùng anh được không?" Cô lấy lòng hỏi lại một lần, "Được không?" Rất có hương vị làm nũng.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Dung Lạc không bao giờ thay đổi quyết định của mình lại gật đầu đáp ứng.
Nhìn khuôn mặt cô tươi cười lóa mắt, hắn hơi nhíu mày: Bắt đầu từ khi nào mà cô lại có ảnh hưởng đến quyết định của mình như vậy?