Đèn chùm thủy tinh tinh xảo treo trên trần nhà và chuông gió ngà voi sang trọng, chỉ riêng cách trang trí thôi cũng đủ thấy nơi này không phải chỗ dành cho người bình thường.
Nếu ngày xưa Chu Phinh Đình thanh lịch thì hôm nay cô lại mặc một chiếc váy dài màu đỏ thêu hoa Mân Côi xinh đẹp, cổ áo hình chữ v trễ ngực, váy được thiết kế để che nửa bộ ngực tạo nên vẻ mê người.
"A, Phinh Đình đổi phong cách rồi sao?" Có người thấy người đang đi đến cửa thì nhịn không được trêu ghẹo.
Một đám tiểu thư thế gia ngồi chung với nhau, nhàm chán giết giờ bằng buổi trà chiều.
Lâm Uyển thấy Chu Phinh Đình đi qua, thân thiện đứng dậy, kéo cô ngồi xuống sô pha.
"Đây không phải phong cách của cậu?" Cô nhìn Chu Phinh Đình mặc mê người, híp mắt cười khẽ.
"Người mình yêu mên nhiều năm đã có chủ, tất nhiên cũng nên thay đổi phong cách đúng không, ai lại không thích người ăn mặc xinh đẹp như vậy." Lại có một giọng nói chế ngạo khác vang lên.
Mặt Chu Phinh Đình lập tức trở nên khó coi, dù sao bạn bè cô kết giao đều thích xen vào việc riêng của người khác, hơn nữa lúc trêu chọc thì không ai biết giữ chừng mực, diễn(dafnlle3[quysdo0n tuy rằng cô đã sớm quen nhưng khi chuyện cô bị lôi ra bàn tán thì dù có là thói quen thì cô cũng không nhịn được.
"Được rồi, chuyện này cũng không thể trách Phinh Đình, nghe nói đứa con gái nhà họ Mộc biết cách dụ dỗ người khác, Phinh Đình bại bởi cô đã là chuyện được dự tính từ trước rồi. Cô ta chẳng những quyến rũ đàn ông mà còn đặc biệt ác độc, mấy ngày trước đã đánh chị mình đến nỗi sanh non ở tiệm thuốc "Đồng nghiệp đường"."
"Đúng, tôi cũng nghe nói, tôi còn nghe nói cô ta đánh cả Sở thiếu."
"Thật sao? Vậy chị Mộc Cẩm quá xui xẻo rồi, sao lại có một đứa em gái ác độc như vậy?"
"Nhưng sao mấy ngày nay không thấy Mộc Cẩm đâu vậy?"
...
Một đám phụ nữ tranh nhau bàn tán nghị luận. Nói chuyện một hồi lâu mới phát hiện Lâm Uyển ngồi nãy giờ vẫn không lên tiếng, cô họ Lâm, không phải họ dung, nhưng mẹ cô lại là con gái của Dung lão gia. Các cô nghị luận chuyện Nhà họ Dung trước mặt Lâm Uyển như vậy đúng là có chút xấu hổ.
Buông tách cà phê, Lâm Uyển cười, mắt lúc sáng lúc tối làm cho người ta không đoán được gì, tất cả mọi người đều biết nếu dám bàn tán đồn thổi chuyện Nhà họ Dung trước mặt bọn họ thì nhất định kết cục sẽ rất thảm, nhưng còn Lâm Uyển là một nửa người Nhà họ Dung sẽ có phản ứng thế nào thì mọi người vẫn không biết.
"Mọi người tiếp tục tán gẫu đi, nhìn tôi làm gì?" Cô cười nhìn một đám người đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Uyển trêu tức, "Trên mặt tôi không có viết đề tài mọi người thích."
Nghe cô nói như vậy thì mọi người cũng thấy an tâm.
Lời nói của Lâm Uyển rất hay, ngoài mặt thì cô như đang nói giỡn với bọn họ nhưng thật ra lại có hàm ý đồng ý cho các cô nghị luận chuyện Nhà họ Dung, nhưng cô lại không thể công khai cho phép bọn họ, lỡ như lọt vào tai người Nhà họ Dung, nói cô đứng một bên dung túng thì sẽ không tốt, nhưng nếu cô ngang nhiên ngăn cản thì sợ là quan hệ xã giao của cô sẽ bị ảnh hưởng. Xã hội thượng lưu là như vậy, tiểu thư thế gia nhàm chán có thể sẽ thấy chán vì không có đề tài vừa ý để bàn tán, như vậy có khả năng hai bên sẽ đối đầu. Lâm Uyển đủ thông minh nên cô không muốn rước lấy thù hằn.
"A, tôi còn nghe nói tiểu thư nhà họ Mộc đả thương Sở thiếu là vì Sở thiếu muốn kết hôn với Mộc Cẩm, cô ta ghen tị nên muốn trả thù bọn họ. Mộc Cẩm bị hại sanh non, bây giờ còn ở trong bệnh viện thật là đáng thương."
"Không phải như vậy? Sở thiếu và chị Mộc Cẩm rõ ràng là một đôi yêu nhau, sao cô ta lại muốn phá bọn họ chứ!"
Lúc tất cả mọi người đều đang khinh thường thì chỉ có một người nghiêm túc như đang âm thầm tính toán gì đó.
Mắt Chu Phinh Đình sâu thẳm, trong lòng thầm nghĩ: Mộc Cẩm sao? Có lẽ cô nên cùng uống trà với Mộc Cẩm tiểu thư một lần. Tin rằng các cô nhất định sẽ rất vui khi ngồi với nhau.
Cô tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ hạ lưu như vậy tiếp cận Dung Lạc của cô, trong lòng cô anh là người cao cao tại thượng, cô tuyệt đối không cho phép anh bị loại phụ nữ dơ bẩn xấu xa này vấy bẩn. Cô sẽ chờ đến lúc anh thấy rõ bộ mặt xấu xí đáng ghét của cô ta, đồng thời cô cũng tin tưởng chỉ cần cô kiên trì không bỏ cuộc thì nhất định anh sẽ nhìn thấy lòng thành của cô.
Phòng bếp Nhà họ Dung.
Mộc Yên cột mái tóc dài ngang thắt lưng lên thành đuôi ngựa, so với lúc trước thì càng có vẻ xinh đẹp và đầy sức sống hơn. Dưới ngọn đèn màu da cam trong phòng bếp, nhẹ nhàng chiếu xuống trán cô khiến cho sườn mặt cô nhìn có vẻ rất dịu dàng.
Có người nói khi phụ nữ an lòng mới có thể tỏa ra khí chất dịu dàng như vậy.
Mộc Yên vừa nhìn 《 sách nấu ăn 》, vừa cân nhắc nên cho bao nhiêu muối vào canh, bao nhiêu thịt gà, bao nhiêu dầu vừng.
Quá rõ ràng, cô quen cầm súng mà không quen sử dụng công cụ phòng bếp, nhưng kỹ thuật cắt miếng thịt bò thuần thục đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Dung Trạch đứng ở cửa phòng bếp thấy rùng mình, kỹ thuật cầm dao thuần thục như vậy sợ không phải chỉ nhờ cắt thịt bò mà thành, có lẽ là nhờ cắt thịt người đi, diẽn*daffnlle3;quys<dônn nghĩ vậy anh lại không nhịn được mà rùng mình. Nhưng anh thật sự không muốn bị anh cả ném tới châu Phi, quản lý chi nhánh "Thịnh nguyên" gì đó đều là cái cớ, anh chỉ biết là anh cả muốn trả thù anh, khẩu xà tâm phật muốn làm cho anh chết ở châu Phi mà không có ai thèm quan tâm đến cảm giác của anh.
Sao số mạng anh lại khổ như vậy! Anh vừa làm bảo mẫu vừa làm diễn viên quần chúng, vừa được công ty thăng chức thành người đại diện, tiền đồ rộng mở thì lại bị anh ca ném tới châu Phi nghèo đói!
"Chị dâu nhỏ." Giọng nói đầy nịnh nọt.
"Ừ." Mộc Yên nhìn Dung Trạch xấu hổ, tuy sắc mặt cô bình tĩnh nhưng thật ra lại rất muốn cười. Chuyện ngày đó cô đã không để bụng nữa, nhất là khi nghe Tạ Thần nói xong, cô cảm thấy Dung Lạc có hai người bảo vệ anh như vậy là rất may mắn.
"Thật xin lỗi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị muốn em làm gì cũng được." Anh thành khẩn đến mức chỉ thiếu việc quỳ xuống trước mặt cô, "Thật đó, chị muốn em làm cái gì cũng được nhưng đừng để anh cả đưa em tới "Thịnh nguyên" ở châu Phi!"
"Anh muốn đi châu Phi sao?" Mộc Yên kinh ngạc, “ Sao Dung Lạc có thể để cho anh đến nơi gian khổ như vậy." Dung Trạch lập tức cảm động đến nỗi rơi lệ đầy mặt, đây mới là người tốt, lấy ơn báo oán. Vừa muốn nói cảm ơn cô thì chợt nghe cô nhóc mỉm cười nói, "Hoàn cảnh gian khổ như vậy, anh muốn mang theo đồ ăn ngon gì thì tôi làm cho anh"
"Răng rắc!" Anh như nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.
Nhìn cô nhóc cười ngọt ngào trước mắt, Dung Trạch lại có cảm giác cô được anh cả thuê về phụ họa.