Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 1 - Chương 76: Đàn ông yêu nghiệt ra trận



Edit: susublue

Trên thực tế, tuy rằng nói Tạ Phong quả thật đẹp đến mức không thể hình dung, nhưng lại không hề nữ tính. Nhưng khi Mộc Yên nhìn thấy anh thì lại luôn liên tưởng đến mỹ nhân trong bức tranh kia, thậm chí không tự chủ được mà coi anh là nữ nhân.

Tà tứ nhếch mắt lên, mái tóc màu hạt dẻ lướt qua vai lại càng khiến cho Tạ Phong thêm gợi cảm, mê người.

Đương nhiên, đối với người không ra khỏi cửa cũng không xem TV, lúc nào cũng xem chương trình trinh thám như Mộc Yên thì tất nhiên không biết người đàn ông đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nổi tiếng cỡ nào rồi.

Nhưng Dung Ngữ thì không giống vậy, cô vừa thấy Tạ Phong liền bắt đầu giở chứng mê trai, điều này cũng chứng minh cô vẫn là một người phụ nữ.

Không ai có thể kháng cự lại vẻ quyến rũ của Tạ Phong, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của anh đều cực kỳ quyến rũ, anh nhanh chóng trở thành minh tinh nổi tiếng, diẽn(dannlle3<quydoon nhất cử nhất động đều bị chú ý.

Nhưng lúc này ngoại trừ cảm thấy anh ta có vẻ ngoài yêu nghiệt ra thì Mộc Yên cũng không thấy có gì hấp dẫn được cô.

Nếu để cho hàng tỉ fan cả nước biết Mộc Yên đánh giá Tạ Phong như vậy thì sợ là người đuổi giết cô sẽ nhiều gấp mấy vạn lần.

Cũng may mục đích lần này Tạ Phong đến là để tìm Dung Lạc, nếu cũng không biết sẽ bị Dung Ngữ dây dưa bao lâu nữa, Mộc Yên vẫn cảm thấy canh khoai tây thịt bò của cô quan trọng hơn, cho nên cô cũng không nhìn Tạ Phong nữa.

Lầu ba Nhà họ Dung.

"Dung thiếu thật nhàn hạ thoải mái." Tạ Phong không hề khách sáo ngồi xuống sô pha thượng, trêu tức nhìn người đang đùa nghịch quân cờ trong tay, híp mắt để lộ ra chút sắc bén.

"Không trách được tài đánh cờ của Dung thiếu lại cao như vậy, sợ là già trẻ lớn bé của Nhà họ Dung đều sẽ hóa thành quân cờ trong tay anh."

"Anh tới đây là vì nói mấy cái này sao." Dung Lạc ngẩng đầu, u ám nhìn người tới đây.

"Này, không thể tin được anh lại xuống tay độc ác như vậy, sao không thật sự đâm một dao cho thủng tim đi!"Anh không hề che lấp vẻ sắc bén trong mắt, anh nhìn máu chảy ra thấm ướt áo sơmi của Dung Lạc, châm chọc, "Tự mình hại mình để giữ cô ấy ở lại, anh thật sự bỉ ổi không ai sánh bằng!"

Hai người thầm hiểu lẫn nhau nên tất nhiên biết Tạ Phong nói ai.

"Tôi chỉ muốn xem kết quả." Dung Lạc đổi quân cờ trắng trong tay thành cờ đen, mắt Dung Lạc cũng thâm trầm.

"Dung Lạc, đừng mơ mộng hão huyền nữa, anh cho là cô ta sẽ dễ dàng để cho anh khống chế như những quân cờ anh đang nắm giữ trên bàn cờ sao?" Tạ Phong cười nhạo, "Anh không khống chế được cô ta đâu! Anh càng không nên mơ mộng cô ta sẽ mãi mãi đứng bên cạnh mình."

"Vậy còn anh?" Dung Lạc cười khẽ, vẻ mặt vẫn bình thản như trước.

Đúng vậy? Anh thì sao? Câu hỏi này khiến cho Tạ Phong thoáng thay đổi sắc mặt, anh thay đổi nhiều như vậy, sợ là cô không hề nhận ra anh dù chỉ một chút, nếu không thì sao đã gặp nhau mấy lần như vậy mà cô không hề có phản ứng gì chứ.

"Dù như thế nào thì anh nghĩ mình dùng cách thức cực đoan này để giữ cô ấy lại thì cô ấy sẽ thích anh sao? Đừng quên, trên đời này còn có hai chữ "Đồng tình" nữa đấy."

Giọng châm chọc của Tạ Phong làm cho Dung Lạc nhíu mày lại.

Tạ Phong bước hai bước rồi lại quay đầu nói, "Tốt nhất anh đừng làm cô ấy tổn thương. Nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

"Chuyện này không liên quan đến anh." Thu lại suy nghĩ vừa rồi, Dung Lạc vẫn lạnh nhạt chơi cờ như trước, cuối cùng nói ra một câu như một nhát dao trí mạng đâm vào lòng người đàn ông đang đi ra cửa.

Đúng vậy, cho dù giữa Dung Lạc và Mộc Yên có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện của bọn họ, có liên quan gì đến anh đâu?

Tạ Phong cười khổ, đây mới là Dung Lạc, anh có thể không nhăn mặt mà tìm điểm yếu của đối thủ rồi sau đó đâm cho đối phương một dao trí mạng. Gia chủ sau lưng Nhà họ Dung quả nhiên không giống người bình thường, nghĩ đến Dung Lạc luôn luôn lạnh nhạt, bình tĩnh để suy nghĩ cách xử sự, đột nhiên anh cảm thấy mình đã gặp phải một kẻ địch mạnh mẽ! Nhưng mà cuộc đời vốn là một vở kịch, cốt truyện sau tấm màn che là gì thì không ai biết được. Mà bây giờ điều anh muốn làm nhất chính là cố gắng hết sức, dien(dafnlle3;quysdo00n dù hậu quả thế nào cũng muốn thử một lần, thứ Dung Lạc có thể cho cô thì anh cũng có thể cho. Anh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết giống như lần trước, mặc kệ cho cô có nhớ anh hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.