Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 100: Tặng quà



🌟 edit: Phương Moe 🌟

Trang phục Vệ Bảo Linh thoả đáng ngồi ở trong lều cỏ, nhìn nha hoàn thiếp thân đi vào, mới vội vàng hỏi:

“Biểu ca nói thế nào?”

Mặt nha hoàn lộ vẻ khó xử, ấp úng nói:

“Tiểu thư, hoàng thượng nói… Nói hắn không tiện qua đây. Còn bảo sau này tiểu thư đừng tiếp tục gửi thư cho hắn, như vậy đối với thanh danh của tiểu thư là không tốt. Hoàng thượng còn nói, nếu có thời gian thì sẽ tới tìm tiểu thư.”

Sắc mặt Vệ Bảo Linh cứng đờ, tức giận đén nỗi gắt gao cắn chặt môi. Hắn không chịu đến.

Trước đây chỉ cần nàng muốn gặp hắn, mặc kệ chính vụ bận rộn như thế nào, hắn vẫn có thể tới được. Ngoại trừ tức giận ở bên ngoài thì trong lòng Vệ Bảo Linh càng là lo lắng.

Cách thời gian nàng vào cung còn nửa năm nữa, nếu trong khoảng thời gian này biểu ca bị Hoắc Tuyền câu dẫn mất thì nàng phải làm sao bây giờ? Không được, nàng phải nghĩ cách…

Vệ Bảo Linh thu dọn tâm tình không vui lại, một lần nữa trang điểm một phen, lúc này mới bước ra ngoài lều vải.

Nghe thấy bên cạnh có không ít người phát ra tiếng cảm thán, Vệ Bảo Linh còn tưởng là bởi vì mọi người nhìn thấy nàng nên mới thế, làm nàng không khỏi đỏ một chút mặt, khóe miệng cong cong, sống lưng cũng cũng dựng thẳng tắp ngẩng đầu ưỡn ngực.

Sau đó mới biết là không phải.

Nàng theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, thấy cách đó không xa trên bãi cỏ có thiếu nữ long lanh đang cưỡi ngựa, thiếu nữ ấy mặc một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh được vấn lên thật cao, trên mái tóc dùng phát quan bằng chân châu toả ra ánh sáng rạng rỡ cố định.

Nụ cười của thiếu nữ vui tươi, mặt mày như tranh vẽ, gò má mềm mại trắng trẻo như mỡ đông, mà cưỡi ngựa lại rất thông thạo, đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp hoạt bát.

Vệ Bảo Linh còn thấy phía sau thiếu nữ ấy còn có ba thanh niên trẻ dáng vẻ tuấn mỹ đang cưỡi ngựa.

Hình ảnh đẹp mắt như vậy, cũng khó trách mọi người không dời mắt nổi.

Hào quang bị người khác cướp đi, Vệ Bảo Linh hoa dung thất sắc, nhất thời liền không cười nổi.

Mà Giang Diệu vào lúc này cưỡi trên lưng ngựa, quay về ba người ca ca phía sau nói:

“Đại ca, Nhị ca, Tam ca, mọi người đi vào trong rừng săn bắn đi, Diệu Diệu có thể tự chăm sóc chính mình.”

Giang Thừa Ngạn điều khiển ngựa chậm rãi đi tới bên cạnh muội muội, nói:

“Không được. Nương đã nói để ba người chúng ta bảo vệ muội.”

Giang Diệu thầm nghĩ: mẫu thân xác thực đã nói, nhưng cũng không phải bảo bọn họ một tấc cũng không rời nàng nha.

Nhưng nàng cũng không dám nói cái gì.

Vậy thì cứ theo bên cạnh nàng đi, ngược lại…cho dù không theo thì Lục Lưu cũng sẽ không đến tìm nàng.

Quả thực, ba người ca ca quản Giang Diệu đến là nghiêm, mãi cho đến đêm săn bắn cuối cùng, Giang Diệu đều không có cơ hội nói chuyện với Lục Lưu.

Vì hôm nay cũng là đêm cuối cùng, nên bên ngoài tự nhiên cũng náo nhiệt hơn. Nhóm tiểu cô nương quây thành một vòng nói chuyện, nhóm con cháu quý tộc cũng bị cuốn theo, từng người từng người đều vây quanh lửa trại nướng món ăn dân dã.

Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt, còn có ba huynh đệ cùng Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương cũng ngồi thành một vòng nướng thịt ăn.

Kiều Nguyên Bảo nhận được một con hươu con nên rất hài lòng, hắn và Thuỵ Vương hai người cùng nhau cho hươu con ăn cỏ.

Tính tình Giang Thừa Hứa yên tĩnh, bất luận chuyện gì cũng đều không làm khó được hắn, vào lúc này hắn đang ngồi nướng thịt thỏ rừng béo ngậy. Hai tiểu cô nương bị mùi thịt thỏ nướng hấp dẫn, thèm đến nỗi nước miếng cũng đều muốn chảy xuống.

Giang Thừa Hứa liếc mắt nhìn, ánh mắt nhiều hơn mấy phần nhu tình, nhàn nhạt nói:

“Chờ một chút, lập tức liền xong rồi.”

Nhất thời ánh mắt Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Thừa Hứa cũng nhiều hơn mấy phần sùng bái.

Giang Thừa Hứa tự nhiên là chú ý tới, nhưng cũng không nhìn nàng thêm, chỉ là khóe miệng thoáng uốn cong, yên lặng nướng thịt thỏ cho hai tiểu cô nương ham ăn này.

Lúc này, trưởng công chúa cũng lại đây, hét lên:

“Thịt thỏ nướng thật là thơm nha, Bổn cung có thể ngồi ở đây không?”

Thấy người tới là Trưởng công chúa, mọi người đứng dậy hành lễ. Trưởng công chúa phất tay một cái, thật là tùy ý nói:

“Không cần đa lễ, ngược lại sau này chúng ta đều là người một nhà.”

Nàng xinh đẹp nháy mắt mấy cái, nói tiếp: “Không ngại chứ?”

Giang Thừa Nhượng khách khí:

“Tất nhiên không ngại, Trưởng công chúa không chê là tốt rồi.”

Trưởng công chúa cười gật đầu, mới hướng về phía người ở sau lưng gọi:

“Đường ca, mau mau lại đây.”

Vừa nghe là Lục Lưu, vốn Giang Diệu đang ngồi ngoan ngoãn, theo bản năng liền ngước mắt lên, đôi mắt to sáng ngời nhìn Lục Lưu đang đi tới. Thấy Lục Lưu đang chậm rãi lại đây, trong lòng nàng không nhịn được mà âm thầm vui vẻ.

Lục Lưu đúng là khách khí, chắp tay, thoáng hất áo bào, ngồi xuống bên cạnh Giang Thừa Ngạn.

Lục Lưu thấy Giang Thừa Ngạn nghiêm mặt ngồi xoay giá nướng nửa con dê, liền nói:

“Nếu không thì để Bản vương nướng đi?”

Giang Thừa Ngạn vừa vặn cảm thấy vô vị, lại thấy Lục Lưu thích làm, liền thẳng thắn đem việc nướng thịt ném cho Lục Lưu:

“Được, vậy thì phiền phức Vương gia.”

Hắn muốn làm, vậy hãy để cho hắn làm là tốt rồi.

Giang Diệu vốn tưởng rằng người như Lục Lưu quen sống trong nhung lụa, cho dù là nướng thịt cũng không cần hắn phải tự mình động thủ, nàng nghĩ là hắn sẽ không am hiểu cái này. Nhưng tiếp đó, nàng thấy động tác của hắn rất quen tay, thịt dê được hắn nướng đến thơm ngát, thịt chín đều đều, lớp da vàng óng ánh xốp giòn, so với Tam ca nàng nướng thì còn muốn thơm ngon hơn.

Nhất thời ánh mắt Giang Diệu cũng giống như Tiết biểu tỳ nhìn Nhị ca, con ngươi nàng óng ánh, tràn đầy sùng bái nhìn nam nhân của mình.

Nướng thịt dê xong, Lục Lưu liền lần lượt cắt từng miếng cho mọi người.

Vì bầu không khí vui vẻ của đêm nay, Giang Diệu đúng là nửa phần không có câu nệ. Thịt dê ăn ngon nhất là phần đùi, phần da đùi mềm mại mà không dai, thịt thì ngọt thơm, ngậy mà không ngấy… Giang Diệu ăn một lúc, miệng nhỏ cũng bóng loáng, cái bụng phình lên vì no.

Các nam nhân ăn thịt dê uống rượu, nhóm tiểu cô nương cũng ồn ào muốn uống, nhưng vào lúc này bốn nam nhân đúng là thống nhất chiến tuyến, không cho mấy tiểu cô nương uống rượu, chỉ để nha hoàn bưng sữa dê nóng đến.

Giang Diệu uống sữa dê, tuy rằng bất mãn, nhưng có thể thấy Lục Lưu và ba ca ca của nàng vừa nói vừa cười, tâm trạng nàng được trấn an rất nhiều.

Giống như là cảm ứng được Giang Diệu đang nhìn mình, Lục Lưu bỗng nhiên liền nhìn nàng một cái.

Bị bắt ngay tại trận, Giang Diệu thoáng cúi đầu, tiếp tục uống sữa dê.

Lục Lưu thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn uống sữa dê, bên miệng nàng còn có một vòng tròn vệt sữa, Lục Lưu càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nàng uống xong còn vô thức duỗi đầu lưỡi ra liếm một vòng, hành động ấy làm ánh mắt hắn trở nên tối lại, lúc này hắn mới vội vàng dịch mắt ra chỗ khác.

。・°°・(>_<)・°°・。

Một ngày cuối cùng rất vui vẻ, sau khi Giang Diệu trở về lều vải, liền mệt đến nỗi nằm lăn ra thảm giường để ngủ.

Nửa đêm mơ mơ màng màng, Giang Diệu mở mắt ra, nhìn bên giường có bóng người đen thui, mới giật mình sợ hết hồn. Nàng nắm chặt chăn, giọng nói còn buồn ngủ lầm bầm:

“Chàng… Làm sao lại đến đây?”

Lục Lưu ngồi sát xuống bên người nàng, nói:

“Mấy ngày nay không có cơ hội đến gặp nàng, nếu đêm nay không đến nữa thì sợ là lại đến mấy tháng nữa cũng không được thấy mặt.”

Còn nói sao. Giang Diệu xác thực nhớ hắn, nàng liền hào phóng đem thân thể dịch vào trong.

Ý này là rất rõ ràng, Lục Lưu lại không ngốc, hắn ngơ ngẩn một chút liền nhanh chóng cởi giầy nằm lên giường. Hắn vươn tay muốn ôm nàng, lại bị nàng tránh thoát đi.

Giang Diệu nói:

“Chàng an vị nằm trò chuyện, không cho làm bừa.”

Lục Lưu cười cười, từ phía sau lấy ra một cái túi rượu. Giang Diệu hiếu kỳ chớp mắt mấy cái, sau đó hưng phấn cầm lấy, mở nút lọ ra ngửi một cái. Rượu này cực mạnh, không trách vừa nãy các ca ca cùng Lục Lưu cũng không chịu cho nàng uống. Làm sao vào lúc này lại…

Nàng nghi hoặc nhìn Lục Lưu, lại nghe hắn nói:

“Chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.”

Được rồi, một ngụm thì một ngụm.

“Vâng.”

Giang Diệu hưng phấn gật đầu, đem túi rượu đến gần, miệng hé ra uống một ngụm thật nhỏ, sau đó khuôn mặt liền nhăn lại.

Lục Lưu trầm thấp cười, hỏi:

“Thế nào?”

Giang Diệu vội vàng đem túi rượu trả lại hắn, mặt đầy vẻ ghét bỏ nói:

“Cay.”

Thường ngày nhiều nhất nàng chỉ uống rượu trái cây, cô nương gia uống đều là rượu trái cây mùi vị ngọt ngào, căn bản không có bao nhiêu phần rượu, bây giờ cùng so với loại rượu mạnh này, nghiễm nhiên loại rượu hoa quả nàng uống không thể xưng là rượu.

Chỉ là Lục Lưu tri kỷ như vậy, đúng là khiến tâm tình Giang Diệu rất thoải mái.

Lúc này nàng mới đem một gói đồ được giấu ở dưới gối mang ra, nói:

“Ừm… cái này cho chàng.”

Lục Lưu tiếp nhận, sờ sờ một chút, liền biết là xiêm y, hắn nhanh chóng mỉm cười, lấy ra mặc thử một chút. Áo choàng rất vừa thân, màu sắc cùng kiểu dáng đều chiếu theo loại hắn mặc thường ngày. Lúc trước hắn đã thấy qua thủ nghệ của nàng khi làm hầu bao cho hắn, nhưng vào lúc này vẫn cảm thấy rất kinh hỉ.

Giang Diệu thấy Lục Lưu yêu thích, mới tự hào nói:

“Diệu Nhi làm tốt lắm đúng không?”

“… Tốt.”

Lục Lưu cúi người chống đỡ lên cái trán của nàng, một luồng hơi nóng từ từ thổi trên mặt nàng.

Giang Diệu bị thổi có chút ngứa, cổ rụt lại một cái, nhưng hai tay theo bản năng vẫn ôm chặt lấy Lục Lưu.

Lục Lưu là nam nhân, âu yếm tiểu cô nương mình thương nhớ trong lòng, nếu nửa điểm phản ứng đều không có thì chính là lừa người.

Lục Lưu cúi xuống, môi hắn bắt lấy môi nàng, dùng lực hôn xuống, môi lưỡi dây dưa hồi lâu, mới thở hồng hộc tách ra…

Giọng nói của hắn khàn khàn:

“Bản vương phải đi rồi.”

Hắn ở trên mặt của nàng thơm một cái.

Giang Diệu tất nhiên cũng cảm nhận được nơi nào đó của hắn đang biến đổi, gò má nàng đỏ chót vì mắc cỡ, vội vàng thúc giục:

“Chàng đi nhanh lên, đừng để cho người ta nhìn thấy.”

Ngược lại áo choàng cũng đã đưa được cho hắn rồi, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ cũng không thể ở quá lâu.

Lục Lưu gật đầu nói được, nhưng vẫn không nỡ đi ngay, hắn lại hôn nàng thêm mấy cái nữa rồi mới xoay người đi.

Giang Diệu ngồi ở trên giường nhỏ một lúc, nghe được bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Mà sau đó nàng vùi đầu vào trong chăn. Thân thể nhỏ nhắn trong chăn lăn qua lộn lại, vui vẻ nửa ngày, mới nặng nề thiếp đi.

。・°°・(>_<)・°°・。

Ngày kế săn bắn kết thúc, đội ngũ đồng hành cùng Cảnh Huệ đế trở lại.

Giang Diệu đang muốn lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, đã thấy cung tỳ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đi tới, hướng về nàng hành lễ, cười nói:

“Giang tiểu thư, Hoàng hậu nương nương phiền muộn, hi vọng Giang tiểu thư lên xe ngựa bồi Hoàng hậu nương nương trò chuyện.”

Quan hệ của Giang Diệu và Hoàng hậu không bình thường, người ở tại đây đại thể là đều biết đến, vào lúc này cung tỳ bên cạnh hoàng hậu tự mình đến mời, nghiễm nhiên coi nàng như tỷ muội ruột. Tâm tính hẹp hòi của một ít quý nữ cùng đồng hành, nhìn tình hình như vậy, đúng là lộ ra mấy phần đố kị, nghĩ Giang Diệu này tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh cũng không hề nhỏ.

Giang Diệu cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy thân phận có chút không thích hợp. Nhưng cung tỳ này cứ luôn mời, Giang Diệu cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể đi qua, lên xe ngựa Hoắc Tuyền.

Mành thêu Phượng Hoàng được vén lên, thấy bên trong lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, hướng về phía Giang Diệu ngoắc ngoắc tay, nói:

“Diệu Diệu, lên đây đi.”

Giang Diệu gật đầu, nhấc theo làn váy giẫm vào bệ gỗ bước lên.

Mà bên này, lúc Cảnh Huệ đế lên xe ngựa, liền nhìn thấy bên trong có tiểu cô nương xinh đẹp, mặt mày ngây thơ, nhất thời hắn ngẩn người ra. Hắn không biết vì sao Vệ Bảo Linh bỗng nhiên xuất hiện ở trên xe ngựa, nhưng giờ khắc này hắn chỉ có thể nhắm mắt đi tới, đến khi thả mành xuống, mới hướng về phía Vệ Bảo Linh nói:

“Bảo Linh, muội làm sao… Muội đây là hồ đồ. Mau mau xuống, nếu bị người nhìn thấy thì thanh danh của muội…”

Nhưng mà Vệ Bảo Linh mặc kệ. Lúc này nàng đến Tây Sơn, vốn là muốn gặp gỡ hắn, không ngờ ngay cả nói một câu cũng không có cơ hội.

Thấy Cảnh Huệ đế nhíu chặt lông mày, Vệ Bảo Linh cắn môi, mắt to ngậm lấy nước mắt, ủy khuất nói:

“Nếu vào lúc này muội xuống, mới là không muốn danh tiếng. Biểu ca có phải là chán ghét muội không?”

Cảnh Huệ đế không thể làm gì nàng, nhưng cũng rõ ràng nếu trước mắt để nàng đi xuống thì thực sự không thích hợp. Hắn thở dài nói:

“Làm sao sẽ? Chỉ là ——”

Nghĩ đến Hoàng hậu của mình, Cảnh Huệ đế nhất thời không biết nên làm gì. Hắn nhìn tiểu biểu muội mềm mại, ôn nhu trước mặt, hỏi:

“Muội làm thế nào mà lên được đây?”

Vệ Bảo Linh cười khanh khách nói:

“Sáng sớm muội liền trốn ở bên trong.”

Cảnh Huệ đế đến cùng là mềm lòng, thấy nàng cười đến vui vẻ, tự nhiên cũng không dám quá mức trách cứ, trong đầu chỉ nghĩ biện pháp nên làm gì để đưa nàng trở về mới không bị người nhìn thấy.

Vệ Bảo Linh thấy vẻ mặt Cảnh Huệ đế nghiêm nghị, càng ngày càng lo lắng, nhất thời yên lặng không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.