Cũng trong năm này, Giang Diệu theo cha mẹ đi chúc tết, nàng cũng cảm thấy các vị trưởng bối đối với nàng nhiệt tình hơn, lượng tiền lì xì cũng không hẹn mà cùng cho nhiều thêm.
Dù sao bây giờ Giang Diệu đã vượt xa ngày xưa, phía bên Tuyên Vương phủ là nơi khó chơi, nên muốn thiết lập quan hệ cùng Tuyên Vương, đó là chuyện đừng có mà mơ tới.
Bây giờ đã chắc chắn biết Tuyên Vương phi ở chỗ này, muốn cùng Tuyên Vương phủ bấu víu quan hệ, có thể không tốn lực ở chỗ Giang Diệu được sao?
Ngay cả nhóm tiểu tỷ, biểu muội thường ngày quan hệ không tốt lắm, thì hiện giờ từng người, từng người cùng đều muốn thân thiết hơn với Giang Diệu. Ước hẹn Giang Diệu đi đạp thanh, cũng ước hẹn nàng đi thắp hương bái Phật, Giang Diệu nếu có thể cự tuyệt thì đều sẽ cự tuyệt, còn nếu không có cách nào cự tuyệt thì nàng sẽ để Bảo Cân ghi nhớ các cuộc hẹn lại. Hơn nửa năm tới Giang Diệu dường như không có ngày nghỉ, tất cả đều là lịch hẹn dày đặc.
Lúc này, Giang Diệu mới thắm thiết cảm giác được —— ngày sau, Tuyên Vương phi này, e rằng cũng không dễ làm.
(๑>◡<๑)
Ngày mười lăm tháng giêng.
Toàn gia Trấn Quốc Công phủ cùng nhau đi xem hoa đăng.
Một đêm này, hai bên bờ sông đặc biệt náo nhiệt. Tết Nguyên Tiêu là này lễ mà Kiều Thị thích nhất, Giang Chính Mậu là người sủng thê, liền chiều theo sở thích của thê tử, đem thuyền hoa của Trấn Quốc Công phủ trang hoàng đặc biệt tinh mỹ xa hoa. Nhất thời làm mấy thuyền hoa ở xung quanh đều ảm đạm phai mờ.
Giang Diệu và Tiết Kim Nguyệt ngồi xem ở một bên, đến khi Giang Diệu nghe được thuyền hoa của Tuyên Vương phủ xuất hiện thì nàng mới không nhịn được mà muốn đi ra ngoài liếc nhìn.
Tiết Kim Nguyệt đang cùng nói chuyện với Giang Diệu líu ra líu ríu, bỗng nhiên dừng lại, nâng trà nóng lên chế nhạo nói:
“Muốn đi ra ngoài nhìn một cái sao?”
Nhớ tới chuyện đêm giao thừa hôm đó, Giang Diệu liền không tiện đi ra ngoài.
Gò má tiểu cô nương đỏ chót, Tiết Kim Nguyệt tự nhiên hiểu được nói đến người yêu của muội ấy nên muội ấy thẹn thùng, nàng liền đến gần, nháy nháy mắt nói:
“Muội nói xem… có phải là người ta cố ý sang đây gặp muội không?”
Giang Diệu không nhịn được mà cùng đấu khí với vị Nhị tẩu này, có điều sau đó nàng nghe được Lục Lưu lại đây gặp cha mẹ nàng thì nàng vẫn không đi ra ngoài. Đến khi thấy Lục Lưu một lần nữa tự mình trở về thuyền hoa của hắn, thì tâm trạng Giang Diệu mới có chút thất lạc.
Lúc này Giang Thừa Hứa cùng Giang Thừa Ngạn từ đầu ngoài đi vào. Giang Thừa Ngạn nói với muội muội:
“Thuyền hoa của Tuyên Vương phủ đậu ở bên cạnh chúng ta, mời chúng ta qua đó ngồi một chút, Diệu Diệu có đi không?”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói:
“Các ca ca đi đi, Diệu Diệu không đi đâu.”
Tiết Kim Nguyệt đứng lên, nói:
“Ta ngược lại thật có chút tò mò, thuyền của Tuyên Vương phủ khẳng định so với thuyền của Trấn Quốc Công phủ chúng ta lớn hơn chứ?”
Nàng hướng về phía Giang Diệu cười cười, rồi hướng về phía Giang Thừa Hứa nói tiếp:
“Nhị biểu ca, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Giang Thừa Hứa xưa nay không thích đi qua đi lại nhiều, vào lúc này nghe thê tử nói thế thì vẫn là đồng ý, sau đó lại quay sang hỏi muội muội.
Chỉ là mặt Giang Diệu dài ra, không gật đầu. Đến khi nhìn hai ca ca cùng Nhị tẩu đều đi qua đó, Giang Diệu mới bất mãn “Ai” một tiếng, nhưng không có một người nào quay đầu lại.
Tâm trạng Giang Diệu phiền muộn. Cô nương gia chính là thích nói một đằng làm một nẻo. Nàng rõ ràng là muốn đi nha. Giang Diệu suy nghĩ một chút, mới hỏi Bảo Cân:
“Hôm nay ta bảo em cầm mấy thứ kia, em có mang theo không?”
Bảo Cân gật đầu, đáp lời: “Mang theo.”
Giang Diệu lúc này mới lộ ra nụ cười. Nếu nàng đem khế ước đất này trả lại hắn, cũng coi có cớ để qua đó. Bởi vậy, Giang Diệu mau chóng đứng dậy, sửa soạn lại áo choàng trên người, rồi đi ra khoang thuyền.
Vừa ra đến ngoài, nàng liền tình cờ gặp Kiều Thị. Giang Diệu chột dạ là mặt lại đỏ, căng thẳng nắm nắm tay:
“Nương, nữ nhi…”
Trong lòng Kiều Thị sáng như ban ngày, nói:
“Đi đi. Nhớ đem đồ vật trả cho người ta.”
Nghe nói như thế, Giang Diệu liền cười gật đầu, hai mắt cong cong, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn:
“Vâng, nữ nhi biết rồi. Vậy… Nữ nhi liền qua đó đây.”
Thấy mẫu thân không dặn dò gì thêm, Giang Diệu mới được hai nha hoàn che chở, giẫm lến ván cầu giữa hai thuyền, đi sang thuyền hoa của Tuyên Vương phủ.
Chỉ là Giang Diệu mới vừa bước xuống, liền thấy có hai người từ trong khoang thuyền đi ra.
Giang Diệu nhìn Mạnh thị cùng Lục Linh Lung, nhất thời ánh mắt dừng một chút, sau đó gật gật đầu. Vậy mà phái sau hai người này còn có một người. Trước mắt là một người thanh niên trẻ nhã nhặn, nho nhã, trên người khoác áo choàng xanh đen, dáng người cao to đứng thẳng tắp, Giang Diệu sững sờ nhìn một lúc, sau đó mới hờ hững dịch mắt ra.
Vẫn là Lục Hành Chu phản ứng trước tiên, nụ cười ôn hoà: “Giang tiểu thư.”
Khuôn mặt Lục Hành Chu tuấn lãng, thái độ ôn hòa, nhưng Giang Diệu vẫn là xuất phát từ bản năng chán ghét hắn. Nàng thoáng giương mắt, nhìn thấy Lục Lưu đứng ở đàng kia, lúc này mới thoáng thoải mái một chút, chậm rãi đi tới bên hắn. Kỳ thực nàng cũng rõ ràng, ngày sau nếu như nàng gả cho Lục Lưu thì không thể cùng Lục Hành Chu xuất hiện cùng một chỗ.
Lục Hành Chu rõ ràng cảm giác được Giang Diệu chán ghét mình. Hắn dễ tính, tự nhiên cũng không hề tức giận nhưng vẫn tồn tại nghi ngờ, không biết chính mình luac nào thì đắc tội đến nàng.
Rồi hắn lại thấy Lục Linh Lung bất mãn liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Giang Diệu, quay về Mạnh thị nói:
“Nương. Ngươi nhìn một cái xem. Nàng ta còn chưa vào cửa mà đã bãi sắc mặt này cho chúng ta xem, nếu sau này nàng ta vào cửa, thì chẳng phải chúng ta sẽ bị nàng bắt nạt bằng chết sao.”
Lục Linh Lung hiển nhiên không đem những lời lúc trước của Mạnh thị để ở trong lòng.
Hễ cứ thấy Giang Diệu là đều cảm thấy ngứa mắt. Tuy nhiên khi còn bé nàng cũng từng có quan hệ với Giang Diệu. Lục Linh Lung liền bĩu môi, hướng về phía ca ca nhà mình đang trầm mặc không nói:
“Nếu khi còn bé ca ca cùng Giang Diệu không có xa lánh nhau thư thế thì có thể vào lúc này người định thân cùng Giang Diệu chính là ca ca nha.”
Câu nói như thế này sao có thể nói lung tung?
Lục Hành Chu đã mười tám, Mạnh thị đã sớm an bài việc hôn nhân cho hắn. Chỉ là Mạnh thị mắt cao hơn đầu, cho dù thứ nữ gia đình giàu có, có ưu tú như thế nào đi chăng nữa thì cũng không lọt nổi mắt xanh của Mạnh thị, chuyện này chọn tới chọn lui, càng chậm chạp không có kết quả.
Lục Hành Chu đối với việc hôn nhân của mình cũng không sốt ruột, nhưng giờ khắc này nghe muội muội nhắc tới hắn cùng Giang Diệu, liền không nhịn được nhắc nhở:
“Linh Lung, lời như thế này không cho nói lung tung.”
Giang Diệu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng ngày sau phải gả cho Tam thúc của hắn, nên hắn cũng phải tôn nàng như trưởng bối.
Chỉ là nghĩ đến tiểu cô nương xinh đẹp nhỏ nhắn giống như học trò nhỏ thế kia, giờ phải coi nàng như trưởng bối, đúng là có chút kỳ quái nói không ra lời.
Lục Linh Lung bất mãn nói thầm mấy câu.
Lục Hành Chu đi tới trước mặt Mạnh thị, nói rõ chính mình hôm nay có hẹn, liền lên một chiếc thuyền nhỏ hướng về phía bờ bên kia.
“Linh Lung, ca ca của con vẫn còn lui tới với Tạ nha đầu kia sao?”
Vị Tạ nha đầu này, chính là Tạ Nhân. Mạnh thị lúc trước từng nhìn thấy nhi tử cùng Tạ Nhân ở cùng nơi, về sau hỏi thăm một phen mới biết nàng chính là thân muội muội của di nương Giang tam gia – Trấn Quốc Công phủ, khi còn bé từng lui tới với nữ nhi của nàng, lúc trước đã rời khỏi kinh thành, không ngờ mấy năm sau lại quay trở về.
Dáng ngọc yêu kiều như thế, đến kinh thành làm cái gì… rõ ràng chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Nhưng trong mắt Mạnh thị, loại người sa cơ lỡ vận như Tạ Nhân, tỷ tỷ lại là di nương thì ngay cả cho nàng ta làm thiếp thất của nhi tử nàng thì cũng không đủ phân lượng.
Lục Linh Lung chẹp miệng, sau đó đôi đồng tử chuyển động, nói:
“Sao có thể lui tới được chứ, nữ nhi thấy mỗi lần ca ca đi ra ngoài thì đều là đến thư viện, nữ nhi cũng chưa từng thấy qua ca ca cùng Tạ Nhân có qua lại.”
Nàng tinh tế đánh giá vẻ mặt mẫu thân, thấy mẫu thân tin nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực ca ca của nàng cùng Tạ Nhân xác thực có qua lại. Nàng cũng không thích Tạ Nhân nha. Nhưng lần trước Tạ Nhân đưa nàng son và hương phấn vô cùng tốt, nhóm quý nữ kia thường thường ở trước mặt nàng khoe khoang cũng hoàn toàn tán thưởng. Đáng tiếc nàng không biết phương pháp phối chế, sai người đi phối, cũng vẫn thiếu một số thành phần, nên có lẽ chỉ có Tạ Nhân mới biết cách.
Lục Linh Lung thích chưng diện, tự nhiên muốn biết phương pháp phối chế phấn hương này, nhưng ngoại trừ hai thứ này của Tạ Nhân thì còn có những thứ khác cũng làm cho Lục Linh Lung mỗi lần nhìn thấy đều yêu thích, vì thế nàng mới giúp đỡ Tạ Nhân cùng ca ca của nàng gặp gỡ.
Ngược lại, ca ca cũng không thể thú Tạ Nhân vào cửa nha.
(๑>◡<๑)(๑>◡<๑)(๑>◡<๑)
Giang Diệu theo Lục Lưu tiến vào khoang thuyền, thấy bên trong đồ trang trí xa hoa, bố trí ngăn nắp lộng lẫy, đúng là người biết hưởng thụ. Nàng không để hai nha hoàn đi vào theo, chỉ tiếp nhận khế ước đất trong tay Bảo Cân.
Nàng nhìn vào mặt hắn, lại nghĩ đến chuyện hoang đường đêm đó, bèn lập tức mở miệng nói:
“Cái này ta không thể nhận…”
Vẻ mặt Lục Lưu không ôn hoà giống như ngày xưa, mà là có chút lãnh mạc. Hắn nhìn nàng một cái, ánh mắt thoáng rơi vào thứ trên tay nàng, chỉ nói: “Cầm đi.”
Giang Diệu cố chấp:
“Không được. Ta mang cái này đến để trả lại chàng.”
Nàng thấy hắn không nhận, liền giơ tay muốn nhét vào trong ngực của hắn. Nhưng tay nàng mới đụng tới cánh tay của hắn, lại bị nam nhân trở tay nắm chặt, lập tức đưa nàng ôm vào trong lồng ngực. Giang Diệu muốn kinh hô, chu cái miệng nhỏ lên, môi nam nhân liền nhanh chóng ngậm lấy miệng nàng.
Không có dấu hiệu gì mà lại hung hăng hôn nàng như vậy, làm Giang Diệu có chút không thoải mái, hơn nữa nàng càng không thoải mái với thái độ ngày hôm nay của Lục Lưu đối với nàng. Nàng giẫy giụa đẩy hắn, nhưng hắn không những không có dấu hiệu thả nàng ra mà còn càng hôn càng mạnh, hai tay hắn cũng ở trên người nàng giở trò xấu.
“Xoạt” một tiếng, áo choàng đỏ của Giang Diệu rơi xuống mặt đất. Lúc này mới khiến Lục Lưu hồi thần lại.
Hắn đem người buông ra, thấy tiểu cô nương viền mắt đỏ chót, vội vàng động viên nói: “Xin lỗi.”
Giang Diệu tức giận đến không chịu được, hắn chỉ cần hời hợt xin lỗi một câu liền có thể giải quyết được vấn đề? Nàng khịt khịt mũi, nhìn về phía nam nhân trước mặt, nói thẳng:
“Lục Lưu, chàng có chuyện trong lòng tại sao không thể nói thẳng? Chàng lại bãi sắc mặt thối này ra cho ta xem, cũng bởi vì vừa nãy ta nhìn Lục Hành Chu thêm một chút sao? Ta lại không làm cái gì, chàng cần thiết phải thế này không?”
Nàng không ngốc, vừa nãy lúc Lục Lưu đi ra, vẻ mặt rõ ràng không khác bình thường, đến khi nhìn thấy đứng trước mặt nàng chính là Lục Hành Chu, thì hắn mới hơi khác thường.
Lục Lưu tiến lên một bước, vươn tay muốn ôm nàng: “Diệu Nhi.”
Giang Diệu hướng về phía sau lui lại một bước, dữ dằn nói: “Không cho chạm vào ta.”
Lục Lưu thở dài. Có điều hắn cũng không ngốc đến nỗi sẽ thật sự ngoan ngoãn nghe lời nàng, cánh tay dài của hắn vòng qua, đem cả người nàng ôm vào trong ngực, thấy nàng dùng sức giãy dụa, hắn vẫn không buông tay, ôn nhu nói:
“Nàng là vị hôn thê của Bản vương, nàng lại nhìn nam nhân khác, Bản vương tức giận, chuyện này không phải là rất bình thường sao?”
Giang Diệu lầm bầm: “Vậy chàng nói thẳng không phải được sao?”
Đời trước nàng từng chứng kiến quan hệ giữa Nhị ca cùng Tiết biểu tỷ. Tính khí Lục Lưu cùng Nhị ca nàng có chút giống nhau, mọi việc đều không thích nói ra, gương mặt cứ như khúc gỗ, ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì?
May mà nàng so với Tiết biểu tỷ thông minh hơn chút, nếu không tính khí hắn như vậy, làm sao có thể thuận lợi làm cho nàng thấy hợp mắt như thế?
Nam nhân cao to tuấn mỹ, phối hợp với vẻ mặt dịu ngoan nghe lời làm tâm tình Giang Diệu thoải mái hơn.
Nàng tiếp tục giáo dục hắn:
“… Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, trong lòng chàng bực tức cũng được, bất mãn cũng được, không cho phép chàng cái gì cũng không muốn nói ra. Chàng nói ra với ta, nếu ta không đúng thì ta sẽ sửa.”
Nàng vươn tay ôm lấy eo hắn. Bởi vì có Lục Hành Chu so sánh nên mới có thể làm nổi bật lên hắn đáng quý đối với nàng như thế nào.
“… Lục Lưu, ta không cố tình gây sự, chàng cũng không được ngang ngược không biết lý lẽ, như vậy chúng ta mới có thể bên nhau lâu dài, chàng hiểu chưa?”