Kiều Thị đau lòng nhi tử, giận Giang Chính Mậu độc đoán, năm ngày liền nàng đều ngủ ở Cẩm Tú viện cùng Giang Diệu.
Giang Chính Mậu sủng thê như mạng, tất nhiên không chịu được sự lạnh nhạt
này, mỗi khi trở về gặp Kiều Thị, đều là một bộ dáng mặt nóng dính mông
lạnh của nàng. Giang Diệu bị kẹp ở giữa, cũng là làm khó dễ. Nàng không
muốn nương cùng phụ thân giận dỗi, nhưng mà bản thân nàng thuyết phục
không được. Đừng nói là nương, nàng cũng thấy tức giận đây.
Ngày hôm nay Giang Diệu đang luyện chữ, nhìn cha lại đang tới nữa, mới nhấc mi ngơ ngác nhìn hắn.
Giang Chính Mậu thân hình cao to, quanh năm tập võ, trên người tự có một
luồng vũ nhân cường tráng, nhưng giờ nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy lại có vẻ phờ phạc, gầy đi.
Giang Diệu đến cùng là đau lòng, hướng về phía
Giang Chính Mậu nói một câu: “Phụ thân, nương đang ở chỗ Tam thẩm thẩm.” Nhưng thái độ không có thân thiết như ngày xưa.
Giang Chính Mậu nhìn nữ nhi nho nhỏ, vầng trán lộ ra ôn nhu, liền đi tới dắt tay nữ nhi ra ngoài đi dạo.
Một cao một thấp, một lớn một nhỏ hai cha con ở trong viện đi mấy bước.
Giang Chính Mậu hỏi: “Diệu Diệu cũng tức giận phụ thân?”
“... Vâng.” Giang Diệu gật đầu.
Nàng tính tình giống Kiều Thị, nên rất thẳng thắn, tức giận chính là tức
giận, nửa điểm đều không do dự. Nàng biết phụ thân bởi vì Tam ca làm
chuyện bậy rồi trốn tránh trách nhiệm nên mới tức giận, trong khi Trần
Ngưng Chỉ là một tiểu cô nương, bị ca ca phá tướng, đây đúng là sự tình
nghiêm trọng. Nhưng là, rõ ràng có thể có biện pháp khác để giải quyết.
Giang Diệu nâng lên khuôn mặt nhỏ, nói: “Tam ca còn khó chịu hơn nữ nhi.”
Thường ngày Tam ca nàng luôn lẫm lẫm liệt liệt không ai quản được, nhưng rõ
ràng hôn sự quan trọng như vậy liền cứ như thế bị quyết định, cũng khó
trách ca ca sẽ bất mãn.
Giang Chính Mậu nhất thời sắc mặt nghiêm nghị, không nói gì.
Nhưng Giang Diệu lại mở miệng nói tiếp: “Phụ thân, ngày mai nữ nhi có thể cùng Tam ca đi Trần gia không?”
Giang Chính Mậu xưa nay không từ chối yêu cầu gì của nữ nhi, hắn giơ tay xoa xoa đầu nữ nhi, nói: “Được.”
Ngày kế Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn tự mình đi Trần gia xin lỗi.
Giang Thừa Ngạn mặt mày ủy khuất, phờ phạc, lúc nhìn thấy Giang Chính Mậu,
chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng “Phụ thân”, sau đó liền trưng vẻ mặt thối
cho hắn.
Nếu đổi lại là bình thường, Giang Chính Mậu thấy nhi tử
không biết lớn nhỏ như này sẽ giáo huấn một phen, nhưng mấy ngày nay
Giang Chính Mậu đang bị cả nhà cô lập, nên không dám lại phát hoả.
Giang Diệu được đại ca Giang Thừa Nhượng ôm lên xe ngựa, ngồi cùng Giang Thừa Ngạn trên đệm mềm.
Nàng cúi xuống, nhìn thấy trước mặt có một ít bánh ngọt cùng một đĩa hạt thông.
Giang Diệu biết là Tam ca thích ăn hạt thông, liền cầm hạt thông lên bóc vỏ.
Giang Thừa Ngạn tuy rằng khổ sở, nhưng đã qua vài ngày nên tâm tình tự nhiên
cũng tốt hơn rất nhiều. Vẻ mặt ngày hôm nay là cố tình bày ra cho phụ
thân xem. Vào lúc này hắn thấy muội muội đang bóc hạt thông, hắn liền
vội vàng đoạt lấy hạt thông trong tay muội muội, nói: “Diệu Diệu muốn
ăn? Để Tam ca bóc cho muội.”
Thiếu niên trẻ tuổi liền như thế cẩn thận nghiêm túc, cúi đầu bắt đầu bóc hạt thông.
Giang Diệu cầm mấy hạt thông đã được bóc sạch vỏ đưa đến bên miệng Giang Thừa Ngạn, nói: “Tam ca ăn!”
Nguyên lai là cho hắn.
Giang Thừa Ngạn cảm động một trận, nói: “Vẫn là Diệu Diệu thương Tam ca.” Hắn một mặt ăn hạt thông, một mặt nói chuyện với muội muội.
Giang
Diệu đem hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối vui vẻ cười. Nàng chỉ bóc mấy hạt thông mà thôi, đáng là gì. Lại nói, chuyện này cũng nguyên nhân do
nàng, nếu hại cả đời Tam ca, nàng chính là áy náy không yên.
Hai huynh muội đến Trần phủ.
Thái thị biết được tin tức, dọn dẹp một phen sau đó lập tức đi ra gặp người.
Xa xa nhìn thấy trong phòng có hai người, một thiếu niên tuấn lãng trẻ
con, ăn mặc một thân trường bào màu xanh sẫm, anh khí mười phần. Thái
thị biết được, trong ba đích tôn của Trấn Quốc Công phủ thì chỉ có Tam
công tử yêu thích nhất là màu xanh. Sau này, đây chính là con rể nhà
mình, Thái thị đúng kiểu cha mẹ vợ xem con rể, càng xem càng yêu thích.
Còn bên cạnh là một tiểu nữ nhi, dáng người nho nhỏ, đầu chải song thuỳ
kế tinh xảo, mặc một thân áo đỏ thêu hoa sen cùng với chiếc quần màu nhũ bạch, trên cổ đeo khoá trường mệnh Phúc Thọ, khuôn mặt trắng nõn hoàn
mỹ, đúng là tiểu mỹ nhân.
Đây chắc chắn là cháu gái duy nhất của phủ Trấn Quốc Công.
Tiểu nữ nhi này ngàn kiều bách sủng mà lớn lên, Kiều thị mơ hồ lo lắng tính
khí được nuông chiều sẽ khó ở chung với con gái nàng. Thái thị nghĩ đến
thất thần, phải đến khi ma ma bên cạnh nhắc nhở mới bước chân đi vào.
Thấy người đi vào, Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu liền chào hỏi một phen.
Chỉ là sắc mặt Giang Thừa Ngạn có chút không được tốt.
Thái thị căn bản là vừa ý vị sắp là con rể này, nhưng hiện nay nhìn thái độ hắn như vậy, mặt cũng lạnh đi mấy phần.
Giang Diệu hỏi: “Bá mẫu, hôm nay Trần tỷ tỷ có ở nhà không ạ?”
Dáng người Giang Diệu nhỏ nhắn, khi nói chuyện đều mềm mại ngọt ngào, khiến
người nghe tâm đều mềm nhũn. Thái thị thoáng cúi đầu nhìn nàng, khoé
miệng mỉm cười, nói: “Chỉ nhi ở nhà, đang cùng với Hoắc tiểu thư chơi
đùa ở trong sân.”
Hoắc Tuyền là cháu ruột của bình tân Hầu phủ,
thân phận cao quý nên Thái thị rất hoan nghênh nữ nhi cùng nàng lui tới, mỗi lần Hoắc Tuyền đến, đều là nhiệt tình tiếp đón.
Bây giờ bọn nhỏ tuổi còn nhỏ, tự nhiên không có gì cấm kỵ. Thái thị lập tức dẫn hai huynh muội đi tới hậu viện.
Thái thị cùng Trần Ngũ gia ở tại Thúy Bình cư, Trần Ngưng Chỉ vẫn ở cùng với phụ mẫu, không giống như Giang Diệu, còn nhỏ tuổi mà đã một mình một
viện. Bình thường tiểu thư nhà giàu có phải đến mười một, mười hai tuổi
mới ở viện riêng, còn Giang Diệu mới tuổi nhỏ như vậy mà đã được như
thế, đủ hiểu nàng ở phủ được cưng chiều như nào.
Thái thị quản gia
rất tốt, trong Thuý Bình cư này đều được nàng quản lý ngay ngắn rõ ràng, nhóm ma ma cùng nha hoàn cực hiểu tiêu chuẩn lễ nghi.
Vào đến Tử Lý viện, Trần Ngưng Chỉ đang cùng Hoắc Tuyền nhảy dây.
Hai nha hoàn áo lục từng người nắm hai đầu dây thừng để hai người thay
phiên nhau nhảy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười rạng rỡ, chơi rất vui
vẻ.
Hoắc Tuyền nhìn thấy Thái thị cùng huynh muội Giang Thừa Ngạn
liền vội vàng dừng động tác. Trần Ngưng Chỉ theo ánh mắt Hoắc Tuyền nhìn sang cười với mẫu thân Thái thị, tiểu cô nương mất cái răng cửa, nhưng
tuổi còn nhỏ nên cười đặc biệt đáng yêu.
Chờ đến khi nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, Trần Ngưng Chỉ liền thu lại ý cười, trên khuôn mặt mũm mĩm hiển nhiên là không vui.
Giang Thừa Ngạn đứng ở đằng xa nhìn Trần Ngưng Chỉ, chân giống như dính trên đất, không hề nhúc nhích, nhất quyết không đi vào.
Giang Diệu lôi kéo hắn đi tiếp không được, không còn cách nào khác là tự mình theo Thái thị vào trong.
Hoắc Tuyền hiểu được Trần Ngưng Chỉ là do Giang Thừa Ngạn làm bị thương,
nàng là tiểu cô nương hiểu đạo lý nên không vì vậy mà đổ lên đầu Giang
Diệu, lúc này thấy Giang Diệu liền nhiệt tình gọi người.
Còn thái độ
Trần Ngưng Chỉ lại không có tốt như vậy. Trần Ngưng Chỉ tuy rằng tính
cách giống Trần Ngũ gia, nhưng dù gì nàng vẫn là con của Thái thị, nên
ít nhiều vẫn giống mẫu thân nàng hẹp hòi.
Thái thị cười cười, nói: “A Chỉ, con trước tiên cùng Giang tiểu thư chơi đùa, mẫu thân cho người đi làm mấy món điểm tâm ngon.”
Nếu hai hài tử đã định thân, vậy chính là người một nhà, Thái thị tự
nhiên cũng muốn nữ nhi cùng tiểu cô tử tương lai ở chung hòa hợp. Nếu từ nhỏ đã có thể trở thành bạn tốt, ngày sau gả đi, nữ nhi cũng coi như là có người giúp đỡ. Thái thị trong lòng càng nghĩ càng vui.
Thái thị vừa đi, Tử Lý viện cũng chỉ còn sót lại mấy hài tử.
Giang Thừa Ngạn thẳng tắp đứng dưới cây liễu cách đó không xa, nói cái gì cũng không chịu lại đây.
Giang Diệu hôm nay đến đây, không đơn thuần là cùng Tam ca đến xin lỗi. Nàng
nâng lên khuôn mặt nhỏ, quay về phía Trần Ngưng Chỉ nói: “Trần tỷ tỷ,
muội có thể cùng tỷ nói chuyện một chút không?”
Hoắc Tuyền là hài tử thông minh, vừa nghe lời này, liền cười cười rồi viện cớ đi nhà xí.
Trần Ngưng Chỉ có khuôn mặt tròn mũm mĩm hơn với tiểu cô nương bình thường,
Giang Diệu là nhỏ gầy, nên lúc này hai người đứng cạnh nhau nhìn càng rõ ràng. Trên trán Trần Ngưng Chỉ vết thương còn chưa khỏi hẳn, có điều đã bắt đầu đóng vảy, Giang Diệu biết được dùng ngọc da cao ngày ngày bôi
lên, sau này sẽ không lưu lại sẹo.
Giang Diệu tiếp tục nói: “Muội nghe mẫu thân nói, sau này Trần tỷ tỷ phải gả cho Tam ca của muội.” Âm
thanh của tiểu nữ nhi sáu tuổi non nớt mềm mại, rất là dễ nghe.
Trần
Ngưng Chỉ tuy mới bảy tuổi, nhưng mà nữ hài tử đối với chuyện lập gia
đình trời sinh vẫn là ngượng ngùng, nàng quyệt miệng nói lầm bầm: “Ta
mới không thèm gả.”
Giang Diệu hỏi: “Trần tỷ tỷ chán ghét Tam ca của muội?”
Trần Ngưng Chỉ nói thẳng: “Tam ca của muội tính tình xấu hoắc, còn không tốt bằng một nửa Xa biểu ca của tỷ.”
Giang Diệu nghe vậy ngẩn ra.
Nàng tự nhiên hiểu được trong miệng Trần Ngưng Chỉ “Xa biểu ca” là ai.
Thái Thanh Xa là con thứ của Thái Gia Bàng, cùng Trần Ngưng Chỉ là biểu
huynh muội, hai người từ nhỏ quan hệ rất tốt, đời trước, Trần Ngưng Chỉ
chính là gả cho vị biểu ca Thái Thanh Xa này. Tuy nàng nuôi dưỡng ở khuê phòng, nhưng có một số việc, vẫn là biết một ít. Thái thị ghét bỏ Thái
Thanh Xa thư sinh nghèo túng, không tiền đồ nên không chịu đem nữ nhi gả cho hắn, nhưng Trần Ngưng Chỉ đối với Thái Thanh Xa là một tấm chân
tình, sau đó nàng liền cầu xin phụ thân Trần Ngũ gia. Trần Ngũ gia
thường ngày tuy đối với thái thị nói gì nghe nấy, nhưng vì chuyện cả đời của nữ nhi nên liền kiên quyết, một hồi tác thành cho hai người. Thái
thị bởi vậy buồn bực rất lâu, cực bất mãn người con rể này nên ngay cả
Trần Ngưng Chỉ cũng không thương yêu nữa. Nhưng Trần Ngưng Chỉ gả cho
Thái Thanh Xa là không oán không hối hận. Nàng chỉ biết hai người mới
thành thân tình cảm vô cùng tốt, còn chuyện về sau, mạng nàng cũng
không còn nên dĩ nhiên không biết được chuyện sau.
Nàng hôm nay đến, ôm một tia may mắn.
Quả nhiên, tuy rằng Trần Ngưng Chỉ còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã yêu thích vị biểu ca này.
Vậy chuyện này, liền dễ làm.
Giang Diệu cố ý hỏi: “Vậy Trần tỷ tỷ không muốn gả cho Tam ca của muội?”
Trần Ngưng Chỉ thấy thái độ Giang Diệu thân mật, ngược lại cũng bắt đầu
thoải mái nói chuyện cùng nàng, dù sao cũng là tiểu cô nương, lúc trước
tuy rằng tức giận, nhưng cũng là hiểu lí lẽ, hiểu được chuyện này chỉ có thể trách Giang Thừa Ngạn, không thể trút giận lên Giang Diệu.
Nàng gật gật đầu, nói thẳng: “Ừm, tỷ sau khi lớn lên, muốn gả cho Xa biểu
ca, không muốn gả cho ca ca muội. Nhưng mà nương của tỷ...”
Trần
Ngưng Chỉ e ngại Thái thị. Mà ngày ấy nàng bị kinh sợ nên khi nhìn song
phương cha mẹ định ra việc hôn nhân, nàng cũng không nói gì.
Trần Ngưng Chỉ không ngu ngốc, nháy nháy mắt nói: “Diệu Diệu, muội có phải là... Có biện pháp gì?”
Giang Diệu nhìn tiểu cô nương thiếu mất chiếc răng cửa trước mặt này, đúng là châu tròn ngọc sáng, rất là đáng yêu.
Nhưng nói cho cùng, nàng lại là ích kỷ. Nàng không muốn Tam ca lấy người mình không thương. Chuyện này phụ thân nàng quá mức vội vàng, nếu không giải quyết, sợ là sau này phụ mẫu hai bên sẽ gây mâu thuẫn. Bây giờ Trần
Ngưng Chỉ chán ghét Tam ca nàng, trong mắt chỉ có duy nhất Thái Thanh
Xa, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Giang Diệu nói: “Nếu Trần tỷ tỷ
tin tưởng muội, muội liền có biện pháp, đảm bảo việc thành thân của tỷ
và Tam ca muội đều không thành.” Dù sao hai gia đình chỉ là ước định
bằng mồm nên việc giải trừ hôn ước cũng dễ dàng. Con ngươi Trần Ngưng
Chỉ óng ánh vui mừng không ngớt, sau một khắc nhưng lại lo lắng hỏi:
“... Có thật không?”
Tuổi Giang Diệu còn nhỏ hơn nàng một tuổi đấy, có thể nghĩ ra cách gì.
Giang Diệu hiểu được Trần Ngưng Chỉ vẫn là nghi nghờ, liền hướng về nàng nháy mắt. Trần Ngưng Chỉ đem lỗ tai lại gần, nghe chủ ý của Giang Diệu, sau
một khắc mặt mày liền thoải mái vui vẻ.
•
Từ Trần phủ đi ra, Trần
Ngưng Chỉ tự mình đưa Giang Diệu ra ngoài, còn với Giang Thừa Ngạn bên
cạnh Giang Diệu thì vẫn cứ là hờ hững.
Thái thị nhìn nữ nhi cùng
Giang Diệu thân thiết, tâm trạng cũng là vui mừng, trước khi đi còn cùng Giang Diệu nói nàng sau này lại đến phủ chơi đùa. Đưa người đi, Thái
thị lôi kéo tay của nữ nhi, vừa đi vừa nói: “Vừa nãy Giang tiểu thư cùng A Chỉ nói cái gì?”
Trần Ngưng Chỉ âm thanh thản nhiên nói: “Diệu
Diệu thay Tam ca nàng xin lỗi nữ nhi, còn nói lần sinh nhật tới mời nữ
nhi đi đấy.”
Thái thị mỉm cười gật đầu, liên tục nói tốt.
Trên xe
ngựa, gương mặt tuấn tú của Giang Thừa Ngạn nhất thời ủ rũ, tâm trạng
cũng xoắn xuýt theo. Hắn căn bản là không thích Trần Ngưng Chỉ, cảm thấy nàng không chỉ xấu xí còn mập mạp, không giống như Diệu Diệu rất được
yêu thích đây. Hai tay Giang Thừa Ngạn chống má suy nghĩ, có chút do
dự...haizzz....nhưng nếu là Diệu Diệu yêu thích nàng ta, hắn kì thực
cũng sẽ cố lấy Trần Ngưng Chỉ.
Giang Diệu không biết suy nghĩ trong
lòng Giang Thừa Ngạn, chỉ thấy hắn không vui, liền đề nghị: “Tam ca,
phía trước có cửa hàng binh khí, lần trước không phải Tam ca nói muốn
mua kiếm sao, chúng ta đi xem chứ?”
Giang Thừa Ngạn muốn gật đầu, sau một khắc lại nghi hoặc nhìn Giang Diệu, hai con mắt ngạc nhiên hỏi:“Diệu Diệu làm sao biết?”
Giang Diệu nhanh chóng cười cười nói:“Tam ca đã quên, lần trước đi Tuyên Vương phủ, chính là đi qua đường
này, muội nhìn một lần là nhớ kỹ.”
Giang Thừa Ngạn biết được bản lĩnh của muội muội có đã gặp qua là không quên, cũng không hỏi lại, chỉ giơ
tay xoa xoa đầu nhỏ của muội muội, nói: “Được, vậy chúng ta liền đi nhìn một cái.”
Xe ngựa của hai huynh muội đến trước cửa hàng binh khí liền dừng lại.
Giang Thừa Ngạn từ nhỏ theo Giang Chính Mậu tập võ, võ nghệ tuy không kịp Nhị ca Giang Thừa Hứa, nhưng so với thiếu niên bình thường thì rất là xuất
sắc. Nam hài tử tự nhiên yêu thích công phu, hiện nay Giang Thừa Ngạn
nhìn trong cửa hàng trưng bày binh khí rực rỡ muôn màu, liền vội vàng
xoải bước đến chỗ bội kiếm treo trên vách tường.
Giang Diệu thấy Tam ca vui vẻ xem đồ, nàng cũng nhìn nhìn chung quanh, bước chân ngắn đi tới trước gian tủ bày chủy thủ.
Giang Diệu người nhỏ, nên nhìn không thấy chuỷ thủ bầy trong tủ, đang lúc
nàng phát sầu thì ngay lúc đó, thân thể liền được người nhấc lên ôm lấy.
Tiểu nữ nhi nho nhỏ liền vững vàng ngồi ở đầu vai của đối phương. Giang Diệu cho rằng là Tam ca Giang Thừa Ngạn, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra nụ
cười, sau đó cúi đầu nhìn kĩ chuỷ thuỷ được trưng bày, liếc mắt nàng
liền nhìn trúng một cái chuỷ thủ khéo léo tinh xảo, trên đầu chuỷ thủ
nạm đá quý rất đẹp.
Nàng giơ tay lên nắm lấy chuỷ thủ, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, thấy rất đẹp mắt.
Lúc này, lại nghe thấy bên cạnh âm thanh truyền tới: “...Chuỷ thủ này bên trong không tốt.”
Hả?
Giang Diệu ôm chủy thủ trong tay, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang ôm
mình trên vai, chờ đến khi thấy khuôn mặt thanh phong lãng nguyệt của
đối phương, con mắt nàng đột nhiên mở lớn lên.
Lục Lưu sắc mặt lạnh nhạt, đem tiểu nữ nhi ngồi trên đầu vai mình ôm xuống.
-----ooOoo-----
Tác giả có lời muốn nói:
•
Diệu Diệu: Lục thúc thúc, ngươi làm sao ở chỗ này?
Lục Lưu: tâm ý tương thông = =
——
Moe muốn nói là Moe edit đau cả hai con mắt rồiiiii