Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 110: Lục Bồng Bồng



💋 edit: Phương Moe 💋

Lục Lưu nghe xong mấy lời này, nhất thời mặt mày liền mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, thoáng cúi đầu, môi hắn chạm vào trán nàng, thơm một cái. Hắn nói:

“Bản Vương lớn hơn nàng vài tuổi, cũng không phải là một tiểu nha đầu chưa trải qua chuyện giống nàng.”

Đối diện với đôi mắt to đen láy của tiểu cô nương, hắn chỉ cảm thấy người trong lồng ngực này, nhìn như thế nào cũng thấy rất đẹp đẽ.

Giang Diệu cũng có chút đỏ mặt, có điều giờ khắc này thấy hắn dường như không tức giận nữa, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười nhìn hắn, nói:

“Có một số việc không quan hệ tới tuổi tác. Chàng so với ta thì từng trải nhiều hơn, nhưng trên vài phương diện, có thể chàng không sánh bằng tiểu nha đầu như ta đâu.”

Lục Lưu biết nghe lời phải, sau đó hắn tự mình nhặt áo choàng rơi ở dưới đất lên, rồi giúp nàng phủ lên người.

Hắn cúi đầu buộc dây lưng cho nàng, lại nhìn thấy xiêm y nơi ngực nàng bị hắn dày vò đến tùm la tùm lum, hắn liền tiếp tục giúp nàng sửa soạn một phen.

Có điều lúc này Lục Lưu đúng là không có ý muốn chiếm tiện nghi của nàng.

Giang Diệu thấy thế nên cũng để hắn giúp mình sửa soạn.

Chờ đến khi tất cả đều sửa soạn thật tốt rồi, vậy chuyện phát sinh vừa rồi cũng như thành quá khứ.

Giang Diệu một lần nữa đem khế ước đất nhét vào trong ngực của Lục Lưu, nói:

“Nếu chàng không lấy lại thì lần tới ta sẽ không thèm gặp chàng. Vì chuyện này mà nương cũng đã nói ta.”

Phía bên Kiều Thị, Lục Lưu xác thực không nghĩ tới. Hắn nhìn đôi mắt tiểu cô nương sóng nước lóng lánh, hỏi:

“Mẫu thân nàng làm sao lại nói nàng? Nàng cứ đem hết sai lầm đổ lên người Bản vương không phải là tốt rồi sao.”

Giang Diệu cười cười, cái này hắn không dạy thì nàng cũng biết. Nàng cúi đầu nhìn áo choàng, mi mắt dài nhỏ lẳng lặng rũ xuống, đáp:

“Nương chỉ tuỳ tiện nói ta vài câu, đúng là không có gì cả. Vào lúc này ta đến đây gặp chàng thì nương cũng biết. Nương nghĩ để ta đem những thứ đồ này trả cho chàng.”

Nói xong, nàng từ trong lòng móc ra một đồng tiền xu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đem tiền xu nâng cao một chút, nói:

“…cái này là được rồi, Diệu Nhi rất yêu thích!”

Hắn bất đắc dĩ cười cười, cầm khế ước trong tay đặt ở một bên, nắm tay nàng nói:

“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”

Đúng là hợp ý Giang Diệu. Đêm trừ tịch đó quá mức hồ đồ, bây giờ nàng cùng Lục Lưu đơn độc ở chung, liền có vẻ hơi câu nệ, chỉ lo hắn lại tiếp tục làm ra chuyện gì khác người. Giang Diệu muốn rút tay về, nhưng nam nhân nắm quá chặt chẽ. Lực đạo này được khống chế rất tốt, vừa không làm đau nàng, lại vừa làm cho nàng không có cách nào tránh thoát.

Giang Diệu cuống lên, bất mãn lườm hắn một cái, lúc này hắn mới nhẹ nhàng buông tay, đem tay nàng thả ra.

Thuyền của Tuyên Vương phủ rất lớn, có điều nếu muốn bàn về độ tinh xảo thì cũng không bằng của Trấn Quốc Công phủ, dù sao thuyền của Trấn Quốc Công phủ là dựa theo thiết kế yêu thích của Kiều Thị. Giang Diệu và Lục Lưu cùng nhau đi lên boong thuyền, buổi tối gió hơi lớn, Giang Diệu kéo mũ áo choàng lên che kín, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, tinh xảo.

Vậy mà hai người vừa đi ra tới bên ngoài, liền nghe được một trận “Thịch thịch thịch” tiếng bước chân, sau đó dường như có người xông tới, Giang Diệu chưa kịp phản ứng thì thân thể nàng đã được Lục Lưu ôm lấy.

Rồi nàng lại nghe thấy bên tai có âm thanh tiểu cô nương:

“Tam thúc, ta… Ta không phải là cố ý.”

Âm thanh sợ hãi run run, mà Tam thúc trong miệng tiểu cô nương chính là chỉ Lục Lưu.

Giang Diệu xoay người lại nhìn, thấy đứng trước mặt là một tiểu cô nương có biểu hiện nhu nhược sợ hãi. Tiểu cô nương trắng nõn, mềm mại, dung mạo thanh lệ không quá nổi bật, chỉ có đôi mắt hạnh long lanh nước là đặc biệt trong suốt, sáng rỡ.

Giang Diệu tinh tế đánh giá tiểu cô nương, thấy tiểu cô nương mặc một thân áo lụa màu hồng phấn thêu hoa cẩm chướng, trên đầu chải lên song kế, trên búi tóc cài trâm phỉ thuý hình hoa cúc, tuổi cũng gần như nàng, có khi còn nhỏ hơn nàng một chút, nên cây trâm này phối với tiểu cô nương nhìn hơi già dặn.

Mặc đồ như vậy, so với Lục Linh Lung luôn lộng lẫy, xinh đẹp thì đúng là có vẻ khó coi.

Năm hết tết đến rồi, tiểu cô nương nên ăn mặc đẹp đẽ tươi tắn một chút, nhưng nàng không ngờ tiểu cô nương này giống như là không có ai sửa soạn cho, mặc dù đều mặc đồ tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra bên cạnh không có người giúp nàng sửa soạn làm đẹp.

Tiểu cô nương thấy Tam thúc trầm mặt, trong lòng sợ đến đòi mạng. Đôi mắt to của nàng chuyển động, nhìn thấy Giang Diệu bên cạnh Tam thúc, lúc này mới nhỏ giọng thành khẩn nói:

“Xin lỗi, ta không cố ý. Vị tỷ tỷ này có chỗ nào bị thương không?”

Giang Diệu quan sát mặt mày của nàng, lúc này mới nhớ đến vị này chính là nữ nhi của Nhị gia Lục Dịch – Lục Bồng Bồng.

Đời trước nàng cùng Lục Bồng Bồng tiếp xúc không nhiều, nhưng đại khái nàng cũng biết được một ít chuyện liên quan đến Lục Bồng Bồng.

Lục Dịch yêu thích du sơn ngoạn thủy, sau này tình cờ gặp gỡ thê tử liền thành thân luôn ở bên ngoài, đáng tiếc thê tử mất sớm, chỉ để lại một nữ nhi, thời điểm tin tức Lão vương phi chết bệnh truyền tới chỗ Nhị gia, lúc này Nhị gia mới mang theo nữ nhi trở về kinh thành.

Mà vị nữ nhi này, chính là Lục Bồng Bồng đang đứng ở trước mắt.

Cùng là thứ chi nữ của Vương phủ nhưng tính tình Lục Bồng Bồng cùng Lục Linh Lung tuyệt nhiên không giống nhau, Lục Bồng Bồng là người ngoan ngoãn dịu dàng.

Đời trước nàng từng thấy Lục Linh Lung bắt nạt Lục Bồng Bồng, nhưng Lục Bồng Bồng quá mức thành thật, cho dù có bị bắt nạt cũng chỉ lén lút lau nước mắt. Khi đó nàng cùng Lục Bồng Bồng vốn không quen biết, hơn nữa nàng mới chỉ cùng Lục Hành Chu định thân thôi, nên không có cách nào quản chuyện của Tuyên Vương phủ, lúc ấy nàng chỉ thoáng khuyên can Lục Linh Lung, chờ Lục Linh Lung đi rồi, nàng mới đưa khăn tay cho Lục Bồng Bồng lau nước mắt. Ở trong ấn tượng của Giang Diệu thì Lục Bồng Bồng là tiểu cô nương thành thật, biết điều và rất hiểu chuyện.

Giang Diệu muốn nói không có chuyện gì, thì nhìn thấy Lục Linh Lung cách đó không xa đang đi tới, quay về phí Lục Bồng Bồng nói:

“Đây là do muội muội không đúng rồi, muội muội cũng không biết vị này chính là ai sao?”

Nàng cười hướng Lục Bồng Bồng giới thiệu:

“Vị này chính là Giang tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ.”

Tiểu thư Trấn Quốc Công phủ? Đôi mắt của Lục Bồng Bồng ngây ra, nàng dĩ nhiên là biết Tam thúc cùng Giang tiểu thư Trấn Quốc Công phủ định thân, mà nàng cũng biết trên dưới Trấn Quốc Công phủ chỉ có duy nhất một vị tiểu thư này.

Như vậy vị trước mắt này, chính là Tam thẩm thẩm tương lại của nàng.

Bởi vậy, Lục Bồng Bồng càng ngày càng có chút sợ sệt, vội nói:

“Giang tiểu thư, xin lỗi, ta…”

Lục Linh Lung đứng bên cạnh khẽ hừ một tiếng chờ xem kịch vui.

Nàng biết Lục Lưu để ý vị hôn thê này nhiều như thế nào, vào lúc này Lục Bồng Bồng suýt chút nữa đem người đụng ngã, tam thúc nàng khẳng định tức giận. Trước đây nàng luôn nhìn Lục Bồng Bồng không hợp mắt, nửa đường lại xuất hiện một dã nha đầu như nàng ta, nhưng người trong quý phủ ai ai cũng khen nàng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Có một lần trong cung thưởng một cây nho rừng được tiến cống, Lục Lưu cũng không chú ý đên mấy thứ này nên liền cho tiểu chất nữ, mà Lục Linh Lung lại chủ động đưa cây nho ấy ra, cố ý ở trước mặt Lục Bồng Bồng khoe khoang.

Một người nhìn không phân biệt được là chủ hay tớ như thế, lại chỉ là dã nha đầu không có nửa điểm quý khí, làm sao có tư cách làm đường muội của nàng?

Giang Diệu làm sao lại không biết Lục Linh Lung không thích Lục Bồng Bồng và cũng không thích nàng, giờ khắc Lục Linh Lung giống như đang nói chuyện với Lục Bồng Bồng, nhưng thực ra là muốn lợi dụng nàng để Lục Lưu răn dạy Lục Bồng Bồng.

Giang Diệu nhìn tiểu cô nương trước mắt này, thấy nàng có dáng vẻ gấp muốn khóc lên, mới nói:

“Không sao, chỉ là trên thuyền thì vẫn nên đi chậm một chút thì tốt hơn, không nên lại chạy loạn.”

Nói xong, Giang Diệu cười khanh khách hỏi tên của Lục Bồng Bồng.

Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn trả lời, ăn nói như này nghiễm nhiên cũng là một tiểu cô nương hiểu văn biết chữ.

Lục Bồng Bồng cũng đối với vị Tam thẩm thẩm tương lai này rất có hảo cảm, chỉ cảm thấy nàng ấy không chỉ xinh đẹp mà hơn nữa tính khí cũng rất tốt, càng lợi hại hơn chính là khi nàng ấy nói chuyện thì Tam thúc cũng không phản bác lời nàng ấy, nghe thấy nàng ấy hỏi, Tam thúc liền gật đầu tán thành.

Nàng còn chưa từng thấy Tam thúc nghe lời như thế đâu, nhất thời nàng đối với Giang Diệu càng nhiều hơn mấy phần sùng bái.

Chờ đến khi Lục Lưu đưa Giang Diệu đi tới thuyền hoa của Trấn Quốc Công phủ, Lục Linh Lung mới đi tới trước mặt Lục Bồng Bồng, hung tợn lẩm bẩm một câu:

“Sao chổi nịnh nọt!”

Lục Bồng Bồng nhíu mày lại, cũng không nói gì, chỉ yên lặng rời đi.

(๑>◡<๑)

Phía bên này, Lục Lưu đem người đưa trở về đến nơi, mới hỏi:

“Nàng rất yêu thích Bồng Bồng?”

Giang Diệu gật đầu, một đôi mắt to mỉm cười nhìn Lục Lưu, nói:

“Bồng Bồng là cô nương rất ngoan ngoãn, ta tự nhiên yêu thích. Có điều, nàng ấy giống như là rất sợ Tam thúc chàng…”

Nàng lại thầm nói: “Kỳ thực lúc vừa mới bắt đầu ta cũng có chút sợ chàng.”

Nàng thấy hắn cười mình, thật muốn vươn tay nhéo mặt hắn, nhưng vào lúc này trên thuyền người đến người đi, nàng cũng không dám làm ra cử chỉ thân mật với hắn.

Nàng chỉ có thể mau mau thúc giục:

“Được rồi, chàng nhanh trở về đi.”

Lục Lưu lại cười nói: “Chờ một lúc nữa ta lại đến tìm nàng.”

Giang Diệu còn muốn cùng nhóm ca ca tẩu tẩu đi xem hoa đăng, đoán đố đèn trên đường.

Tết Nguyên Tiêu này vốn thích hợp cho nam nữ gặp gỡ, chỉ là một lúc nữa Đại ca và Nhị ca sẽ có đôi, chỉ còn Tam ca nàng chưa kết hôn nên chắc chắn Tam ca sẽ đi với nàng, Giang Diệu liền tuỳ ý qua loa một câu với Lục Lưu:

“Nói sau đi.”

Rồi sau đó nàng nhấc theo làn vát chạy vào trong.

Giang Diệu ngồi xuống uống một chén trà nóng, nghĩ đến Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn vừa nãy.

Giang Diệu rất rõ ràng, ngày sau nàng phải gả tới Tuyên Vương phủ, tất nhiên phải giao thiệp với người của Tuyên Vương phủ.

Mạnh thị, Lục Linh Lung cùng với Lục Hành Chu, đều là người nàng không muốn tiếp xúc.

Lục Lưu cũng không thể mọi thời khắc đều ở bên cạnh nàng, Lục Bồng Bồng tuổi còn nhỏ nên có thể ở lại phủ mấy năm nữa mới gả đi, nàng vừa vặn có thể cùng Lục Bồng Bồng trò chuyện nhiều.

Cô nương gia nhát gan không sao cả, sau này luyện cho nàng ấy một chút là được rồi. Nàng ấy không còn mẫu thân, bên người nhóm nha hoàn ma ma cũng không chú ý tới nên trang phục của nàng ấy mới không đẹp đẽ, tinh xảo bằng Lục Linh Lung, việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng nếu để cho Mạnh thị giúp nàng ấy xem xét, thì sợ cũng sẽ không quá tận tâm. Cô nương ngoan ngoãn như thế, tất nhiên phải gả cho người tốt mới được.

Giang Diệu bỗng nhiên phát hiện, chính mình còn chưa gả đi mà tâm đã tự coi mình là Tam thẩm thẩm rồi.

Nhất thời gò má nàng đều có chút nóng lên, đột nhiên “Rầm rầm” uống vào mấy ngụm trà nóng.

Sau đó Giang Diệu lên bờ, theo Nhị ca, Nhị tẩu cùng Tam ca đi dạo trên đường xem hoa đăng, còn đại tẩu Tống Loan bởi vì thân thể không khỏe nên không đi cùng, Giang Thừa Nhượng thì ở lại trên thuyền bồi thê tử.

Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn đi ở phía trước, đôi vợ chồng nhỏ Giang Thừa Hứa đi ở phía sau. Giang Thừa Ngạn quay đầu lại, nhìn thấy phía sau Nhị ca đang lén lút nắm tay Nhị tẩu.

Thấy hắn quay đầu lại nhìn, Nhị tẩu mới đỏ mặt muốn đem tay rút ra, nhưng Giang Thừa Hứa vẻ mặt như không có gì, vân nắm thật chặt tay của thê tử.

Giang Thừa Ngạn chua xót nói:

“Đệ nói này, Nhị ca ân ân ái ái ở nhà còn chưa đủ sao? Đây là đang trên đường cái đấy?”

Giang Diệu cũng nghe tiếng liền quay đầu, thấy chính là bộ dáng ân ái của Nhị ca Nhị tẩu, nàng cũng là mím môi nở nụ cười.

Tiết Kim Nguyệt mắc cỡ không ra hình thù gì, sợ mất mặt, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Chàng mau mau buông tay ra.”

Giang Thừa Hứa quay đầu nhìn thê tử, nhàn nhạt nói:

“Quá nhiều người, sẽ lạc mất nàng.”

Tiết Kim Nguyệt muốn nói mình mới không lạc, nhưng đột nhiên nhớ tới khi còn bé, nàng xác thực suýt chút nữa thì bị lạc mất. Hồi ấy nàng theo ca ca và Diệu Diệu, còn có ba biểu ca cùng nhau đi trên đường, lúc nhìn thấy có người bán kẹo đường, nàng liền lén lút chạy tới, nhưng sau đó phát hiện chỉ còn dư lại một một mình, nàng liền đứng tại chỗ khóc, cuối cùng vẫn là Nhị biểu ca lạnh như băng đem nàng trở về.

Tiết Kim Nguyệt ngẩng đầu lên, lén lút đánh giá nam tử tuấn tú một chút, bây giờ cũng vẫn là người này, đã trở thành phu quân của nàng. Khoé miệng Tiết Kim Nguyệt cong cong, một bộ dáng tiểu tức phụ ngoan ngoãn, nói: “Ta nghe lời chàng.”

Giang Diệu không nhịn được cười. Cảm thấy đời này Nhị tẩu chính là bị Nhị ca nàng ăn gắt gao, sợ là không cứu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.