Lục Lưu xoải bước đi ra khỏi Bạch Tửu lâu, Lục Hà theo ở phía sau, liếc mắt cẩn thận từng li từng tí một nhìn chủ tử nhà mình, không dám lên tiếng, từ lần trước sau khi gặp mặt Giang tiểu thư xong, Vương gia suốt ngày trầm mặt, chưa đến mùa đông mà hắn đứng cạnh cũng thấy không rét mà run, thật sự muốn mặc thêm áo bông nha… Vương gia là đang muốn hù chết người khác mà.
Hôm nay càng là không nên mời Vương gia đi xã giao, nhưng Thượng thư bộ Lễ kia đầu óc chắc bị hỏng rồi, hắn phải biết Vương gia xưa nay ít lời thiếu ngữ, thường ngày đều ít nói, làm sao sẽ đáp ứng lén lút cùng bọn họ hẹn gặp?
Mấy người này còn tưởng rằng Vương gia tâm tình tốt, nhân cơ hội muốn hối lộ Vương gia, cuối cùng bị Vương gia mạnh mẽ trách cứ một trận, lạnh lùng trào phúng mấy người có chức quan bất chính, những người kia sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, trong phòng vẻ mặt từng người, từng người như cha mẹ chết, lo lắng chức quan của mình khó giữ được, đầu đoán không ra nổi suy nghĩ trong lòng của vị Vương gia mặt lạnh này.
Lục Hà cũng không dám nói lời nào, thức thời vén mành xe ngựa lên, nhìn thấy tảng băng ngàn năm đi vào xe ngựa, mới thở phào một hơi rồi vươn mình lên lưng ngựa.
Vừa tới cửa lớn của Vương phủ, Lục Hà thấy gã sai vặt ở Ngọc Bàn viện chạy lại đây bẩm báo, Lục Hà liền ghì chặt dây cương rồi thoáng cúi người xuống nghe.
Nghe xong lời gã sai vặt nói, vẻ mặt Lục Hà lúc này mới lộ ra ý cười, hướng về phía gã sau vặt kia nói:
“Được, ta biết rồi.”
Hắn cười cười nhìn xe ngựa, rồi hướng về phu xe nháy mắt, để phu xe đem xe ngựa giá lâm đến cửa sau của Vương phủ.
Ngồi ở trên lưng ngựa, Lục Hà chợt cảm thấy tinh thần thật thoải mái. Lần này cuộc sống của hắn, cuối cùng cũng coi như là nhìn thấy ánh sáng rồi, không cần phải suốt ngày sống trong run sợ như vậy nữa.
Trong xe ngựa.
Vẻ mặt Lục Lưu lạnh lẽo, nhớ tới vật nhỏ không có lương tâm kia, giờ khắc này vẫn còn cảm thấy buồn bực đau hết cả đầu.
Xe ngựa dừng lại, Lục Lưu mới hồi phục tinh thần, bước xuống dưới, bỗng thấy cách đó không xa cạnh bức tường màu xám, dưới gốc cây xanh um tươi tốt có một tiểu cô nương khoác áo choàng đỏ đang cúi cúi đầu, vặn xoắn tay của chính mình đứng ở đằng kia.
Cái trán của Lục Lưu nhất thời giựt giựt lên, hắn cảm thấy vật nhỏ này chính là đến để trị hắn.
Giang Diệu thực sự không chú ý tới phía Lục Lưu đang đứng. Vừa nãy, nàng tràn đầy vui mừng đánh bạo đến đây, trong lòng đã nghĩ tới vài loại biện pháp để dỗ người, nhưng lại không có một cái nào là thỏa đáng. Lúc trước nàng khuyên Nhị tẩu thế này thế kia, vậy mà đến khi có chuyện rơi xuống người nàng, nàng chỉ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nàng tự cho là mình thông minh, kỳ thực chỉ là lý luận suông mà thôi. Nàng có thể tưởng tượng quá nhiều, nhưng cũng không dự liệu được mình căn bản dùng không được cái nào.
Hiện nay nhìn thấy trước mắt xuất hiện đôi giầy huyền sắc, tâm Giang Diệu nhảy lên một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn, mấp máy môi:
“Lục… Lục Lưu?”
Hắn… Không phải đã đi rồi à?
Không chờ Lục Lưu đáp lại, Giang Diệu đột nhiên ngay lập tức nhào vào trong ngực của hắn, hai tay ôm thật chặt lấy hắn, mềm mại kêu:
“Lục Lưu…”
Thân thể Lục Lưu ngây ra. Đại để là hắn không nghĩ tới, ở trước mặt mọi người thế này, nàng lại chủ động ôm ấp hắn như vậy.
Mà Lục Lưu là người vô cùng tinh tế, vừa mới nhìn thấy viền mắt nàng hồng hồng, hắn đã nghĩ nàng có thể là bị ủy khuất gì rồi. Lòng hắn mền nhũn, muốn ôn nhu động viên nàng, nhưng sau đó hắn lại nỗ lực duy trì lý trí. Vật nhỏ không lương tâm như thế, hắn che chở nàng làm cái gì chứ?
Nhưng nghe nàng mềm mại kêu tên của hắn, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, hắn liền cảm thấy lúc trước cho dù nàng làm chuyện tội ác ngập trời thì hắn cũng có thể tha thứ. Huống hồ nàng còn nhỏ tuổi như vậy.
Đấy nhìn xem, nàng còn chưa nói gì mà hắn đã tự động viện cớ giúp nàng rồi. Nàng ngay cả thang cũng không cần tìm, chỉ cần nàng vừa đứng ở nơi đó thì chính hắn đã tự động mang thang cho nàng xuống…. hắn đúng là không có tiền đồ mà.
Lục Lưu thở dài một tiếng, thoáng cúi đầu hôn một cái lên đầu nàng, âm thanh thả mềm một chút, nói:
“Theo ta vào thôi.”
(๑>◡<๑)
Lục Hà ở cách đó không xa, nhìn Vương gia mấy ngày nay luôn trưng cái vẻ mặt tối om om, giờ đã ngay lạp tức trở nên nhu tình như nước, hắn chỉ cảm thấy Vương gia nhà mình trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nhìn trước mắt như thế này, Lục Hà nghĩ sau này khi Giang tiểu thư vào cửa thì không phải Vương gia nhà hắn sẽ vị tiểu Vương phi này ăn gắt gao hay sao..?
Chà chà, xem ra sau này muốn sống thật tốt ở Vương phủ thì hắn phải lấy lòng tiểu Vương phi đầu tiên mới được.
(๑>◡<๑)
Lục Lưu dắt Giang Diệu đi vào từ phía cửa sau.
Giang Diệu cũng không phải lần đầu đến Tuyên Vương phủ tìm Lục Lưu, nhưng vào lúc này Lục Lưu không nói lời nào, nàng cũng chỉ yên tĩnh theo hắn đi vào, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Vừa nãy nàng đến tìm hắn, vừa nghe gã sai vặt kia nói hắn không ở quý phủ, nàng cho rằng hắn không chào mà đã đi Dân Châu. Xưa nay tâm địa hắn luôn kiên cường, làm chuyện gì chưa bao giờ dây dưa dài dòng, ngày ấy nàng từ chối hắn, nên hắn tức giận không muốn cùng nàng nói lời cáo biệt cũng là hợp tình hợp lí.
Khi đó Giang Diệu hoảng đến lợi hại, gấp đến độ khóc cả lên. Thời gian hai, ba năm quá dài, nàng hận không thể mọc thêm cánh bay đi tìm hắn. Còn mấy lời sau đó gã sai vặt nói, trong lòng nàng trần đầy ảo não, làm sao còn nghe lọt tai??
Thì ra hắn không đi, hôm nay chỉ là trùng hợp hắn cũng hắn xuất môn mà thôi.
Thật tốt nha.
Bởi vậy, khoé miệng Giang Diệu không nhịn được mà cong cong. Nàng ngoan ngoãn đi ở phía sau hắn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên ngây ngốc nhìn hắn giống như là đồ ngốc ái mộ nam tử, nàng thấy lén lút nhìn thêm nhiều lần một chút thì trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngọt ngào ngào. Vậy thì… nàng cứ nhìn hắn nhiều đi.
Chỉ là thấy hắn như vậy, chắc chắn còn đang tức giận nàng đây.
Mày liễu Giang Diệu cau lại, đang nghĩ nên làm như thế nào để dỗ dành hắn. Chờ đến khi Giang Diệu theo hắn tiến vào gian phòng, nàng mới không thể chờ đợi được nữa, liền vươn tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, đem mặt kề sát ở sống lưng hắn.
Thân thể nam nhân cao to kiên cường, dáng vẻ mạnh mẽ, phần eo cũng là cứng rắn, nàng ôm hắn, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt, nàng liền đút tay vào trong áo bào của hắn, tìm thấy một vị trí hơi lõm xuống, nàng hiểu được đây chính là rốn của hắn, vì muốn giảm bớt căng thẳng, ngón tay liền theo bản năng cào cào lỗ rốn của hắn, sau đó nói:
“Lục Lưu, ta ——”
Trong lòng nàng thấy có lỗi, đang suy nghĩ nên nói thế nào, nhưng khi vừa mới ôm hắn thì nàng nhận ra hai tay nàng bị hắn kéo ra, Giang Diệu ngẩn người, bản năng nàng cho rằng Lục Lưu sẽ không tức giận đến trình độ đó, nhưng trước mắt thấy hành động này của hắn, nàng liền cảm giác mình đánh giá quá thấp rồi.
Nàng gấp đến độ không biết nên làm gì, hắn đem tay nàng bỏ ra, nàng lại lần nữa ôm hắn, chết sống cũng không chịu buông tay. Cái gì mà mặt mũi, cái gì mà cô nương gia phải rụt rè, toàn bộ nàng đều không muốn.
Không thả là không thả, nàng là vị hôn thê của hắn, làm sao hắn có thể hẹp hòi như vậy, mới vừa cãi nhau liền không cần nàng nữa. Giang Diệu ấm ức, nàng há mồm, cách lớp áo bào cắn một cái vào lưng hắn.
“… Diệu Nhi.”
Nghe hắn rốt cục mở miệng nói chuyện, Giang Diệu mới tập trung tinh thần vểnh tai lên nghe, cánh tay càng dùng sức ôm chặt lấy hắn, thoáng ngẩng đầu nhìn sống lưng hắn, theo bản năng nghi hoặc “vâng” một tiếng.
Nàng đều làm được đến trình độ này, hắn sẽ không còn muốn đẩy nàng ra chứ?
Giang Diệu có chút lúng túng, chuyện như vậy, nếu vào ngày thường thì chắc chắn nàng không thể làm, nhưng vừa nãy nàng đứng ở bên ngoài rất lâu, nàng đã rõ ràng bản thân mình đã yêu thích hắn còn nhiều hơn so với nàng tưởng tượng.
Vừa mới bắt đầu quen nhau, nàng còn có chút bị vẻ bề ngoài cùng thân phận của hắn mê hoặc, chỉ vì đời trước nàng chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, nên khi biết hắn để tâm đến nàng, trong lòng nàng liền có chút vui vẻ cùng kiêu ngạo… nhưng dần dần chính nàng đã thực sự động tâm vì sự ấm áp, ôn như của hắn.
Tuy rằng từ nhỏ trong đầu nàng được cha mẹ cùng các ca ca truyền vào loại tư tưởng là nàng phải được sủng ái nhất, nhưng Giang Diệu rõ ràng, ngoại trừ người thân của chính mình thì người ngoài làm sao sẽ yêu thương mình vô điều kiện.
Tình cảm là phải xuất phát từ hai phía, nàng không thể chỉ bị động nhận lấy yêu thương của hắn. Nam nhân cũng sẽ tức giận, cũng cần phải được dỗ dành, cũng muốn được nữ nhân của mình yêu thương.
Nhận ra được tay hắn lại nắm lấy tay nàng, Giang Diệu cho rằng hắn lại muốn đem tay nàng bỏ ra, lúc này nàng mới vội vã lầm bầm:
“Diệu Nhi không thả đâu…”
Lục Lưu cúi đầu nhìn tay nhỏ đang quấn quít lấy eo mình một chút, bất đắc dĩ cười cười, giải thích:
“Diệu Nhi ngoan… ta chỉ muốn đi đổi xiêm y khác!”
Thay y phục sao? Giang Diệu ngây ra, từ trong giọng nói của Lục Lưu, nàng cũng nghe ra sự bất đắc dĩ của hắn.
Nàng hiểu nhầm rồi… hiểu nhầm rồiiiii
(T ^ T)
Gò má của nàng liền nóng bỏng, nhưng cũng không có buông tay ngay, nàng dí sát mũi ngửi ngủi mùi hương trên người hắn, phát hiện ngoại trừ khí tức mát lạnh như thường ngày thì còn có một mùi rượu nồng nặc.
Nàng biết hắn hay đi xã giao, lúc này là ban ngày, hắn không thể một mình đi ra ngoài uống rượu. Nghĩ tới điều gì đó, cái mũi nhỏ của nàng lại ngửi người hắn thêm một cái, để xem có mùi hương hoa ong bướm nào bám vào không.
Lục Lưu dở khóc dở cười, nắm tay nàng, xoay người, cúi đầu nhìn bộ dáng như cún con của nàng, trầm giọng hỏi:
“Ngửi thấy được cái gì không?”
Trong dự liệu, cái gì cũng đều không ngửi thấy được. Có điều Giang Diệu bị hắn hỏi tới, mặt nàng có chút đỏ rồi, nàng ngước mắt lên nhìn ánh mắt đang cười vui vẻ của hắn, mới ngượng ngùng vươn tay đẩy hắn một cái, cúi đầu cong khoé miệng, nhìn nhìn mũi giày của chính mình, thúc giục:
“Chàng không phải muốn vào thay xiêm y sao? Chàng mau mau đi đi.”
Lục Lưu không tiếp tục cười nhạo nàng, liếc mắt nhìn nàng một chút rồi mới xoay người vào trong thay thường phục.
Giang Diệu lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng nam nhân mơ hồ sau tấm bình phong, con ngươi nàng liền sáng lên… dáng người nam nhân của nàng thật đẹp nhaaaaaaaaa!!!!!!!
Chờ Lục Lưu đổi một thân thường phục đi ra, đã thấy Giang Diệu cởi áo choàng, đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế thái sư nhìn hắn đi ra.
Thấy Lục Lưu, Giang Diệu liền lập tức câu nệ đứng lên. Nàng ngại ngùng hướng về phía hắn cười cười, để trong lòng hắn không còn tức giận nàng.
Haiizzzzz…. nàng mới cho hắn ăn một chút ngọt, là mọi chuyện hắn đều theo nàng rồi, Lục Lưu bất đắc dĩ cười cười, chính mình liền không có tiền đồ, không cưỡng lại được khi nàng nũng nịu ngọt ngào…
Giang Diệu không nhịn được nhìn nhìn thân thể hắn. Thấy hắn đã thay đổi cẩm bào, mặc một thân thường phục màu xanh ngọc, nhìn có vẻ tùy ý lại có chút mùi vị phóng khoáng. Chỉ là khuôn mặt hắn quá đẹp đẽ, nên dù mặc cái gì cũng đều rất tuấn.
Lúc trước nàng bị ép đến cuống lên, nên mới mặt mũi gì cũng không cần, hiện nay nàng yên tĩnh ngồi một lúc lại cũng không biết phải ra tay từ đâu. Nghĩ đến phải “Thừa thế xông lên”, đạo lý này đúng là vẫn rất đúng.
Giang Diệu nắm chặt tay lại, chủ động đi tới trước mặt hắn, do dự một lúc, mới vươn tay chọc chọc bụng hắn, nhỏ giọng nói:
“Ai, chàng đừng nóng giận, được không?”
Nàng cảm giác thái độ của mình không thành khẩn, lại nghiêm túc cẩn thận nói tiếp:
“Lục Lưu, ta xin lỗi chàng, là ta sai rồi, chúng ta không giận dỗi nữa, nhé?”
Hắn không lên tiếng, nàng cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Chỉ là xưa nay mặt hắn vốn không hề cảm xúc, giờ khắc này nàng nhìn nhưng nhìn cũng không ra đầu mối. Giang Diệu thoáng rũ mắt, một đôi mắt to chuyển động, sau đó mới không thèm đếm xỉa gì đến mặt mũi nữa, nàng nhón chân, hướng về phía mặt của hắn hôn lên.
Vừa mới bắt đầu đã hôn lệch, nàng chỉ hôn đến cằm của hắn, Giang Diệu không hề nhụt chí… nàng vươn tay kéo người hắn cúi thấp xuống, rồi hai tay nàng vòng qua cổ hắn, trực tiếp đem thân thể mềm mại của mình dán lên người hắn, miệng nhỏ hướng về bờ môi hắn thơm một cái. Thấy hắn vẫn không thèm phản ứng, nàng liền nhắm mắt tiếp tục hôn hắn, còn há mồm nhẹ nhàng day day môi hắn.
Lục Lưu cũng không phải là không có phản ứng. Hắn cũng đang nghĩ nên làm gì để cùng nàng nói chuyện, dù sao chuyện như vậy, hắn không muốn dễ dàng tha thứ cho nàng. Vật nhỏ này của hắn là để sủng, thế nhưng không thể sủng quá mức, hiện nay nàng không đem hắn để ở trong lòng, nếu giờ hắn tha thứ đơn giản cho nàng, thì sau này không biết nàng sẽ làm ra bao nhiêu chuyện không có lương tâm với hắn. Hắn muốn nàng cũng yêu thương hắn như hắn thương yêu nàng, cũng phải đặt hắn trong lòng của nàng.
Vậy mà hắn còn chưa mở miệng, nàng đã chủ động tiến tới ôm ấp, dụ dỗ hắn, rồi giơ cái miệng nhỏ nhắn lên như cún con gặm cắn môi hắn, khiến cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời đã quên phản ứng lại.
Trong lòng Lục Lưu đã mềm hơn bún rồi, nhưng hắn còn muốn hưởng thụ giờ khắc nhuyễn ngọc ôn hương này. Chỉ lẳng lặng không phản ứng, để nàng tiếp tục hôn hắn. Nhưng rồi nhìn nàng gặm đến không có chương pháp gì, Lục Lưu lúc này mới có chút kìm lòng không được, hắn liền vươn tay nâng đỡ sau gáy của nàng, đem môi mỏng ép tới dùng sức hôn. Trong ngày thường nàng đâu chịu ngoan ngoãn để hắn hôn, chỉ nói nàng thẹn thùng, mà hắn cũng không thể làm được gì quá mức.
Mà hiện tại… Lục Lưu há mồm cắn nàng một cái. Thịt đã đưa đến tận miệng, đạo lý gì mà lại không ăn?
Hai tay nhỏ của Giang Diệu cũng không thích nhàn rỗi, chờ hôn xong, tay vẫn đang treo trên cổ nam nhân liền thuận thế vuốt ve mặt hắn, bóp bóp tai của hắn, sau đó nàng chớp chớp đôi mắt to ướt nhẹp, cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi:
“Chàng không còn tức giận nữa chứ?”
Lục Lưu nói: “Hôm nay nàng đến, chính là vì chuyện này?”
Tiểu cô nương bị hắn hôn đến mặt đầy mây hồng, một đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nói ra không được vẻ xinh đẹp của nàng lúc này.
Tuy nói vừa rồi là vì dỗ hắn, nhưng Lục Lưu cũng phải thừa nhận chính mình rất tình nguyện được nàng dỗ dành như thế. Tâm tình của Lục Lưu nhất thời sáng sủa, cúi người ngậm lấy miệng nhỏ của nàng hôn một hồi.
Vậy mà hôm nay vật nhỏ này của hắn xác thực nhiệt tình, cũng đáp lại hắn, ở trên môi hắn hôn lại một cái, giống như lấy lòng.
Lục Lưu lại hỏi:
“Vừa nãy sao lại khóc? Bị oan ức?”
Giọng điệu này, giống như là nói với nàng, nếu ai dám bắt nạt nàng, chỉ cần nàng vừa mở miệng thì hắn sẽ ngay lập tức vén tay áo xử lý người kia… trong lòng Giang Diệu ngọt ngọt ngào ngào, dù hắn đang tức giận nhưng vẫn rất để ý đến nàng đó nha!!! Giang Diệu lắc đầu một cái, đem chuyện kể rõ mười mươi cho hắn nghe.
Lục Lưu nghe xong có chút buồn cười. Nàng cho rằng hắn là tiểu hài tử cáu kỉnh sao? Hai người bọn họ định thân, nàng là vị hôn thê của hắn, cho dù hắn cùng nàng cáu kỉnh thì nhạc phụ nhạc mẫu nơi đó, hắn cũng phải có lễ nghi. Nếu hắn đi hai, ba năm không trở lại, hắn thế nào cũng phải tự mình đi Trấn Quốc Công phủ thông báo một tiếng. Nàng không chịu đi với hắn, hắn tuy rằng tức giận nhưng cũng thông cảm cho nàng, mà hắn cũng không thể buộc nàng vào thắt lưng mà mang đi theo, tuy rằng trong đầu hắn nghĩ thật muốn buộc nàng mang theo.
“Lần trước chàng nói chúng ta thành thân sớm một chút, chàng dự định là bao giờ?”
Rồi nàng lẩm bẩm nói tiếp:
“Việc hôn nhân của Tam ca là sau tám ngày nữa, nói thế nào… Cũng nên uống rượu mừng của Tam ca rồi mới đi. Hơn nữa, ta…”
Nhóm ca ca của nàng đều có tẩu tẩu rồi, nàng muốn nói mình không nỡ xa cha mẹ, nhưng nghĩ đến đêm đó nàng bởi vì cha mẹ mà cự tuyệt hắn, hiện nay vừa mới dỗ hắn đến lông hắn vuốt cũng thuận rồi, vào lúc này cũng không thể lại nhắc tới chuyện này, miễn lại chọc hắn tức giận.
Lục Lưu cuối cùng đã nghe ra ý của nàng. Hắn cho rằng nàng không đem hắn để ở trong lòng, nhưng hôm nay nàng đều làm được đến mức này, vậy hắn còn có cái gì phải bất mãn nữa.
Hắn vò vò đầu nhỏ của nàng, nói:
“Chuyện đi Dân Chau, ta đã hoãn lại nửa năm. Việc hôn nhân của chúng ta tuy rằng gấp, nhưng ta cũng không muốn oan ức nàng, ta muốn cho nàng một hôn lễ tốt nhất. Ngày tháng định vào đầu tháng năm, sau ba tháng thì nàng sẽ cùng ta đến Dân Châu.”
Đúng là so với nàng tưởng tượng thì tốt lắm rồi. Giang Diệu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đầu tháng năm, vậy thời gian còn hai tháng nữa để chuẩn bị. Hơn nữa sau khi nàng cùng hắn thành thân, có thể ở lại Tuyên Vương phủ ba tháng rồi mới đi, như vậy đã đủ cho nàng quen thuộc với Tuyên Vương phủ rồi, dù sao sau này nàng chính là nữ chủ nhân của nơi đấy. Chuẩn bị thoả đáng xong, nàng lại cùng hắn đi Dân Châu nhậm chức.
Mà Giang Diệu cũng rõ ràng, thời gian nửa năm này là nhượng bộ to lớn nhất của hắn rồi.
Hắn có thành ý như vậy, nàng còn phải tính toán hay lo lắng cái gì nữa đây?
Hai tay Giang Diệu vững vàng ôm lấy thân thể hắn, gật gật đầu nói: “Tốt!”
Lục Lưu ngẩn ra, hỏi:
“Nàng thật sự đồng ý?”
Nàng dù sao cũng vừa mới cập kê, lúc trước nàng còn nói hắn phải đợi hai, ba năm nữa mới bằng lòng xuất giá, bây giờ hắn không ngờ nàng lại sảng khoái liền đáp ứng luôn rồi.
Hôm nay nàng yếu thế như vậy, hắn vốn là muốn nói cho nàng, đã tìm được biện pháp giải quyết. Chỉ là nếu nàng đã gật đầu rồi, vậy hắn không đạo lý gì mà không cưới nàng sớm hơn một chút.
Hắn nâng đầu của nàng, để đầu nàng tựa vào ngực hắn: “Vậy ngày mai ta sẽ đến Trấn Quốc Công phủ thương lượng cùng nhạc phụ, nhạc mẫu.”
Xí… gọi nhạc phụ, nhạc mẫu rất thuận miệng nha. Có điều đã hạ quyết tâm gả cho hắn, Giang Diệu tự nhiên cũng không có gì phải do dự. Nàng lại nghe lời gật đầu “vâng” một tiếng.
Hôm nay nàng quá ngoan ngoãn, tâm trạng Lục Lưu rất vui mừng, hắn lại không nhịn được cúi đầu ngậm lấy miệng nhỏ của nàng mạnh mẽ ăn một phen, mà tay hắn cũng không nhàn rỗi liền đưa xuống vuốt ve quả mông căng tròn của nàng.