Sau khi ngày Giang Diệu xuất giá đã được định ra, trước tiên Trấn Quốc Công phủ liền vội vàng bắt tay vào tổ chức hôn sự cho Giang Thừa Ngạn.
Ở Khánh Quốc Công phủ.
Lương Thanh Huyên ngồi ở bên trong phòng ngủ, nhìn trên giường nhỏ, đại hồng y tinh xảo được xếp chỉnh tề cùng phượng quan và khăn chùm đầu, nghĩ đến ngày mai nàng xuất giá, liền không nhịn được mà vươn tay ra sờ sờ. Nàng mới vừa ngồi xuống không lâu thì Lan thị đi vào.
Nụ cười của Lương Thanh Huyên ngưng lại, nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt căng thẳng nhìn Lan thị, hô một tiếng:
“Nương.”
Lương Thanh Huyên thân là đích tôn nữ của Khánh Quốc Công phủ, nên việc hôn nhân tự nhiên phải rất náo nhiệt. Hơn nữa Trấn Quốc Công phủ bên kia, sính lễ đưa tới cũng cho đủ mặt mũi. Hôn kỳ sắp được tổ chức, trên dưới trên phủ đều vui mừng, mà chỉ riêng mẫu thân Lan thị lại không chút nào cảm thấy vui sướng khi nữ nhi xuất giá.
Đôi mắt Lan thị hơi nheo lại nhìn nữ nhi dáng ngọc yêu kiều, mỹ mạo dịu dàng ở trước mặt. Mười mấy năm qua, nàng tốn hết bao nhiêu tâm huyết ở trên người nữ nhi, cuối cùng nữ nhi lại gả tới Trấn Quốc Công phủ, vô duyên vô cớ làm lợi cho nhi tử của Kiều Uyển.
Lan thị càng nghĩ càng giận, nhưng hôn sự này là do Cảnh Huệ đế tứ hôn, nàng cũng không có cách nào phản đối.
Chỉ là Lan thị vẫn không cam lòng, thầm nghĩ: Sớm đoán trước được như vậy, nàng cũng sẽ không phí hết tâm tư như thế để bồi dưỡng nữ nhi.
Lan thị liếc mắt nhìn gả y trên giường nhỏ, đến gần nói:
“Làm sao? Ngày mai xuất giá, rất vui vẻ?”
Lương Thanh Huyên là cô nương gia có da mặt mỏng, nhất thời bị Lan thị hỏi đến, mặt nàng liền đỏ tới mang tai, yên tĩnh cúi đầu không dám lên tiếng.
Lan thị lại nói:
“Sớm biết như vậy, lúc trước Nhị công tử Hoài âm Hầu phủ đến cầu thân thì ta không nên từ chối mới đúng.”
Lời này từ lúc được ban hôn, Lương Thanh Huyên đã nghe không biết mấy chục lần rồi. Lương Thanh Huyên biết trong lòng Lan thị bực tức nên mặc dù có lúc Lan thị nói lời khó nghe, nhưng Lương Thanh Huyên là người có tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuyệt nhiên không giống Giang Thừa Ngạn lỗ mãng kích động, xưa nay nàng sẽ không tranh luận bất cứ chuyện gì và hiện tại cũng là như thế.
Vậy mà Lan thị càng nói càng hăng say:
“Cái tên Giang Thừa Ngạn kia thì có cái gì tốt? Miệng lưỡi trơn tru cà lơ phất phơ, ngươi hiện tại tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn, ít hôm sau hắn chán ngươi, bảo đảm hắn sẽ lạnh nhạt ngươi —— ”
Lương Thanh Huyên có thể nhịn khi mẫu thân nói mình, nhưng nàng không nỡ lòng để mẫu thân nói Giang Thừa Ngạn như thế, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nói:
“Tam biểu ca không phải loại người như vậy.”
Ba vị biểu ca đích tôn của Trấn Quốc Công phủ giáo dưỡng vô cùng tốt, mỗi người đều là quân tử tiêu sái, là thanh niên tuấn kiệt cao cấp nhất. Mà Tam biểu ca chân tâm thành ý muốn kết hôn với nàng nên nhất định biểu ca sẽ không bao giờ phụ nàng.
Đây đúng là lần đầu tiên Lan thị thấy nữ nhi tranh luận, hơn nữa còn tranh luận vì một nam tử, Lan thị giận không có chỗ phát tiết, lạnh lùng nói:
“Làm sao? Còn chưa gả đi, cùi chỏ liền chĩa ra ngoài? Kiều Uyển là loại người gì, nàng ta sinh ra nhi tử như thế nào, trong lòng ta rõ ràng nhất.”
“Nương!” Lương Thanh Huyên vội nói: “Ngươi đừng nói biểu dì như vậy.”
Lan thị tức giận cực kì, cao giọng mắng:
“Ngươi dám nói như vậy với ta? Ngươi nên nhớ, ta mới là nương của ngươi!!”
Lan thị càng nói càng tức, nữ nhi của nàng xưa nay ngoan ngoãn, trước mắt dĩ nhiên vì Kiều Uyển mà chống đối nàng. Lan thị vung tay lên, giáng xuống một cái tát ngay ở trên mặt Lương Thanh Huyên.
Lan thị nổi nóng, một cái tát này hạ xuống, nhất thời làm Lương Thanh Huyên lảo đảo lùi về phía sau vài bước, gò má đỏ chót lằn rõ năm vệt ngón tay.
“… Ngày mai xuất giá nên lá gan ngươi liền lớn đúng không? Được, ba ngày sau ngươi cũng không cần lại mặt, vẫn nên ở Trấn Quốc Công phủ cho sướng đi, coi như ta không sinh ra loại bất hiếu như ngươi!”
Lương Thức đứng ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh Lan thị nổi giận ở trong phòng, hắn vội vàng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy gò má sưng đỏ của muội muội, nhất thời tâm hắn đau dữ dội.
Hắn rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, mà hắn cũng hiểu rõ tính Lan thị, hắn liền nhanh chóng động viên Lan thị rồi mới để cho nha hoàn đưa Lan thị trở về viện của mình.
Lương Thức đi tới gần, nhìn thấy muội muội cúi gằm mặt xuống, hắn cho rằng nàng khóc, đang muốn an ủi thì đã thấy muội muội chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tiểu cô nương viền mắt hồng hồng, có điều lại không hề khóc, trái lại khóe miệng thoáng cong cong.
Hắn dặn dò nha hoàn đi múc nước ấm và chuẩn bị thuốc cao, rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt sưng đỏ của muội muội, càng nhìn càng đau lòng, hắn cau mày trách móc:
“Muội cũng thật là…muội còn không hiểu tính khí nương sao? Ngày mai xuất giá rồi, muội nhịn thêm một chút là được, tội gì phải chống đối lại nương? Giờ nhìn mặt của muội xem, cũng không biết ngày mai liệu có thể tiêu xuống không?”
Lương Thanh Huyên vươn tay sờ sờ mặt, gò má đúng là đau rát.
Nàng giương mắt nhìn ca ca trước mặt, vẻ mặt lại cười nói:
“Muội biết chứ, nhưng mà Đại ca —— muội có thể khoan nhượng tính khí của nương, nhưng biểu dì cùng Tam biểu ca không làm gì sai cả, bọn họ vẫn luôn nhường nương. Lúc trước nương không đáp ứng việc cầu hôn, biểu dì cũng đến đây mấy lần. Tính tình biểu dì thẳng thắn, là người không chịu nổi nửa điểm oan ức, nhưng biểu dì lại vì việc hôn nhân của muội và Tam biểu ca mà bị nương chê cười chế giễu, muội nhìn rất đau lòng… Hôm nay nếu nương nói muội vài câu thì muội cũng không nói gì, nhưng muội không muốn nương nói biểu dì cùng Tam biểu ca. Đại ca, muội luôn nhu nhược, cái gì cũng đều không làm được, hiện tại muội có thể làm được như thế này, muội cảm thấy rất hài lòng.”
Lương Thức hiểu rõ muội muội thiện tâm, bởi vì điểm này, ngày sau muội muội gả tới Trấn Quốc Công phủ nhất định sẽ ra sức hầu hạ bố mẹ chồng chu đáo và chăm sóc phu quân thật tốt.
Lương Thức vươn tay vò vò đầu của muội muội, ôn nhu hỏi:
“Muội yêu thích Giang Thừa Ngạn như thế sao?”
Nói đến chuyện này, gò má Lương Thanh Huyên liền nóng.
Mặc dù mới bị đánh một bạt tai, nhưng khi nghĩ đến nam tử mà mình yêu thích, nàng không nhịn được mà vung lên khuôn mặt tươi cười.
Nàng cúi đầu nắm vạt áo, ngượng ngùng, nhưng kiên định gật đầu:
“Vâng, muội vẫn nghĩ rằng cho dù mình có yêu thích một người, chỉ cần nương không thích người đó thì muội cũng không dám phản kháng. Nương để muội gả cho người nào, muội liền gả cho người đó. Có thể cả đời muội chỉ dám từ xa nhìn người mình thích cưới vợ sinh con, thậm chí muội còn không để cho đối phương biết đến sự tồn tại của muội. Nhưng hiện tại, muội thật sự rất yêu thích Tam biểu ca…”
Nàng ngước mắt nhìn Lương Thức trước mặt, nói tiếp:
“… Đại ca, nếu như không phải là Tam biểu ca, thì cả đời này của muội đều không dám phản kháng lại nương, muội chỉ vì hắn mà phản kháng.”
Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“…muội muốn sống cuộc đời của muội.”
Nhìn bộ dáng muội muội ngốc nghếch vì yêu, Lương Thức cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hắn vỗ vỗ tay muội muội:
“Nếu muội đã yêu thích, vậy ta ủng hộ muội tuyệt đối.”
Lương Thanh Huyên liền cười khanh khách nói:
“Cám ơn đại ca.”
(๑>◡<๑)(๑>◡<๑)
Ngày mùng ba.
Tam công tử Giang Thừa Ngạn của Trấn Quốc Công phủ thuận thuận lợi lợi đem tức phụ thú vào cửa.
Lương Thanh Huyên có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại ngoan ngoãn hiếu thuận, mà trưởng tức Tống Loan đang có thai, nên một ít việc thường ngày cần xử lý, Kiều Thị liền để Tam tức Lương Thanh Huyên phụ giúp mình một tay.
Không thể không nói, Kiều Thị tuy rằng không thích bà thông gia Lan thị này, nhưng Lan thị xác thực dạy nữ nhi rất tốt, điểm này, Kiều Thị rất hài lòng.
Sau khi Giang Thừa Ngạn kết hôn, thì chuyện quan trọng nhất đối với Trấn Quốc Công phủ chính là việc Giang Diệu lấy chồng. Hơn nữa Giang Diệu gả đến không phải là công huân thế gia bình thường, mà là tiến vào Tuyên Vương phủ làm Vương phi, nên công tác chuẩn bị càng được coi trọng.
Cô nương gia chờ gả đều có nhiều tâm sự, mỗi ngày Giang Diệu ngoại trừ ở Cẩm Tú viện thêu thùa thì trong ngày thường đều đi đến chỗ ba tẩu tẩu một chút. Hôm nay nàng cùng Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt đến thăm đại tẩu, trên đường hai người líu ra líu ríu nói chuyện.
Tiết Kim Nguyệt nhìn bên hông Giang Diệu đeo túi thơm, cười nói:
“Đây là Tam đệ muội đưa cho muội?”
Giang Diệu thuận thế cúi đầu nhìn, sờ sờ bên hông túi thơm được may khéo léo tinh xảo, nàng ngước mắt nhìn Nhị tẩu, hỏi:
“Tam tẩu cũng đưa cho Nhị tẩu sao?”
Tiết Kim Nguyệt gật đầu:
“Tam đệ muội không chỉ có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa còn thông minh khéo léo, màu sắc của túi thơm cùng hoa văn này đều dựa theo sở thích của mỗi người, Tam đệ muội cũng không có hỏi qua tẩu, chỉ là thường ngày ở chung liền tỉ mỉ nhớ rồi, Tam đệ muội đúng là người có tâm nha. Đại tẩu và Tam đệ muội đều là đại gia khuê tú, có điều mọi người đều rất hiền hoà nên tẩu rất yêu thích.”
Lời Nhị tẩu tuy là như vậy, nhưng Giang Diệu biết Nhị tẩu rõ ràng đối với Tam tẩu vừa mới vào cửa thì thân cận hơn một chút.
Giang Diệu vuốt vuốt túi thơm, nghĩ Lương Thanh Huyên sau khi vào cửa, đối với cha mẹ nàng thì hiếu thuận, với Tam ca nàng thì phu thê ân ái, so với đời trước Tam ca cùng Đường Anh là đôi vui mừng oan gia, thì hiện tại càng có loại cảm giác sinh sống của gia đình.
Lương Thanh Huyên rất biết chăm sóc người, mỗi ngày đều xử lý ngay ngắn rõ ràng chuyện trong viện của Tam ca, nửa điểm không có tính tình kiêu căng của Lan thị.
Trong lòng Giang Diệu thì lại yêu thích Đường Anh. Dù sao đời trước, nàng đã chứng kiến tháng ngày ngọt ngào của Tam ca cùng Đường Anh. Nhưng đời này, Tam ca yêu thích Lương Thanh Huyên, đồng thời hai người đều là hai bên tình nguyện, lại thật vất vả mới được ở bên nhau.
Mỗi lúc như này, Giang Diệu tình nguyện chính mình không nhớ rõ những chuyện của đời trước. Mỗi người đều có an bài của chính mình, nàng tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng bản thân bọn họ lại cảm thấy hài lòng nên nàng cũng không thể xen vào cái gì.
Sau khi Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đến thăm Đại tẩu xong, nghe Tiết Kim Nguyệt nói có chút mệt, nàng liền để cho tẩu ấy trở lại viện nghỉ ngơi.
Cũng không biết được là xảy ra chuyện gì, Nhị tẩu trong ngày thường luôn dồi dào tinh lực, vậy mà mấy ngày nay tinh thần có chút không được tốt. Giang Diệu muốn mời đại phu đến khám, nhưng Tiết Kim Nguyệt chỉ nói thân thể mình vẫn khỏe, không cần phải xem đại phu.
Từ nhỏ đến lớn Tiết Kim Nguyệt đều rất ít sinh bệnh nên trong lòng Giang Diệu tự nhiên cũng yên tâm hơn.
(๑>◡<๑)
Tại Lưu Quang viện của Giang Thừa Ngạn.
Giang Diệu cùng hai nha hoàn đi tới ngoài sân viện thì liền nhìn thấy Tam ca nàng đang ở bên trong sân luyện quyền, mà Tam tẩu Lương Thanh Huyên của nàng thì lại ngồi trên băng đá dưới tàng cây thêu thùa, lúc này Tam tẩu tình cờ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tam ca thì liền ngượng ngùng nở nụ cười.
Sau đó nàng thấy Tam ca ngồi xuống nghỉ ngơi, vươn tay cầm một quả đào trên bàn gặm một miếng, còn Tam tẩu ở bên cạnh thì giúp Tam ca lau mồ hôi. Giang Diệu cảm thấy khung cảnh này rất ấm áp.
Bảo Cân nhìn cũng cảm thấy cao hứng thay cho Tam công tử, cười cười nói:
“Tam công tử sau khi kết hôn, đúng là thành thục hơn một chút. Hơn nữa —— tình cảm cùng Tam Thiếu nãi nãi thật tốt.”
Nói xong, nàng nhìn tiểu thư một chút, hỏi:
“Tiểu thư, vậy… Chúng ta còn qua đó nữa không?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, nói:
“Trở về thôi.”
Bảo Cân, Bảo Lục biết tiểu thư không tiện quấy rối đôi đôi tiểu phu thê đang ân ái, nên hai người liền trầm mặc theo tiểu thư trở về Cẩm Tú viện.