Sáng sớm ngày mùng một tháng năm, Bảo Cân, Bảo Lục đi đến phòng ngủ đánh thức tiểu thư nhà mình.
Hai nha hoàn đi tới bên giường, đem màn kéo lên, thấy tiểu thư cuộn cả người vào trong chăn mỏng, chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ đáng yêu.
Bảo Cân trầm thấp gọi vài câu, nhìn tiểu thư nhà mình mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên giường nhỏ ngồi dậy, xoay người hỏi:
“Giờ nào rồi?”
Bảo Lục mặc một thân trang phục mới tinh, trên búi tóc chỉnh tể còn đặc biệt cài thêm hai đoá châu hoa, cười tủm tỉm đáp:
“Hiện giờ vừa mới qua giờ mão, tiểu thư cùng nên dậy rồi.”
Bảo Lục nhìn dáng vẻ tiểu thư vẫn còn buồn ngủ, lại hỏi:
“Đêm qua tiểu thư ngủ không ngon sao?”
Hôm qua là đêm cuối cùng trước khi Giang Diệu xuất giá, Kiều Thị nên căn dặn điều gì cũng đều đã căn rặn rồi, ngược lại cũng không nói gì, chỉ bảo nàng ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất mệt mỏi. Nhưng tối hôm qua Giang Diệu không chỉ ngủ không ngon, mà còn lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được.
Hiện nay nàng mệt cực kỳ, nếu không phải tình huống đặc biệt thì nàng thật muốn trở lại giường nhỏ ngủ giấc nữa.
Chỉ là hôm nay không phải ngày mà nàng có thể hồ đồ.
Giang Diệu rửa mặt xong, Kiều Thị liền đi vào. Hôm nay Kiều Thị ăn mặc rất sang trọng, một thân váy lụa dài thêu hoa hồng, búi tóc chải kiểu bảo kế, được tô điểm thêm trâm vàng như ý, gương mặt rực rỡ vui mừng, vừa có vẻ đoan trang, lại vừa có được vẻ ung dung, quý phái.
Theo phía sau Kiều Thị chính là Nhị thẩm thẩm Phùng thị, Tam thẩm thẩm Thích thị và nhóm tẩu tẩu của nàng. Đại tẩu Tống Loan đang có thai nên một chút nữa mới đến đây, hiện tại thì chỉ thấy Tiết Kim Nguyệt cùng Lương Thanh Huyên đều ngoan ngoãn đứng bên người các trưởng, chăm chú nhìn tân nương tử đang trang điểm.
Giang Diệu hô một tiếng “Nương”, rồi lại lần lượt chào từng người khác.
Sau đó nàng liền ngồi ở trước gương để An phu nhân giúp nàng trang điểm, vấn tóc.
Dáng vẻ An phu nhân hiền hoà, tươi tắn, đầu tiên không nhịn được mà khen tướng mạo tân nương tử, sau đó một mặt nói lời cát tường, một mặt giúp Giang Diệu chải tóc.
Nghe trong miệng An phu nhân hát Thập Sơ Ca:
“Một chải chải đến đuôi
Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi
Ba chải cô nương con cháu đầy nhà
Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân
…..
Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu.”
Giang Diệu bị chải đau đến nước mắt lưng tròng, chỉ cảm thấy như chịu tội.
Chải tóc xong, An phu nhân cười cười nói:
“Tân nương tử này mặt trắng nõn nà, có phúc khí.”
Tiếp theo chính là búi tóc và trang điểm.
Sợi tóc này được quấn thành búi liền mang ý nghĩa trở thành thê tử của người và bước vào giai đoạn trưởng thành.
Giang Diệu là tân nương tử, không cần làm cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, tùy ý các nàng vẽ vời trên mặt mình.
Trên mặt bị một tầng phấn dày đặc, trên môi thoa son đỏ tươi, má đánh hồng hồng, nhìn không khác gì mấy người hát kịch trên sân khấu, ngay cả Giang Diệu cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.
Giang Diệu cảm thấy, dáng vẻ như vậy mà gả đi, không phải để Lục Lưu sáng mắt lên mà là đem hắn doạ sợ mới đúng.
Chờ trang điểm và mặc gả y rườm rà xong, Giang Diệu nhìn khuôn mặt dày đặc phấn son trong gương và trang phục phụ nhân đang mặc trên người mình, lúc này nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được —— nàng thật sự xuất giá, gả cho Lục Lưu.
Giang Diệu có chút ngây dại, quay đầu nhìn Kiều Thị, mím môi nói: “Nương…”
Tiểu cô nương luôn như thế, có chuyện gì căng thẳng, liền theo bản năng tìm mẫu thân.
Kiều Thị vốn là cười, vào lúc này nhìn mặt nữ nhi còn chưa hết vẻ trẻ con, mới cập kê liền xuất giá, nhất thời nàng không nhịn được đỏ cả vành mắt. Giang Diệu thấy mẫu thân khóc, nàng cũng không nhịn được mà khóc lên, đem thân thể chôn trong lồng ngực mẫu thân, nức nở nói: “Nương…”
Nhìn cảnh tượng này, người ở trong phòng cũng đều đỏ cả vành mắt.
Trong lúc Kiều Thị ôm nữ nhi không nỡ gả đi thì Lão thái thái và ngoại tổ mẫu Kiều lão thái thái cũng lại đây, phía sau còn có hai mợ cùng nhóm biểu tỷ.
Kiều lão thái thái nhìn Kiều Thị, nói:
“Diệu Diệu xuất giá là chuyện vui, chờ một lúc còn phải khóc gả đấy, vào lúc này chớ đem trang phục bị khóc ướt.”
Chỉ là nghĩ đến lúc trước cảnh tượng nữ nhi xuất giá còn rõ ràng ngay trước mắt, hiện giờ nhìn nữ nhi cũng trở thành nhạc mẫu, nhất thời tâm trạng của Kiều lão thái thái cũng nhiều hơn mấy phần cảm khái.
Nghe Kiều lão thái thái nói xong, Kiều Thị lập tức nhịn xuống. Nàng tiếp nhận khăn tay từ Tam đệ muội Thích thị, xoa xoa đôi mắt, rồi mới tỉ mỉ ngắm nhìn tân nương tử long lanh xinh đẹp này, nàng chỉ cảm thấy nữ nhi của mình càng nhìn càng đẹp, bèn khẽ mỉm cười nói:
“Đúng đấy, nương đúng là hồ đồ mà. Diệu Diệu ngoan, trước tiên đừng khóc, nhé?
Giang Diệu gật đầu, tuy nói không khóc, nhưng đôi mắt lại đỏ bừng giống như con thỏ nhỏ. Nàng vốn nhỏ nhắn như trẻ con, hiện nay chải lên búi tóc phụ nhân, mặc đại hồng gả y, mới miễn cưỡng có mấy phần dáng vẻ xuất giá của nữ nhân.
Sau đó bọn nha hoàn lại giúp nàng sửa sang lại lớp trang điểm.
Các trưởng bối nói xong thì ba tẩu tẩu và Kiều Mộ Nghi cũng tiến đến nói chuyện cùng Giang Diệu.
Kiều Mộ Nghi nhìn tiểu biểu muội sắp xuất giá xinh đẹp rực rỡ khiến trong lòng nàng cũng ước ao. Có thể gả cho Vương gia, ngày sau là có được uy phong cỡ nào.
Mà trong ba tẩu tẩu thì Tiết Kim Nguyệt là người không nỡ xa Giang Diệu nhất.
Tiết Kim Nguyệt vừa ôm Giang Diệu vừa khóc như hài tử, người nào không biết thì còn tưởng Tiết Kim Nguyệt mới là người xuất giá đấy.
Giang Diệu ngồi chờ ở trong phòng, cùng mấy vị tẩu tẩu và nhóm biểu tỷ nói chuyện, lúc này Hứa ma ma mặc một thân bối tử đi vào, vui vẻ nói:
“Đội ngũ đón dâu của Tuyên Vương phủ
đến rồi.”
Bên ngoài sớm đã có tiếng pháo bùm bùm vang, Giang Diệu ngẩn ra, theo bản năng sốt sắng lên. Nàng ngồi ở trong phòng không thể đi ra ngoài, Kiều Mộ Nghi cười dài nói:
“Để tỷ giúp muội đi ra ngoài nhìn một cái.”
Ở Đại Lương, tân lang đi đón tân nương tử sẽ có tập tục đánh tân lang, Giang Diệu không có thân tỷ muội nên nhiệm vụ này tự nhiên rơi vào tay Kiều Mộ Nghi và những biểu tỷ muội khác.
Giang Diệu có chút lo lắng Lục Lưu bị đánh, nhất thời nàng vươn tay ra nắm ống tay áo Kiều Mộ Nghi, nói:
“Nghi biểu tỷ…”
Kiều Mộ Nghi cười cười:
“Nhìn hình dáng đau lòng người ta của muội này…Nếu hôm nay muội mà gả cho cậu ấm quý tộc bình thường thì tỷ tất nhiên sẽ không hề nương tay, nhưng muội nhìn xem, người muội gả cho là ai chứ? Là Tuyên Vương đó nha, biểu tỷ của muội dù không thức thời như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy đâu.”
Đúng vậy nha, Giang Diệu cười cười, cảm thấy mình lo lắng quá mức rồi. Lấy tính tình Kiều Mộ Nghi thì còn có thể cố sức bán cho Lục Lưu một ân tình ý chứ. Nghĩ như vậy, Giang Diệu tự nhiên cũng không lo lắng nữa.
Kiều Mộ Nghi trêu ghẹo:
“Có mỹ kiều nương tử đau lòng như thế, nếu tỷ là nam tử, tỷ cũng muốn cưới muội về nhà..”
Trên mặt Giang Diệu nhất thời nóng rực, liền không thèm cùng Kiều Mộ Nghi nói chuyện nữa.
(๑>◡<๑)
Ở tại đại sảnh.
Lục Lưu đầu đội kim quan, mặc một bộ hỉ bào hào hoa phúc quý, eo buộc thắt lưng ngọc, đang từ của chính tiến vào đón dâu.
Thấy cách đó không xa là Giang Chính Mậu cùng Giang nhị gia, Giang tam gia, còn có một chút đồng liêu và các trưởng bối, khuôn mặt Lục Lưu khiêm tốn, đi đến hành lễ với nhạc phụ đại nhân.
Tuy nói Giang Chính Mậu đã dần dần tiếp thu người con rể này, nhưng mỗi lần Giang Chính Mậu nhìn vị Vương gia tuổi trẻ khi ở trong triều đình luôn có vẻ mặt lạnh như huyền băng, khí thế khiếp người, nên làm hắn rất khó liên tưởng đến bộ dáng vãn bối cung thuận ngoan ngoãn trước mặt này là cùng một người.
Giang Chính Mậu thấy Lục Lưu hành lễ, lại nhìn thấy đi theo phía sau Lục Lưu là một nhóm nam tử cùng một màu cẩm bào, mỗi người đều xuất thân hoàng gia, thân phận cao quý, vậy mà hiện nay đều lại đây giúp đỡ đón dâu.
Tuy nhiên có một điều mà Giang Chính Mậu không biết chính là ở ngay tối hôm qua, Cảnh Huệ đế còn tự mình đến Tuyên Vương phủ ồn ào đòi đi theo đội ngũ đón dâu hoàng gia để giúp đường ca đón tân nương tử, nhưng lại bị Lục Lưu nói lời từ chối.
Lúc này, từ trong nhóm nam tử đi ra một tiểu thiếu niên mi thanh mục tú, vị cẩm bào tiểu thiếu niên nghiêng cổ, ngoan ngoãn khéo léo hướng về Giang Chính Mậu hành lễ, nói:
“Giang bá bá, đường ca của ta đều gấp chết rồi, Giang bá bá mau để cho đường ca đem đường tẩu ôm về phủ đi.”
Tiếng nói giòn giòn vừa dứt, mọi người mới chú ý tới tiểu thiếu niên phía sau tân lang, chờ đến khi thấy rõ dáng dấp của hắn thì hô hấp hơi ngưng lại.
Vị này không phải Thuỵ Vương điện hạ hoành hành bá đạo ở trong cung đây sao.
Tiểu Ma vương này đã từng đùa cợt không ít đại thần đang có mặt ở đây, nhưng thân phận của người ta ở nơi cao đó, lại có Cảnh Huệ đế và Thái hậu làm hậu thuẫn, cho dù bắt lỗi được vị Ma vương này thì bọn hắn cũng không có cách nào tính toán với một tiểu hài tử.
Có người nói Thụy Vương này cùng Tuyên Vương quan hệ vô cùng tốt, bây giờ nhìn lại đúng là quả thực như lời đồn.
Các đồng liêu quan hệ tốt với Giang Chính Mậu, giờ khắc này thấy Tuyên Vương coi trọng hôn sự này như vậy, khiến bọn họ càng ngày càng ước ao cũng có một nữ nhi như hoa như ngọc giống Giang Chính Mậu, có thể làm cho vị Tuyên Vương không gần nữ sắc này vì mình mà khuynh đảo, người kia chính là đã tu luyện mấy đời phúc khí.
Hiện nay Trấn Quốc Công phủ cùng Tuyên Vương phủ kết thành thông gia, nên phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành cũng không ai dám trêu chọc Trấn Quốc Công phủ. Ngay cả Cảnh Huệ đế cũng phải nể mấy phần mặt mũi cho Tuyên Vương.
Giang Chính Mậu dẫn con rể đi vào trong phòng.
Lục Lưu đi vào bái kiến Lão thái thái cùng Kiều Thị.
Lão thái thái cùng Kiều Thị đối với Lục Lưu rất là là thoả mãn, còn nhóm anh vợ tuấn dật đứng ở bên cạnh, tuy rằng không nỡ lòng để muội muội xuất giá, nhưng nhìn vị Tuyên Vương này tướng mạo tuấn mỹ, thái độ cung thuận, trong lúc vung tay nhấc chân nghiễm nhiên là một mỹ nam tử trơn bóng như ngọc. Nếu không phải có người ở tại phòng từng nhìn thấy dáng dấp xưa nay của vị này, thì dù là ai cũng không nghĩ rằng vị này chính là Tuyên Vương tay cầm quyền cao, sát phạt quả quyết.
Ngoại trừ ba thân ca ca chân tâm thương yêu muội muội thì nhóm đường ca còn lại đối với đường muội xác thực là thương yêu, nhưng hiện nay nhìn vị Vương gia tay cầm quyền cao trở thành đường muội phu của bọn họ, tâm trạng đúng là mơ hồ có chút đắc ý.
Gặp qua trưởng bối, Lục Lưu lại hướng về mười vị anh vợ thi lễ.
Ở trong mắt Kiều Thị và Giang Chính Mậu chỉ cảm thấy với hình dạng và nhân phẩm của con rể thì nữ nhi của bọn họ đều không thiệt thòi.
Chỉ là Kiều Thị vẫn có chút thương cảm, Giang Chính Mậu liền động viên vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Thị, hai người lúc này mới nhìn nhau nở nụ cười.
Vì thân phận Lục Lưu đặc thù, tuy nói dáng dấp hắn trơn bóng như ngọc, nhưng đến cùng bị vướng bởi thân phận của hắn nên mấy tập tục khi đón dâu cũng không dám làm khó dễ hắn.
Sau khi Giang Diệu khóc gả xong, liền do chính tay Giang Chính Mậu giúp nữ nhi đem khăn voan che lên. Sau đó Đại ca Giang Thừa Nhượng đem muội muội cõng lên kiệu hoa.
Vóc dáng muội muội mềm mại nhỏ nhắn, cân nặng cũng nhẹ, Giang Thừa Nhượng đối với muội muội xưa nay luôn thương yêu, hiện nay hắn đem muội muội cõng vào trong cỗ kiệu, mới thấp giọng nói:
“Diệu Diệu yên tâm, nếu em rể bắt nạt muội muội bảo bối này của chúng ta, thì hãy tìm đến chúng ta, các ca ca mãi mãi là chỗ dựa của muội.”
Giang Diệu che kín đại hồng khăn voan, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong tay nàng nâng một thanh ngọc như ý, bên tai tất cả đều là tiếng pháo đốt náo nhiệt cùng âm thanh khua chiêng gõ trống. Hiện nay nghe được lời Đại ca noi, chóp mũi Giang Diệu chua xót, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Giang Thừa Nhượng lúc này mới đem mành thả xuống. Hắn xoay người, nhìn em rể bên cạnh một thân đại hồng hỉ bào, thấy em rể gọi mình một tiếng “Đại ca”, lúc này Giang Thừa Nhượng mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần hướng về phía em rể cười cười.
Tuy nói không muốn, nhưng tóm lại muội muội vẫn phải xuất giá, người em rể này cả nhà đều thoả mãn, quan trọng nhất là muội muội mình yêu thích, vậy còn có cái gì tốt hơn để mà cầu?
Giang Thừa Nhượng cười cười nói:
“Em rể, Diệu Diệu liền giao cho ngươi”
Lục Lưu gật đầu, hắn thấy Giang Thừa Nhượng đi tới đứng cạnh chín ngươi anh vợ còn lại, nhìn đồng loạt một hàng đều là nam nhân, Lục Lưu thật sự có một loại cảm giác không tử tế là bản thân mình đã cướp đi bảo bối của người ta.
Chỉ là từ giờ trở đi, bảo bối ấy không còn là của Trấn Quốc Công phủ nữa, mà trở thành bảo bối của Lục Lưu hắn rồi.
Ngày xưa Lục Lưu luôn nghiêm túc thận trọng, hôm nay nụ cười trên mặt giống như rạng rỡ hơn, hắn liếc mắt nhìn hỉ kiệu, sau đó xoay người lên ngựa, đem tân nương tử đi.
Nhìn đội ngũ đón dâu càng chạy càng xa, Giang Chính Mậu thấp giọng động viên thê tử, nói:
“Đừng nhìn nữa, chúng ta vào đi thôi.”
Kiều Thị khịt khịt mũi, nói: “Thiếp ở lại nhìn một chút nữa.”
(๑>◡<๑)
Tuyên Vương phủ cách Trấn Quốc Công phủ không tính là xa, chẳng qua đội ngũ đón dâu đi chậm rãi, diễn tấu sáo và trống, thanh thế phải nói là quá hùng vĩ, hoành tráng.
Giang Diệu cầm ngọc như ý vững vững vàng vàng ngồi ở trên kiệu hoa, lúc trước tâm tình nàng là không nỡ gả đi, thì hiện giờ tâm trạng lại dần dần bắt đầu lo lắng những tháng ngày sau này ở Tuyên Vương phủ.
Nàng ngước mắt lên, vì đã che kín khăn voan nên đập vào mắt nàng chính là một màu đỏ tươi, có lẽ vì tối hôm qua không ngủ được bao lâu, vào lúc này tâm tình Giang Diệu bình tĩnh lại, đúng là có chút buồn ngủ.
Giang Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, trong lòng nghĩ ngày sau nên làm thế nào để cùng sinh sống với Lục Lưu. Hơn nữa nàng đã gả cho người, liền không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ, chuyện này nàng phải cùng Lục Lưu hảo hảo thương lượng một chút. Có điều… Nghĩ đến ba tháng sau, nàng sẽ cùng Lục Lưu đi Dân Châu thì tâm tình Giang Diệu lại trầm xuống.
Nghĩ lung tung một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Hứa ma ma ở bên ngoài cỗ kiệu nói sắp tới Tuyên Vương phủ, Giang Diệu mới giật mình một cái.
Sau khi cỗ kiệu hạ xuống, bên ngoài vang lên tiếng pháo vui mừng, Giang Diệu cảm giác được cỗ kiệu lung lay một hồi, biết là Lục Lưu đá cửa kiệu, nàng liền nâng ngọc như ý lên.
Tiếp theo là vượt yên ngựa, bước qua chậu than.
Hôn lễ rất là phô trương khí thế, người ở Tuyên Vương phủ nhìn Lục Lưu đem tân nương tử đón vào, thường ngày Vương gia ngay cả tươi cười cũng keo kiệt thì hôm nay gương mặt tuấn tú lại mỉm cười vui vẻ, Lục Linh Lung đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng có chút há hốc mồm.
Trang phục Lục Linh Lung hôm nay cũng rất là đẹp đẽ, dù sao nàng đã đến tuổi làm mai, vị Tam thẩm thẩm vừa mới vào cửa này, còn nhỏ hơn nàng một tuổi đấy. Lục Linh Lung nhìn Mạnh thị, cười nói:
“Nương, Tam thúc cưới vợ thật là khí thế hoành tráng nha, có phải sau này nữ nhi xuất giá cũng phô trương như thế này.”
Nhưng Lục Linh Lung có thân phận như thế nào, sao có thể sánh được với nữ nhi của Trấn Quốc Công xuất giá và chuyện Tuyên Vương cưới vợ đánh đồng với nhau.
Có điều, Lục Linh Lung nghĩ đến lúc trước Vệ Bảo Linh xuất giá, Vệ phủ có Cảnh Huệ đế làm chỗ dựa, tự nhiên hôn lễ rất khí thế, nhưng Phùng gia kia, cũng không bằng một phần mười phô trương của Tuyên Vương phủ hôm nay nha. Bởi vậy, Lục Linh Lung càng ngày càng kiên định, sau này nhất định phải gả cho một phu quân quyền thế như Tam thúc.
Mạnh thị mới không đần độn giống nữ nhi, nhìn chủ mẫu vào cửa, Mạnh thị liền cảm thấy tháng ngày sau này e rằng cũng không dễ chịu. May mà chủ mẫu này vẫn là một tiểu nữ hài, vẫn có thể lừa gạt được. Mạnh thị tự an ủi mình xong, liền quay sang nói với Lục Linh Lung nói:
“Đi thôi, chúng ta trở về thôi.”
Bỗng nhiên Lục Linh Lung kinh hô, nói:
“Nương nhìn kìa, gả y của tân nương tử thật xinh đẹp!”
Mạnh thị thuận thế nhìn sang, thấy gả y này rườm rà, rực rỡ tinh xảo, cũng rõ ràng Lục Lưu sợ là đem tiểu Vương phi này yêu thích đặt hết ở trong lòng, hận không thể đem hết thảy những thứ tốt nhất đều cho nàng.
Mạnh thị tuy rằng kinh diễm, nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc, quay về Lục Linh Lung nói: