Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 138: Ngủ thư phòng



💋 edit: Phương Moe 💋

Giang Diệu làm sao không biết kế vặt của hai nha hoàn? Nhưng nàng xác thực là giống như trong suy nghĩ của mấy nha hoàn, nàng không muốn nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ Lục Lưu mặc y phục.

Nói nàng ghen tị cũng được, nhưng thuở nhỏ nhìn cha mẹ ân ái, nàng đã rõ ràng một đạo lý —— những chuyện liên quan đến phu quân của nàng thì chỉ có thể do bản thân nàng tự làm, tuyệt đối không cho nữ nhân khác đụng tới.

Giang Diệu nín giận tiến vào tịnh thất, liền thấy Lục Lưu trần truồng đứng ở trước mặt của nàng…

Nam nhân mới vừa tắm rửa xong, trên người còn chưa lau khô ráo, nước chảy dọc theo sợi tóc rơi xuống phần gáy của hắn rồi một đường lướt qua, không ngừng lăn xuống… nhìn bề ngoài Lục Lưu thì rất nhã nhặn nhưng thân thể bên trong của hắn thì không nhã nhặn chút nào, chính vì thế nên khi xiêm y khoác lên cơ thể hắn, phối hợp với khuôn mặt tuấn mĩ vô song cũng có thể trở nên gieo hoạ.

Giang Diệu nhìn thấy vóc người Lục Lưu, hoảng hốt một trận, sau đó nàng đem xiêm y đặt ở một bên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Thế nhưng nam nhân lại che ở trước mặt nàng.

Sau đó Giang Diệu cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt lại đụng phải vật nam tính của hắn, nàng liền tức giận ngẩng đầu lườm hắn:

“Vương gia mau mau mặc đi, thiếp thân đi ra ngoài trước.”

Thời điểm ân ái thì một câu Lục Lưu, hai câu Lục Lưu, gọi đại danh đến là thuận miệng. Vào lúc này giận dỗi, tiểu thê tử liền trực tiếp kêu hắn là Vương gia, lại còn ngoan ngoãn tự xưng thiếp thân. Lục Lưu gãi gãi mũi, biết nàng thật sự tức giận, hắn liền nói:

“Vương phi là thê tử của Bản vương, nên hầu hạ Bản vương mặc y phục mới phải, có đúng không nào?”

Tốt lắm… đã không dỗ nàng thì thôi, vào lúc này còn để cho nàng mặc y phục cho hắn!

Giang Diệu kìm nén lửa nóng, lấy tiết khố chuẩn bị giúp hắn mặc, chỉ là đến cùng nàng vẫn thẹn thùng, nhìn cái vật kia thì tay nàng cũng run rẩy, sau đó không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, sau đó mới giả vờ hờ hững giúp hắn mặc tiết khố.

Lục Lưu trầm thấp nở nụ cười, nhắc nhở: “Còn chưa có lau khô đâu.”

Giang Diệu ngược lại cũng nghe lời, làm một người thê tử hiền lành dịu ngoan, giúp hắn lau sạch từ trên xuống dưới, ngay cả vật nam tính kia nàng cũng giúp hắn lau khô, chỉ là trong lúc nàng giúp hắn lau thì cái tên vô lại trong tay nàng lại ngẩng đầu hướng về phía nàng chào hỏi, Giang Diệu mới cấp tốc nhảy ra, xấu hổ đem xiêm y nhét vào trong ngực hắn, nói:

“Vương gia tự mặc đi!”

Sau đó nổi giận đùng đùng đi ra khỏi tịnh thất.

Lục Lưu mặc thật tốt xiêm y, lúc đi ra ngoài đã thấy thê tử đang thu dọn đồ đạc, hắn mới lại gần kêu:

“Diệu Nhi?”

Giang Diệu lạnh nhạt nói:

“Thiếp thân mấy ngày nay không tiện, hôm nay sẽ đi Lâm Linh cư ngủ.”

Lâm Linh cư cách Ngọc Bàn viện không xa, được xây dựng ở bên cạnh hồ sen, vì Giang Diệu rất thích đi hái hạt sen, nên nàng sai người thu dọn Lâm Linh cư sạch sẽ, thời điểm đi lấy hạt sen cũng thuận tiện nghỉ ngơi một chút.

Lục Lưu suy nghĩ một chút, nói:

“Thân thể nàng chịu không được lạnh, chỗ ấy gió rất lớn…”

Lục Lưu dừng lại một chút, mới nói:

“Ta vừa vặn có chút công sự chưa xử lý xong, hôm nay có lẽ sẽ phải xử lý rất muộn, ta sẽ ở lại thư phòng nghỉ ngơi, nàng cũng đi ngủ sớm một chút.”

Giang Diệu có chút choáng váng. Nàng không xuống nước, nói muốn đi Lâm Linh cư ngủ chính là muốn hắn dỗ dành nàng rồi cho nàng một lời giải thích.

Hắn ngược lại thì tốt rồi, liền thẳng tắp muốn đến thư phòng ngủ.

Lúc này Giang Diệu cũng lên giường, không hình tượng mà vung chân một cái để cho giày tự rơi ra, sau đó kéo chăn cuốn người lăn vào bên trong.

Đi đi… đi luôn đi. Lúc này đi thư phòng ngủ thì sau này đừng muốn trở về!

(๑>◡<๑)

Năm ngày liên tục, Lục Lưu xác thực bận bịu.

Tại tiệc mừng sinh nhật Hoàng hậu ngày ấy, Lục Lưu đã cùng Cảnh Huệ đế nói chuyện, dù Cảnh Huệ đế giữ hắn lại thì hắn cũng phải buông tay.

Chỉ là chuyện cần bàn giao lại quá nhiều, mà phía bên thê tử cũng đang sinh hờn dỗi nên Lục Lưu dự định sẽ đem mọi công vụ xử lý xong rồi sẽ dỗ dành nàng cẩn thận, sau đó sẽ cùng nàng đi một chuyến đến nhà mẹ đẻ. Hắn còn đáp ứng nàng, sẽ đưa nàng đi ra ngoài chơi.

Nhưng Giang Diệu làm sao biết tâm tư Lục Lưu? Thấy hắn mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn còn chưa đủ, thời điểm trở về phủ cũng vội vội vàng vàng thấy mặt nàng một chút rồi mất tích ở trong thư phòng, bận bịu đến buổi tối liền nghỉ ngơi luôn tại thư phòng.

Tuy rằng Giang Diệu từ trong miệng ma ma cũng biết được trước đây Lục Lưu thường xuyên ngủ ở thư phòng, nhưng từ lúc thành thân đến nay, Lục Lưu lúc nào cũng về phòng rất sớm cùng với nàng.

Bởi vậy, Giang Diệu không thể không suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy Lục Lưu cố ý kiếm cớ để chờ nàng chủ động cúi đầu.

Đây là lần cãi nhau đầu tiên sau khi thành thần, sao có thể do nàng cúi đầu trước tiên? Lại nói, trong chuyện này cũng không phải nàng sai.

Ngày hôm đó Giang Diệu bồi Bình ca nhi chơi đùa, Bình ca nhi cầm tiểu châu chấu bị bung ở trong tay, khóc đến thương tâm. Giang Diệu đem tiểu châu chấu cầm tới, dùng khăn xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của Bình ca nhi, nói:

“Đừng khóc, thẩm thẩm giúp Bình Ca bện lại thật tốt, được không nào?”

Bình Ca nín khóc mỉm cười, vỗ tay nói tốt.

Đứa nhỏ này, mặc dù có chút ngốc, nhưng mấy ngày này cùng nàng ở chung, tiểu nam hài nhát gan có vẻ càng ngày càng hoạt bát, hướng ngoại.

Giang Diệu cũng sẽ dạy hắn đọc sách tập viết. Hài tử của Trấn Quốc Công lúc ba, bốn tuổi liền đã tập tành viết chữ đơn giản rồi, Bình Ca này theo lý thuyết đã đên tuổi vỡ lòng nhưng bởi vì ngu dại nên cũng không có tìm tiên sinh để dạy hắn.

Có điều từ trong miệng Bình Ca, Giang Diệu biết được thời điểm Lục Hành Chu còn ở đây thì thường thường dạy hắn nhận biết mặt chữ.

Bình Ca ngốc nghếch, người khác một ngày có thể học năm chữ, còn hắn năm ngày cũng nhận biết không nổi một chữ.

Giang Diệu từ nhỏ đã thông minh hơn hài tử bình thường rất nhiều, nàng chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ không quên, nên khi dạy Bình Ca học, tính tình nàng rất nhẫn nại.

Nhưng hôm nay cẩn thận dạy thì ngày mai lại quên, ngày mai lại dạy lại một lần nữa, lúc đó tiểu hài tử gật đầu nói nhớ, thế rồi qua một ngày là lại quên… tóm lại Giang Diệu sẽ sinh ra một loại cảm giác thất bại.

Thế mà hài tử ngu dốt như vậy, Lục Hành Chu lại đồng ý dạy hắn…

Giang Diệu bện châu chấu ở trên tay, vì luôn ở bên cạnh Lục Lưu nên tự nhiên cũng mưa dầm thấm đất một chút, nhưng nàng thực sự là bện không được, liên tục bị bung ra nhiều lần.

Dù trì độn như Bình Ca cũng nhìn ra Tam thẩm thẩm không vui, hắn ngoan ngoãn nhìn nàng Giang Diệu, gọi: “Thẩm thẩm…”

Hắn tuy rằng yêu thích tiểu châu chấu này, nhưng hắn càng không muốn nhìn thấy Tam thẩm thẩm không vui.

Giang Diệu tự nhiên không phải là bởi vì bện không được châu chấu mà không vui, mà là bởi vì nhìn thấy tiểu châu chấu này sẽ khiến nàng nhớ tới Lục Lưu.

Nàng lúc này mới nhịn không được, hỏi Bảo Lục bên cạnh:

“Vương gia đâu?”

Bảo Lục cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, dù sao Vương phi có thể chủ động hỏi Vương gia thì hai người mới mau chóng hoà hảo. Bảo Lục nói:

“Hôm nay Vương gia có hẹn ước nên đã đi ra ngoài. Có điều Vương gia đã nói hôm nay sẽ sớm trở về bồi Vương phi.”

Giang Diệu không hỏi nhiều. Phu quân của mình đi ra ngoài, nàng làm thê tử nhưng lại không biết hắn đi gặp ai.

Nhất thời nàng liền sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc.

Mà lúc này, Lục Lưu chính là ngồi lại phòng riêng của Bạch Tửu lâu, ngồi đối diện hắn là nam tử anh tuấn, nồng nặc ý vị nam nhân, vị này chính là Đại tướng quân Tiết Đằng.

Mấy năm qua Lục Lưu ở trong triều giúp đỡ Cảnh Huệ đế xử lý chính vụ, mà Tiết Đằng kế thừa chí khí của Tiết phụ, rong ruổi chiến trường, giúp Cảnh Huệ đế bình định biên cương chiến loạn, đây cũng coi như là hai phụ tá một văn một võ đắc lực của Cảnh Huệ đế.

Tiết Đằng nhớ lúc đầu hắn đối với vị Tuyên Vương ác danh này cũng không có cảm tình gì, nhưng tiếp xúc nhiều hơn, ngược lại hắn lại rất thưởng thức Lục Lưu, hơn nữa Lục Lưu còn thú Giang Diệu, trở thành biểu muội phu của hắn nên quan hệ của hai người tự nhiên cũng quen thuộc hơn.

Nghe xong quyết định của Lục Lưu, Tiết Đằng tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng rất khâm phục Lục Lưu.

Nhưng mà hắn lại lo lắng Cảnh Huệ đế tuổi còn trẻ, nếu Lục Lưu rời đi thì sẽ bận đến sứt đầu mẻ trán.

Lục Lưu nói:

“Hoàng thượng đã thân chính nhiều năm, mấy năm qua Bản vương cũng dần dần uỷ quyền, cho tới bây giờ cũng gần như xong. Tiết tướng quân, hiện nay Bản vương đã thành gia nên chỉ muốn tìm một địa phương thanh tĩnh để sinh sống.”

Lời này nếu đặt vào lúc trước, Tiết Đằng nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng trước mắt chính hắn cũng đã thành thân nên hắn hiểu cảm giác trong nhà có thê tử, rồi trong bụng nàng còn có một hài tử nên hắn cũng chỉ muốn ngày ngày bảo vệ nữ nhân kia, để nàng không bị té đụng.

Tiết đằng cười cười, nói: “Ta hiểu.”

Rồi lại chợt nói: “… việc hôn nhân của ngươi cùng Diệu Diệu tổ chức nhanh chóng như vậy, chính là muốn mang biểu muội cùng đi sao?”

Lục Lưu không lên tiếng, Tiết Đằng liền đã hiểu, thở dài nói:

“Ngươi nha ngươi nha…ta cũng không biết nói ngươi thế nào. Có điều —— cung yến lần đó, ta thấy tâm tình ngươi không được tốt, lúc này cũng bày ra gương mặt này, làm sao vậy? Cùng tiểu nương tử cãi nhau sao?”

Chuyện như vậy, Lục Lưu không muốn nói cùng Tiết Đằng, thêm nữa nhìn bộ dáng Tiết Đằng vui sướng khi người gặp hoạ, với lại Lục Lưu cũng biết mấy ngày gần đây hắn vui vẻ vì thê tử của hắn mang thai, nên tốt nhất Lục Lưu không nên đề cập tới chuyện phu thê.

Chỉ là Tiết Đằng là người túc trí đa mưu cỡ nào, làm sao lại không nhìn ra vị Vương gia được đồn đại là lòng dạ độc ác này lại không thể làm gì tiểu nương tử yểu điệu, Tiết Đằng rất hài lòng cười vui vẻ, nói:

“Tiểu biểu muội này của ta, cũng coi như là có bản lĩnh. Lục Lưu, ta coi ngươi như huynh đệ, vào lúc này ta nói cho ngươi nghe lời thật lòng. Nữ nhân ý mà, nếu cáu kỉnh mà dỗ không được thì mang lên giường đánh cho một trận, đương nhiên không thể quá mạnh tay, hù doạ một chút là liền ngoan ngay.”

Tiết Đằng lại đắc ý nói tiếp:

“…. ví dụ như vị nhà ta kia kìa, là Trưởng công chúa kiêu căng cỡ nào, vào lúc này không phải là bé ngoan sinh con cho ta đó sao? Nữ nhân không phải là không có chuyện gì làm nên buồn chán sao? Ngươi cứ để cho nàng mang thai hài tử, nàng có chuyện bận rộn thì làm sao còn có thể ầm ĩ cùng ngươi?”

Vậy mà Lục Lưu đột nhiên trầm mặt, chậm rãi nói:

“Bản vương cũng biết, ở Tiết phủ —— Tiết tướng quân mới là người bị vị kia đánh cho một trận ở trên giường nhỏ.”

Tiết Đằng đang đắc ý uống trà, nghe được lời này của Lục Lưu nhất thời lập tức phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, sửng sốt thật lâu mới lấy lại được tinh thần, ngơ ngác nói:

“Lục Lưu ngươi… Tay ngươi đều đã sờ đến bên người lão tử rồi???”

Nghĩ đến bạn tốt biết bộ dạng của mình như cháu trai nhỏ trước mặt tức phụ, Tiết Đằng nhất thời liền chửi bậy.

Lục Lưu tự nhiên không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện tiếp cùng Tiết Đằng, nói xong chính sự, Lục Lưu liền vội vã trở về phủ —— dù sao ở trong nhà còn có một tiểu thê tử đang sinh hờn dỗi chờ hắn đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.