Bữa tối qua đi, Giang Diệu một mình đi sân viện hóng mát, có chút buồn ngủ, mới trở về phòng tắm rửa một phen, sau đó ngồi ở trên giường la hán đọc sách. Trong sách chủ yếu nói về địa lý Dân Châu, nội dung có chút vô vị, Giang Diệu nhìn một hồi liền ngủ thiếp đi..
Khi Lục Lưu trở lại đã qua giờ Tuất.
Hắn thấy tiểu thê tử nằm nhoài trên giường la hán, trên người mặc một thân tẩm y sắc ngọc lan, mái tóc đen bóng bẩy như vẩy mực được tuỳ ý túm lại, có chút tán loạn.
Lục Lưu xoải bước tiến lên, giơ tay sửa lại mái tóc nàng một chút, nhất thời lộ ra khuôn mặt trắng mịn như ngọc. Lông mày hắn hơi thu lại, nhẹ nhàng nhéo một cái lên má nàng.
Đột nhiên bị nhéo tỉnh, Giang Diệu mở mắt ra, đập vào mắt chính là mặt Lục Lưu, mới cười cười:
“Chàng đã về?”
Còn cười?
Lục Lưu nghiêm mặt, vươn tay đem người ôm ngang lên, thấy nàng ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của hắn, tuy có chút không nỡ hà trách, nhưng cũng không thể không trách cứ:
“Lần sau phải lên giường ngủ.”
Giang Diệu ôm cổ hắn, mềm mại nói: “Được.” Một bộ dáng vẻ rất nghe lời.
Nàng biết Lục Lưu lo lắng nàng sẽ cảm lạnh. Có điều… Giang Diệu buồn phiền nói:
“Cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây thiếp luôn thích ngủ, buổi chiều thiếp ngồi thêu cũng ngủ gà ngủ gật, suýt chút nữa còn đâm vào ngón tay đấy…”
Lục Lưu ngẩn người, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của thê tử, cánh tay thoáng ôm chặt một chút, ngữ khí nhàn nhạt:
“Không có chuyện gì, ta đi tắm, nàng mau ngủ đi.”
Đem người ôm đến trên giường, kéo chăn mỏng ở một bên giúp nàng đắp lên, rồi hắn trực tiếp đi tới tịnh thất.
Giang Diệu không vội vã ngủ, chờ Lục Lưu tắm rửa và lên giường, mới linh hoạt chui vào trong ngực của nam nhân, tay nhỏ đưa lên bóp bóp ngực hắn. Vì Lục Lưu mới vừa tắm rửa, thân thể còn có chút lạnh, lại cường tráng rắn chắc như vậy khiến Giang Diệu yêu thích không buông tay.
Vậy mà Lục Lưu chỉ nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của nàng, gác qua một bên, lẳng lặng ôm nàng nói: “Ngủ đi.” Sau đos cũng không có cử chỉ gì khác.
Đột nhiên trước khi ngủ không có vận động, Giang Diệu có chút kỳ quái, nhưng nàng nhớ hôm nay hắn công vụ bề bộn, có lẽ là mệt mỏi. Nếu nàng lại quấn lấy, vạn nhất hắn lại “Một phút”, chẳng phải sẽ làm hắn thật mất mặt sao? Giang Diệu liền an tâm gối lên khuỷu tay của hắn, nhắm mắt ngủ.
Dù sao, ngày mai còn phải đi ngõ Thái An ăn cưới nhi tử của Lục Thầm, dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đủ tinh thần mới được.
Chỉ là đang mơ mơ màng màng, Giang Diệu tựa hồ cảm giác được nam nhân bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, ôn nhu không chịu được.
Giang Diệu cũng không mở mắt, chỉ nhíu mày ở trên tay hắn vỗ một cái, nói lầm bầm: “Ngủ.”
(๑>◡<๑)
Hôm sau là ngày thành thân của Lục Hành Chu.
Giang Diệu sẽ theo Lục Lưu cùng đi ăn cưới.
Ngày mùa hè nóng nực không có khẩu vị, đồ ăn sáng Giang Diệu ăn không được nhiều.
Lục Lưu đem canh hạt sen được Bảo Cân bưng tới đặt xuống trước mặt nàng, nói:
“Ăn nhiều một chút.”
Giang Diệu muốn nói ăn không vào thì Bảo Cân cười tủm tỉm:
“Canh hạt sen này Vương phi nên ăn nhiều một chút, sáng sớm hôm nay Vương gia liền ra ngoài tự mình hái cho Vương phi, rất là tươi ngon đấy.”
Giang Diệu nhất thời trợn to hai mắt.
Chẳng trách lúc nàng mơ mơ màng màng thì nghe thấy âm thanh hắn mặc quần áo, chỉ là khi đó hắn nhẹ nhàng ở bên tai nói nàng ngủ tiếp không cần phải dậy, thế nên nàng cũng không có mở mắt ra. Sau đó hắn trở về, tắm rửa rồi lại lên giường nhỏ ôm nàng ngủ một trận, nên nàng cũng không có quan tâm đến chuyện đấy. Thì ra là… Là đi hái hạt sen cho nàng.
Giang Diệu mím môi, đôi mắt lấp lánh nhìn mặt Lục Lưu, thấy gương mặt tuấn tú của hắn tỏ vẻ hờ hững, thế nhưng lỗ tai có chút hơi ửng hồng, nhất thời nàng liền cảm thấy dáng vẻ này của hắn thật đáng yêu.
Nàng cho rằng da mặt hắn rất dày, thì ra còn có thể thẹn thùng nha.
Giang Diệu vui mừng một trận nhưng không dám trêu trọc hắn, nhỡ đâu hắn ngượng ngùng rồi sau này không làm chuyện kiểu như thế cho nàng nữa thì sao?? Vậy người tổn thất cũng chính là nàng.
Ai bảo nàng thích nhất là cảm giác yêu thương được phủng trong lòng bàn tay như thế này chứ.
Giang Diệu nếm thử một miếng, mùi vị thơm ngát sướng miệng, mềm mại nhu nhu. Tuy rằng không đói bụng, nhưng nàng không muốn phụ lòng hắn, hơn nữa… Không biết có phải nàng ảo giác hay không, nhưng canh hạt sen ngày hôm nay so với lúc trước thì càng ngon lành hơn nhiều.
Ăn xong, Giang Diệu nắm khăn lau miệng, quay về phía Lục Lưu:
“Hôm nay xuất môn làm khách, chàng đổi áo choàng mới đi, áo này quá tùy tiện.”
Áo choàng màu xanh sẫm mà Lục Lưu đang mặc chính là Giang Diệu tự tay làm. Hắn yêu thích vô cùng, thời điểm ở Vương phủ rất là thường xuyên mặc, có một lần phòng giặt đồ mang đến muộn, hắn còn cáu kỉnh đấy. Ở cùng nhau một thời gian lâu, Giang Diệu phát hiện tính tình nam nhân của nàng chính là một đại hài tử.
Lục Lưu cau mày nói: “Rất đẹp.”
Trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, nhưng cũng không thể tùy theo hắn. Nàng lôi kéo ống tay áo của hắn đứng dậy, nói:
“Chàng là phu quân của thiếp, chàng mang thiếp đi ra ngoài, thiếp nể mặt chàng thì chàng tự nhiên cũng phải cho thiếp mặt mũi. Nếu chàng ăn mặc tùy tùy tiện tiện, người bên ngoài sẽ cảm thấy thiếp làm thê tử nhưng lại chăm sóc không chu toàn cho chàng.”
Nàng khuyên nhủ hắn, hắn liền nghe lời đứng lên, theo nàng đi tới trước tủ quần áo chọn áo choàng.
Nam nhân đều không chú ý đối với chuyện ăn mặc, chọn cái gì sẽ mặc cái ấy, không hề có dị nghị. Giang Diệu cảm thấy vô vị liền không hỏi hắn thêm nữa, nàng giúp hắn thay đổi một thân áo choàng, đem áo choàng nhăn nheo vuốt phẳng, mới giương mắt tán dương:
“Thật là đẹp mắt…”
Nàng lùi lại phía sau mấy bước, tinh tế đánh giá:
“Thay đổi một thân áo choàng mới, cả người chàng đều có tinh thần hơn nhiều…”
Chỉ là lúc nàng đang lùi lại thì không biết đụng phải cái gì, thân thể nhất thời đổ ra phía sau, sắc mặt Lục Lưu liền trắng bệch, cánh tay dài bao quát đem nàng ôm vào trong ngực.
Giang Diệu không nhìn thấy mặt hắn, chỉ ôm lấy thân thể hắn cười cười. Nàng thấy hắn không nói lời nào, mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng sao vậy?”
Lục Lưu đem người ôm chặt một chút, hôn một cái lên trán của nàng, nói:
“Thường ngày chú ý một chút, đừng loi choi như con khỉ nhỏ.”
Giang Diệu bé ngoan gật đầu rồi nhón chân lên hôn một cái ở trên môi hắn, nàng càng phát giác phu quân này của mình mang đi ra ngoài thật sự có mặt mũi nha. Có điều… Chuyện này lại để cho người làm thê tử là Giang Diệu mơ hồ lo lắng —— Lục Lưu tốt như vậy, ngay cả nàng ngày ngày đều gặp mặt mà còn không dời mắt nổi, chớ nói chi là người khác.
Thân phận Lục Lưu cao quý, hôm nay đi ăn cưới tự nhiên không cần đi quá sớm, trước khi khai tiệc đến là được.
Còn Lục nhị gia Lục Dịch thì sang chào hỏi Lục Lưu một tiếng rồi hắn mới đưa thê nhi sang sớm một chút để hỗ trợ.
(๑>◡<๑)
Xe ngựa dừng lại ở cửa Lục gia, còn chưa bước xuống, Giang Diệu ở bên trong xe đã nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bùm bùm rất náo nhiệt.
Mặc kệ là nàng không thích Lục Hành Chu nhiều như thế nào, tóm lại thành thân vẫn là việc vui, cảnh tượng nàng vui mừng xuất giá vẫn còn rõ ràng không hề phai trong ký ức, bây giờ cũng đến lượt Lục Hành Chu cưới vợ. Đời này quá viên mãn, để Giang Diệu cảm thấy chuyện đời trước nàng chết tức tưởi chỉ như một giấc mộng, nàng thậm chí nghĩ như vậy cũng rất tốt đẹp.
Nàng gả cho Lục Lưu, còn Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân thành thân, đời này liền không còn liên quan đến nhau.
Giữa lúc Giang Diệu sững sờ, Lục Lưu đã vén màn xe lên. Giang Diệu được hắn ôm xuống xe ngựa, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy hôm nay Lục Lưu đối với nàng có chút cẩn thận từng li từng tí một.
Lục Thầm đang chiêu đãi tân khách, nhìn thấy đôi phu thê Lục Lưu đến, lúc này mới vội vàng tiến lên nghênh tiếp.
Tân khách nam nữ tách ra để ngồi, nam tân ngồi ở trong sân, mà nữ tân thì lại ngồi ở bên trong. Vừa nghe Lục Lưu cùng Giang Diệu đến, biểu tỷ muội nói chuyện cùng Lục Linh Lung ở bên trong vội vàng chạy ra, hướng về Tam thúc và Tam thẩm chào hỏi.
Lục Linh Lung thấy cha mình đưa Tam thúc vào bàn tiệc, nàng cũng nhiệt tình nói:
“Tam thẩm thẩm, để chất nữ mang người đi vào.”
Đối mặt với dáng vẻ Lục Linh Lung đang hết sức lấy lòng, Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Lưu, thấy hắn dặn dò nàng: “Nhớ là đừng uống rượu…”
Sau đó lại nói không cho nàng ăn này nọ. Giang Diệu nghe, biết được hắn nói tới chính là những đồ ăn có tính hàn, sợ nàng bị đau bụng.
Tuy nàng đã quen thuộc hắn quan tâm, nhưng trước nhiều người như vậy hắn lạ liên miên cằn nhằn, đúng là quá lề mề…
Giang Diệu nhanh chóng gật đầu, thúc giục:
“Thiếp biết rồi, chàng mau chóng đi đi…”
Nói xong nàng liền hướng về phía Lục Thầm khẽ gật đầu rồi theo Lục Linh Lung tiến vào chỗ ngồi trong phòng.
Nữ quyến đang ngồi quần áo đều ngăn nắp vừa nói vừa cười, tuy rằng đa số chưa từng thấy Giang Diệu, nhưng hiện nay nhìn trang phục nàng như vậy, lại thấy Lục Linh Lung nhiệt tình lấy lòng, mọi người cũng có thể đoán ra thân phận của Giang Diệu. Mọi người lúc này liền đứng dậy hành lễ.
Sắc mặt Mạnh thị là khó coi nhất.
Hôm nay nhi tử của nàng thành thân, vậy mà người làm nương là nàng cũng không nở ra được một nụ cười. Vào lúc này nhìn thấy Giang Diệu tiến vào tuy rằng không thích nhưng Giang Diệu và Tạ Nhân không giống nhau, cho dù nàng không thích Giang Diệu thì cũng vẫn phải nén ở trong lòng. Dù sao nhớ tới cảnh tượng Lục Lưu nổi giận ngày ấy, Mạnh thị vẫn còn sợ hãi —— Giang Diệu này tuổi còn trẻ nhưng đúng là một người có bản lĩnh.
Có điều nghĩ đến Tuyên Vương quyền lực vô hạn bị Cảnh Huệ đế điều đi Dân Châu, tâm trạng Mạnh thị vẫn còn có chút vui mừng.
Giang Diệu được Mạnh thị tự mình nghênh đến bên bàn, Mạnh thị đối với nàng khách khí, còn Lục Linh Lung cũng ngồi ở sát bên, cử chỉ rất là thân mật, dường như muốn cho các nữ quyến đang ngồi đây biết, nàng cùng vị Tam thẩm thẩm này có quan hệ vô cùng tốt.
Lục Lưu không cho nàng uống rượu, Giang Diệu cũng nghe lời không uống, đến khi Lục Linh Lung gắp cho nàng một con cua, nói:
“Tam thẩm thẩm, cua này rất tươi ngon, Tam thẩm thẩm nếm thử xem.”
Giang Diệu xác thực thích ăn cua, lúc này Bảo Cân lại nhỏ giọng nói:
“Vương phi, vừa nãy Vương gia đã thông báo không cho Vương phi ăn cua.”
Giang Diệu đang muốn để Bảo Cân giúp nàng lấy thịt cua, vừa nghe được lời này, đúng là có chút mộng. Nàng chỉ nhớ rõ Lục Lưu đối với nàng lải nhải căn dặn rất nhiều, khi nào thì cũng dặn cả Bảo Cân?
Lục Linh Lung trừng mắt cười nói:
“Tam thúc đối với Tam thẩm thẩm thật là tốt, vậy cua này chúng ta sẽ không ăn, ăn nhiều những khác một chút…” Nói xong, Lục Linh Lung cầm đũa giúp Giang Diệu chọn một ít món ăn mặn.
Hôm nay trong lòng Lục Linh Lung quyết tâm phải cùng vị Tam thẩm thẩm này lôi kéo quan hệ.
Nhưng Giang Diệu nhìn những món bóng mỡ này nhất thời không còn khẩu vị, chỉ hướng về Mạnh thị nói:
“Ta đi ra ngoài một chút.”
Tuy rằng không nói gì, nhưng Mạnh thị cũng rõ ràng có lẽ là muốn ra ngoài đi nhà xí, nên cũng không hỏi nhiều.
Ngồi ở trong góc Lục Bồng Bồng nãy giờ không nói gì vì lúc trước Lục Linh Lung vẫn quấn quít lấy Tam thẩm thẩm nói chuyện, nàng có chút chen miệng vào không lọt, giờ khắc này thấy Tam thẩm thẩm sắc mặt không được tốt, cũng ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài xem Tam thẩm thẩm.
Lục Linh Lung lúc này mới để đũa xuống, nhìn Lục Bồng Bồng xinh đẹp như được lột xác, lại nghe được vừa nãy có mấy nhóm phu nhân ghé tai nhau bình luận về Lục Bồng Bồng, giống như là rất coi trọng nàng ta, Lục Linh Lung càng cảm thấy khó chịu, tức giận mắng: