Giang Diệu thường ngày tuy rằng không hay trang điểm, nhưng mẫu thân Kiều Thị vẫn tốn tâm tư trưng diện cho nữ nhi. Kiều Thị thích làm đẹp, bản thân
nàng đẹp còn chưa đủ, nhất định người bên cạnh nàng cũng phải đẹp, lúc
này mới thấy thoả mãn.
Buổi sáng hôm nay, Giang Diệu nhìn chính
mình trong gương dáng dấp mập mập mạp mạp khả ái thì vô cùng hài lòng,
chỉ chớp mắt một cái mà bi giờ lại thiếu mất một cái răng cửa nha! =.=
Thanh Mai và Thanh Lan trong lòng “lộp độp” một tiếng, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài.
Ai mà không biết tiểu thư là bảo bối của Trấn Quốc Công phủ, mất đi một
cọng tóc cũng khiến người trong nhà đau lòng nửa ngày, phu nhân bảo các
nàng chăm sóc cho tiểu thư, không ngờ phu nhân vừa mới đi vào thì tiểu
thư liền rơi mất cái răng cửa.
Thanh Mai là người thận trọng, không
giống như Thanh Lan chỉ bối rối không biết phải làm sao, thấy tiểu thư
bị như vậy Thanh Mai liền bước đến muốn xem thử, nhưng đã thấy Tuyên thế tử nâng mặt tiểu thư nhà nàng lên nhìn.
Thế tử một bộ dáng vui vẻ nhìn tiểu thư nhà nàng.
Đến cùng là không thể đắc tội Thế tử, Thanh Mai đến gần liền hành lễ, nói: “Tuyên thế tử, để nô tỳ giúp tiểu thư.”
Nhưng Lục Lưu ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý đến lời Thanh Mai.
Hắn cầm lấy ấm trà, tự mình rót một chén trà xanh, sau đó đem chén trà đến
bên môi phấn nộn của Giang Diệu, âm sắc thanh nhuận nói: “Súc miệng
đi.”
Giang Diệu ngoan ngoãn há mồm, ngậm một hớp nước trà.
Tiểu hài tử thay răng thời gian này là chuyện bình thường, may mắn chảy
máu cũng không nhiều, súc miệng mấy lần, trong miệng đã dễ chịu hơn
nhiều.
Ánh mắt Giang Diệu rơi vào trên quả táo cùng cái răng nho nhỏ đặt trên bàn đá. Nếu hôm nay không vì gặm quả táo này, chiếc răng cửa
này của nàng còn cố gắng ở lại thêm mấy ngày nữa. Nghĩ như vậy, nàng
liền liếc mắt lên lườm Lục Lục một cái, xị mặt có chút oán Lục Lưu.
Hắn ngược lại thì tốt rồi. Nàng rơi mất răng, mà hắn còn cười nàng.
Đôi mắt to của Giang Diệu xem xét nhìn Lục Lưu, thấy hắn giờ khắc này đã
thu lại ý cười, nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn mới cười nhạo nàng, vẫn cảm
thấy người này đáng ghét đến cực điểm. Đúng là sau này trở thành nhân
vật lớn như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có chút thói hư tật xấu.
Giang Diệu tâm tình không vui, khuôn mặt nhỏ trở nên ủ rũ.
Thanh Lan đi vào tìm Kiều Thị.
Kiều Thị nghe chuyện nữ nhi vội vã lại đây, nhìn nữ nhi ngồi trên băng đa, nàng vội vàng đi đến ôm lấy nữ nhi, lo lắng nói:
”Diệu Diệu há mồm ra, để nương nhìn nào.”
Thân thể Giang Diệu tuy chỉ mới sáu tuổi, nhưng bên trong lại là tâm hồn của đại cô nương, thiếu mất răng cửa rất là mất mặt đó nha.
Giang Diệu
do dự một lúc, mới hé miệng ra cho nương nhìn. Kiều Thị nhìn nữ nhi
thiếu mắt cái răng cửa, liền hướng về phía Thanh Mai cùng Thanh Lan
trách hỏi:
”Làm sao không lý do mà tự nhiên rơi mất?”
Thanh Lan thân thể run rẩy, hướng về phía Thanh Mai, Thanh Mai do dự một trận vẫn không thể mở miệng trả lời thế nào.
Đúng lúc này thì Lục Lưu liền nói chuyện:
”Quả táo này là do tại hạ đưa cho Giang tiểu thư ăn, nếu như muốn trách, thì phu nhân hãy trách tại hạ đi.”
Kiều Thị vừa nghe thấy âm thanh của Lục Lưu, lúc này mới ôm nữ nhi quay đầu
lại xem. Thấy thiếu niên lẳng lặng đứng thẳng, dáng người kiên cường,
thẳng tắp như trúc, trên mặt lộ vẻ áy náy.
Kiều Thị là mẫu thân
của bốn hài tử, tự nhiên biết hài tử thay răng là chuyện bình thường,
thêm vào nữa đối phương lại là ân nhân cứu mạng của nữ nhi, liền cười
nói:
”Tuyên thế tử có lòng tốt cho Diệu Diệu ăn, sao ta có thể trách người? Hơn nữa, Diệu Diệu cũng đến tuổi nên thay răng.”
Giang Diệu vòng tay nhỏ nhắn lên ôm cổ Kiều Thị, mặt tròn tròn dựa trên đầu vai Kiều Thị, có chút rầu rĩ không vui.
Lục Lưu sắc mặt lạnh nhạt, sau đó móc chiếc khăn tay màu xanh ngọc trong
ngực ra, lấy chiếc răng đang ở trên bàn đá gói lại cẩn thận, rồi đưa cho Kiều Thị.
Nhìn cử chỉ tỉ mỉ như vậy khiến trong lòng Kiều Thị càng ngày càng tán thưởng.
•
Trở về phủ, ba huynh đệ vừa tan học liền chạy ngay đến viện của bảo bối muội muội.
Đại ca Giang Thừa Nhượng lập tức ôm muội muội nhà mình lên, Kiều Thị thấy
thế liền cười dặn dò: “Cẩn thận một chút, chớ đem Diệu Diệu quăng ngã.”
Giang Thừa Nhượng nói: “Nương yên tâm, coi như nhi tử có ngã, cũng sẽ không đem Diệu Diệu bị ngã theo.”
Giang Thừa Ngạn gật đầu theo: “Đúng rồi, coi như đại ca ngã thật, thì phía
sau cũng có nhi tử cùng Nhị ca làm đệm lót, bảo đảm không làm bị thương
được Diệu Diệu.”
Việc hôn sự cùng Trần Ngưng Chỉ coi như giải quyết xong, khiến Giang Thừa Ngạn mấy ngày nay bươc chân đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
Làm mẫu thân thường yêu quý nhất tiểu nhi tử, hơn nữa Giang Thừa Ngạn này
mồm miệng dẻo như kẹo, lúc này liền chọc Kiều Thị cười vui vẻ.
Giang
Thừa Ngạn cúi đầu, thấy muội muội không nói lời nào, khuôn mặt có vẻ ủ
rũ không vui, hắn liền giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của muội
muội, nói:
”Diệu Diệu làm sao? Sao không nói chuyện cùng Tam ca?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, do dự một chút, rồi mới kêu một tiếng Tam ca.
Lần này Giang Thừa Ngạn liền nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt hắn nhất thời tối lại, nâng khuôn mặt muội muội lên, nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại như này?”
Nghe thấy Giang Thừa Ngạn nói, luôn bình tĩnh như Giang Thừa Hứa cũng xông
tới nhìn Diệu Diệu, thấy muội muội thiếu mất cái răng cửa, bỗng nhiên
hiểu rõ ràng vì sao từ lúc vào cửa muội muội đều không lên tiếng. Nguyên lai là rơi mất răng, sĩ diện không muốn nói chuyện nha.
Kiều Thị nói: “Hôm nay lúc Diệu Diệu ăn táo, liền vừa vặn răng rụng mất, cũng
tốt vì Diệu Diệu chính là đến tuổi thay răng, chẳng mấy chốc sẽ mọc ra.”
Giang Thừa Ngạn rõ ràng hiểu chuyện này. Nhưng đối mặt với chuyện liên quan đến muội muội, hắn xưa nay đều không giảng đạo lý.
Hắn giận đùng đùng nói: “Ai cho Diệu Diệu ăn quả táo?” Sở dĩ mỗi lần muội
muội ăn táo, huynh đệ bọn hắn đều sẽ cắt thành từng miếng nhỏ cho muội
muội ăn, hôm nay lại để nàng gặm nguyên cả quả, nhất định là người khác
đưa cho.
Kiều Thị nói: “Trước đó vài ngày mới gây hoạ xong, giờ
lại muốn gây sự?” Nàng liền đem khuê nữ trong lồng ngực trưởng tử ôm
lấy, hướng về phía ba nhi tử nói:
”Mau mau trở về phòng ôn tập đi.”
Ba huynh đệ dù vẫn muốn ở lại cùng với muội muội, dỗ muội muội vui vẻ,
nhưng mẫu thân nói thế, đành hướng về phía mẫu thân hànnh lễ, rồi cùng
nhau trở về phòng của mình.
Giang Diệu biết răng sẽ mọc ra, nhưng mới đầu có chút không quen lắm, thậm chí cơm cũng ăn ít đi. Nhưng nàng vừa
mới mập được một chút, không thể lại gầy đi, thế nên nàng lại tiếp tục
ăn uống đầy đủ.
Kiều Thị hiểu tâm tình của nữ nhi, nghĩ lại hồi
bé khi mình bị rơi răng, còn bị phu quân nhìn thấy dáng vẻ ấy, nàng cũng rầu rĩ một thời gian. Sĩ diện không phân biệt tuổi tác, dù còn nhỏ
nhưng cũng rõ ràng thế nào là xấu đẹp.
Tâm tình nữ nhi không tốt, Kiều Thị liền phái người đến Tiết phủ một chuyến, đem Tiết Kim Nguyệt lâu rồi không gặp, mời lại đây.
Giang Diệu xác thực nhớ nhung Tiết Kim Nguyệt, không ít ngày nay đều không
thấy tỷ ấy. Chỉ là đến lúc thấy Tiết Kim Nguyệt cũng một dạng rơi răng
hở lợi như nàng, Giang Diệu liền rõ ràng dạo gần đây không thấy tỷ ấy
đến Trấn Quốc Công phủ chơi, thì ra cũng là sĩ diện đây.
Nàng chỉ rơi mất một cái, Tiết Kim Nguyệt rơi mất hai cái liền.
Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Diệu khuôn mặt nhỏ đầy thịt, véo mấy cái, dặn dò: “Mẫu thân tỷ nói, răng trên rơi mất thì ném xuống gầm giường, còn răng
dưới rơi mất thì ném lên trên nóc nhà, như vậy sau này răng mới sẽ mọc
lại chỉnh tề, đẹp đẽ.”
Giang Diệu tự nhiên rõ ràng đạo lý này, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tiết Kim Nguyệt học bộ dáng mẫu thân chính
mình, nói: “Còn có, không cho dùng đầu lưỡi liếm, như vậy răng sẽ không
mọc dài ra.”
Căn dặn xong, Tiết Kim Nguyệt mới lôi kéo tay Giang
Diệu, nói: “Chúng ta ra ngoài đá cầu đi, để tỷ xem bây giờ muội có thể
đá được mấy cái.”
Giang Diệu cũng có ý muốn chơi, liền theo Tiết
Kim Nguyệt đi ra ngoài, hai tỷ muội xông ra ngoài vừa vặn va phải Giang
Thừa Hứa.
Giang Thừa Hứa một bộ cẩm bào bạch ngọc, mặt mày sáng rỡ như ngọc thụ.
Hai tiểu cô nương làm việc lỗ mãng, Giang Thừa Hứa thoáng nhíu mày, theo
bản năng ôm lấy thân thể muội muội, một tay khác thì vững vàng đỡ lấy
người Tiết Kim Nguyệt.
Giang Diệu đã quen thuộc thân cận cùng Nhị ca, nên là không có gì, chỉ ngoan ngoãn cảm ơn hắn. Nhưng Tiết Kim Nguyệt
có chút sửng sốt, nhấc mi nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên trước
mặt, sau mới hấp hấp môi:
”Cảm...cảm ơn Nhị biểu ca.”
Nhìn Tiết Kim Nguyệt một bộ dáng không tiền đồ như vậy, Giang Diệu liền cảm thấy buồn cười.
Nàng nhớ tới đời trước, sau khi cùng Nhị ca nàng kết hôn, biểu tỷ cũng sợ
Nhị ca muốn chết. Giang Diệu để Tiết Kim Nguyệt thường xuyên đến Trấn
Quốc Công phủ chơi đùa, chính là muốn biểu tỷ thay đổi sợ sệt đối với
Nhị ca một chút, nhưng Nhị ca nàng xưa nay luôn là dáng vẻ lạnh như
băng, khiến nàng có chút gấp gáp.
•
Hạm Đạm quán là nơi ở của chính thê Giang tam gia - Thích thị.
Vào lúc này Thích thị đang ngồi ở trên ghế bành trúc tương phi mạ vàng, hai con mắt nhìn thẳng tắp tiểu cô nương đang đứng.
Tiểu cô nương một bộ nhu quần màu xanh lam, chải hai búi tóc tinh xảo, gương mặt thanh lệ, nhưng giữa hai lông mày lại hiện nét quật cường.
Chính là Tạ Nhân.
Thích thị nhìn Tạ Nhân có khuôn mặt quá giống Tạ di nương, càng nhìn càng
phiền lòng, không quá mấy năm nữa, Tạ Nhân cũng là một dạng giống Tạ di
nương.
Chỉ cần đến thời điểm, nàng ta dùng bộ dáng nhẹ nhàng cũng
tuỳ tiện quyến rũ được một đường đường công tử, lúc đó liền được hưởng
phúc.
Thích Thị tuy rằng hận Tạ di nương, lại căm ghét Tạ Nhân,
trong ngày thường đại thể gây khó dễ nhưng cũng thực chất vẫn chưa tính
là làm khó dễ, dù sao Thích thị làm việc quang minh chính đại, nếu Tạ
Nhân không làm sai thì Thích thị cũng sẽ không oan uổng nàng ta.
Nhưng lúc này, nàng tóm được khuyết điểm của Tạ Nhân, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Thích thị lấy chiếc vòng tay vàng hoa văn sóng nước từ nha hoàn phía sau,
quay về Tạ Nhân nói: “ngươi nói ta nghe một chút, vòng tay này, sao
ngươi lại có?”
Tạ gia sa sút, bây giờ dù Tạ di nương khá được
Giang tam gia sủng ái, đồ trang sức đẹp đẽ nhìn cũng chỉ bình thường.
Nhưng Tạ di nương cứ tự cho mình là thanh cao, không cho Giang gia ở
trên người nàng tiêu quá nhiều bạc, chi phí trang điểm chi tiêu đều là
giống một di nương bình thường.
Chuyện này ở trong mắt người
ngoài thì thấy Tạ di nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, đúng là dòng dõi
thư hương môn đệ, nhưng Thích thị cảm thấy nàng ta dối trá đến cực điểm!
Bất kể nói thế nào, vòng tay này không thể là Tạ di nương cho Tạ
Nhân. Hơn nữa, nếu nàng nhớ không sai, thì nàng từng thấy tiểu chất nữ
đeo qua vòng này.
Tạ Nhân nhìn vòng tay trong tay Thích thị, khuôn
mặt nhỏ sợ đến trắng bệch mấy phần, sau đó nỗ lực bình tâm lại, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Chuyện này...Đây là, đây là Diệu Diệu đưa cho tiểu nữ.”
Khuôn mặt Thích thị liền cứng đờ.
Nàng biết được vị tiểu chất nữ xưa nay là người ra tay hào phóng, trước đó
vài ngày hai người còn trò chuyện, nếu vòng tay này là tiểu chất nữ đưa
cho Tạ Nhân, ngược lại cũng đúng là hợp tình hợp lý. Chỉ là —— Thích thị nhìn sắc mặt Tạ Nhân, trong lòng vẫn cứ tồn tại nghi hoặc, liền gọi nha hoàn đi mời Kiều Thị.
Tạ Nhân nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, trong óc“Vù” một tiếng. Nàng tuy rằng chán ghét Giang Diệu, nhưng nàng biết
được Giang Diệu tâm tư đơn thuần, thiện lương. Ghi nhớ ngày xưa tình
cảm, Giang Diệu nhất định sẽ giúp nàng. Nhất định sẽ!
Kiều Thị
thấy khuê nữ cùng Tiết Kim Nguyệt chơi đến vui vẻ, dự định làm chút điểm tâm mang tới xem. Nàng đang chuẩn bị đi Cẩm Tú viện, vừa vặn gặp gỡ nha hoàn thiếp thân của Thích thị, nói là có việc gấp tìm nàng, liền trước
tiên đi tới Hạm Đạm quán của Thích thị.
Đi vào, liền nhìn thấy Thích thị mặt đầy lửa giận, mà trước mặt là Tạ Nhân đang đứng.
Kiều Thị lại cười nói: “Tam đệ muội đây là làm sao? Làm sao mà hỏa khí lớn như vậy?”
Thích thị tính khí nóng nảy, tính tình thẳng thắn, cùng thê tử Giang nhị gia - Phùng thị xưa nay luôn không tốt. Thích thị nhân duyên, cũng so với
Phùng thị kém chút.
Nhưng Kiều Thị hiểu được tính tình Phùng thị là trong ngoài bất nhất, nên nàng cùng Thích thị quan hệ tốt hơn chút.
Thích thị khởi thân hành lễ, cầm trong tay vòng tay đưa cho Kiều Thị xem,
hỏi: “Đại tẩu, tẩu thấy chiếc vòng tay này nhìn quen mắt không?”
Kiều Thị đối với đồ trang sức xưa nay luôn mẫn cảm, đồ trang sức của nàng
tuy nhiều, nhưng chỉ cần nhìn qua liền ghi nhớ. Bây giờ nhìn vòng tay
này, lập tức liền nhận ra là đồ trang sức của khuê nữ, lại nhìn Tạ Nhân
lẳng lặng đứng ở một bên, con ngươi rưng rưng, cũng rõ ràng đầu đuôi sự
tình.
Kiều Thị chưa nói thẳng, chỉ cười cười nói: “Vòng tay này Diệu Diệu cũng có một cái, làm sao...”
Thích thị nói: “Đại tẩu tự rõ ràng ý của muội.” Nàng liếc mắt nhìn Tạ Nhân,
nói tiếp “Muội nhìn vòng tay này so với thân phận nàng thì không thể nào có nổi, liền cảm thấy không đúng, mới hỏi một chút. Nhưng nha đầu này
lại nói Diệu Diệu cho nàng, lúc nói chuyện này vẻ mặt nha đầu này lại
hoang mang. Muội mới càng cảm thấy kì quái, nên muốn hỏi đại tẩu một
chút. Chuyện này, đại tẩu biết không?”
Kiều Thị nói: “Diệu Diệu tự mình có chủ ý riêng, những chuyện này, đúng là không cùng tẩu đề cập tới.”
Thích thị nơi nào không biết được. Tiểu chất nữ tuy rằng hiểu chuyện, nhưng
tuổi còn nhỏ, những đồ trang sức này, nếu là mẫu thân Kiều Thị tuỳ ý
nàng, thì chỉ bị những hạ nhân tay chân không sạch cầm đi.
Kiều Thị
nói không biết, Thích thị trong lòng càng ngày càng chắc chắc ba phần.
Vào lúc này Giang tam gia đang cùng Tạ di nương đi ra ngoài, Tạ Nhân
không tìm được chỗ dựa, Thích thị biết được cơ hội này đến không dễ,
liền đối với Kiều Thị nói: “Đại tẩu biết muội là người thành thực, nếu
là muội oan uổng nha đầu này, muội sẽ cùng nàng bồi tội, nhưng trong mắt muội tuyệt đối không cho phép chuyện trộm gà bắt chó này xảy ra...”
Nàng dừng một chút, nhìn về phía Kiều Thị, tiếp tục nói, “Nếu là đại tẩu đáp ứng, chúng ta liền mang theo nha đầu này đi đến chỗ Diệu Diệu để hỏi rõ ràng, đại tẩu ý như thế nào?”
Kiều Thị biết Thích thị tính nôn nóng, hơn nữa nếu thật sự là Tạ Nhân tay chân không sạch sẽ, người này tự
nhiên không lưu lại được, đỡ phải ngày sau dạy hư khuê nữ nàng. Kiều Thị nhìn Tạ Nhân một cái, quay về Thích thị gật đầu: “Cũng được, hôm nay
nha đầu Tiết Kim Nguyệt đang cùng Diệu Diệu chơi đùa, tẩu vừa vặn muốn
qua xem một chút hai hài tử, tiện đường đi hỏi một chút việc này.”