Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 27: Tết đoan ngọ



Giang Diệu cùng ba ca ca ở Kiều phủ dùng ngọ thiện, rồi cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện một lúc, sau đó liền chuẩn bị trở về.

Kiều Nguyên Bảo hiếm khi mới được gặp tiểu biểu tỷ, vào lúc này thân thể mập mạp liền quấn quít ôm chặt lấy Giang Diệu, vừa khóc vừa la hét không cho Giang Diệu đi. Nhìn tiểu Tôn nhi khuôn mặt bánh bao đều khóc đến đỏ lên, lão thái thái ngồi trên ghế thái sư nhìn ra mà tim gan trực đau.

“Nguyên Bảo ngoan, mau mau thả ra để biểu tỷ còn về.” Giọng điệu đang dỗ giành chính là mẫu thân Kiều Nguyên Bảo - Trương thị.

Trương thị xuất thân danh môn, bộ dáng thanh lệ đoan trang, lúc trước nhìn có chút yếu đuối mong manh, nhưng sau khi sinh ra ba hài tử, vóc dáng hơi đẫy đà một chút, nhìn đúng là phúc hậu.

Kiều Nguyên Bảo khịt khịt mũi, mắt to ướt nhẹp, nghẹn ngào nói: “Không muốn...ô ô ô.... Bảo Bảo không muốn xa tiểu biểu tỷ...ô ô ô...”

Trương thị có chút đau đầu.

Đúng lúc này, đại ca Giang Thừa Nhượng quay về phía Trương Thị nói: “Đại cữu mẫu, hay để Nguyên Bảo theo chúng con về phủ chơi mấy ngày đi, lần tới con sẽ tự mình đưa Nguyên Bảo trở về.” Giang Thừa Nhượng nói những lời này thật ra là cũng có tâm tư —— ở bên cạnh muội muội không có bằng hữu để chơi, để tiểu biểu đệ hoạt bát đáng yêu ở bên muội muội, vừa vặn giúp muội muội giải sầu, dù sao cũng đỡ hơn là nuôi mèo nhỏ, cùng chó nhỏ, hắn chỉ sợ mấy động vật nhỏ ấy cào phải muội muội bảo bối.

Trương thị hướng về phía Lão thái thái liếc mắt nhìn, Lão thái thái gật đầu đồng ý. Lúc này Trương thị mới trở về viện thu dọn ít đồ đạc để nhi tử đi Trấn Quốc Công phủ chơi mấy ngày, trước khi để hắn đi còn cằn nhằn liên miên dặn dò một phen.

Xe ngựa Trấn Quốc Công phủ rất rộng rãi. Thân thể Giang Diệu mảnh mai nên trong xe ngựa đều lót đệm mềm cực thoải mái, bên trong xe ngựa còn có một cái bàn bằng gỗ lê để đặt bánh ngọt cùng nước trà. Phu xe cũng do chính tay Giang Chính Mậu lựa chọn, là một người cẩn thận lại nhiều kinh nghiệm nên đánh xe rất ổn định. Trên đường đi Kiều phủ thì Tam ca Giang Thừa Ngạn nói nhiều nhất, bây giờ khi trở về có thêm một cái đuôi nhỏ tiểu biểu đệ mập mạp, nhất thời liền nhiệt nhiệt nháo nháo, giống như một đàn chim sẻ.

Xe ngựa chạy ngang qua chợ, bên ngoài truyền đến âm thanh mua bán náo nhiệt, Kiều Nguyên Bảo hiếu kỳ nằm nhoài trên cửa sổ xe để ngó xem, nhìn dòng người đông đúc rộn ràng, người biểu diễn ca kịch, còn có người diễn xiếc ảo thuật, nhất thời Kiều Nguyên Bảo bắt đầu ồn ào: “Bảo Bảo muốn xem.”

Tết đoan ngọ sắp tới nên kinh thành vốn phồn hoa lại ngày càng náo nhiệt lên.

Giang Thừa Ngạn cũng thích xem náo nhiệt, nên nhìn thấy cảnh này trông mà thèm, nhưng lần trước muội muội bị Lục Lưu mang đi khiến hắn vẫn còn sợ hãi, mặc dù muốn chơi nhưng hắn cũng không dám lại tiếp tục hồ đồ. Vào lúc này Đại ca Giang Thừa Nhượng liền giơ tay lên vỗ đầu tiểu biểu đệ, nói: “Không được quấy, nếu không ta sai người đưa đệ trở lại Kiều phủ.”

Kiều Nguyên Bảo quệt quệt miệng, đem đầu vùi vào trong ngực tiểu biểu tỷ, một khuôn mặt mũm mĩm liền tỏ ra oan ức.

Kiều Nguyên Bảo vốn là người gặp người thích, vừa mới chạy vào đến sân, Kiều Thị liền đem cháu trai mập mạp ôm lên, chỉ chỉ vào cái má phúng phính, cười cười nói: “Lại mập nữa.”

“....Cô” Kiều Nguyên Bảo uốn éo cái mông nhỏ, tỏ vẻ phản đối.

Kiều Nguyên Bảo rất yêu thích vị cô này của mình. Dù cô không hay đến Kiều phủ, nhưng mỗi lần hắn đến chơi, cô đều cho hắn nhiều thứ đồ chơi đáng yêu mang về. Hai tay mập mạp của Kiều Nguyên Bảo liền thân mật ôm cổ Kiều Thị. Vì Kiều Nguyên Bảo còn nhỏ nên người hắn có chút ngắn, Kiều Thị phải nâng mông nhỏ của hắn lên một chút để hắn ôm cổ mình dễ dàng, nhìn cháu trai đáng yêu làm Kiều Thị mặt nhuộm ý cười, sau đó liếc nhìn nữ nhi nhà mình, thầm nghĩ: Diệu Diệu có bạn chơi thật tốt.

Bên người Giang Diệu có tiểu biểu đệ chuyên dính người, nhất thời khiến nàng không làm được chuyện gì khác. Mỗi khi muốn luyện chữ là Kiều Nguyên Bảo liền bò lên bàn sách của nàng nghịch ngợm, làm cho nàng nửa khắc đều không được yên tĩnh.

Giang Diệu cũng không phải không còn cách nào khác, đời trước là bởi thân thể ốm yếu nên nàng chỉ thích yên tĩnh, bây giờ đã có chút thích nghi với sinh hoạt của tiểu nữ oa sáu tuổi, có lúc cũng yêu thích tiểu yêu náo động. Thấy Kiều Nguyên Bảo nghịch ngợm, Giang Diệu cầm bút lên, chấm vào mực nước, ở trên khuôn mặt trắng mập của Kiều Nguyên Bảo vẽ một con rùa đen nhỏ.

Lúc Kiều Thị tiến vào thấy nữ nhi ngoan ngoãn ngồi ở bàn học luyện chữ, còn cháu trai nhỏ thì nằm chổng vó trên giường la hán ngủ say như chết, trên người còn đắp một cái chăn.

Kiều Thị thấy trên mặt cháu trai nhỏ có hình rùa đen nhỏ, liền nhìn về phía nữ nhi cười nói: “Ngươi nha, lại đùa cợt Nguyên Bảo.”

Giang Diệu ngửa đầu mỉm cười, gò má lộ hai má lúm đồng tiền, lầm bầm nói: “Nguyên Bảo quá nghịch ngợm.”

Kiều Thị cũng bất đắc dĩ cười cười, xoa đầu nữ nhi, hỏi: “Nghi biểu tỷ thích châm hoa kia không?” Tính tình cô cháu gái này Kiều Thị hiểu rõ, nữ nhi của nàng từ nhỏ ốm yếu, số lần đi Kiều phủ cũng không nhiều, nên Nhị lão bọn họ nhìn thấy ngoại tôn nữ sẽ nhiệt tình hơn chút. Kiều Mộ Nghi là tôn nữ của Kiều phủ, vốn là ngàn kiều bách sủng nhưng nhìn ánh mắt mọi người đều rơi trên người tiểu biểu muội, trong lòng khó tránh khỏi có chút tủi thân. Nhưng đứa nhỏ này, bản tính là tốt đẹp.

Giang Diệu nói: “Nghi biểu tỷ rất yêu thích trâm hoa, hơn nữa còn nói chuyện rất nhiều với Diệu Diệu đấy.”

Đây đúng là kết quả mong muốn, Kiều Thị cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nói: “Sau này đến thăm ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, Diệu Diệu cũng đừng quên ở chung với Nghi biểu tỷ nhiều một chút.” Kiều Thị rất hi vọng nữ nhi cùng cháu gái có thể thân thiết, trong lòng cháu gái có ý nghĩ đấy cũng là chuyện bình thường, nhưng tính tình cháu gái nhỏ bộc trực nên nghĩ gì đều thể hiện hết lên mặt, hài tử như vậy nàng mới yên tâm để nữ nhi của nàng ở chung.

Giang Diệu biết mẫu thân mình lo lắng, gật đầu ngoan ngoãn nói: “Nương yên tâm, Diệu Diệu cũng thích Nghi biểu tỷ”

Hôm nay Nghi biểu tỷ nhắc nhở nàng chuyện của Vệ Bảo Linh là hài tử có lòng dạ sâu, cảm thấy nàng là biểu muội thì nên chung mối thù mới được; thứ hai là sợ nàng bị Vệ Bảo Linh bắt nạt, nên không thể để nàng giẫm lên vết xe đổ của mình

Tính tình biểu tỷ nàng chính là như vậy, cho dù ghét bỏ nàng vì thấy nàng cướp đi quan tâm sủng ái của mình, nhưng nếu là người ngoài đến bắt nạt nàng, biểu tỷ nhất quyết không cho chuyện ấy xảy ra, sẽ đứng ra bảo vệ cho biểu muội của mình.



Rất nhanh liền đến tết đoan ngọ.

Giang Diệu ngồi ở trước gương, nhìn tiểu nữ oa trong gương giờ lại thiếu mất hai cái răng cửa nhất thời mặt liền xụ xuống.

Đời trước đối với chuyện thay răng nàng không nhớ rõ ràng lắm, hơn nữa nàng lại toàn ở trong phủ, không mấy khi ra khỏi phủ, thân cận nhất bên người cũng chỉ có ba ca ca. Nhưng ba ca ca này của nàng, đừng nói nàng chỉ gãy mất mấy cái răng, dù nàng mắt lé, mũi hếch, môi trề thì vẫn sẽ cảm thấy nàng đáng yêu nhất, đương nhiên sẽ không gét bỏ nàng.

Nhưng bây giờ thì sao? Giang Diệu giơ tay sờ sờ chính mình mập mạp phấn nộn.

Nào có cô nương gia nào không thích trưng diện làm đẹp, trước đây mọi sự chú ý của nàng đều đặt ở thân thể nên chuyện trang phục cũng không mấy lưu ý, nhưng giờ thân thể đã khoẻ mạnh hơn, đối với trưng diện tự nhiên cũng chú ý lên.

Ngọc Trác hiểu được tiểu thư hôm qua lại rụng thêm một cái răng, tâm tình chính là không vui, an ủi nói: “Tiểu thư yên tâm, răng này chẳng mấy chốc sẽ lại mọc dài ra.”

Giang Diệu ừm một tiếng, dừng một chút, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Ngọc Trác tỷ tỷ, Nguyên Bảo còn chưa dậy sao?”

Trọc Trác cười tủm tỉm đáp lời: “Vâng, Nguyên Bảo công tử còn đang ngủ, Phỉ Thuý đã đi gọi, nhưng nàng ấy gọi kiểu gì thì công tử cũng không chịu dậy.”

Giang Diệu nói: “Ta đi gọi đệ ấy.” Nói xong liền từ trên tú đôn nhảy xuống, chạy “Thịch thịch thịch” tới chỗ Nguyên Bảo.

Nhìn biểu đệ đang nằm nhoài trên giường nhỏ, mông nhỏ chổng lên, miệng còn chảy nước miếng lầm bầm, Giang Diệu duỗi ra ngón tay chọc chọc khuôn mặt thịt của biểu đệ.

Thực sự Nguyên Bảo thật mập nha, giống như con heo nhỏ vậy.

Nhìn cái đuôi nhỏ biểu đệ này, mấy ngày nay bám nàng như hình với bóng còn chưa đủ, còn muốn cùng ăn cùng ngủ với nàng. Giang Diệu nhớ tới đời trước, Tam biểu đệ này của nàng chính là mi thanh mục tú, nhưng dáng dấp lại như phụ thân hắn hơi béo một chút, chỉ có khuôn mặt là như con nít. Bởi vì biết bản thân mình mập, tiểu biểu đệ liền nỗ lực giảm cân, giường như chỉ uống nước để thay thế đồ ăn, khi giảm cân thành công thì đúng là không còn giống vẻ mập mạp như hồi bé, mà so với thiếu niên tuấn tú cùng tuổi, đúng là có vẻ châu tròn ngọc sáng. Vì chuyện này mà hắn đã khóc không ít lần, oán mẫu thân hắn cho hắn ăn quá nhiều khi còn bé.

Thời điểm dùng đồ ăn sáng, Giang Diệu không nhịn được nhắc nhở Kiều Nguyên Bảo: “Ăn ít một chút.” Nhớ tới đời trước tiểu biểu đệ gian khổ giảm cân, còn bị những thiếu niên khác cười nhạo, ở trước mặt nàng là dáng vẻ khóc nhè, Giang Diệu liền cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở hắn ăn ít từ bây giờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo đều muốn chôn vào trong bát, hiện nay nghe Giang Diệu nói vậy, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Kiều Thị, trong miệng vẫn còn cơm, âm thanh có chút không rõ ràng: “A...Cô..Cô?”

Giang Diệu từ nhỏ gầy yếu nên Kiều Thị thích nhất là hài tử béo trắng, hiện nay nữ nhi béo trắng lên, trong lòng Kiều Thị không biêt có bao nhiêu vui mừng, liền đối với Nguyên Bảo nói: “Đừng nghe lời biểu tỷ, Nguyên Bảo ăn nhiều một chút.” Kiều Thị gắp một chiếc bánh chưng nhân thịt ở trên bàn đặt vào bát trước mặt Kiều Nguyên Bảo.

Kiều Nguyên Bảo lúc này mới vui vẻ cười, tiếp tục vùi đầu ăn.

Giang Diệu bĩu môi. Hiện tại ăn vui vẻ như vậy, rồi ngày sau hắn sẽ hối hận.

Hôm nay là tết Đoan Ngọ, dùng xong đồ ăn sáng, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị dẫn mấy hài tử đi dạo một vòng rồi đến Bạch Tửu lâu xem đua thuyền rồng.

Mấy hài tử đều đổi bộ đồ mới, bên hông mang hầu bao, trên cổ tay đeo sợi tơ ngũ sắc. Theo phong tục tết Đoan Ngọ vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch hàng năm thì tiểu hài tử là đối tượng dễ bị tổn thương nhất, nên người ta thường đeo vào cổ tay hài tử sợi tơ ngũ sắc, mang ý nghĩa trừ ma đuổi quỷ và cầu cho bọn trẻ bình an khoẻ mạnh.

Kiều Thị hôm nay chải búi tóc đơn giản, trên búi tóc cài trâm bạch ngọc khảm san hô hồng cùng với ngọc trai, trên tai đeo khuyên tai vàng nạm đá quý, làm nhan sắc Kiều Thị nhìn thật long lanh, dung mạo vô song. Ngay cả Giang Chính Mậu sớm chiều ở chung mà khi nhìn thấy Kiều Thị cũng không nhịn được mà ngây dại.

Giang Diệu liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cha mình, trong lòng âm thầm cười ngặt nghẽo. Cha mẹ nàng chính là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên thành thân sinh hài tử, lúc nào cũng ân ân ái ái, đúng là nhân duyên trời định. Nhìn cha mẹ hạnh phúc như vậy, Giang Diệu lại bắt đầu lo lắng chuyện đại sự cả đời của mình.

Thanh mai trúc mã? Giang Diệu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn gò má đang phình lên vì ăn bánh hoa quế của biểu đệ. Kiều Nguyên Bảo cảm thấy Giang Diệu nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt to a một tiếng: “Tiểu biểu tỷ?” Hắn lấy nửa miếng bánh hoa quế cầm lên, nói: “Biểu tỷ muốn ăn sao?”

“...==.... Đệ tự mình ăn đi.”

Giang Diệu thở dài một hơi.

Thanh mai trúc mã, nàng thôi không cần nghĩ đến. Dù sao đời trước nàng cùng Lục Hành Chu cũng là thanh mai trúc mã, nhưng quay đầu lại vẫn không hiểu rõ tính tình hắn. Có điều, nghĩ đến ngày đó ở Vệ phủ nhìn thấy Hoắc Nghiễn, Giang Diệu trong lòng nhất thời ấm lên mấy phần.

Mặt mày Giang Diệu liền dãn ra, dù nàng đối với Hoắc Nghiễn không có tình yêu nam nữ, nhưng đời này nếu Hoắc Nghiễn đối với nàng vẫn si tình, nàng sẽ không phụ lòng hắn.

Hai bên tình nguyện yêu thương nhau quá ít, có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý với nàng đã là tốt rồi.



Tết Đoan Ngọ náo nhiệt, trên sông hàng trăm chiếc thuyền rồng đủ loại đang sắp xếp để chuẩn bị cho cuộc đua.

Bạch Tửu lâu ở ngay bên cạnh bờ sông, là vị trí tuyệt hảo để quan sát đua thuyền rồng. Giang Chính Mậu từ nửa tháng trước đã đặt trước bạc để thuê được phòng riêng, nếu chậm mấy ngày thì ngay cả thêm nhiều bạc nữa cũng thuê không được. Giang Diệu nằm nhoài ra phía cửa sổ, xem các đội thuyền sắp xếp đội hình, khẩu hiệu rầm rầm vô cùng hoành tráng.

Bên ngoài phòng, Kiều Nguyên Bảo ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tay bụ bẫm nghịch ngợm xe gỗ nhỏ, theo phía sau là hai nha hoàn cùng một ma ma.

Hắn đẩy xe gỗ nhỏ một cái, xe gỗ liền lăn lăn tới cuối hành lang, Kiều Nguyên Bảo chân ngắn chạy “Thịch thịch thịch” đuổi theo.

Xe gỗ nhỏ dừng lại ngay trước một đôi giầy đen tuyền, sau đó người đó cúi người cầm xe gỗ nhỏ lên.

Kiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu, mắt to nhìn thiếu niên mặt không hề cảm xúc ở trước mặt, thấy thiếu niên ấy cầm xe gỗ nhỏ đưa cho mình, lúc này Kiều Nguyên Bảo mới nở nụ cười, âm thanh vui vẻ non nớt nói: “Cảm ơn Đại ca ca!”

Kiều Nguyên Bảo nhận lấy xe gỗ nhỏ, đang chuẩn bị quay người đi, đột nhiên nhìn thấy trong tay vị Đại ca ca này cầm hai xiên kẹo hồ lô đỏ mọng. Đôi chân nhỏ của Kiều Nguyên Bảo nấn ná không bước đi, mím mím môi, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn kẹo hồ lô.

Vẻ mặt Lục Lưu hờ hững nhìn tiểu tử trước mặt. Hắn tự nhiên cũng đoán được thân phận tiểu tử này, liền giơ ra hai xiên kẹo hồ lô:

“Có muốn không?”

Kiều Nguyên Bảo tuổi nhỏ, dễ bị lừa, hiện nay nhìn vị Đại ca ca trước mặt này dáng dấp lại tuấn tú, hắn liến nhón chân lên, giơ tay mập như củ sen ra, hưng phấn hét lên: “Đệ muốn...muốn..muốn!!!”



Xem xong một trận đua thuyền rồng, Giang Diệu quay đầu nhìn ba ca ca gương mặt tuấn tú giống nhau như đúc ở bên cạnh, hỏi: “Ca ca, Nguyên Bảo đâu rồi?”

Giang Thừa Ngạn hôm nay mặc một thân xanh lam cùng áo choàng, trên eo đeo một túi thơm sợi tơ ngũ sắc, hiển nhiên là một thiếu niên tuấn tú phóng khoáng.

Chỉ là trên gương mặt vẫn còn có nét trẻ con đáng yêu.

Giang Thừa Ngạn nói: “Mới nãy ồn ào muốn đi ra ngoài chơi, lúc này có lẽ đang nghịch xe gỗ trên hành lang.” Hôm nay đông người, đương nhiên sẽ không để Kiều Nguyên Bảo mới ba tuổi chơi ở ngoài một mình, Kiều Thị chỉ cho phép hắn chơi ở hành lang và có ma ma đi cùng.

Giang Diệu “Ồ” lên một tiếng, cảm thấy xem có chút chán, nên nhân tiện nói: “Vậy muội ra ngoài tìm hắn.”

Gương mặt tuấn tú của Giang Thừa Nhạn cúi xuống nghĩ mấy ngày nay sau khi Kiều Nguyên Bảo đến chơi, Giang Diệu liền thích ở bên hắn chơi đùa, mà Nguyên Bảo kia lại được cái dính người, không biết thời điểm nào mới chịu trở về Kiều phủ.

Giang Thừa Ngạn yêu quý nhất là muội muội này, tất nhiên không muốn muội muội quan tâm tiểu biểu đệ vượt qua ca ca là hắn.

Giang Diệu bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài.

Hôm nay Kiều Thị mặc cho nàng trang phục thật là đẹp đẽ, làn váy tầng tầng lớp lớp toả ra như cánh hoa đang nở, trên hai búi tóc nụ hoa cột dây lụa tung bay mềm mại, cùng với khuôn mặt trắng ngần trông nàng vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

Giang Diệu vừa mới chạy ra bên ngoài phòng riêng, liền thấy khuôn mặt bánh bao của Kiều Nguyên Bảo vui vẻ hướng về phía nàng đi tới.

Nhìn thấy nàng thì lại cười càng tươi, nói: “Tiểu biểu tỷ.” Nghe giọng điệu thì biết là chơi đến rất vui vẻ.

Bỗng Giang Diệu lập tức sửng sốt khi thấy thiếu niên cẩm bào ở bên cạnh Kiều Nguyên Bảo. Một tay Kiều Nguyên Bảo nắm ống tay áo của thiếu niên tuấn tú bên cạnh mình, còn tay kia thì cầm kẹo hồ lô, con mắt long lanh, bi bô nói: “Tiểu biểu tỷ.. Đại ca ca thật tốt, còn cho Bảo Bảo ăn kẹo hồ lô.” Nói xong liền giơ lên hai xiên kẹo hồ lô đỏ mọng, bộ dáng vì đồ ăn đúng là không có tiền đồ mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.