Thịnh Sủng Thứ Phi

Chương 21: Lần nữa giao chiến



-Editor: Nekofighter-

Giờ khắc này ở Phù Dung viện đang nổi lên giông bão. Đại phu nhân vẻ mặt đầy giận dữ nhìn Trầm thị đang khó hiểu quỳ trên đất. Thu Minh Ngọc ngồi bên cạnh Đại phu nhân, lạnh lùng khinh thường nhìn Trầm thị. Thu Minh Dung ngồi bên dưới, mỉm cười lạnh nhạt. Nô tỳ nha hoàn cả phòng nghiêm nghị đứng, thở cũng không dám thở mạnh.

“Phu nhân, ngài…” Do quá sợ hãi, Trầm thị vẫn không mở miệng được. Bà vẫn cẩn thủ bổn phận, không rõ phu nhân hôm nay gọi bà tới đây là có dụng ý gì? Thậm chí còn định dùng gia pháp với bà.

Đại phu nhân liên thanh cười lạnh “Trầm Nhu Giai, ngươi nuôi con thật tốt.”

Trầm thị sắc mặt trắng nhợt “Nguyệt nhi? Nguyệt nhi làm sao vậy?” Chẳng lẽ Nguyệt nhi chọc giận tới phu nhân?

Đại phu nhân hừ một tiếng, trên mặt không giấu được sự thô bạo và phẫn nộ.

“Làm sao vậy? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta làm sao vậy?” Bà “keng” một tiếng ném ấm trà trên bàn xuống, khiến Trầm thị càng thêm trắng bệch như tờ giấy.

Đại phu nhân âm trầm lãnh lạnh nhìn bà, gằn từng chữ “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ nho nhỏ ti tiện, cư nhiên dám đối với đích nữ động thủ, còn không tự hối cải. Ngươi nói xem, ngươi thân là mẹ đẻ, giáo dục nó sao vậy hả? Ác nữ thô bỉ như vậy, sao xứng làm con cháu Thu gia?”

Trong lòng Trầm thị lo sợ không yên, vội vàng nói “Phu nhân, không thể nào. Minh Nguyệt nó sẽ không… Này, có phải có hiểu lầm gì hay không?”

“Hiểu lầm?”

Đại phu nhân còn chưa mở miệng, Thu Minh Ngọc liền cười lạnh đứng dậy, từng chữ mãnh liệt nói

“Tiểu tiện nhân kia, nó không những bất kính với ta, lại còn dám ra tay đánh ra. Quả nhiên mẫu thân đê tiện, thì nữ nhi cũng đê tiện theo.”

Nha hoàn cả phòng khoanh tay đứng, ai cũng biết Thu Minh Ngọc là tiểu thư khuê các nhưng miệng mồm sớm thất đức cho nên cũng không có ai dám nói lung tung câu nào. Đại phu nhân nhíu mày, hơi hơi tức giận. Thu Minh Ngọc lại như không hề phát hiện, miệng như trước nói ra những lời độc ác.

“bà nói xem, có phải do bà dạy nó như vậy không?”

Trầm thị nghe vậy lập tức kinh hãi lắc đầu, trong mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

“Không có, thiếp thân không có.”

Hạ Diệp quỳ gối bên cạnh không thể chịu nổi chủ tử bị oan ức, lập tức nói “Tam tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta tốt xấu cũng là muội muội của người, người sao có thể dùng những từ ngữ như vậy nhục mạ nàng?” Trầm thị dịu dàng, cũng không trách móc hạ nhân nặng nề. Thu Minh Nguyệt trước đây tôn sùng quan niệm bình đẳng của thế kỳ hai mươi mốt, cho nên đối vỡi những nha hoàn cũng khoan dung hiền lành. Trước kia lúc ở Dương Châu, mấy đại nha hoàn bên cạnh nói chuyện với nhau không cố kỵ nhiều lắm, mà Hạ Diệp tính cách vốn có chút mạnh mẽ quật cường, người cũng chân thành, một lòng trung thành với chủ. Nay nàng thấy đại phu nhân khi dễ chủ tử nhà mình, cho nên lửa giận bạo phát không khống chế được, chỉ trích Thu Minh Ngọc.

Trầm thị sắc mặt càng tái nhợt, còn Thu Minh Ngọc trừng lớn hai mắt, căm hận nhìn Hạ Diệp.

“Ngươi… Tiện tì này, ngươi dám chỉ trích ta?” Nàng ta tức giận tới run người. Nàng vốn là đích nữ tôn quý, từ nhỏ đến lớn muốn gì được đó, có lúc nào bị ủy khuất? Vừa rồi lần đầu giao đấu với Thu Minh Nguyệt chịu thua đã khiến nàng ôm hận trong lòng. Bây giờ lại gặp một nha hoàn nhỏ nhỏ dám lên mặt với nàng, nàng càng thêm tức điên, cắn răng sai bảo

“Người đâu, đem tiện tì này ra ngoài đánh chết cho ta.” Bộ dạng độc ác của nàng ta khiến tất cả mọi người đồng loạt run rẩy. Tuổi còn nhỏ sao lại ngoan độc vậy chứ?

“Đừng mà…” Trầm thị vội vàng quỳ phía trước bảo vệ Hạ Diệp, ngăn không để hai bà tử khỏe mạnh Thu Minh Ngọc vừa gọi tới lôii nàng đi.

Thu Minh Ngọc ánh mắt lạnh lùng “còn thất thần gì nữa, đem tiện nhân này đánh luôn, vả miệng hai chục cái.”

“Vâng” Một bà tử đang lôi kéo Hạ Diệp mặt không chút thay đổi lên tiếng, giơ tay định tát lên khuôn mặt trắng nõn của Trầm thị.

“Dừng tay.”

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói già lua xen lẫn tức giận, thành công khiến bà tử kia thu tay.

Đại phu nhân nghe tiếng vọng tới, đã thấy lão thái quân vẻ mặt giận dữ được Hàn ma ma và Trầm Hương dìu tới. Bà ta rùng mình một cái, vội vàng đứng lên.

“Nương, sao người lại tới đây?” Đại phu nhân rũ mắt xuống. Không phải đã cho người canh giữ bên ngoài sao, lão thái quân đến đây cũng dám không bẩm báo. Chẳng biết lão thái quân nghe được bao nhiêu rồi.

Lão thái quân thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái, lại nhìn tới khuôn mặt có chút trắng bệch của Thu Minh Ngọc.

“Ta không đến, làm sao có thể biết thì ra trong Thu gia còn có một tôn nữ thủ đoạn tàn nhẫn nói năng thô bỉ như vậy. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Thu gia ta trăm năm môn phiệt, chỉ sợ mất đi cái tiếng thanh lưu.” Lời nói của lão thái quân không nặng không nhẹ, khiến đại phu nhân sắc mặt tái nhợt. Thu Minh Ngọc một bên cứng đờ, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

Thu Minh Dung lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy.

“Minh Dung gặp qua tổ mẫu.”

Lão thái quân liếc nhìn nàng ta một cái, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.

“Ngọc di nương hết bệnh rồi sao?”

Thu Minh Dung sửng sốt, sau đó ngượng nghịu trả lời

“Đã… đã tốt lên rồi ạ.” Răng nàng ta đánh vào nhau, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh. Trong đầu nàng hồi tưởng tời lời Thu Minh Nguyệt đã nói trước khi rời đi, đáy mắt lần đầu tiên xẹt qua sự ân hận.

“Thật sao?” Lão thái quân được Hàn ma ma dìu ngồi xuống. Thấy Trầm thị còn quỳ trên đất, sắc mặt sợ hãi, khuôn mặt đầy nước mắt, bà liền không khỏi nhíu nhíu mày, hét lớn với Hạ Diệp.

“Hay cho nha hoàn không biết nhìn, sao còn không đỡ chủ tử ngươi đứng lên, định để cho nàng cảm lạnh phát sốt sao?”

Đại phu nhân cắn răng. Quỳ như vậy sao cảm lạnh phát sốt được? Trầm thị cũng không phải mảnh mai yếu đuối như nước vậy chứ? Lão thái quân rõ ràng bất công. Bà ngẩng đầu, đang tính nói chuyện thì Hạ Diệp đã nghe theo lời phân phó của lão thái quân, “Vâng” một tiếng sau đó cẩn thận giúp Trầm thị đứng lên, ánh mắt thân thiết.

Trầm thị hướng về phía nàng lắc đầu, sau đó mới nhẹ nhàng tiến lên hai bước, thanh âm còn mang chút nức nở e ngại, nói

“Thiếp thân thỉnh an thái quân.”

Đại phu nhân cực kỳ hận vẻ nhu nhược của Trầm thị, hận khuôn mặt lê hoa đái vũ động lòng người của bà ấy. Nhưng lão thái quân ngược lại nhìn Trầm thị một cách rất thương tiếc.

“Tốt lắm, không cần nhiều lễ tiết như vậy. Con thân mình vốn nhu nhược, quỳ lâu như vậy cẩn thận đầu gối bị thương. Hạ Diệp, cỏn không mau đỡ Trầm di nương ngồi xuống.”

“Dạ.”

Đại phu nhân ghen ghét, nhịn không được liền thốt lên “Nương, Trầm thị dung túng nữ nhi động thủ với Thu Minh Ngọc. Con dâu chỉ là để nàng ta quỳ một chút, nương liền bất công vậy sao?”

“Làm càn.” Lão thái quân giận tím mặt, thậm chí không để ý một phòng đầy nha hoàn, trách cứ đại phu nhân.

“Chính con tự coi lại bộ dạng hiện giờ của mình đi, làm gì còn nửa phần bộ dạng hiền thê lương mẫu? Con…” Nàng nói xong một nửa, bên ngoài đã có một bà tử chạy tới, trên tay bưng một cái khay. Trên khay đậy một miếng lụa đỏ. Lão thái quân nhíu mày, ánh mắt nhìn đại phu nhân không chỉ có phẫn nộ. Bà không nói hai lời, đột nhiên cầm chèn trà bạch ngọc ném qua.

Xỏeng-

Chiếc mâm rơi xuống, những cây ngân châm văng tung tóe. Bà tử thời điểm nhìn thấy lão thái quân vốn hơi hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng trắng đã nhoáng tới, tay bà ta đau đớn cho nên buông ra, ngân châm cứ vậy mà rớt hết xuống. Nước trà nóng khiến bà ta phỏng tay, nhưng bà bất chấp đau đớn, vội vàng quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.