Thu Minh Nguyệt xoay đầu lại liền nhìn thấy đại lão gia ngay cả triều phục
còn chưa thay, khuôn mặt âm trầm tiêu sái bước vào. Thu Minh Thụy đi bên cạnh ông, Hồng Ngạc theo phía sau.
"Lão gia?" Sắc mặt đại phu nhân tái nhợt, căn bản không biết đại lão gia đã ở bên ngoài bao lâu rồi.
Lão thái quân lại liếc nhìn Thu Minh Nguyệt một cái, con ngươi mờ mịt không rõ.
"Minh Thụy thỉnh an tổ mẫu." Tức thì tức, Thu Minh Thụy vẫn cung kính hành lễ với lão thái quân, nhưng nó cũng không nhìn đại phu nhân một cái.
Lão thái quân gật gật đầu, nhìn về phía đại lão gia, vài lần tính há miệng lại thôi.
Đại lão gia vừa bước vào liền lạnh lùng nhìn đại phu nhân, sau đó cứng rắn
trừng mắt với Thu Minh Ngọc rồi mới gọi một tiếng với lão thái quân
"Nương"
Lão thái quân thở dài một hơi "Sao con lại tới đây?"
Đại lão gia mặt đầy xấu hổ "Nhi tử tự cho là mình tu thân tề gia không tệ,
không nghĩ rằng gia đình không yên ổn, khiến người phải mệt mỏi quan
tâm, nhi tử thật có lỗi."
Lão thái quân hình như có chút mất sức, phất phất tay.
"Con về đi."
"Nương-" Đại lão gia không tính rời đi.
Lão thái quân trách mắng "Đại lão gia con cả ngày quan tâm tới hậu viện,
không sợ người khác chê cười sao?" Lão thái quân một lời hai nghĩa, nếu
không vì đại lão gia quá mức sủng ái Trầm thị thì đại phu nhân cũng
không ghen tị như vậy, lại càng không có chuyện ngày hôm nay.
Trầm thị vốn thông minh, sao có thể không rõ ràng? Sắc mặt bà liền trắng bệch.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, mím môi không nói, sau đó ngẩng đầu nhìn đệ đệ một cái, khiến nó yên tâm không nóng nảy.
Đại lão gia hơi xấu hổ, thanh âm yếu đi vài phần.
"Nhi tử làm sai, sao có thể để nương mệt nhọc nữa."
Lão thái quân cũng biết nhi tử quật cường, nhân tiện nói "Thôi, tùy con."
Đại lão gia chắp tay thi lễ rồi nhìn về phía đại phu nhân. Đại phu nhân có
chút không dám nhìn thẳng đại lão gia. Vốn bà chắc chắn đại lão gia sẽ
không can thiệp vào cho nên mới kiêu ngạo như vậy. Nam tử hán đại trượng phu hẳn là phải xuất nhập triều đình, làm quan vi dân. Hậu viện là
thiên hạ của nữ nhân, nam nhân nếu chen chân vào sẽ bị người ta cười
nhào, đối với quan đồ cũng có ảnh hưởng. Không nghĩ rằng đại lão gia vì
Trầm thị mà ngay cả danh dự cũng không cần. Đại phu nhân vừa hận vừa
ghen ghét.
"Ta thật không biết, Minh Ngọc bị nàng dạy thành bộ dạng như thế nào nữa."
Đại phu nhân sắc mặt trắng thêm vài phần, còn Thu Minh Ngọc rất không phục.
"Cha, sao người lại giúp đỡ hai tiện nhân này? Bọn họ có gì tốt chứ, họ..."
"Câm miệng." Đại lão gia nổi giận gầm lên một tiếng, gắt gao nhìn Thu Minh
Ngọc, trong mắt có sự thất vọng, hối hận cùng tự trách.
"Con... sao con lại biến thành dạng người này?"
Nha hoàn trong phòng im lặng. Tam tiểu thư trước giờ vẫn điêu ngoa tùy hứng, lời nói tục tĩu.
Thu Minh Ngọc bị đại lão gia mắng một tiếng liền ý thức được gì đó, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đỏ lên.
"Cha, con..."
Đại lão gia đau xót, cực kỳ thất vọng nhìn Thu Minh Ngọc, sau đó im lặng
nhìn đại phu nhân. Đại phu nhân run lên, thưa dạ kêu "Lão gia..."
"Câm miệng." Đại lão gia thở gấp, một chút mặt mũi cũng không để lại cho đại phu nhân, trực tiếp nổi giận gầm lên với bà. Đại phu nhân sợ tới mức
mặt mày tái nhợt, toàn bộ nha hoàn trong phòng đều câm như hến.
Đại lão gia đi tới chỗ Thu Minh Ngọc, Thu Minh Ngọc sợ hãi lui bước .
"Cha, người muốn làm gì?"
Đại lão gia không nói gì, tiếp tục bước lên.
Lúc này, Lý ma ma bên cạnh đại phu nhân đột nhiên quỳ trước mặt đại lão gia cầu xin
"Lão gia, tam tiểu thư vừa rồi quá tức giận cho nên mới náo loạn như vậy.
Hôm nay người chịu oan ức cho nên mới lỡ lời nói ra. Lão gia ngài nhất
định phải nhìn rõ mọi việc, làm chủ cho phu nhân và tam tiểu thư. Vạn
không thể để người ta che mắt, oan uổng phu nhân và tiểu thư. Bọn họ một người là thê tử kề gối, một người là nữ nhi thân sinh của ngài mà."
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng. Nàng đã nói mà, đại phu nhân ngu
ngốc như vậy tại sao sau khi lão tổ tông chết vẫn giữ được quyền quản
gia, thì ra còn có một quân sư lợi hại theo sau. Đầu tiên là đem Thu
Minh Ngọc thành kẻ yếu để giành sự đồng tình của đại lão gia, sau đó
dùng chính thất đích nữ để hạ thấp thân phận mình, đồng thời ám chỉ đại
lão gia, ông dù không thích đại phu nhân thì bà cũng là chính thê cưới
hỏi đàng hoàng, còn mình và di nương, mặc dù được ông sủng ái thì cũng
chỉ là thứ nữ và di nương. Vì thiếp thất thứ nữ mà trừng phạt chính thất đích nữ, loại chuyện này ở các đại gia tộc cổ đại vốn trọng sĩ diện
danh dự là tuyệt đối không cho phép, trong triều sẽ bị người ta chê
trách, thậm chí tiền đồ sẽ gặp nguy hiểm.
Được, tốt lắm. Hôm nay rốt cuộc để nàng tìm được nhược điểm của đại phu nhân.
Lão thái quân nhìn như ôn hòa, kỳ thực rất tinh khôn. Lời nói của Lý ma ma, bà đương nhiên hiểu được, sắc mặt không khỏi thay đổi. Cước bộ đại lão
gia dừng lại, trong mắt dâng lên lửa giận. Đại phu nhân hơi bình tĩnh
lại, Thu Minh Dung nhẹ nhàng thở ra. Thu Minh Ngọc không hiểu gì cả, chỉ đại đại lão gia sắc mặt sắt bén thì trong lòng sợ hãi, đồng thời càng
thêm phẫn nộ ghen ghét Thu MInh Nguyệt. Từ trước tới giờ cha chưa bao
giờ lạnh lùng với nàng như vậy, cũng sẽ không mắng nàng. Đều tại Thu
Minh Nguyệt, đều là tiện nhân lẳng lơ, đều là do nó hại mình thất sủng.
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Thu Minh Ngọc tức giận sinh can đảm, không quan
tâm rống to lên
"Con biến thành bộ dạng gì sao? Rõ ràng do người cưng chiều hai tiện nhân này. Nếu người không đem chúng trở về thì..."
Bốp--
Tiếng bốp vang dội đánh gảy lời của Thu Minh Ngọc, đồng thời khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ.
Đại phu nhân kịp phản ứng chạy tới ôm lấy Thu Minh Ngọc, đau buồn khóc lớn.
"Ngọc nhi..."
Lão thái quân chấn kinh "Khanh nhi, con..."
Phẫn nộ trên mặt đại lão gia còn chưa tan đi, một tay ông đỡ lấy Trầm thị
thiếu chút nữa ngất xỉu vì lời của Thu Minh Ngọc, hai mắt tức giận nhìn
bà ta, khiến cho đại phu nhân vốn đang muốn phát hỏa cũng rùng mình câm
miệng. Bà ta ôm lấy Thu Minh Ngọc khóc nức nở
"Ngọc nhi số khổ
của ta, đây là do ai tạo nghiệt chứ. Đường đường là đích nữ lại bị thiếp thất nhục đánh không nói, ngay cả thân sinh phụ thân cũng không giúp
đỡ...." Bà khóc tê tâm liệt phế, khóc đứt ruột đứt gan.
"Quên đi, trong phủ này không còn chỗ để mẹ con ta dung thân. Nương vẫn nên mang
con về chỗ ngoại công, đỡ phải ở đây nhận lấy oan ức." Bà lôi kéo Thu
Minh Ngọc chuẩn bị đi. Lão thái quân tức giận tới mặt mày xanh mét. Hàn
ma ma chạy tới ngăn đại phu nhân, khuyên nói "Phu nhân, người nói gì
vậy, có gì từ từ nói."
"Từ từ nói?" Đại phu nhân ôm hận, chỉ vào đại lão gia.
"Thu Trọng Khanh, ta gả cho chàng mười chín năm, vì cái nhà này mà hao tâm
tổn sức, tự hỏi chưa từng làm chàng thất vọng. Nhưng chàng lại âm thầm
nuôi dưỡng ngoại thất không nói, hiện giờ còn muốn sủng thiếp diệt thê.
Ta thật muốn nhìn xem Đại Chiêu quốc còn có vương pháp hay không?"
Đại lão gia sắc mặt càng thêm phẫn nộ "Nàng còn có mặt mũi nói như vậy sao, nếu không phải -"
Trong lòng đại lão gia không đành lòng, thở dài một tiếng.
"Nhu nhi, nàng thật quá thiện lương. Ác phụ này đối với nàng như thế, thật sự không đáng vì nàng ta mà cầu tình."
"Ác phụ?" Đại phu nhân thấy đại lão gia và Trầm thị liếc mắt đưa tình thì
ghen tức dữ dội, lại nghe thấy đại lão gia nói bà như vậy, khuôn mặt
liền vặn vẹo.
"Chàng nói ta là ác phụ?"
"Chẳng lẽ ta nói sai?" Đại lão gia mặt lạnh nhìn bà "Tâm địa rắn rết, chỉ có thế."
"Chàng-" Đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau.
Đại lão gia mỉa mai, ánh mắt chán ghét.
"Đừng tưởng những việc nàng ngầm làm ta không biết. Sở dĩ không vạch trần
nàng chính là để nàng vài phần mặt mũi. Muốn về đúng không? Nếu nàng đã
không biết xấu hổ, ta cũng không ngại để Lâm thái sư tự mình tới cửa đón nàng về."
Đại phu nhân sắc mặt càng thêm trắng. Thời đại này nữ
tử xuất giá lấy phu làm trời, không thể tùy ý về nhà mẹ đẻ. Mặc dù trở
về cũng phải do phu đáp ứng, hoặc có trượng phu cùng về. Nếu để nhà mẹ
đẻ đón về, thì đó chính là hưu thê!