Đại lão gia vừa dứt lời, không chỉ đại phu nhân sợ ngây người mà ngay cả
Thu Minh Nguyệt cũng hơi hơi giật mình. Từ trước tới giờ nàng vẫn cho
rằng đại lão gia tuy đối với mẫu thân mình tình cảm thắm thiết, nhưng
sau lại cưới đại phu nhân, trừ bỏ một phần nguyên nhân là do lão tổ tông thao túng thì có thể là do lòng ông cũng ái mộ hư vinh. Chẳng qua, nhìn thái độ hôm nay của ông, xem ra trước kia nàng đã hiểu lầm.
Lão thái quân cũng giật mình, sau đó tức giận nói.
“Hồ đồ, Khanh nhi, con-“
“Nương, nhi tử không có hồ đồ.” Đại lão gia nhìn lão thái quân. “Lâm thị ghen
tị ương ngạnh, ngay cả người nàng ta cũng không để vào mắt. Chỉ bằng ba
điều là ghen tị, bất kính với cha mẹ chồng, không thể sinh con là nhi tử có thể hưu nàng. Mặc dù thái sư có vấn tội, nhi tử cũng có thể đường
đường chính chính nói rõ.”
Lão thái quân nghẹn họng. Quả thực, ở
thời đại này, nữ tử thất xuất chi điều, tùy tiện chọn một cái là đã có
thể hưu thê. Chỉ là mấy năm nay, lão thái quân tuy rằng bất mãn với sự
kiêu ngạo của đại phu nhân nhưng cũng không có ý tứ để nhi tử hưu nàng.
Có lẽ bởi vì đều là nữ nhân cho nên mới hiểu rõ sự bất đắc dĩ của nữ
nhân.
Đại phu nhân mặt không còn chút máu. Thu Minh Ngọc cũng đã sớm sợ tới ngừng khóc, kinh ngạc nhìn đại lão gia.
Thu Minh Nguyệt mím môi, ánh mắt càng thêm lạnh. Nam tôn nữ ti, tam tòng tứ đức là quy luật không thể thay đổi ở thế giới này.
Đại lão gia lúc này mới đảo mắt nhìn đại phu nhân, vừa muốn mở miệng nói gì thì Lý ma ma đã kịp phản ứng, khóc nói “Lão gia, ngài cũng không thể
làm như vậy, nếu thái sư biết được…”
“Cút ngay”. Đại lão gia một
cước đá văng Lý ma ma, cả giận nói “Đừng lấy Lâm phủ ra uy hiếp ta. Ta
thấy xem ra tất cả mọi chuyện đều là do lão điêu phụ ngươi ở sau lưng
xui khiến. Người đâu, đem lão điêu nô này lôi ra ngoài đánh ba mươi đại
bản, sau đó trục xuất khỏi phủ.”
Lý ma ma sắc mặt tái nhợt, đại
phu nhân cũng hoảng sợ trợn to mắt. Lý ma ma là người của bà, thế nhưng
đại lão gia chẳng quan tâm mặt mũi của mình. Trước mặt nhiều người như
vậy xử trí Lý ma ma thì chẳng phải là tát thẳng vào mặt bà một cái sao?
Nha hoàn cả phòng đều ngẩn ra, nhưng không ai động thủ.
Sắc mặt đại lão gia trầm xuống “Tai điếc rồi sao, không nghe lời ta nói sao?”
Hai bà tử lập tức đi vào, thân thủ kéo Lý ma ma đi. Lão thái quân chỉ nhíu mày, không ngăn cản.
Lý ma ma lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng cầu cứu.
“Đừng mà… lão gia, tha cho lão nô đi. Phu nhân, nô tỳ ở cạnh người rất lâu rồi…”
Đại phu nhân sau khi nghe tiếng kêu sợ hãi của Lý ma ma mới hoàn hồn, nhanh chóng đi lên, một phen đẩy hai bà tử kia ra.
“Cút ngay.”
Lý ma ma ôm đại phu nhân, khóc nức nở “Phu nhân, mạng của người thật khổ…”
Đại lão gia ngược lại im lặng “Thất thần gì nữa, đem lão điêu nô này ra ngoài, trực tiếp dùng hình.”
Ông cười lạnh một tiếng, chỉ vào bà tử lúc nãy bưng ngân châm vào, nói “Đem ác phụ này lôi ra luôn, cùng nhau chịu đòn. Không phải mụ thích thi
hình với người khác sao? Vậy trước hết chặt tay. Nếu mụ ta kêu lên thì
cắt lưỡi. Ta xem mụ còn có thể hung hăng ngang ngược thế nào đây.”
Một phen phân phó xong, mỗi người trong phùng đều hút một ngụm khí lạnh.
Đại lão gia là hình bộ thượng thư, cả đời làm nhiều nhất chính là bức
cung gia hình với tội phạm. Nếu nói về dụng hình thì… đại phu nhân tuyệt đối chỉ có thể cam bái hạ phong.
Lý ma ma và bà tử kia sớm sợ tới
mặt mày trắng bệch. Lúc này bọn họ mới ý thức được đại lão gia thật sự
tức giận. Những ngày ngang ngược của đại phu nhân trong Thu phủ đã chấm
dứt. Mà những ngày theo chủ hoành hành của họ cũng không còn.
Hai bà tử mặt không chút biểu tình tôi hai người Lý ma ma ra ngoài. Đại phu nhân lại đẩy hai người ta, mắng to với đại lão gia.
“Thu Trọng Khanh, chàng dám?”
Đại lão gia cười lạnh một tiếng “Người đâu.” Ông đang muốn phân phó gã sai
vặt trong phủ gì đó, thì đại phu nhân đột nhiên tiến đến gần ông nói một câu.
Đại lão gia đột nhiên im miệng, mắt lạnh lẽo.
Đại phu nhân hơi cười cười, lui về phía sau một bước.
“Ngay cả chó nếu làm quá cũng sẽ đập tường, chàng có thể thử xem.” Ánh mắt bà ta quyết đoán, mang theo cỗ khí thế liều chết.
Trong lòng đại lão gia uất ức, cắn răng trừng mắt nhìn đại phu nhân, dường như hận không thể đem bà ta xé thành tám mảnh.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày. Chỉ thấy đại phu nhân như không có việc gì đỡ Lý
ma ma dậy, trên mặt còn mang theo ý cười. Nhưng ý cười kia còn chưa lộ
ra thì đã bị giọng nói của đại lão gia phá vỡ.
“Người đâu, đem ác nô này tha xuống đánh, trục xuất toàn bộ người nhà đang làm trong phủ
của mụ ta.” Ông chỉ vào bà tử đang quỳ trên đất nói.
Nụ cười của
đại phân nhân cứng lại. Đang muốn tiếp tục uy hiếp thì lại nghe thanh âm của đại lão gia vang lên, vô cùng lạnh lùng.
“Thu gia ta không thể chấp nhận được loại tiện tì ác độc này.”
Đại phu nhân biết, đây chính là nhượng bộ cuối cùng của đại lão gia, cho nên cắn răng nhẫn nhịn.
Bà tử kia liên tục kêu cứu mạng, nhưng đại phu nhân vẫn thờ ơ. Thẳng cho
tới khi bà ta bị kéo ra ngoài, tiếng đại bản đánh trên người dần vang
lên.
– Bốp – Bốp – Bốp – Bốp
Thanh âm kia lanh lảnh có quy luật, từng chút từng chút một, tựa như sấm sét đánh vào lòng mọi người.
Cả phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng hít thở nhợt nhạt.
Đại phu nhân cảm thấy cả người lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng. Bà đến
Thu gia mười chín năm, tuy rằng đại lão gia ngay từ đầu không thích bà,
nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bào giờ làm bà mất mặt trước hạ nhân như
vậy. Thậm chí mấy năm đầu, ông còn đối với mình có vài phần áy náy. Từ
khi nào mà ngay cả phần áy náy này cũng biến mất? Từ khi nào mà thiếu
niên ôn nhuận nho nhã kia trở nhân lãnh mạc vô tình như vậy? Rốt cuộc là do bà nhìn sai, hay là sự dịu dàng đó vốn không đặt trên người bà, cho
nên bà không cam lòng, phẫn nộ mới đưa tới kết quả ngày hôm nay?
Thu Minh Nguyệt lần đầu nhìn thẳng vào đại lão gia, phụ thân duy nhất ở thế giới này của nàng. Có lẽ, nhận thức của nàng về ông quá ít. Mạnh mẽ
vang dội cùng ôn nhu ấm áp, phong độ nhanh nhẹn lại có dung mạo thượng
thừa. Nam tử bực này, lúc còn trẻ được nhiên khuynh đảo tâm của bao
nhiêu cô gái. Đương nhiên trong đó có cả mẫu thân nàng. Vốn tưởng rằng
nam tử phong lưu đa tình như vậy sẽ không quả quyết, không nghĩ rằng hôm nay, từ khi đại lão gia bước vào Phù Dung Viện thì từng câu từng chữ
đều đảo lộn hết mọi hiểu biết của nàng về ông.
Nàng híp mắt, nhìn bộ dạng của đại phu nhân và đại lão gia. Năm đó đại lão gia ruồng bỏ
Trầm thị để cưới đại phu nhân, trong đó tất nhiên không thiếu công lao
của lão tổ tông. Nhưng chỉ sợ là còn có nguyên nhân khác. Chỉ là nàng
không rõ, đại lão gia vốn không thích đại phu nhân, nghe nói trước đây
cũng rất ít qua đêm tại Phù Dung Viện. Chưa kể từ khi Trầm thị hồi phủ,
đại lão gia cơ hồ chỉ chuyên sủng một mình Trầm thị. Nhưng nếu không
được sủng thì tại sao bà lại sinh được những ba nữ nhi? Đương nhiên, Thu Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không hoài nghi trinh tiết của đại phu nhân.
Nữ nhân như vậy, cả đời kiêu ngạo, làm sao có thể thấp hèn tằng tịu với
người khác?
Nhưng nếu vậy thì tại sao đại phu nhân, người vốn
chưa từng được đại lão gia yêu mến lại liên tiếp sinh hạ ba nữ nhi? Thậm chí còn có hai người ngay trước khi nàng sinh ra.
Thu Minh Nguyệt
không nghĩ ra, cũng không muốn tìm hiểu quá sâu chuyện cũ năm đó. Chỉ là nàng thương tiếc mẫu thân khổ sở nhiều năm, khiến nàng có chút ai oán
thống hận phụ thân.
Hiện giờ xem ra, có lẽ việc năm đó có nhiều bí ẩn.
Tỷ như, ngoại công đột nhiên bị khép tội là vì sao?
Trong yên lặng, chợt nghe giọng nói của nha hoàn vang lên ngoài cửa.
“Nhị phu nhân đến, nhị tiểu thư đến.”
“Chuyện gì vậy? Đại tẩu, ai chọc người tức giận vậy? Làm gì mà cả sân đầy mùi máu tươi, thật buồn nôn mà.”