Nhị phu nhân một thân cẩm y xanh thêu khổng tước, khuôn mặt diễm lệ như
trước thanh cao, bình tĩnh. Giọng bà nhẹ nhàng, lộ ra chút chế giễu. Bên người bà là một cô gái trẻ tuổi mặc y phục đơn giản, tóc mềm như mây,
mặt mày hiền lành, môi nhỏ đỏ thắm, hai má ửng hồng. Lúc nàng mỉm cười
lộ ra hàm răng trắng tinh, dịu dàng lại mang theo vài phần đáng yêu.
Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn nàng một cái, nháy mắt như hiểu ra gì đó, khóe miệng lại gợi lên nụ cười châm biếm lạnh lùng.
Trong Thu gia sẽ có người trong sáng thánh thiện sao? Nàng không tin. Nhất là thứ nữ, vận mệnh trời sinh đê tiện khiến các nàng tự ti, lại không cam
lòng. Loại không cam lòng này đương nhiên sẽ biến thành ghen tị, sắc
bén, các nàng dần sẽ hiểu được cách che dấu bản thân. Thu Minh Châu
chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?
Nhị phu nhân dẫn theo Thu Minh Trân thỉnh an lão thái quân.
"Con dâu thỉnh an mẫu thân."
"Minh Trân Thỉnh an tổ mẫu."
Lão thái quân nhàn nhạt hất tay "Ngồi đi."
Thu Minh Trân giúp đỡ nhị phu nhân đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn đại lão gia đang đứng ở giữa, sau đó vội vàng phúc thân.
"Minh Trân gặp qua đại bá phụ."
Nhị phu nhân hình như cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cười với đại phu nhân:"
Hôm nay chỗ của đại tẩu thật náo nhiệt, tiểu muội ta tới thật đúng lúc."
Đại phu nhân chán ghét nhìn nhị phu nhân giả bộ thanh cao. Ngày thường hai
người không ít lần vì quyền chưởng gia mà tranh chấp. Lúc thấy Nhị phu
nhân chế giễu nhìn bà, sắc mặt bà chìm xuống, trong mắt dâng lên lửa
giận.
"Nhị đệ muội thật sự là khách quý nha, ngày thường ta ba
lần bảy lượt mòi nhị đệ muội nhưng muội không đến. Không nghĩ rằng hôm
nay lại đúng lúc tới thăm."
Nhị phu nhân vờ như không nghe thấy ý sắc bén trong lời nói của đại phu nhân, trả lời "Vâng, quả thật đúng
lúc. Vừa văn thấy uy nghiêm của đại tẩu, lúc trở về ta có thể tham khảo
một chút."
"Ngươi-" Đại phu nhân tức giận. Nhị phu nhân ám chỉ bà tâm tư ngoan độc, sao bà lại không biết chứ?
"Đủ rồi!" Đại lão gia khẽ quát một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
"Nàng còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Ông cúi đầu nói với đại phu nhân một
câu, sau đó hướng lão thái quân nói:" Nương, người cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nhi tử trước cáo an."
"Đi thôi." Dù sao cũng là người một
nhà, lão thái quân cũng không muốn đem chuyện này làm lớn. Nhưng có
người lại không muốn cứ vậy mà xong chuyện.
"Từ từ." Thu Minh Ngọc bỗng nhiên giãy giụa khỏi người đại phu nhân, mắt đỏ bừng nhìn đại lão gia.
"Chuyện hôm nay không thể cứ vậy mà quên đi được!"
Đại lão gia dừng chân, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng ta.
"Con còn ồn ào nữa thì cấm túc ba tháng, không được ra khỏi cửa."
"Cha-" Thu Minh Ngọc đỏ mắt, bất mãn quát to một tiếng.
Đại lão gia chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:" Con còn biết ta là cha con
sao? Ta còn tưởng rằng con quên luôn trên dưới rồi chứ." Lời này ám chỉ
lúc trước Thu Minh Ngọc nhục mạ Trầm thị chính là không tôn trọng trưởng bối.
Sắc mặt Thu Minh Ngọc trắng nhợt, hai mắt lập tức nén giận, căn bản mặc kệ đại phu nhân ngăn lại, nàng ta chỉ vào Thu Minh Nguyệt
quát:" Hôm nay nó đánh nha hoàn của con, phải chịu phạt."
Trong lòng Thu MInh Ngọc khó thở. Hôm nay, nàng nhất định khiến Thu MInh Nguyệt đẹp mặt.
Đại lão gia vẫn là nhàn nhạt nhìn nàng:" Con có chứng cớ sao?"
Thu Minh Nguyệt thật muốn cười. Đại lão gia là quan viên hình bộ, luôn luôn lãnh diện vô tư. Đối mặt với cái gì mà cáo trạng, án oan gì đó thì quan trọng nhất chỉ có hai chữ: Chứng cớ. Hiện giờ những biện pháp đối phó
trong quan trường kia, ông lại dùng để đối phó với con gái mình. Không
thể không nói, đại lão gia có đôi khi.... có chút đáng yêu.
Đương nhiên, Thu MInh Nguyệt cũng chỉ cười trong lòng. Nếu thật sự nói ra,
khẳng định vẻ mặt của đại lão gia sẽ xanh mét. Dù sao ông cũng là đại
nam nhân, bị người ta nói là đáng yêu thì làm sao chịu nổi?
Thu
Minh Ngọc nheo mắt, cứng đầu nói:" Con đương nhiên có. Thất muội vừa rồi cũng nhìn thấy." Nàng nói xong liền cao ngạo nhìn Thu Minh Dung. Mấy
người Đại lão gia, nhị phu nhân, đại phu nhân, Thu Minh Trần đều nhìn về phía Thu Minh Dung. Thu Minh Dung một lúc chống lại quá nhiều ánh mắt,
đặc biệt là ánh mắt cười như không cười của Thu Minh Nguyệt khiến lòng
nàng ta bất an.
"Minh Dung, con đã nhìn thấy cái gì?" Giọng nói lạnh lùng của đại lão gia vang lên.
"Những việc người đang làm đều có trời nhìn thấy. Thất muội, hy vọng muội trước khi nói nên tự hỏi lương tâm chính mình."
Sắc mặt Thu Minh Dung trắng bệch, theo bản năng giương mắt nhìn chung quanh, giống như thật sự sợ hãi có ma quỷ xuất hiện vậy.
Thu Minh Nguyệt nhếch môi. Người thời này rất mê tín, vô cùng sùng bái quỷ
thần. Thu Minh Dung làm chuyện đuối lý, đương nhiên chột dạ,
Đại
lão gia vừa thấy bộ dạng này của nàng ta liền biết có chuyện khuất tất.
Mặt ông chìm xuống, quát:" Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thu Minh Dung bị quát liền run rẩy thân mình "Con...."
"Ha ha..." Tiếng cười của Thu Minh Nguyệt đáy gảy lời nàng, mắt nàng khẽ chuyển, ánh mắt như sóng nước dập dềnh.
"Xem ra thất muội không nói được, vậy để tỷ nói thay thất muội đi."
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nhưng lại khiến Thu Minh Dung bất an.
"Ngũ tỷ, muội..."
Thu Minh Nguyệt đột nhiên quay lại, bất ngờ bắt lấy tay của Hoa Dung.
"Á-" Hoa Dung khoa trương la to "Ngũ tiểu thư, người..."
"Câm miệng!" Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt dùng
giọng điệu như vậy nói chuyện, cho nên mọi người trong nhà đều ngẩn ra.
Hoa Dung, Nguyệt Mạo sững sờ nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của
Thu Minh Nguyệt, đột nhiên lạnh sóng lưng. Vốn là bởi vì sợ hãi chột dạ, nhưng khi chống lại con ngươi trong suốt của Thu Minh Nguyệt, bọn họ
lại không tự giác cúi đầu, bả vai run run.
Không đợi đại phu nhân và Thu Minh Ngọc gây khó dễ, nàng liền nói với Hoa DUng:" Ngươi nói vết thương trên tay ngươi là do bị Hồng Ngạc cào đúng không?"
Hoa Dung sắc mặt hơi tái, cắn môi gật đầu, giọng nói có chút yếu ớt.
"Đúng."
"Tốt lắm." Thu Minh Nguyệt quay đầu hô một tiếng "Hồng Ngạc."
"Tiểu thư" Hồng Ngạc lập tức đi tới.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn đại phu nhân, Thu Minh Ngọc, còn cả người
đang âm thầm nắm chặt tay là Thu MInh Dung cùng với Trầm thị vẻ mặt lo
lắng.
"Vết thương trên tay nàng ta sâu cạn không đồng đều, nhưng
rõ ràng là do vật bén nhọn gây nên. Mà theo độ lởm chởm của vết thương
cho biết thì những vết này là do móng tay của nữ nhân tạo ra, hơn nữa
còn là móng tay vừa nhọn vừa dài."
Thu Minh Ngọc không tự giác đưa tay giấu trong áo, ánh mắt có chút né tránh.
"Đương nhiên là móng tay của tiện tì bên cạnh ngươi cào nên." Nàng hung hăng
trừng mắt nhìn Hồng Ngạc và Thu Minh Nguyệt, lời nói độc ác.
Đại
lão gia nhíu mày, thất vọng trong mắt càng sâu. Nhị phu nhân nhếch mi,
hứng thú nhìn Thu Minh Nguyệt. Trầm thị mặt mày như bị sương khói che
phủ, vẫn là lo lắng vô cùng. Thu Minh Dung cắn môi, sắc mặt càng thêm
tái. Nàng hối hận, hối hận vì đã đối nghịch với Thu Minh Nguyệt.
Thu Minh Nguyệt kéo tay Hồng Ngạc qua "Cha, mẫu thân, mời mọi người nhìn
một chút. Móng tay của Hồng Ngạc đã sớm cắt tỉa trơn láng, làm sao có
thể để lại vết thương sâu như vậy?"
Đại lão gia gật đầu "Đúng vậy."
Thu Minh Ngọc mặt lộ vẻ không cam lòng, còn chưa kịp gây khó dễ thì đã nghe đại phu nhân cười lạnh một tiếng.
"Điều này có thể chứng minh cái gì? Nói không chừng lúc nó trở về mới cắt gọt móng tay." Bà ta nhếch mi, mang theo vài phần tự đắc.
"Đã gần nửa canh giờ, đương nhiên kịp thời gian cắt móng tay."
Đại lão gia nhíu mày. Mới vừa rồi ông vừa dừng xe đã nhìn thấy Hồng Ngạc
chờ ở cửa. Trên đường tới ông cũng có nghe người gác cổng bẩm báo qua,
Hồng Ngạc đúng là đã đợi ở cửa được một lúc. Mà tính toán thời gian thì
cũng là sau khi xảy ra mâu thuẫn của Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Ngọc.
Nếu xét như vậy thì lời đại phu nhân cũng có đạo lý.