Tiết quốc Hầu phu nhân khẽ nhíu mày, biết muội muội là đang kiếm cớ nói. Kỳ
thật, bản thân bà cũng không nghĩ Thu Minh Nguyệt là kẻ trộm cắp. Không
phải cái gì khác, chỉ bằng việc nàng thấy núi băng mà mặt vẫn trấn định. Dù là mình lúc trẻ cũng chưa chắc làm được. Chẳng qua muội muội không
được muội phu yêu thích, vẫn luôn nghĩ cách xử trí Trầm thị. Nếu có thể
mượn cơ hội này giáo huấn Thu Minh nguyệt cũng tốt. Cho nên bà mặt lạnh, không lên tiếng.
Tiết Vũ Hoa nhíu mày, phi thường bất mãn
đại phu nhân, cảm thấy tiểu di thật sự là cố tình gây sự, điêu ngoa ương ngạnh, ỷ mạnh hiếp yếu.
Nghĩ như vậy, hắn lại muốn thay Thu Minh Nguyệt giải vậy. Lại nghe Thu minh Nguyệt không chút hoang mang, thản
nhiên hỏi lại:” Mẫu thân có ý gì?”
Không đợi đại phu nhân phát
biểu, Thu Minh Ngọc liền giành nói:” Ngươi dám nói tranh này là do ngươi vẽ?” Vẻ mặt nàng ghen ghét, nhất là vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của biểu
ca cứ dính lên người Thu Minh Nguyệt, nàng lại ghen ghét dữ dội hơn.
“Không phải.” Thu Minh Nguyệt như cũ lạnh nhạt.
Thu Minh Ngọc lập tức đúng ý:” Nếu không phải, tranh này chính là do ngươi
trộm.” Nàng vì bắt được nhược điểm của Thu Minh Nguyệt mà hưng phấn,
giọng căm hận nói:” Thu gia trăm năm nổi danh, nhiều thế hệ con cháu đều cao thượng. Cũng không nghĩ rằng lại có kẻ bỉ ổi phá hoại nề nếp gia
phong như người. Bôi nhọ danh dự làm quan của tổ phụ và phụ thân.”
“Câm miệng.” Tiết Vũ Hoa rốt cục không chịu được Thu Minh nguyệt bị người ta nhục mạ, thấp giọng mắng.
Tiết quốc Hầu phu nhân có chút kinh ngạc nhìn nhi tử của mình. Đại phu nhân
cũng kinh ngạc, bất mãn nhìn chất nhi của mình. Thu Minh Lan mím môi,
ánh mắt u ám. Thu Minh Châu trầm mặc, ngón tay nắm bức tranh khẽ động.
Thu Minh Ngọc bị Tiết Vũ Hoa quát lớn, giật mình, đôi mắt lập tức ửng
đỏ.
“Biểu ca…” Hai mắt nàng đẫm lệ, mông lung nhìn Tiết Vũ Hoa, rõ ràng là một bức hoa lê đẫm mưa.
Tiết Vũ Hoa không có nửa điểm thương tiếc, chỉ cảm thấy chán ghét. Bất quá,
mẫu thân ở trước mặt, hắn cũng không thể không cấp mặt mũi cho Thu Minh
ngọc. Giọng nói hắn lạnh nhạt:” Tam muội muội, muội xuất thân thế gia,
dì dượng thuở nhỏ cũng dạy lễ nghi, sao có thể nói năng lỗ mãng như vậy? Chẳng phải là phá vỡ phong phạm thế gia của Thu gia sao?”
Thu Minh Ngọc sắc mặt trắng nhợt, đại phu nhân cũng trầm mặt.
“Hoa nhi, sao có thể nói với Ngọc nhi như vậy…”
“Di mẫu chớ trách.” Tiết Vũ Hoa thản nhiên đánh gảy lời trách cứ của đại
phu nhân “Tiểu chất chỉ nói một câu công bằng mà thôi, không có ý gì
khác. Tam muội muội đích xác là nên làm việc thận trọng hơn.” Ngụ ý là,
Thu minh Ngọc ương ngạnh kiêu ngạo, thô lỗ vô lễ.
Nghe vậy, Thu Minh Ngọc mặt càng thêm trắng.
Đại phu nhân hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Thu Minh Nguyệt.
“Chính nó cũng thừa nhận bức tranh kia không phải của mình, còn không phải là trộm sao? Ngọc nhi cũng không có nói sai.”
Tiết Vũ Hoa vừa định cãi lại, Thu Minh Châu đã nhàn nhạt lên tiếng.
“Bá mẫu hiểu lầm, tranh này tuy không phải ngũ muội muội vẽ, nhưng cũng không phải vật trộm cắp.”
Đại phu nhân cười lạnh, căn bản không tin.
Thu Minh Châu xưa nay biết đại phu nhân vô cùng ngang ngược, không coi ai
ra gì, cũng không giải thích nhiều, ngược lại chuyển đề tài.
“Bất quá, nói đến chuyện trộm tranh….” Nàng cười cười “Sáng hôm nay con có
nghe nói một chuyện rất thú vị, không biết thẩm mẫu có hứng thú không?”
Đại phu nhân và Thu Minh Ngọc đều biến sắc, Thu Minh Lan vốn đang trầm mặc
cũng đột ngột tiến lên, phi thường tò mò hỏi:” Chuyện gì thú vị vậy? Tứ
tỷ không ngại nói ra nghe một chút.”
Thu Minh Lan là người thông
minh, nàng đương nhiên biết Tiết Vũ Hoa đối đãi với Thu Minh Nguyệt rất
khác biệt. Bất quá, đáy lòng nàng cũng biết, Thu Minh Nguyệt chẳng qua
là một thứ nữ nho nhỏ. Chưa nói tới Tiết quốc Hầu phủ là thế gia, bản
thân Tiết quốc Hầu phu nhân cũng sẽ không cho phép Thu Minh Nguyệt và
Tiết Vũ Hoa có liên hệ gì. Cho nên, tuy rằng lòng nàng đố kỵ nhưng vào
lúc này, tình địch lớn nhất của mình chính là tam tỷ Thu Minh ngọc. Trò
hay hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu, nàng sao có thể không thúc tiến nó hoàn thành chứ?
Thu Minh Lan phối hợp khiến Thu Minh Châu rất hài lòng, đang định nói gì đó thì sau lưng lại vang lên tiếng của lão thái quân.
“Đều tụ ở đây làm gì? Cãi nhau cái gì sao?”
Mọi người quay đầu, thấy lão thái quân được Hàn ma ma đỡ đi tới, sắc mặt
không có vẻ ngạc nhiên. Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Lan một cái, vừa
vặn thấy được khóe miệng nàng ta có ý cười. Xem ra đây cũng là do Thu
Minh Lan sắp đặt. Một khi đã như vậy, mình còn phí võ mồm làm gì nữa?
Thu Minh Lan có tâm cơ, chỉ là có chút không ổn định, khó thành đại khí. Hiện giờ vì một người nam nhân lại có thể tính kế chính tỷ tỷ ruột của
mình, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, tâm độc ác như vậy thì so với đại
phu nhân chỉ có hơn chứ không kém.
Lão thái quân bất động thanh sắc
nhìn biểu tình của mỗi người, sau đó nói:” Phát sinh chuyện gì?” Mắt bà
dừng trên mặt đại phu nhân, mang ý hỏi.
Đại phu nhân hồi phục tinh thần, cười nghênh đón.
“Nương, sao người lại tới đây?”
Lão thái quân nhìn bà một cái, ánh mắt chuyển qua Thu Minh Ngọc. Thấy nàng giấu tay sau lưng, mắt bà nheo lại.
“Minh Ngọc, con cầm cái gì trong tay?”
“Không….” Thu Minh Ngọc có tật giật mình, lại lui về phía sau hai bước.
Lúc này, Thu Minh Lan tiến lên, thân thiết kéo tay lão thái quân, trên mặt cười ngọt.
“Tổ mẫu, người tới thật đúng lúc, lúc nãy tam tỷ nói tỷ ấy vẽ được một bức
họa, rất đẹp.” Nàng quay đầu, cười sáng lạn với Thu Minh Ngọc.
“Tam tỷ, mau đưa tổ mẫu xem đi.”
“Không-” Thu Minh Ngọc tái mặt, bối rối lui về sau. Nhìn bộ dạng này, ai cũng biết nàng có vấn đề.
Lão thái quân trầm mặc nhìn Thu Minh Ngọc trông chốc lát. Đại phu nhân cũng có chút bồn chồn, trong lòng trách Thu Minh Lan không hiểu chuyện, lại
không thể không tiến lên giải vây cho Thu Minh Ngọc.
“Nương, Minh Ngọc nó…”
Ánh mắt lão thái quân bắn qua, thành công khiến đại phu nhân ngậm miệng.
Lão thái quân lại nhìn sâu đại phu nhân một cái, quay đầu, ánh mắt dừng
trên người Thu Minh Lan.
Thu Minh Nguyệt giương mắt, khóe miệng
khẽ nhếch. Nghĩ thầm, quả nhiên là gừng càng già càng cay. Thu Minh Lan
tự cho là thông minh, chỉ sợ là trò trẻ con trước mặt lão thái quân
thôi.
Lắc đầu.
Hôm nay giáo huấn Thu Minh Ngọc như vậy là được rồi. Nhìn biểu hiện của Tiết Vũ Hoa hôm nay, kết cục của hôn sự này đã
rõ. Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải tranh vào chuyện này, là trách
cuộc sống mình nhàn hạ quá mức sao?
Nàng đi tới trước mặt lão
thái quân, dịu dàng nói:” Tổ mẫu, nơi này rất nắng, con đưa người trở về thôi.” Nàng kéo tay lão thái quân, cười nói:” Nghe hàn ma ma nói gần
đây người hay mất ngủ, mấy ngày trước hoa con để Hồng Ngạc phơi đã tốt
rồi, người uống xong sẽ ngủ ngon.”
Ánh mắt lão thái quân nhu hòa đi một chút, vỗ vỗ tay Thu Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt có lòng.”
Bà liếc mắt nhìn Thu Minh Lan và Thu Minh Ngọc, liếc mắt nhìn Tiết quốc
Hầu phu nhân vẫn không nói chuyện, ánh mắt lóe lóe, xoay người định rời
đi.
Đột nhiên, một nha hoàn mặc y phục màu hồng vội vã chạy đến, làm như vô ý, vừa vặn đụng phải Thu Minh Ngọc đang sững người.
Đại phu nhân phản ứng nhanh nhất, trong nháy mắt bức họa rơi xuống, mọi
người còn chưa kịp nhìn cảnh trong tranh thì bà đã bước lên, không nói
hai lời, tát nha hoàn kia một cái.
“Nô tài đáng chết, không có mắt sao?”
Sắc mặt Tiết quốc Hầu phu nhân chìm xuống, sắc mặt lão thái quân cũng vậy.
Thu Minh Lan mặt cũng đen như đáy nồi, tức giận mẫu thân che chở tam tỷ, lại ảo não chuyện mẫu thân xúc động, trước mặt công chúng đánh người.
Chỉ có Thu Minh Nguyệt là lộ ra ý cười nhạt.
Đại phu nhân tức giận chưa hết, chợt nghe âm thanh nén giận của Tiết quốc Hầu phu nhân vang lên.
“Y Cầm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà kích động như vạy?”
Đại phu nhân sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn tỷ tỷ của mình. Thấy
Tiết quốc Hầu phu nhân thần sắc lạnh nhạt, lúc này mới nhớ ra lúc nãy
nóng vội đánh người mà quên mất đó là nha hoàn của Tiết quốc Hầu phu
nhân. Nếu lén lút thì không sao, nhưng hiện giờ trước mặt nhiều người,
Tiết quốc Hầu phu nhân đại biểu cho Tiết quốc Hầu phủ, sao có thể trơ
mắt nhìn đại phu nhân khi dễ người của Tiết quốc Hầu phủ? Dù chỉ là một
nha hoàn. Huống hồ, nha hoàn kia là bà cố ý an bài bên người Tiết Vũ Hoa ngày sau thu phòng.
Các thế gia đại tộc càng sang quý lại càng
coi trọng mặt mũi. Tiết quốc Hầu phu nhân và đại phu nhân tuy là tỷ muội ruột nhưng nữ nhân đã gả như bát nước hất đi, bà tự nhiên hướng về Hầu
phủ.
Ý thức được điểm này, trong lòng đại phu nhân lo lắng, đang
định mở miệng giải thích thì nghe Tiết Vũ Hoa đột nhiên mở miệng “Lỗ
mãng như vậy còn ra thể thống gì?” Chính là đang trách cứ nha hoàn kia.
Đại phu nhân sửng sốt, nhìn nha hoàn vẻ mặt khổ sở quỳ trên đất.
“Thế tử, nô tỳ không phải cố ý, chỉ là…” Nàng nhìn mọi người, tựa hồ có điều cố kỵ.
Tiết Vũ Hoa nhíu mày “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nha Hoàn kia lúc này mới ngẩng đầu, khiến mọi người nhìn thấy bộ dạng của
nàng. Đúng là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, da thịt
trắng trẻo, môi nhỏ đỏ thắm. Một thân y quần phấn tú ngọc lan, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Thêm vào đó là một đôi mắt trong suốt, bộ dạng yếu
đuối mềm mại đáng thương. Vừa rồi do bị đại phu nhân tát một cái, nửa
bên mặt của nàng sưng lên. Nhưng nàng không dám lấy tay ôm mặt, con mắt
chớp động, giọng nói cũng yếu ớt như gió xuân.
“Thế tử mấy ngày
trước không phải có vẽ một bức họa sao? Ngài nói là tranh chưa xong, để
lại trên bàn, phân phó nô tỳ không cần dọn dẹp. Nhưng mới vừa rồi nô tỳ
đi vào, đã thấy bức họa kia không còn.” Nàng nói đến đây thì sắc mặt đã
có chút sợ hãi, thanh âm cũng run rẩy vài phần.
“Sáng nay lúc nô tỳ
sửa sang lại giường của thế tử, bức họa vẫn còn. Nhưng bây giờ…. đã
không cánh mà bay….” Giọng nói của Y Cầm đã muốn nức nở.
Sắc mặt Thu Minh Ngọc trắng bệch, sắc mặt Tiết Vũ Hoa cũng lạnh xuống.
Trong lòng đại phu nhân cũng không ổn, Tiết quốc Hầu phu nhân nhíu mày, nhẹ
mắng:” Đồ vô dụng, đánh mất tranh còn không đi tìm, chạy tới đây làm gì? Còn không đi tìm tranh về?”
Bà không phải kẻ ngốc, chuyện tới
giờ rồi bà sao không hiểu chứ? Trong lòng ngầm buồn bực, nhưng trước mặt công chúng, đặc biệt là lão thái quân, bà không thể không tìm bậc thang cho Thu Minh ngọc.
Y cầm giật mình, theo bản năng nhìn về phía
Tiết Vũ Hoa. Tiết Vũ Hoa không nhìn nàng, con mắt thản nhiên nhìn Thu
Minh Ngọc sắc mặt tái nhợt xụi lơ trên đất cùng với Thu Minh Lan cười
cười khi mưu kế thành công đứng một bên. Hắn nheo mắt. Hôm nay nếu vạch
trần Thu Minh Ngọc, tuy có thể đánh gảy ý niệm muốn gả Thu Minh Ngọc cho mình của mẫu thân thì mẫu thân vẫn quyết tâm muốn cùng Thu phủ làm đám
hỏi. Không có Thu Minh Ngọc thì còn Thu Minh Lan. Thu Minh Ngọc đầu to
không có óc, tráo trở nhưng không có tâm cơ. Mà Thu Minh Lan thì khác,
tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nữ nhân như vậy
hắn nhất định không cưới. Như vậy, bây giờ chỉ có thể –
Trong lòng suy nghĩ một lát, hắn nhìn sang mẫu thân đang giận tái mặt, trước khi bà chưa đuổi Y Cầm thì mở miệng ngăn cản.
“Không thấy?” Hắn cười lạnh một tiếng. “Không lẽ bức tranh đó mọc cánh sao?”
Y Cầm lập tức hiểu ý, giả bộ sợ hãi nói.
“Thế tử tha mạng, thế tử tha mạng, bất quá…” Nàng muốn nói lại thôi, như có việc khó nói.
“Bất quá cái gì?” Tiết Vũ Hoa cũng phối hợp nhíu mày, giọng điệu trầm thêm vài phần.
“Sáng nay lúc nô tỳ đi vào nhà, nhìn thấy một bóng dáng bên ngoài cửa sổ. Nô
tỳ tưởng mình bị hoa mắt, không quá để ý. Cũng không lâu sau, nô tỳ vào
nhà lại thì bức họa đã mất. Nô tỳ hoài nghi, có lẽ… tranh của thế tử… bị trộm đi…” Nàng càng nói giọng càng nhỏ, nhưng mọi người đều nghe rõ.
Lão thái quân nhíu mày. Mẹ con Tiết quốc Hầu phu nhân ở lại Thu phủ không
hiểu sao bị mất trộm. Chẳng phải đã làm Thu phủ mất mặt sao?
Bà hạ giọng “Ngươi nhớ lại cho cẩn thận, tranh của thế tử rốt cuộc là bị sao?”
Lời muốn nói ra của Tiết quốc Hầu phu nhân cứ như vậy nuốt lại vào bụng. Bà nhìn đại phu nhân, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ, sau đó trách cứ Y
Cầm.
“Ăn cắp? Ta thấy chính ngươi đã lấy, còn dám nói nói xấu người khác, thật sự không biết trời cao đất rộng.”
Y Cầm run lên, nước mắt chảy xuống.
“Phu nhân, nô tỳ không có, thật sự không phải nô tỳ trộm, không phải….” Nàng bối rối giải thích, tay lại như vô ý chạm vào Thu Minh Ngọc đang xụi lơ trên đất, vô ý làm bức tranh rơi xuống. Nàng ngẩn người, sau đó theo
bản năng cầm tranh lên, đang định mở ra. Đại phu nhân trừng hai mắt,
trên trán nổi gân xanh. Đang muốn chạy tới ngăn cản thì Thu Minh Ngọc
đột nhiên hoàn hồn, hướng Y Cầm mạnh mẽ muốn cướp lại tranh.
“Trả lại cho ta.”
Một đạo ám khí đánh tới, Thu Minh ngọc bị đau, bức tranh lập tức rơi xuống, lại do vừa rồi tranh chấp, khi tranh rớt xuống thì đồng thời mở ra.
Tiết quốc Hầu phu nhân nhắm mắt, không tiếng động thở dài. Đại phu nhân biến sắc, muốn ngăn cản đã không còn cơ hội. Bà cắn răng, oán hận nhìn Y
Cầm.
Y Cầm lúc này lại vui sướng cầm bức họa lên, hưng phấn hô to:” Đây rồi, chính là bức họa này. Tìm được rồi, tìm được rồi—-”
Nàng giống như một đứa nhỏ hồn nhiêu, vì tìm được bảo bối mình yêu thích mà vui vẻ.
Thu Minh Nguyệt bị đại phu nhân đẩy ra sau liền đứng bên cạnh Thu Minh
Châu, mắt phượng nhàn nhạt đảo qua biểu tình của mọi người, khóe miệng
cười mỉa mai.
Sắc mặt lão thái quân chìm xuống. Đại phu nhân gắt
gao cắn môi, Tiết quốc Hầu phu nhân có chút cứng ngắc. Biểu cảm mỗi
người đều kỳ lạ dị thường.
Trong yên lặng chỉ còn tiếng cười của Y Cầm. Thật lâu sau, Tiết Vũ Hoa khẽ động. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Y Cầm, ánh mắt dời vào bức họa trên tay nàng. Sau đó vươn tay, chậm rãi
tới gần.
“Hoa nhi.”
Tiết quốc Hầu phu nhân đột nhiên kêu
một tiếng. Động tác của Tiết Vũ Hoa dừng lại, ngẩng đầu nhìn bà. Khuôn
mặt của Tiết quốc Hầu phu nhân càng thêm cứng ngắc, ngón tay giật giật,
cố gắng áp chế cảm xúc đang quay cuồng.
“Bức tranh này… Thật là của con?”
Thu Minh Lan vốn đang âm thầm cao hứng thì sắc mặt bỗng trầm xuống, nhãn
tình của đại phu nhân cũng sáng lên, quay đầu chờ mong nhìn Tiết Vũ Hoa, hy vọng hắn sẽ phủ nhận. Thu Minh Ngọc giờ phút này mới hồi phục tinh
thần, căn bản không có nghe thấy Tiết quốc Hầu phu nhân nói gì. Sợ Tiết
Vũ Hoa cho là mình ăn cắp tranh của hắn, sẽ chán ghét mình, nàng ta vội
vàng lên tiếng mà không thèm suy nghĩ.
“Bức họa kia không phải
muội trộm, là lục muội trộm, không phải muội…” Nàng lo lắng nhìn Tiết Vũ Hoa, hoàn toàn không để ý tới hậu quả nghe nói ra những lời này. Nàng
chỉ hy vọng Tiết Vũ Hoa không chán ghét mình.
Thu Minh Lan âm thầm cắn răng, trong mắt mang theo vài phần ủy khuất.
“Tam tỷ, tỷ…. sao tỷ lại vu không cho muội?” Nàng nói xong hai mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Thu Minh nguyệt trong lòng than một câu. Quả nhiên, nữ nhân đúng là làm từ
nước, động một cái là khóc. Tốc độ biến sắc của Thu Minh Lan cũng quá
nhanh đi.
Lão thái quân không nói một tiếng, nặng nề nhìn đại phu phân, đáy mắt ẩn chứa tức giận.
Trong lòng đại phu nhân đang nghĩ xem nên giúp nữ nhi của mình thế nào, căn
bản không rảnh bận tâm tới lão thái quân. Giờ phút này thấy hai nữ nhi
nhà mình cư nhiên cắn nhau, bà tức muốn phun máu, thiếu chút hôn mê bất
tỉnh. May mà Đại Mạo đứng sau đúng lúc đỡ lấy. Bà đứng vững lại xong,
cũng không cảm kích mà dùng sức nhéo Đại Mạo một cái. Nhéo đến khối thịt mềm mại của nàng trở nên xanh tím, đau đến mức nước mắt chảy ra, nhưng
không dám kêu lên, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Thu Minh Ngọc vừa nghe Thu Minh lan phủ nhận thì lập tức tức giận trừng mắt với nàng.
“Ta vu cho ngươi? Bức họa này rõ ràng lấy được từ tay ngươi, ta vu cho ngươi khi nào?”
Thu Minh Nguyệt âm thầm lắc đầu. Nói Thu Minh Ngọc dốt, nàng thật đúng là
không thông minh. Nàng nói những lời này chẳng lẽ không nghĩ rằng, chính mình đã cướp tranh từ tay Thu Minh Lan, chẳng phải là tự thừa nhận mình cũng là kẻ cướp đoạt của người ta sao? Hành vi vô sỉ đê tiện như vậy,
là hành động của một tiểu thư khuê các sao? Quả thực bôi nhọ nề nếp gia
phong. Nếu lão thái gia ở đây, chỉ sợ tức giận đến nỗi tặng nàng ta hai
bạt tai rồi.
Đối mặt với sự chỉ trích của Thu Minh Ngọc, Thu Minh lan ngược lại bình tĩnh. Miệng nàng mang theo tia cười lạnh.
“Tam tỷ, vừa rồi làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tỷ nói đây là tranh
của mình. Hiện giờ lại nói là lấy từ trong tay muội. Tốc độ thay đổi này hình như cũng quá nhanh đi.”
“Ngươi -”
Thu Minh Ngọc
trừng lớn mắt, trong lòng bỗng nhiên cả kinh. Bây giờ, dù nàng có ngu
xuẩn tới đâu thì cũng biết mình đã trúng kế, hơn nữa là còn bị muội muội ruột của mình tính kế. Nàng vừa tức vừa hận, thiếu chút nữa không khống chế được mà tiến lên xé nát miệng Thu Minh Lan.
Thu Minh Châu nhíu mày, giọng điệu mang theo vài phần nghi hoặc
“Tam tỷ, bức họa kia không phải của tỷ sao? Tại sao lại biến thành bức tranh bị mất của thế tử?” Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói:” Chẳng lẽ tranh của tỷ và thế tử giống nhau vậy sao?”
Lý do hoang đương như thế, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng. Tiết Vũ Hoa lại nhíu mày, lấy bức tranh từ tay Y Cầm, nhìn kỹ một lúc lâu.
“Quả nhiên rất giống.”
Giọng nói của hắn vừa dứt, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ngay cả Thu Minh
nguyệt cũng không tránh được mà nhíu mày. Chốc lát sau, nàng như hiểu
được cái gì, khóe miệng giơ lên ý cười thản nhiên.
Quả nhiên-
“Thể tử?” Y Cầm cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiết Vũ Hoa, giống như lời kịch đã tập trước đột nhiên thay đổi.
Tiết quốc Hầu phu nhân nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng trở nên
suy tư. Bà nhìn thật sâu nhi tử của mình, ánh mắt đen thâm khó dò.
Tiết Vũ Hoa dời mắt, không hờn giận nói với Y Cầm.
“Mắt mù nhìn bậy bạ. Bảo ngươi coi bức họa, làm mất còn chưa tính. Bây giờ
lại còn muốn để vàng thau lẫn lộn. Nếu hôm nay không có ta ở đây, danh
dự của Tam muội muội chẳng phải sẽ bị ngươi hủy mất sao?” Hắn nhíu mày,
đáy mắt tản ra sự lạnh lẽo.
“Nô tài to gan lớn mật như vậy, sao có thể sử dụng?”
Tiết quốc Hầu phu nhân đổi sắc mặt, ẩn ẩn lộ ra chút tái nhợt. Bà há mồm
muốn nói gì đó, lại nhìn đến ánh mắt cầu xin giúp đỡ của muội muội. Bàn
tay giấu trong áo âm thầm nắm chặt. Bà cố gắng khắc chế cảm xúc, thản
nhiên nói:” Chỉ là một nha hoàn mà thôi, đã phạm sai thì kéo ra ngoài
đánh chết cũng không sao. May mà hôm nay đã điều tra được chân tướng
trước mặt lão thái quân, nếu không để nha hoàn này được như ý thì danh
dự của Lan nhi coi như xong.” Bà không đợi Y Cầm kịp phản ứng, lại nhàn
nhạt nói tiếp:” Y Cầm, ngươi vốn ở bên cạnh ta. Đáng lẽ thấy ngươi thông minh lanh lợi, lại ngoan ngoãn lương thiện, nếu ở bên cạnh thế tử có
thể giúp nó một chút. Không nghĩ rằng lá gan của ngươi cũng thật lớn,
dám làm ra loại việc vu khống này. Ngươi, thật khiến ta thất vọng.” Bà
làm như cực kỳ đau lòng, trong mắt cũng toát ra vẻ thất vọng.
Trong lòng Y Cầm lộp bộp một tiếng, lập tức đã nghĩ ra lời biện giải.
“Phu nhân, không phải như thế-”
Tiết quốc Hầu phu nhân lại thản nhiên đáy gảy lời nàng:” Thôi, thấy cha mẹ
ngươi ở Hầu phủ vẫn cần cù kiên định, trung thành tận tâm, ta sẽ không
vì ngươi mà giận chó đánh mèo bọn họ. Ngươi an tâm đi thôi.”
Những lời Y Cầm chưa nói ra cứ thế nuốt lại vào bụng. Trong lòng nàng hiểu
được, Hầu phu nhân là đang lấy phụ mẫu để áp chế mình. Trong lòng nàng
bi phẫn vô cùng, ánh mắt u oán nhìn Tiết Vũ Hoa. Lúc trước phu nhân đưa
nàng qua bên người thế tử là có tính toán gì, trong lòng nàng cũng rõ
ràng. Thế tử tuấn lãng lỗi lạc như vậy, mỗi ngày ở chung, nàng sao có
thể không động tâm? Nhưng nàng cũng biết, lấy thân phận của mình, ngày
sau chỉ có thể cả đời làm thiếp của thế tử thôi. Ngay cả như thế, nàng
cũng vui vẻ chịu đựng. Nàng biết, thế tử sớm muộn cũng lấy thê, nàng từ
lâu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Lần này tới Thu gia, tính toán của phu
nhân nàng đương nhiên biết. Vốn tưởng rằng người thế tử sẽ cưới chính là một tiểu thư khuê các ôn nhu hiền lành, thông thư đạt lý. Ai ngờ đâu,
Thu Minh Ngọc lai vô cùng điêu ngoa ngang ngược. Nữ tử như vậy, mặc dù
thân phận cao quý, nhưng sao có thể xứng đôi với thế tử? Nàng không cam
lòng, trong lòng cũng oán giận. Bất quá, khiến nàng vui vẻ là, thế tử
cũng chán ghét nữ nhân kia. Sáng nay hắn lại cùng nàng thương lượng giả
bộ đánh mất bức họa để chặt bỏ ý định làm thông gia của Hầu phu nhân và
Thu đại phu nhân. Nàng lúc ấy nghe xong kế hoạch thì vô cùng cao hứng,
cao hứng vì thế tử lại đem chuyện quan trọng này nói cho mình. Đây không phải đại biểu cho việc, địa vị của nàng trong lòng thế tử cũng có khác
biệt sao? Nàng bị hạnh phúc đột ngột mê hoặc, thậm chí không đem chuyện
này báo cho Hầu phu nhân. Nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ rằng, thì
ra thế tử không phải ưu ái nàng, mà là có ý đồ khác. Nàng, chẳng qua là
quân cờ để thế tử thoát khỏi hai tỷ muội Thu gia mà thôi, thuận tiện
chặt bỏ nội ứng của phu nhân.
Y Cầm cắn chặt răng, ngón tay khẽ rung. Trong lòng nàng vô cùng bi ai phẫn nộ, cũng rất tuyệt vọng.
Tiết quốc Hầu phu nhân hờ hững nhìn nàng, sau đó lại nhìn Đại phu nhân. Đại
phu nhân lập tức hiểu ý, giương giọng nói:” Người đâu, đem nha hoàn cả
gan làm loạn này tha ra ngoài, đánh chết.”
Sắc mặt Tiết Vũ Hoa không chút gợn sóng, thậm chí không liếc nhìn Y Cầm một cái.
Y Cầm răng cắn chặt môi, bi ai mà thê lương. nàng muốn lớn tiếng cãi lại. Nhưng, chống lại ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Tiết quốc Hầu phu nhân,
nàng chỉ đành không cam lòng mà ngậm miệng, tùy ý để hai nha hoàn thô sử đem mình kéo xuống
Thu Minh Nguyệt rất bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ, thời gian không sai biệt lắm.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên một tiểu nha hoàn không biết từ đâu chạy tới,
thẳng tắp đụng hai bà tử đang giữ chặt Y Cầm ngã xuống đất. Chính nàng
ta cũng vì quán tính mà nằm sấp xuống, a một tiếng.
Lão thái quân chìm mặt:” Làm gì mà rối loạn ở đây?”
Hôm nay năm lần bảy lượt mất mặt trước Tiết quốc Hầu phu nhân, lão thái
quân đã sớm tức giận. Nha hoàn này xem như đã đụng vào nòng súng.
Nha hoàn kia sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu.
“Thái quân tha mạng, nô tỳ đáng chết.” Nàng ngẩng đầu, lúc này mọi người mới thấy rõ diện mạo của nàng.
“Hải Đường?” Thu Minh Châu hơi hơi kinh ngạc “Ngươi không phải nha hoàn bên
người nhị tỷ (Thu Minh Trân – Nhị phòng) sao? Không hầu hạ bên cạnh nhị
tỷ, chạy tới đây làm chi?”
Hải Đường cúi đầu, ngập ngừng nói “Nô tỳ… Nô tỳ…”
Lão thái quân cố gắng khắc chế tức giận, uy nghiêm nói:” Ấp úng cái gì, còn không mau nói thật?”
Hải Đường run lên:” Vâng… Vâng…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tâm tình đại phu nhân cũng không tốt, khẽ quát.
Hải Đường khẽ run người, trong mắt toát nên sự sợ hãi. Nàng khẽ cắn môi, nói:” Tiểu thư… phát điên.”
Cái gì?
Lão thái quân, đại phu nhân, Tiết quốc Hầu phu nhân nhất tề chấn động.
Lúc này, Thu Minh Nguyệt cúi đầu nhìn Y Cầm khuôn mặt tái nhợt đang té ngã dưới đất không ai quan tâm.
“Ngươi can tâm sao?”
Y Cầm lúc này mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Minh Nguyệt, đôi mắt trở nên sáng quắc.
“Ngươi?”
Thu Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, ánh mắt bình thản đối diện với nàng.
“Đừng tưởng rằng ngươi hôm nay tránh được kiếp nạn này. Ngươi biết quá nhiều
bí mật không nên biết. Vô luận là Tiết quốc hầu phu nhân hay thế tử mà
ngươi ngưỡng mộ đều sẽ không buông tha cho ngươi.”
Y Cầm bắt đầu phát run.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thu Minh Nguyệt mỉm cười, vươn ngón tay ngọc, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt nàng.
“Đáng tiếc cho dung mạo như hoa như ngọc này.” Nàng lắc đầu, giọng điệu mang vài phần thương tiếc.
Y Cầm càng thêm hoảng sợ, nàng lấy tay chống xuống đất, không ngừng lui
về phía sau, khàn giọng quát:” Ngươi tột cùng là muốn làm gì?”
Thu Minh Nguyệt đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng hai bà tử đang gấp rút chạy đến.
“Nhìn xem, bọn họ đến đưa ngươi đi.”
Y Cầm nhìn theo ánh mắt nàng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, đồng tử hiện lên tia tuyệt vọng.
Thu Minh Nguyệt cười nhạt:” Có muốn cứu người nhà không?”
Y Cầm đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén.
“Phu nhân sẽ không giận chó đánh mèo người nhà của ta.”
“Sao?” Thu Minh Nguyệt nhếch mày “Ngươi tin à?”
Y Cầm cắn răng “Đương nhiên.”
Thu Minh Nguyệt khẽ cười “Ngu xuẩn.”
Y Cầm trợn mắt nhìn lên “Ngươi -”
Thu Minh Nguyệt quay đầu “Ngươi là hạ nhân trong Hầu phủ, ở bên cạnh Hầu
phu nhân lâu như vậy, ngươi không biết tác phong làm việc của bà ta sao? Phải biết rằng, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh (Cổ
Nguyên Thảo Tống Biệt – Bạch cư Dị). Ngươi cảm thấy rằng, đạo lý dễ hiểu như vậy, Hầu phu nhân không biết sao? Ngươi là người thông minh, chẳng
lẽ can tâm cứ như vậy mà chết đi, lại còn liên lụy đến cha mẹ sao? Nếu
ngươi không tin, ta sẽ đánh đố với ngươi. Chờ sau khi di mẫu trở về,
không quá ba ngày, người nhà ngươi sẽ gặp nạn.”
Y Cầm hoảng sợ mở to hai mắt, liên tục lắc đầu.
“Không, sẽ không đâu. Phu nhân đã đáp ứng ta. Không thể nào…”
Thu Minh Nguyệt lại cười yếu ớt:” Sẽ không? Vậy sao ngươi lại chột dạ?”
Thanh âm nàng không chút dao động, giống như một lưỡi kiếm lợi hại, xuyên thẳng qua màng tai.
Sắc mặt Y Cầm càng thêm trắng bệch, miệng nàng run rẩy, năm ngón tay gắt
gao nắm chặt, tơ máu nổi lên trong mắt. Tiếng bước chân ngày càng lại
gần, như âm thanh của Diêm La điện đến đòi mạng. Nàng tuyệt vọng nhắm
hai mắt lại.
“Cứu ta… Ta không muốn chết…” Nàng thấp giọng cầu xin, nước mắt cơ hồ rơi xuống.
Khóe mắt Thu Minh nguyệt lướt qua hai bà tử cách đây mười thước, giọng nói vẫn lạnh như gió.
“Cứu ngươi, ta có lợi ích gì?”
Còn bảy thước-
Y Cầm cắn răng:” Ngũ tiểu thư hôm nay cứu nô tỳ một mạng, ngày khác nếu có gì phân phó, muôn lần chết không chối từ.”
Năm thước —–
“Ta làm sao tin ngươi?”
Hai bà tử ngày càng tới gần, trong lòng Y Cầm càng thêm khủng hoảng.
“Ta biết bí mật của đại phu nhân, là về Trầm đại nhân.”
Ba thước—-
Đáy mắt Thu Minh Nguyệt trở nên mạnh mẽ, ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng nhét một viên thuốc vào miệng Y Cầm.
“Giữ lại bí mật. Viên thuốc này có thể tạm bảo trụ tính mạng của ngươi. Nhớ
kỹ, vô luận bọn chúng đem ngươi tới đâu, vô luận là đau đến thế nào thì
cũng không thể lên tiếng.” Nàng vừa dứt lời thì thân mình đã chuyển, lập tức trốn vào sau ngọn núi giả. Hoàn hảo là nơi này gần hồ, chung quanh
cây cối mọc xanh um. Bên cạnh Thu Minh Nguyệt còn có một cây đại thụ rậm rạp. Vừa rồi khoảng cách khá xa, hai bà tử lớn tuổi cho nên thị lực
không tốt, đương nhiên không thấy Thu Minh Nguyệt đang bị lá cây che
khuất. Lúc đi tới gần, Thu Minh Nguyệt đã sớm biến mất trước mặt bọn họ.
Kỳ thật nàng không có đi. Sau lưng núi giả có một bụi hoa. Giờ phút này
nàng đang ẩn trong đó, yên lặng nhìn Y Cầm bị trói chặt tha đi.
Một lát sau, Hồng Ngạc vội vàng chạy tới, sắc mặt hơi tái.
“Tiểu thư.”
Thu Minh nguyệt nhìn nàng một cái “Sao rồi, có ai nghi ngờ không?”
Hồng Ngạc lắc đầu:” Vừa rồi rất loạn, thất tiểu thư mang theo các vị tiểu
thư trong phủ đi tới, không ai phát hiện tiểu thư biến mất. Nửa đường
thì thế tử có hỏi một lần, tứ tiểu thư trả lời rằng người thân mình
không khỏe nên về trước nghĩ ngơi. Khuê phòng của nữ quyến, thế tử là
nam tử, không thể tới gần. Tiết quốc Hầu phu nhân cũng không tiện can
thiệp vào gia vụ trong phủ, liền mang theo thế tử trở về.”
“Túy Văn đâu? Có thể bị nhận ra không?”
“Vừa rồi tình huống khẩn cấp, nàng được Hương Thảo giúp đỡ đưa đi rồi.”
“Ừ.” Thu Minh Nguyệt gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.
“Lời nhắn có truyền tới Tiết quốc Hầu phủ không?”
Hồng Ngạc nhìn kỹ chung quanh, xác định không có ai, lúc này mới trả lời:”
Đã truyền tới.” Nàng dừng một chút, lại khó hiểu nói:” Tiểu thư, vì sao
phải cứu Y Cầm?”
Thu Minh Nguyệt khẽ cười.
“Ngoại công vốn thanh liêm, đột nhiên lại bị bỏ tù. Ngươi không nghĩ rằng, có điều khuất tất trong đó sao?”
Hồng Ngạc trợn to mắt, giống như nghĩ tới cái gì, kinh hô một tiếng.
“Tiểu thư là nói…?” Nàng nói xong lại cuống quýt che miệng, trong mắt lộ ra kinh hãi.
Thu Minh Nguyệt gan lớn nhìn nàng một cái:” Năm đó tổ phụ cũng coi như một
nửa lão sư của hoàng thượng. So với Lâm thái sư lúc ấy đang tham gia
chánh sự ở Trung Thư tỉnh còn cao hơn một bậc. Ngươi cảm thấy, Thu gia
có thể chỉ vì ý nguyện của lão tổ tông mà hủy đi lời hứa năm xưa rồi
cưới Lâm thị không?”
Hồng Ngạc tái nhợt:” Tiểu thư là nói, di nương và lão gia năm đó vốn là có duyên, nhưng có người cố ý phá hư?”
Thu Minh Nguyệt khẽ cười, ánh mắt càng thêm lạnh.
“Phụ thân không yêu Lâm thị, lại vẫn cưới bà ta. Quanh năm suốt tháng cũng
không có mấy ngày ở Phù Dung viện, nhưng bà ta vẫn sinh ba nữ nhi. Ha ha ha, thật kỳ quái.” Nàng trầm mặc: “Phải bảo Tường Phúc phái người lưu ý phủ thái sư một chút. Ta cuối cùng cảm thấy được, việc năm đó quá mức
bất thường.”
Hồng Ngạc lên tiếng:” Vâng, nô tỳ đã rõ.”
Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời:” Thời gian không còn sớm, trở về đi. Bằng không Tiết Vũ Hoa sẽ nghi ngờ.”
Hồng Ngạc kinh hãi, vội vàng giúp Thu Minh Nguyệt trở về.
“Vâng.”
Thẳng đến khi bóng dáng của chủ tớ hai người biến mất. Từ sâu trong rừng cây, một chiếc xe lăn chậm rãi đi ra. Trên xe, một thiếu niên yêu nghiệt mặc hoa y nhìn cô gái đang biến mất ở cửa tròn, ánh mắt trở nên mềm mại.
Nam tử bên cạnh vẫn ôm kiếm lạnh lùng đúng, không chút thay đổi.
Thời gian dần trôi mắt thấy mặt trời đã lên cao, Phượng Khuynh Li lúc này
mới lên tiếng:” Trong vòng ba ngày, tra rõ hôn sự của Thu phủ và Lâm phủ mười chín năm trước.”
Lãnh Tu sửng sốt:” Thế tử không phải nói để ngũ tiểu thư tự mình làm sao?”
Phượng Khuynh Li gõ gõ tay.
“Tiết quốc Hầu phu nhân không phải đơn giản như vậy. Còn có Tiết Vũ Hoa. Một mình nàng không ứng phó được.”
Lãnh Tu dừng một chút, hỏi:” Thế tử sau lưng âm thầm tương trợ, vì sao không để Ngũ tiểu thư biết?” Hắn không rõ. Nếu thế tử coi trọng người ta, lại luôn suy nghĩ cho Ngũ cô nương, vì sao không cho nàng biết? Nhớ lại
thái độ bài xích của ngũ tiểu thư đối với thế tử hôm đó. Xem ra, con
đường truy thê của thế tử chỉ sợ còn rất xa.
Động tác của Phượng Khuynh Li dừng một chút, đáy mắt xẹt qua tia âm u.
“Ta chỉ bảo ngươi đi tra, cũng không bảo ngươi đem kết quả báo cho nàng.”
Lãnh Tu cả kinh:” Thế tử?”
Phượng Khuynh Li đưa lưng về phía hắn, môi mỏng khẽ nhếch.
“Nghe nói Tiết quốc Hầu phủ từ sau khi được Hầu phu nhân sửa trị thì cũng yên tĩnh được vài năm rồi. Tiết quốc hầu vừa được an ủi, nhưng đồng thời
cũng than thở dưới gối ít con.”
Lãnh Tu âm thầm cảnh giác:” Thế tử nghĩ muốn…?”
Phượng Khuynh Li lại lấy túi hương ra thưởng thức, ánh mắt nghiền ngẫm.
“Tìm người thích hợp, nhân lúc Tiết quốc Hầu phu nhân không rảnh, hảo hảo
hầu hạ Tiết quốc hầu. Nói thế nào thì, Tiết quốc hầu làm quan nhiều năm, vì triều đình đóng góp, cũng nên ban thưởng.”
Trong lòng Lãnh Tu oán thầm chủ tử phúc hắc, lại yên lặng đồng cảm với Tiết quốc Hầu phu nhân.
“Nắm chắc thắng lợi trong tay.”
Phượng Khuynh Li nhếch miệng, ngón tay bỗng nhiên bắn ra một sợi dây bạc, dây
nhanh như chớp quấn lấy góc mái nhà, sau đó kéo cả người lẫn xe cùng
nhau bay vọt lên, giây lát sau liền biến mất.
Đêm đó, Lãnh Tu mang đến tin tức, Y Cầm có một muội muội, gọi là Y Tuyết.
Bấy giờ, Phượng Khuynh Li đang chấp bút mài mực, chuyên tâm miêu tả một bức tuyết hàn mai. Nghe xong lời ấy, hắn cũng không ngẩng đầu.
“Là
nàng ta à.” Hắn dừng một chút “Bộ dạng thế nào?” Cái người tên Y Cầm kia bộ dạng không tệ, muội muội của nàng ta chắc cũng không đến nỗi nào.
“So với tỷ tỷ nàng thì đẹp hơn.”
“Ừ.” Phượng Khuynh Li thản nhiên ừ một tiếng.
Vì thế, Tiết quốc Hầu phủ cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị yêu nghiệt thiếu
niên lòng dạ hiểm độc nào đó tính kế. Cho nên rất nhanh sau này, cả gia
đình có một khoảng thời gian không yên ổn, càng làm cho Tiết quốc Hầu
phu nhân sứt đầu mẻ trán, thiếu chút thất sủng. Đương nhiên, chuyện này
về sau hẳn nhắc đến.
Mà lúc này, trong đại viện Thu phủ, tại Tĩnh Xu các của Tây Uyển viện, một tiếng thét chói tai của nữ tử đâm xuyên mấy tầng mây.
“A—-”
Tiếng kêu kia thê lương mà lạnh lẽo, khiến cho đám người lão thái quân đang
theo sau Hải Đường cũng nhất tề dừng bước, sắc mặt sợ hãi. Lúc này, nhị
phu nhân cũng nhận được tin tức, đang theo hướng dẫn của nha hoàn mà vội vàng đi tới. Nhìn thấy lão thái quân, sắc mặt bà đen như đáy nồi, nhưng không thể không tiến lên hành lễ.
“Nương.”
Lão thái quân mặt mày âm trầm:” Rốt cuộc là làm sao thế này?”
Nhị phu nhân cúi đầu:” Con dâu cũng chỉ vừa nghe nha hoàn nói, chưa biết chuyện gì.”
Lão thái quân lại muốn hỏi gì đó, nhưng tiếng thét bên trong lai truyền ra.
“A—-”
Lão thái quân rùng mình. Đại phu nhân e sợ thiên hạ không loạn, đứng bên
cạnh hỏi:” Ta nói, nhị muội à, Tây uyển này vốn là do muội quản lý, ta
cũng không nhúng tay nửa phần. Minh Trân kia bình thường cũng ôn nhu nhã nhặn, hiểu biết lễ nghĩa. Hôm qua còn rất tốt, hôm nay sao lại đột
nhiên phát điên rồi?”
Đôi mắt đại phu nhân lành lạnh, đang muốn
phản bác vài câu thì bên kia, một phu nhân xinh đẹp mang theo nha hoàn
vội vã chạy tới, sắc mặt lo lắng. Bà đang bị ức hiếp, nhìn thấy phụ nhân kia, miệng không nhịn được mà thốt lên:” Nguyệt di nương, đây tột cùng
là làm sao?”
Nguyệt di nương cũng vừa nghe được tin nữ nhi phát
điên, vội vội vàng vàng chạy tới. Không nghĩ ở Tĩnh Xu các lại nhiều
người như vậy, còn kinh động cả lão thái quân. Mắt bà co rút, ngay từ
khi bước vào cửa, bà đã linh cảm chuyện hôm nay có gì kỳ quái. Nhưng mà, lúc này cũng không thể nghĩ nhiều như vậy. Bà chầm chậm đi tới, cung
kính hành lễ với đám người lão thái quân.
“Thiếp thân gặp qua thái quân.”
Lúc này, bên trong lại truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết:” A— Tránh ra,
cút, cút mau———” kèm theo đó là tiếng chén bát đổ vỡ. Sau đó, vài nha
hoàn chạy ra, tóc tai hỗn độn, quần áo có dấu vết bị xé rách, trên mặt
và tay còn loáng thoáng vết thương. Các nàng kinh hãi chạy ra, lại đột
nhiên nhìn thấy một đám người, lập tức quỳ rạp xuống đất, một câu cũng
không nói, chỉ oa oa khóc.
Lão thái quân và nhị phu nhân sắc mặt
đã sớm đen như đáy nồi. Nguyệt di nương thì run cả người. Bà sốt ruột
cho ái nữ, bất chấp luống cuống, kêu lên một tiếng rồi vọt vào.
“Trân nhi–”
Nhưng mà, khi bà vừa vào trong thì tiếng kêu bỗng im bặt. Lão thái quân ẩn ẩn cảm thấy có gì không đúng, mang người theo sau. Vừa vào tới nơi, cảnh
tượng trước mặt làm bà hoàn toàn chấn động.