Thịnh Sủng Thứ Phi

Chương 50: Mị hoặc mê hương, chuyện ngoài dự tính



Thu Minh Nguyệt chậm rãi đi vào. Lần này nàng không mang theo Hồng Ngạc mà là Túy Văn. Vừa rồi lão thái quân tới gọi, nàng căn bản không có chút ngoài ý muốn nào, chỉ là đơn giản thay đổi y phục, sau đó mang theo nha hoàn rời đi.

Liếc mắt nhìn một vòng, trong phòng đứng đầy người, mà ánh mắt mỗi người đều khác nhau.

“Tổ mẫu.” Nàng hơi phúc thân, cúi đầu kêu một tiếng.

Lão thái quân ừ một tiếng:” Có biết ta gọi con tới làm gì không?”

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu:” Vừa rồi Trầm Hương đã kể sơ qua rồi ạ.”

“Ừ.” Lão thái quân cũng không quanh co, trực tiếp hỏi:” Con làm sao biết được yến chi túy?”

Thu Minh Nguyệt cúi đầu. Nhớ lại vừa nãy khi quay về Tuyết Nguyệt các, lúc bước vào phòng, tên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến nàng hơi kinh ngạc.

———————

“Tại sao ngươi lại tới đây?” Nàng nhíu mày, đóng cửa lại.

Phượng Khuynh Li ngồi trên xe lăn, ánh mắt như mây mù nhìn qua. Nhìn hồi lâu, thẳng tới khi Thu Minh Nguyệt không còn kiên nhẫn, hắn mới mở miệng.

“Lát nữa nếu tổ mẫu ngươi có hỏi thì ngươi có thể kể ra việc ở Bảo Hoa tự.”

Thu Minh Nguyệt nhướng mày:” Vì sao lại giúp ta?”

Phượng Khuynh Li cúi đầu, trầm mặc.

Thu Minh Nguyệt cũng không thúc giục hắn, ngồi một bên nhàn nhã uống trà.

“Ngươi có định nhập Tiết quốc Hầu phủ không?”

Trong lời nói có tò mò, cẩn thận và cả sự khẩn trương, Thu Minh Nguyệt cũng giật mình.

“Ngươi không biết hỏi nữ tử chưa chồng vấn đề này rất liều lĩnh sao?”

Phượng Khuynh Li mím môi, như cũ nhìn nàng, trong mắt hàm chứa tia bướng bỉnh.

Thu Minh Nguyệt thở dài một tiếng, đặt chén trà xuống, cười khổ.

“Ta mới mười ba thôi.”

“Ngươi sẽ không vĩnh viễn mười ba tuổi.” Phượng Khuynh Li gắt gao nhìn nàng. “Lần này ngươi tính kế, tuy rằng nhìn như không có sơ hở, nhưng, giấy không gói được lửa. Tiết quốc Hầu phu nhân không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Ngươi cảm thấy bà ta không biết ngươi sắm vai trò gì trong chuyện này sao?”

Trong lòng Thu Minh Nguyệt nổi lên một ngọn lửa giận:” Ngươi lại theo dõi ta?”

Mặt mày Phượng Khuynh Li tối sầm:” Thu phủ nước sôi lửa bỏng, rất nhiều chuyện ngươi cũng không hiểu được. Bằng vào năng lực của một mình ngươi, không thể nào lay động được đại hoàng tử và Tiết quốc Hầu phủ.”

Thu Minh Nguyệt cười lạnh:” Ngươi hôm nay tới đây để nói cho ta điều này sao?”

Phượng Khuynh Li than nhẹ một tiếng:” Ta có thể giúp ngươi.”

“Ta không cần.” Thu Minh Nguyệt quả quyết cự tuyệt.

Sắc mặt Phượng Khuynh Li biến trắng:” Ngươi ghét ta?” Hắn cúi đầu nhìn đôi chân không thể nhúc nhích của mình, trong mắt hiện lên nỗi đau sâu đậm.

Thu Minh Nguyệt hơi rung động, rũ mắt xuống:” Không có.”

Nàng dời mắt, thản nhiên nói:” Ta chỉ không muốn thiếu nợ nhân tình của ngươi.” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:” Ta và ngươi chỉ là tình cờ gặp nhau, không tất yếu phải giúp ta quá nhiều như vậy.”

Phượng Khuynh Li cúi đầu, khóe miệng toát lên tia tự giễu:” Thì ra trong mắt ngươi, quan hệ của chúng ta chỉ như vậy sao?”

Giọng nói của hắn rất nhỏ, tựa như một làn khói, rất nhanh biến mất trong không khí. Thu Minh Nguyệt không nghe thấy được.

“Ngươi nói gì?”

Phượng Khuynh Li ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.

“Ngươi đã sớm có dự tính, sao không tiến hành kế hoạch trước?”

Thu Minh Nguyệt nheo nheo mắt:” Ngươi biết cái gì?”

Phượng Khuynh Li mỉm cười.

“Tiết quốc Hầu phu nhân đột nhiên tới Thu phủ làm khách, nguyên nhân lớn nhất là….”

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Thu Minh Nguyệt, lời nói nhỏ nhẹ.

“Là bởi vì Thu thượng thư đã tấu lên hoàng thượng, khôi phục chức quan cho tổ phụ của ngươi.”

Thu Minh Nguyệt kinh ngạc, trong mắt ẩn chứa hoài nghi.

“Ngươi hình như có chút hiểu biết đối với việc triều đình.”

Không trách Thu Minh Nguyệt đa tâm. Dựa theo luật pháp của Đại Chiêu, vô luận là đại bảo hoàng thất truyền tập hay thế gia truyền tập thì đều là do con trưởng kế thừa. Phượng Khuynh Li là đích tử của Vinh thân vương, không sai. Nhưng không phải trưởng tử. Đây là chuyện toàn bộ kinh thành đều biết. Theo lệ thường, trên dưới đều có thứ tự, cho nên đại ca của Phượng Khuynh Li mới kế thừa chức vị Vinh thân vương thế tử. Huống chi, Phượng Khuynh Li thân mang tàn tật. Trong chế độ cổ hủ của Đại Chiêu, sao có thể cho phép một thế tử tàn tật vào triều nghe báo cáo và xử lý việc? Cho nên, Phượng Khuynh Li tới nay chỉ có tiếng mà không có miếng. Hắn như vậy, sao có thể hiểu rõ chuyện trong triều như vậy? Vinh thân vương sẽ đem những “chuyện nhỏ” ảnh hưởng toàn cục này nói cho hắn sao? Không, nàng không tin.

Duy nhất có thể là, người trước mắt không phải đơn giản như bề ngoài.

Ánh mắt Phượng Khuynh Li sâu thẳm, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, hắn khẽ cười.

“Ngươi thật thông minh. Nhưng sự hoài nghi của ngươi cũng đừng nên dùng trên người ta.”

Thu Minh Nguyệt ngưng mi, Phượng Khuynh Li lại nói:” Nếu ta muốn gây bất lợi với ngươi thì sẽ không chờ tới bây giờ.”

Thu Minh Nguyệt mím môi:” Ngươi đoán được cái gì rồi?”

Phượng Khuynh Li cúi đầu cười:” Vị trí phu nhân của Tiết quốc Hầu thế tử ngươi không để vào mắt, vậy còn thế tử phi của Vinh thân vương thế tử thì sao? Ngươi có hứng thú không?” Hắn hỏi rất vô tư, không chút ngượng ngùng nào. Ánh mắt hắn trong trẻo như nước, mang theo ý cười chờ đợi nhìn nàng.

Thu Minh Nguyệt lại sửng sốt:” Ngươi nói gì?” Nàng hoài nghi mình có hay không nghe lầm.

“Ngươi không nghe sai, cũng không có sinh ảo giác.” Phượng khuynh Li nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thản nhiên nói:” Lấy thân phận hiện giờ của ngươi ở Thu phủ, bên người toàn sài lang hổ báo. Ngươi dù có ba đầu sáu tay cũng ứng phó không nổi, lại còn phải bảo hộ di nương và đệ đệ. Ngươi cảm thấy, trải qua việc ngày hôm nay, Tiết quốc Hầu phu nhân và đích mẫu của ngươi sẽ bỏ qua cho sự tồn tại của ngươi chăng?”

Vấn đề này Thu Minh Nguyệt cũng đã nghĩ tới. Hôm nay, khi Tiết quốc Hầu phu nhân nhìn thấy bức họa của nàng thì đã thay đổi ánh mắt. Chỉ là, nàng buộc phải làm như vậy. Chỉ có chặt đứt đôi cánh của đại phu nhân thì nàng mới có thể sinh tồn ở Thu phủ. Tiết quốc Hầu phu nhân có thể nhịn thì sao có thể can thiệp vào gia sự của Thu phủ? Bất quá, nàng thật không nghĩ tới, đại lão gia lại sớm thượng tấu cầu tình cho tổ phụ như vậy.

Thái sư phủ có quan hệ thông gia với hoàng thất và phủ tả tướng, cũng chẳng khác nào sau lưng hoàng hậu và đại hoàng tử có hai gia tộc khổng lồ làm hậu thuẫn. Tiết quốc Hầu phu nhân muốn làm đám hỏi với Thu phủ, chỉ sợ không phải bởi vì coi trọng Thu Minh Ngọc mà là chức quan của lão thái gia và đại lão gia đi.

Nếu như có thể thêm thân thiết với đế sư là lão thái gia thì cơ hội vinh đăng đại bảo của đại hoàng tử lớn hơn rất nhiều. Hôm nay nàng khiến Thu Minh Ngọc mất thể diện trước mặt Tiết quốc Hầu phu nhân, Tiết quốc Hầu phu nhân tất nhiên sẽ chuyển ánh mắt tới Thu Minh Lan. Thu Minh Lan không ngốc như Thu Minh Ngọc, nàng ta có tâm cơ, ngay cả thân tỷ tỷ của mình đều có thể nhẫn tâm tính kế thì có thể thấy được, trong tay nàng có bao nhiêu thủ đoạn sắc bén.

Bất quá, nữ tử không dễ nắm trong tay, Tiết quốc Hầu phu nhân chỉ sợ còn đang do dự.

“Tiết Vũ Hoa cũng không phải người đơn giản như ngươi nghĩ.” Phượng Khuynh Li lại nói:” Nếu hắn quyết định kết hôn với ngươi, ngươi cũng không thể phản kháng.”

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn:” Tính sao?”

Đôi mắt Phượng Khuynh Li càng thêm sâu:” Tiết quốc Hầu phủ so với Thu phủ còn thâm hơn. Tiết Vũ Hoa chưa chắc bảo hộ được cho ngươi chu toàn.”

Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng:” Vinh thân vương phủ sẽ không sâu thâm chắc? Ngươi có thể bảo vệ cho ta không?” Nàng vung ống tay áo, thản nhiên nói:” Nếu đến đâu cũng mang một chữ “Đấu” thì ta vì sao phải thay đổi hoàn cảnh sống? Ít nhất ở đây còn có người ta quan tâm.”

Đôi mắt Phượng Khuynh Li lóe sáng, ngón tay khẽ nhúc nhích. Thời gian trôi qua tựa như một thế kỷ, hắn mới cúi đầu nói:” Ít nhất ta có thể chỉ cưới một mình ngươi.”

Thu Minh Nguyệt lại ngạc nhiên:” Ngươi nói cái gì?”

Phượng Khuynh Li đột nhiên có chút co quắp, giống như không dám đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Thu Minh Nguyệt.

“Ta…”

Tiếng bước chân từ ngoài vang lên, có thể nghe thấy rất rõ ràng.

“Hồng Ngạc, ngũ tiểu thư ở trong sao?”

Là Trầm Hương bên người lão thái quân.

Ánh mắt Thu Minh Nguyệt chìm xuống, chợt nghe Hồng Ngạc cười nói:” Tiểu thư thân mình không khỏe, mới vừa nằm một lát. Trầm Hương ỷ tỷ, lão thái quân gọi tiểu thư có việc sao?”

“Ừ, thái quân bảo ta tới gọi Ngũ tiểu thư tới Tĩnh Xu viện.”

“Tĩnh Xu viện?” Hồng Ngạc có chút kinh ngạc.

“Được rồi, đừng nói nữa, lão thái quân vẫn đang chờ đấy.” Trầm Hương thúc giục nàng.

“Ừ, để ta đi gọi tiểu thư.”

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, Phượng Khuynh Li hạ thấp giọng:” Chỉ khi nói ra chuyện ở Bảo Hoa Tự mới có thể giải thích được chuyện thiệp mời của Trấn Nam vương phi. Ta đi trước.” Hắn nói xong thì thân ảnh chợt lóe, biến mất ngoài cửa sổ.

– Cộc – Cộc – Cộc.

Tiếng đập của vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng Hồng Ngạc gọi.

“Tiểu thư, người còn thức không?”

Thu Minh Nguyệt nới lỏng y phục, làm bộ dạng như vừa mới thức, giọng nói cũng có vài phần mê man.

“Có chuyện gì sao?”

“Lão thái quân cho người tới gọi, nói là có chuyện quan trọng ạ.”

“Ồ. Từ từ, ta lập tức ra ngay.” Nàng chậm rãi tới bên cửa, thần sắc có chút buồn ngủ.

Trầm Hương nhìn thấy nàng, trước tiên phúc thân thi lễ.

“Ngũ tiểu thư.”

Thu Minh Nguyệt cười cười:” Tổ mẫu tìm ta có chuyện sao?”

Trầm Hương gật đầu.

“Vâng ạ.”

“Chờ một chút được không, ta thay y phục xong sẽ theo ngươi.”

“Dạ, vậy ngũ tiểu thư nhanh một chút, lão thái quân thật sự đang rất gấp.” Trầm Hương nhớ tới chuyện vừa phát sinh, không khỏi nhắc nhở một câu.

“Được.” Thu Minh Nguyệt đáp lại, gọi Hồng Ngạc vào trang điểm cho nàng.

Ngồi trước bàn trang điểm, Hồng Ngạc chải tóc cho nàng, hỏi:” Tiểu thư, lão thái quân bảo người qua, có thể hay không…”

Ánh mắt Thu Minh Nguyệt thản nhiên:” Không sao, chuyện này cuối cùng cũng có kết quả cuối cùng.”

Hồng Ngạc im miệng không nói, chờ nàng chải tóc xong, lại chọn một cái váy dái màu vàng cho nàng thay.

“Vậy nô tỳ có cần đi cùng người không?”

Thu Minh Nguyệt lắc đầu:” Ngươi bảo Túy Văn vào đây đi.”

Hồng Ngạc ngừng một chút, sau đó lên tiếng.

“Vâng.”

Nói xong, nàng bước ra ngoài, đôi Túy Văn đi vào.

“Tiểu thư.” Túy Văn trong trẻo kêu một tiếng.

Thu Minh Nguyệt gạt tóc trước ngực ra sau lưng:” Ngươi theo ta tới Tĩnh Xu viện đi.”

Túy Văn sửng sốt, sau đó lại vui vẻ:” Vâng.”

Bên cạnh tiểu thư vẫn là Hồng Ngạc, Hạ Đồng và Đông Tuyết hầu hạ. Nàng chẳng qua là một nhị đẳng nha hoàn hầu hạ bên ngoài, vốn không có cơ hội theo chủ tử ra ngoài. Hôm nay tiểu thư lại kêu nàng, đây không phải đại biểu cho việc tiểu thư bắt đầu coi trọng nàng sao?

————————–

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lão thái quân.

“Trên đường về kinh, vì trời tối cho nên tá túc ở chùa miếu, lại gặp được quý nhân.”

Thôi, nếu đem thái hậu ra thì có lẽ sẽ khiến đám người kia im lặng vài ngày.

“Quý nhân?” Ánh mắt lão thái quân trở nên thâm thúy.

“Vâng.”

Thu Minh Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

Đại phu nhân mỉa mai:” Chùa, quý nhân? Ha ha, ta cũng không biết, mấy trăm dặm quanh đây có chùa miếu gì nha.”

Thu Minh Nguyệt không để ý tới đại phu nhân, chỉ thản nhiên nói:” Bảo Hoa tự.”

Đại phu nhân lại khinh thường.

“Bảo Hoa tự rất ít khách hành hương tá túc, ngươi không biết sao?”

Lão thái quân và nhị phu nhân cũng trầm mặc, đồng thời nghĩ tới thời gian Thu Minh Nguyệt về kinh, tự nhiên có thể đoán ra được vài phần.

“Hàn ma ma, dọn chỗ cho ngũ tiểu thư.”

Đại phu nhân sửng sốt:” Nương, người…”

Lão thái quân liếc nhìn bà một cái.

Thu Minh Nguyệt ung dung ứng đối:” Tạ ơn tổ mẫu.”

Nàng thoải mái ngồi xuống, cảm nhận được một tầm mắt độc ác chiếu vào mình. Nàng ngẩng đầu nhìn phía đối diện, sau đó mỉm cười. Ánh mắt Thu Minh Lan trầm xuống. Nàng thủy chung vẫn không tin rằng tâm cơ của Thu Minh nguyệt lại sâu như vậy, cư nhiên dám đem Yến Chi Túy nàng bỏ vào phòng Thu Minh Dung đánh tráo. Nàng tình nguyện tin rằng đây là tranh đấu của nhị phòng, cũng không nguyện thừa nhận Thu Minh Nguyệt thông minh hơn nàng.

“Con nếu đã biết trước sau, như vậy, ta muốn nghe qua ý kiến của con.” Lão thái quân bất động thanh sắc uống trà, ánh mắt lạnh nhạt.

Thu Minh Nguyệt thầm nghĩ, quả nhiên là lão hồ ly.

Ổn định tâm thần, Thu Minh Nguyệt nói:” Con cho rằng là tranh chấp của nha hoàn thôi.”

“Sao?” Lão thái quân nhìn nàng:” Làm sao nghĩ vậy?”

Thu Minh Nguyệt nói:” Phái Hương vì yêu sinh hận, đối với việc Niệm Vân đánh nát vòng tay quý giá của mình mà căm tức trong lòng, nên lúc nào cũng có ý muốn trả thù.”

“Chỉ là đại phu đã chứng minh nàng ta thật sự phát điên rồi.”

Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mang theo ý cười.

“Tổ mẫu, Thu phủ còn có thể lưu lại một nha hoàn bị điên sao?”

Ánh mắt lão thái quân co rút, dù là nhị phu nhân cũng phải nhìn nhiều Thu Minh Nguyệt một cái.

Thu Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh nói:” Thu phủ trăm năm thế gia, danh môn quý trụ, gia phong nghiêm cẩn, trị dưới chặt chẽ, không thể để một nha hoàn mới nhập phủ vài ngày phá hủy tất cả.”

Lão thái quân nhìn nàng một cái:” Vậy theo con, phài làm thế nào?”

Thu Minh Nguyệt cười vân đạm phong khinh:” Giết người đền mạng, theo lý thường mà làm.”

Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi từ đầu tới chân của mỗi người. Sắc mặt đại phu nhân khẽ biến, ánh mắt nhị phu nhân xa xăm, Thu Minh Lan mím môi, gắt gao nhìn Thu Minh Nguyệt, Thu Minh Ngọc có chút kinh ngạc, Thu Minh Châu ánh mắt lại khẽ cười. Còn Thu Minh Trân thì trong mờ mịt lại có chút chấn động.

Ánh mắt lão thái quân càng thêm sâu thẳm:” Chỉ là, Phái Hương…”

“Tổ mẫu, chuyện đã qua, ai mà rõ ràng nữa chứ? Chỉ bằng một cái vòng tay, hơn nữa là lời nói từ một phía, không đủ tin cậy.”

Sắc mặt tiểu Nhị trắng bệch, vội vàng biện giải.

“Ngũ tiểu thư, nô tỳ không nói sai, không có…”

Mắt phượng của Thu Minh Nguyệt nheo lại:” Câm miệng.”

Tiểu Nhị ngậm miệng lại, rất kinh ngạc vì vẻ mặt không giận mà uy của Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt không để ý nàng ta, mà nhìn về phía lão thái quân như có điều suy nghĩ.

“Tổ mẫu có từng cho người kiểm tra qua Yến chi túy?”

“Đang kiểm tra.” Lão thái quân duỗi ngón tay, nói với Hàn ma ma bên cạnh:” Kết quả ra sao?”

Hàn ma ma nói:” Đã đem cho Lí đại phu kiểm tra.”

Bà vừa dứt lời thì nha hòan Phù Dung của lão thái quân đã đi tới, phía sau chính là Lí đại phu đang cầm hộp thuốc.

“Sao rồi?” Lão thái quân chưa mở miệng thì đại phu nhân đã gấp rút hỏi trước.

Lí đại phu chắp tay nói:” Hồi đại phu nhân, không có gì khác thường.”

“Làm sao có thể?” Đại phu nhân thở nhẹ, có chút không cam lòng.

“Ngươi không phải kiểm nghiệm sai chứ?”

Lí đại phu bị người ta hoài nghi y thuật, trong lòng rất không vui, sắc mặt lạnh nhạt.

“Bên ta đã kiểm tra rất kỹ. Đại phu nhân nếu không tin, thỉnh mời lương y khác tới xem.”

Đại phu nhân bị nghẹn, trong mắt hiện lên sự tức giận.

“Ngươi—”

“Được rồi.” Lão thái quân thản nhiên chặn đại phu nhân lại:” Ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Lí đại phu theo nha hoàn rời đi, đi được hai bước, tựa hồ nhớ tới gì đó, ông quay đầu, nói với đại phu nhân:” Thái quân, có một câu, không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

Lí đại phu do dự trong chốc lát, đại phu nhân không kiên nhẫn thúc giục.

“Có chuyện gì nói mau đi, đừng chần chừ nữa.”

“Vâng.” Lí đại phu vuốt vuốt chòm râu, nói:” Vừa rồi ta phát hiện ra, Yến chi túy này có pha thêm loại hương vị khác.”

Nhãn tình đại phu nhân sáng lên:” Là cái gì? Độc dược sao?”

“Không phải.” Lí đại phu lắc đầu:” Là mùi son phấn, dù có mùi giống với Yến chi túy nhưng không có sự tươi mát của Yến chi túy. Ngược lại lại có vài phần tục khí. Son phấn kia vốn cũng là loại tốt, chỉ là khi đặt cùng Yến chi túy thì kém cỏi hơn không ít.”

“Son phấn?” Lão thái quân nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.

Nhị phu nhân thản nhiên nói:” Trong phủ có nhiều nữ quyến, gần như ai cũng xài son phấn. Nếu nói như vậy thì ai cũng cảm thấy bất an rồi.”

Lí đại phu lắc dầu:” Son phấn kia không giống vật tầm thường, chính là…” Ông nói tới đây thì dừng lại, có chút khó xử.

Lão thái quân nhàn nhạt nói:” Đừng ngại, cứ nói thẳng.”

Lí đại phu nghĩ nghĩ:” Son phấn kia, là Thấm Tuyết mà phi tần trong cung hay dùng.”

Ánh mắt lão thái quân co rút, tiếng la bén nhọn của đại phu nhân vang lên.

“Không thể nào, ngươi đừng có nói bậy, ngươi -”

“Câm miệng.” Lão thái quân quát một tiếng, sắc mặt đen như đáy nồi.

Lí đại phu cúi đầu im miệng.

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt tự nhiên, cùng Thu Minh Châu liếc mắt nhìn nhau. Người trước ánh mắt lạnh nhạt, người sau hơi hơi nghi hoặc. Sắc mặt Thu Minh Lan đột nhiên trắng bệch, trong mắt xẹt qua lo lắng. Chỉ có Thu Minh Ngọc là vẫn mờ mịt như cũ.

“Nương, người sao vậy?”

Đại phu nhân quay đầu, ngoan độc trừng nàng một cái. Thu Minh Ngọc bị trừng, nhất thời kinh ngạc, ủy khuất ngậm miệng.

Nhị phu nhân lúc này mở miệng:” Đại tẩu, ta nhớ rõ, lúc trước tẩu từng nói rằng, Yến chi túy này là do tỷ tỷ của tẩu là Tiết quốc Hầu phu nhân tặng phải không?”

Ánh mắt đại phu nhân trở nên âm lãnh, Thu Minh Lan lại giữ chặt đại phu nhân, mỉm cười nói.

“Nương, Yến chi túy là ngàn vàng khó mua. Dù là di mẫu thì cũng chỉ tặng cho người một lọ mà thôi.”

Đại phu nhân sửng sốt, ánh mắt sáng ngời, nói với lão thái quân:” Nương, Yến chi túy này căn bản không phải của con.”

Nhị phu nhân không lạnh không nóng nói:” Vừa rồi đại tẩu còn nói Yến chi túy là do tỷ tỷ của tẩu đưa, mới chỉ nửa khắc thôi mà đã thay đổi rồi? Thật thật giả giả, thật khiến ta hồ đồ mất.”

Đại phu nhân tức giận đến cắn răng, lại phải kiên trì nói:” Đây không phải cái lọ ta làm mất.”

Nguyệt di nương và Thu Minh Trân vẫn lo lắng không yên, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Nếu Yến chi túy này không phải lọ mà đại phu nhân làm mất thì tội danh ăn cắp của Thu Minh Trân sẽ được xóa bỏ.

Lúc này, Thúy Liễu vốn vẫn đang cầm hộp Yến Chi túy kia bất ngờ mở hộp gỗ ra, bên trong là một bình sứ trong suốt nhỏ. Nhũ dịch trơn bóng đã mất hơn phân nửa, chứng tỏ đã dùng lâu ngày rồi.

Đại phu nhân thấy bình sứ kia thì trợn to mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Này… Làm sao có thể?”

Thu Minh Lan tái nhợt, ánh mắt như dao. Thu Minh Ngọc thì lại bừng sáng, đứng thẳng dậy nói.

“Chính là cái này. Nương, đây là Yến chi túy di mẫu tặng cho người.” Nàng vui sướng không nói nên lời, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt đại biến của mọi người trong phòng. Nàng nâng váy tiến lên, lại bị đại phu nhân quay đầu hung hăng trừng mắt.

“Con câm miệng cho ta.” Giọng nói của đại phu nhân bén nhọn chưa từng có, Thu Minh Ngọc sợ tới mức phát khóc.

“Nương….”

Đại phu nhân giờ phút này đang rất giận dữ, lại hận Thu Minh Ngọc ngu như heo. Bà hít sâu một hơi, cố làm mình tỉnh táo lại.

“Dù là vậy thì sao chứ? Thấm Tuyết là đồ trong cung. Nhưng nhị muội chẳng lẽ đã quên, trưởng nữ của tỷ tỷ ta là trắc phi của đại hoàng tử. Đại hoàng tử luôn sủng ái nàng, mấy bình Thấm Tuyết chẳng qua chỉ là muối bỏ biển, không đáng kể, có gì ngạc nhiên?”

Nhị phu nhân không nói nữa.

Vừa rồi đại phu nhân sửng sốt nhưng giờ đã bình thường trở lại. Yến chi túy có thể chảy ra từ phủ đại hoàng tử thì Thấm Tuyết kia cũng thế, có gì kỳ quái chứ?

Lão thái quân nhìn về phía Lí đại phu. Sắc mặt Lí đại phu có chút ngưng trọng.

“Yến chi túy vô giá, số lượng bán ra lại có hạn. Hai loại này cơ hồ cũng chỉ trong cung mới có. Nghe nói Trắc phi Tiết thị của đại hoàng tử rất yêu thích Yến chi túy và Thấm Tuyết, chuyện này cũng không có gì khác thường. Nhưng mấu chốt là…” Ông dừng một chút, suy nghĩ rồi nói:” Mới vừa rồi ta ngẫu nhiên phát hiện, Yến chi túy khi trộn với Thấm Tuyết thì…”

Ánh mắt lão thái quân co rút:” Lí đại phu phát hiện ra cái gì?”

Sắc mặt Lí đại phu có chút khác thường:” Này…”

Đại phu nhân lại không kiên nhẫn:” Rốt cuộc thế nào?”

Lí đại phu ấp úng, mắt nhìn nữ quyến trong phòng, đầu cúi càng thấp.

“Mùi vị của Yến chi túy rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy thư sướng, thả lỏng tình cảm. Thấm Tuyết thì đậm hơn, có hiệu quả dưỡng nhan. Hai loại hương này khi kết hợp với nhau liền thúc đẩy dây thần kinh ngủ, mùi Thất Tuyết càng phát ra đậm, càng sâu thì người ngửi càng thêm váng đầu hoa mắt, sinh ra ảo giác, cả người nóng lên. Thế cho nên…” Ông nói tới đây thì không nói được nữa. Trong phòng trừ bỏ vài vị tiểu thư chưa xuất giá thì lão thái quân, đại phu nhân và nhị phu nhân đều biến sắc.

Đầu váng mắt hoa, sinh ra ảo giác, phát nhiệt…. Đây rõ ràng là triệu chứng của mê tình mà. Hay nói cách khác, Thấm Tuyết trộn với Yến Chi túy sẽ thành mị dược.

Đối với nam nhân thời đại này mà nói, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường như ăn cơm vậy. Hoàng thất thì khỏi nói, cơ thiếp vô số kể. Đại hoàng tử không phải người háo sắc, nhưng vẫn có hai vị trắc phi và vài vị phu nhân thị thiếp. Như vậy đã là thuộc loại ít trong cung rồi. Tiết Vũ Phi quả thật được sủng ái. Nhưng nam nhân mà, ai không thích mới mẻ? Dù đại hoàng tử hiện tại sủng ái nàng ta thì cũng không ngăn được việc đại hoàng tử nạp thêm thiếp thất vào cửa.

Tiết Vũ Phi vào phủ hoàng tử đã hơn một năm, lại như trước không có thai. Việc này đối với ý định tranh đoạt vị chính phi của nàng mà nói là vô cùng bất lợi. Cho nên, vì sớm ngày sinh được đứa nhỏ cho đại hoàng tử, nàng đành dùng chút thủ đoạn. Dựa theo quy chế hậu cung, nghiêm cấm toàn bộ những đồ vật dâm loạn kia. Bất quá, hoàng cung là cái chảo nhuộm lớn, vì tranh thủ tình cảm mà thủ đoạn vô số kể, không ai hiểu hết nổi. Chỉ cần không có chứng cứ thì đành phải cho qua.

Tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng cũng không thể đề người ngoài biết được. Bằng không sẽ gây nên đại họa.

Mà Yến chi túy này lại đưa cho đại phu nhân, vậy có nghĩa là….

Chuyện đại phu nhân trong phủ không được sủng ái đã sớm không phải bí mật. Hay là, đại phu nhân muốn dựa vào mị dược này để giành lấy sủng ái? Hay là muốn dùng phương pháp này dạy cho nữ nhi của mình?

Tưởng tượng như vậy, sắc mặt mỗi người nhìn đại phu nhân đều thay đổi.

Đại phu nhân đương nhiên cũng hiểu mấu chốt trong đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Bà chỉ vào Lí đại phu, cả giận nói:” Lang băm này, ngươi nói năng bậy bạ…”

Lão thái quân liếc nhìn bà ta một cái, lại nói với Lí đại phu:” Được rồi, ngươi có thể đi xuống.” Bà dừng một chút. “Vất vả cho ngươi chuyến này. Nữ hài tử thích dùng chút hương liệu cũng là bình thường, nhưng thật ra ta cũng có chút ngạc nhiên.”

Thu Minh Nguyệt nhìn lão thái quân. Lời này chính là đang cảnh cáo Lí đại phu, chuyện hôm nay không được tiết lộ nửa phần.

Lí đại phu thông minh, lập tức hiểu ý nói:” Vâng. Hai loại hương này trộn lại tuy rằng khiến người ta mệt mỏi ngủ say, nhưng không quá lâu, đối với thân thể cũng vô hại.”

“Ừ.” Lão thái quân khoát tay, ý bảo Thúy Liễu đưa ông ra ngoài.

Trong phòng lại một mảnh yên lặng.

Nguyệt di nương không nhịn được mở miệng:” Thái quân, Minh Trân nó…”

Lão thái quân lạnh nhạt liếc bà một cái, bà lập tức ngừng lên tiếng.

Nhị phu nhân lúc này mới nói:” Lí đại phu không phải đã nói rồi sao, Minh Trân chỉ là bị nhiễm phong hàn mà thôi, ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn. Nguyệt di nương, hay ngươi đã quên rồi?”

Nguyệt di nương chấn động, ngoan ngoãn thưa:” Vâng, thiếp thân hồ đồ, làm phiền phu nhân chỉ điểm, thật sự vinh hạnh.”

Nhị phu nhân được nha hoàn đỡ tay đứng lên, lễ phép nói với lão thái quân:” Nương, mấy ngày nay trong phủ liên tiếp xảy ra việc, chỉ sợ đã nhiễm cái gì dơ bẩn.” Bà dừng một chút:” Trong chủ còn nhiều cô nương chưa xuất giá, không khỏi có nhiều tranh chấp. Con dâu cảm thấy, chi bằng để vài vị cô nương lớn tuổi đến ở Bảo Hoa tự vài ngày, nghe chút kinh phật, có lẽ sẽ rửa được mấy thứ không sạch sẽ.”

Lão thái quân nghĩ nghĩ, cau mày nói:” Trong phủ đang có khách…”

Đại phu nhân lần này khó có được một lần đồng ý với Nhị phu nhân:” Không sao đâu nương. Chỉ là Minh Ngọc mới khỏe lại, không nên xuất môn. Để nó ở lại trong phủ đi, a tỷ sẽ không để ý nhiều.” Không có oanh oanh yến yến càng tốt, đỡ đi một đám tới câu dẫn Tiết Vũ Hoa.

Đây là quyết định duy nhất của đại phu nhân hôm nay khiến Thu Minh Ngọc vừa lòng. Nhưng Thu Minh Lan lại nhíu nhíu mày, sắc mặt càng thêm âm trầm. Nàng mở miệng muốn ở lại, lão thái quân đã gật gật đầu.

“Cũng tốt.”

Sắc mặt Thu Minh Lan càng chìm.

Lão thái quân đứng lên:” Minh Trân nếu không khỏe thì vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng đi. Đang bệnh nặng, không cần xuất môn, bất lợi đối với thân thể lắm.”

Sắc mặt Thu Minh Trân tái nhợt, cúi đầu nói.

“Tạ ơn tổ mẫu yêu thương, Minh Trân ghi nhớ.”

“Ừ.”

Lão thái quân nhìn mấy nha hoàn đang quỳ trên đất, trong mắt xẹt qua tia tàn khốc.

“Vì lợi ích của một mình mình mà hại tánh mạng người khác, nhiễu loạn sự thanh tịnh trong phủ. Đem đi, đánh năm mươi trượng.”

Sắc mặt Tiểu Nhị và Xuân Văn đại biến. Năm mươi trượng, đây không phải là đòi mạng bọn họ sao?

“Thái quân?”

Lúc này đã có hai bà tử tục tằng đi tới, không để ý tới hai người giãy dụa, mạnh mẽ kéo cả hai ra ngoài. Thu Minh Nguyệt hơi nhíu mày, thóang nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Nhị. Ngón tay giấu trong áo nàng khẽ giật giật. Xuân Văn nhìn như ôn hòa, kì thật tâm cơ thâm trầm. Ngày ấy tuy rằng nàng che chở cho Phái Hương nhưng trong lời nói lại mang ý châm ngòi, nhất là câu cuối cùng kia lại chọc giận Niệm Vân. Nha hoàn này, không thể lưu.

Còn tiểu Nhị.

Một nữ tử đơn thuần vô tội, phụ tử đều mất, chỉ có duy nhất một tỷ muội tốt thì đã chết. Thu Minh Trân vì chuyện hôm nay đã ghen ghét nàng, nếu vẫn ở lại Tĩnh Xu Viện, e rằng tính mạng không còn.

Nàng hơi nhắm mắt, hy vọng viên thuốc nàng bảo Hạ Đồng giao cho Tiểu Nhị có thể bảo trụ mạng của nàng, sau đó, để nàng rời xa nơi dơ bẩn này.

Trước khi đi, lão thái quân nhìn Nguyệt di nương một cái, nói:” Minh Trân thân mình không khỏe. Ngươi là mẹ đẻ, khó trách phải hao tốn vài phần sức lực. Nó cũng tới tuổi cập kê rồi, chờ Vân Thư tìm được nhà chồng tốt thì cho nó xuất giá đi. Lúc này thì cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ nhiều.”

Sắc mặt Nguyệt di nương trắng bệch. Lời này của lão thái quân đã cấm mọi hành động của bà. Nói cách khác, không cho bà hầu hạ nhị lão gia. Nếu vậy…

Đôi mắt nhị phu nhân lóe sáng, lạnh lùng nhìn bà, khóe miệng cười châm chọc.

Lão thái quân lại nói:” Gần đây trong phủ nhiều việc. Ngọc Phương, một mình con quản lý vài trăm người trong phủ cũng vất vả.”

Đại phu nhân giật mình. Tựa như lão thái quân rất ít nói chuyện ôn hòa như vậy với bà.

Lão thái quân nói tiếp:” Trong thời gian này con cũng mệt mỏi rồi, vừa giúp Minh Ngọc nghị thân, vừa phải lo nhiều chuyện. Ta xem, hay để Vân Thư tới giúp con đi.”

Nhị phu nhân mặt mày sáng ngời. Đại phu nhân sa sẩm.

“Nương, không cần đâu, một mình con…”

Bà còn chưa nói xong thì lão thái quân đã phất tay.

“Cứ quyết định vậy đi.” Ánh mắt bà bình tĩnh, ngữ khí chắc chắn.

“Minh Nguyệt, con theo ta.”

Thu Minh Nguyệt đi qua. “Vâng.”

Nàng rũ mắt che giấu suy nghĩ của mình. Lúc xuất môn cũng nhìn Thu Minh Châu một cái.

Lần tính kế này, rốt cuộc là ai trúng kế ai? Vốn nghĩ nhị phu nhân cũng sẽ bị liên lụy. Không nghĩ rằng bà ta ngoài ý muốn đả kích được một đối thủ mạnh là Nguyệt di nương, lại chiếm được một phần chưởng gia.

Lão thái quân quả nhiên đa mưu túc trí.

Ra khỏi cửa, Thu Minh Nguyệt bảo Túy Văn về trước, tự mình theo sau lão thái quân tới Thọ An viện.

Mà đại phu nhân cũng mang theo một bụng tức tới Phù Dung viện. Tiết quốc Hầu cũng đã ở đây.

“Lại bị sỉ nhục?”

Tiết quốc Hầu phu nhân đuổi hết nha hoàn trong phòng, ngồi xuống dưới, nhìn đại phu nhân, không lạnh không nóng mở miệng.

Sắc mặt đại phu nhân trở nên mất tự nhiên, nhất là nghĩ tới chuyện lúc nãy ở hoa viên Thu Minh Lan và Thu Minh Ngọc chỉ trích nhau chuyện trộm tranh. Bà cảm thấy không còn mặt mũi trước mặt tỷ tỷ nữa.

TIết quốc Hầu phu nhân liếc nhìn bà, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lấy khăn lau lau trà dính trên môi rồi thản nhiên nói:” Tiểu muội, Minh Ngọc…”

“Trường tỷ.” Đại phu nhân sợ Tiết quốc Hầu phu nhân đổi ý đối với hôn sự của Tiết Vũ Hoa và Thu Minh Ngọc, vội vàng kêu một tiếng.

Tiết quốc Hầu phu nhân quay đầu, nhẹ nhàng cười.

“Ta còn chưa nói xong, muội gấp cái gì.”

Đại phu nhân không biết được suy nghĩ sâu xa của tỷ tỷ, chỉ đành dò hỏi:” Trường tỷ, tỷ…”

Tiết quốc Hầu phu nhân hờ hững:” Ta tự nhiên có tính toán.”

Ánh mắt đại phu nhân sáng ngời, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

“Chỉ là…” Tiết quốc Hầu phu nhân lại đột nhiên đổi lời khiến bà lại lo lắng.

“Chỉ là cái gì?”

“Nha đầu Minh Lan kia…” Bà nheo mắt “Tuổi không lớn nhưng tâm tư cũng thật sâu.”

Sắc mặt đại phu nhân thay đổi:” Trường tỷ, Minh Lan nhất định là bị người ta xúi giục.”

Tiết quốc Hầu phu nhân cười lạnh:” Dễ bị người ta châm ngòi như vậy, chứng tỏ trong lòng nó có quỷ.”

Đại phu nhân nghẹn họng, không dám cãi lại.

Tiết quốc Hầu phu nhân nhàn nhạt nhìn bà.

“Nếu muội có vài phần tâm tư của nó thì đã không bị Trầm thị cưỡi lên đầu rồi.”

Trong lòng đại phu nhân giận dữ:” Con tiện nhân đó.”

“Muội cũng chỉ biết mắng.” Tiết quốc Hầu phu nhân lắc đầu:” Vẫn là trước đi trông coi hai nữ nhi cho tốt đi, đừng đợi tới lúc bị người ta lợi dụng còn không biết.”

Đại phu nhân miễn cưỡng hít thở, ngữ khí mềm lại.

“Trường tỷ, chuyện hôm nay muội cảm thấy rất kỳ quái. Hoa nhi nó….”

“Muội đừng quan tâm chuyện này. Hôn sự của Minh Ngọc và Vũ Hoa vẫn như cũ, không phải do nó định đoạt.”

Đại phu nhân lập tức im miệng không nói.

Trầm mặc chốc lát, Tiết quốc Hầu phu nhân lại nói:” Còn Thu Minh Nguyệt kia…” Bà nheo mắt:” Thật ra rất thông minh.”

Sắc mặt đại phu nhân trầm xuống:” Một dạng tiện nhân như mẹ nó.”

Tiết quốc Hầu phu nhân lành lạnh nhìn bà:” Hiện tại muội mới là mẹ nó.”

Đại phu nhân lại nghẹn. Bà biết trong lòng Tiết quốc Hầu phu nhân vì chuyện đó mà hơn giận, cố ý chỉnh mình vài câu. Bà cũng không dám phản bác, cúi đầu nói:” Muội mới không có loại nữ nhi như vậy.”

Tiết quốc Hầu phu nhân lại nói:” Nha đầu kia tâm tư nặng, muội không đối phó được đâu.”

Đại phu nhân không phục:” Một tiểu nha đầu lừa đảo mà thôi, có năng lực gì chứ?”

Tiết quốc Hầu trên mặt cười nhưng ánh mắt lại âm lãnh:” Tiểu nha đầu lừa đảo lại có thể khiến muội hận tới nghiến răng nghiến lợi sao? Tiểu nha đầu lừa đảo lại có thể giành chiến thắng không chút nhược điểm trong những chuyện này sao?”

Trong lòng đại phu nhân cả kinh, giọng nói trở nên chói tai.

“Tỷ nói, chuyện hôm nay cũng có phần của nó sao?”

Ánh mắt Tiết quốc Hầu phu nhân lạnh như băng, ngữ khí không biết là tán thưởng hay châm chọc.

“Tới giờ ta cũng không biết Yến Chi túy và Thấm Tuyết hòa vào nhau có tác dụng mê tình.”

Đại phu nhân kinh hô một tiếng:” Cái gì? Trường tỷ cũng không biết?”

Tiết quốc Hầu phu nhân tự giễu nói:” Đừng nói là ta, chỉ sợ là Phi nhi cũng không biết.”

Đại phu nhân lại la lên:” Sao lại như vậy?”

Nghĩ tới gì đó, mặt bà trắng bệch:” Trường tỷ là nói, chuyện lần này có người sau lưng thiết kế?”

Tiết quốc Hầu phu nhân lắc đầu, ánh mắt có chút không xác định, trong miệng thì thào nói.

“Nha đầu kia, tâm cơ không sâu như vậy… Tuyệt không thể…”

Giọng nói của bà quá nhỏ, đại phu nhân không nghe thấy được.

“Trường tỷ, tỷ đang nói gì vậy?”

Tiết quốc Hầu phu nhân khẽ quét mắt, nhàn nhạt nói:” Không có gì.”

Bà buông chén trà đã nguội lạnh xuống, nói:” Nha đầu kia vẫn nên đặt dưới mắt ta đi.”

“Không được!” Đại phu nhân quả quyết từ chối:” Nó chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, có phúc khí gì mà được vào Hầu phủ, hừ!”

“Chỉ là tiểu thiếp của thứ tử mà thôi, muội tức giận cái gì?”

Đại phu nhân hừ một tiếng:” Lão gia và lão thái quân đều cưng chìu nha đầu kia, sao có thể gả nó làm tiểu thiếp cho thứ tử?”

Ánh mắt Tiết quốc Hầu phu nhân lại hờ hững:” Một tiểu thư khuê các lẳng lơ, chưa xuất giá đã cùng người ta tư thông, có thể thu nó làm thiếp thất đã là phúc khí lớn lao rồi.”

Trong lòng đại phu nhân khẽ động:” Trường tỷ là nói….?”

Tiết quốc Hầu phu nhân cười lạnh:” Ta đã bảo Thải Ba về phủ truyền lời. Kiệt ca nhi cũng sẽ đi Bảo Hoa tự.”

Ánh mắt đại phu nhân sáng ngời:” Tỷ tỷ đã an bài hết rồi sao?”

Tiết quốc Hầu phu nhân lộ vẻ khinh miệt:” Lần này sẽ khiến cho nó vạn khiếp bất phục.”

Trong lòng đại phu nhân bây giờ mới vui sướng, ngoan ngoãn nói:” Để con tiện nhân kia mất đi danh tiết, xem lão gia làm sao nâng Trầm thị thành bình thê đây.”

Tiết quốc Hầu phu nhân âm thầm lắc đầu:” Muội đó, nếu chẳng phải lòng dạ hẹp hòi cũng ánh mắt cũng sẽ không thiển cận như vậy.”

Khóe miệng đại phu nhân cười cứng đờ, có chút bất mãn nói.

“Trường tỷ….”

“Được rồi, ta muốn trở về.” Tiết quốc Hầu phu nhân đứng dậy, nói:” Nha đầu Minh Lan kia… cho nó ra ngoài chút cũng tốt, nó không hợp với Hoa ca nhi.”

Tiết quốc Hầu phu nhân nói xong câu đó liền xoay người rời đi. Đại phu nhân cũng trầm mặc ngồi, sắc mặt cáu giận.

Lúc lâu sau, bà hô to một tiếng.

“Người đâu.”

Đại Mạo đi tới, nơm nớp lo sợ hỏi:” Phu nhân?”

“Đi mời Lục tiểu thư tới đây.”

“Vâng.” Đại Mạo đáp ứng, vội vàng đi ra ngoài.

Không lâu sau, Thu Minh Lan thành thật đi tới. Thấy đại phu nhân ngồi yên như tượng, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt nàng hơi lóe lóe, kêu khẽ một tiếng.

“Nương.”

Đại phu nhân giương mắt, quát.

“Quỳ xuống.”

Thu Minh Lan kinh ngạc:” Nương?”

“Quỳ xuống.” Lần này, đại phu nhân lại đề cao giọng, ánh mắt cũng thêm lãnh mạc.

Thu Minh Lan mím môi, vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống đất, trên mặt mang theo vẻ ủy khuất.

“Nương.”

Sắc mặt đại phu nhân cực kỳ khó coi, gắt gao trừng Thu Minh Lan.

“Vì sao muốn hãm hại tỷ tỷ của con?”

Thu Minh Lan khẽ cắn môi. Chuyện nay ngay từ đầu nàng đã nghĩ không thể giấu diếm được đại phu nhân lâu. Cho nên, nàng cũng chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói.

“Nương, không phải con không niệm tình tỷ muội, mà là, tính tình tam tỷ người cũng biết. Tỷ ấy không thích hợp ở Hầu phủ.”

Đại phu nhân cười lạnh:” Nó không hợp, chẳng lẽ con hợp?”

Thu Minh Lan bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:” Đương nhiên.”

Sắc mặt đại phu nhân lần thứ hai chìm xuống:” Minh Lan, con càng ngày càng không biết thu liễm.”

Thu Minh Lan vẫn điềm nhiên.

“Nương à, tính tình tam tỷ như vậy thật sự không thích hợp trong đại môn sâu thâm. Dù là Hầu phủ, nhưng cũng không có được tâm của biểu ca. Như vậy chẳng phải là cô phụ một phen khổ tâm của nương sao?”

Ánh mắt đại phu nhân co rút, trách mắng:” Làm càn. Chuyện như vậy con cũng dám nói bậy bạ?” Bà tức tới mức thở dốc. Một tiểu thư khuê các, cư nhiên luôn miệng nói mấy lời hứa hẹn này. Đại phu nhân tự xưng là danh môn, sao có thể không giận?

Thu Minh Lan cúi đầu:” Nữ nhi nói đúng sự thật.”

“Con—” Đại phu nhân tức giận, mặt mày xanh mét.

Thu Minh Lan nhìn như không thấy, ngẩng đầu nói:” Nương, di mẫu chính là muốn làm thông gia với Thu phủ. Mà người trong hôn sự này, không nhất định phải là tam tỷ.

Đại phu nhân giận quá hóa cười:” Là con thì tốt hơn đúng không?”

Hai má Thu Minh Lan đỏ lên, ánh mắt mang sự xấu hổ.

“Điều này cũng không phải là không thể mà…”

“Con—” Đại phu nhân quả thực sớm bị Thu Minh Lan chọc tức chết rồi. Bà ôm ngực, nhất thời không thở nổi.

Ngoài cửa, một thân ảnh bỗng nhiên vụt vào, giáng vào mặt Thu Minh Lan một cái tát.

“Tiện nhân!”

Thu Minh Lan bất ngờ, không kịp đề phòng nên nhất thời ngây ra. Nàng nhanh chóng ôm lấy một bên má sưng đỏ, ngẩng đầu nhìn Thu Minh Ngọc dáng vẻ phẫn nộ, trong miệng mắng một tiếng, lại chuẩn bị tát nàng thêm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.