Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 130: C130: Chương 130



Cho dù là chuyện gì hễ có Lục Vương gia tham gia, kết quả sẽ phát triển theo phương hướng kỳ quái, điều này thật ra tất cả mọi người đều biết. Mà sự thực chứng minh, lời nguyền này vẫn không hề biến mất, Lục Vương gia đích thực vẫn tiếp diễn phong cách này, đã nói là cầu phúc, đã nói là đá như ý, mấy cái này đều không tồn tại, hiện tại lựa chọn quan trọng nhất của ông là đầu bếp. Một người đầu bếp làm món ăn hợp khẩu vị của ông. A Cẩn cảm thấy, tính cách này của cha nàng quả thực là không nhìn nổi, càng không thể nào nhìn nổi chính là, tỷ tỷ của nàng lại cảm thấy tỷ ấy có duyên với Phương Chí Uẩn!

Ôi chao, Phương Chí Uẩn này còn rất có duyên phận với gia đình nàng.

Nếu không phải như vậy thì sao lại có thể đồng thời bị tỷ tỷ và cha của nàng nhìn trúng chứ. Chỉ là, tâm sự của Oánh Nguyệt nàng không biết được, tâm sự của cha nàng, nàng lại càng không hiểu.

Suy cho cùng, A Cẩn chắc chắn sẽ không tin một thám hoa lang sẽ buông bỏ công việc huyện lệnh đi làm đầu bếp, điều này tất nhiên không phải là tình huống bình thường, tuy rằng cha nàng là người có tính cách vô cùng quái lạ, nhưng người khác cũng không kỳ lạ đến nông nỗi như vậy, chính vì thế mà kết quả cũng rất dễ đoán được.

Mà sự thật chứng minh, suy đoán của A Cẩn không hề sai chút nào, quả nhiên Lục Vương gia thất vọng quay về!

“Phương Chí Uẩn đúng là tên đầu gỗ.”

“Phương Chí Uẩn đúng là cái đồ chim khôn không biết chọn cây mà ở.”

“Phương Chí Uẩn đúng là cái đồ không biết yêu tiền.”

Sau khi Lục Vương gia liên tiếp phát ra mấy lời cảm thán như vậy, lại nói xa nói gần một câu: “Thực ra, nếu như hắn chịu đến đây làm đầu bếp, ta cũng có thể cân nhắc gả con gái cho hắn nữa.”

A Cẩn lập tức kinh ngạc, nàng không nhịn được nhìn sang Oánh Nguyệt, Oánh Nguyệt cũng giật mình, cũng không thể nào tin nổi, cha của nàng lại nói lời như vậy.

Nuốt nước miếng, Oánh Nguyệt căng thẳng hỏi: “Gả, gả cho hắn?” Chẳng lẽ là bởi vì mình bói chuẩn sao? Chẳng lẽ Phương Chí Uẩn và mình có duyên phận sao?

Lục Vương gia gật đầu: “Đúng vậy, con xem, chẳng phải A Điệp vẫn chưa gả cho ai sao? Ta nhìn rồi, nhân phẩm của Phương Chí Uẩn này cũng coi như tốt, làm đồ ăn lại ngon như vậy, nếu như hắn sẵn sàng làm đầu bếp, ta sẽ gả A Điệp cho hắn.”

Ầm!

A Cẩn cảm thấy, hình như nàng nghe thấy đầu mình có âm thanh gì đó vỡ vụn.

A! Điệp! Gả! Cho! Phương! Chí! Uẩn!

A Cẩn nghiêm túc nói: “Phụ thân đã đề cập việc này với Phương đại nhân rồi?” Nàng không thể nào ngờ được rằng, cha nàng lại nghĩ đến chuyện gả A Điệp cho Phương Chí Uẩn, không bàn đến chuyện Phương đại nhân có là người tốt hay không, với quan vị như vậy, không bắt buộc phải lấy một kẻ nổi tiếng là bị điên. Cha nàng nói như vậy, quả thực là có chút đánh vào mặt người ta. Chuyện này xử lý không tốt sẽ gây thù oán với người ta!

Lục Vương gia gật đầu: “Nhắc rồi, hắn cự tuyệt. Hắn nói… Không có hứng thú.”

“Vì sao không có hứng thú?” Oánh Nguyệt tiếp lời, nàng ấy chỉ hỏi theo phản xạ, không nhất thiết phải biết nguyên do. Người ta không muốn lấy một kẻ ngốc, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Tuy rằng thân phận thứ nữ của A Điệp ở trong Vương phủ cũng không hẳn là không xứng với Phương Chí Uẩn, nhưng nếu là người có năng lực thì sẽ không lợi dụng cách này để tăng địa vị.

Sắc mặt Lục Vương gia đột nhiên thay đổi, ông ấy ngập ngừng, không định nói gì hơn.

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng Lục Vương gia phản ứng như vậy, mọi người càng cảm thấy có chút kỳ lạ.

A Cẩn khẽ híp mắt truy hỏi: “Cha nói đi!” A Cẩn nóng nảy, nàng không quen nhìn Lục Vương gia như vậy đâu!

Lục Vương gia xấu hổ nhìn trời, che mặt thấp giọng: “Hắn nói, nếu như để hắn cưới A Điệp, hắn thật sự không có hứng thú với nữ tử! Con xem, cái này rõ ràng là thích nam nhân, rõ ràng là có ý đối với ta! Ôi ôi! Đáng tiếc, ta lại phải cô phụ tấm lòng của hắn rồi.”

A Cẩn với Oánh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cạn lời…

Ý của người ta rõ ràng là không muốn cưới A Điệp, người ảo tưởng như vậy, thật sự ổn chứ?

Nhưng Lục Vương gia lại vẫn tiếp tục ảo tưởng: “Vì không để hắn tiếp tục đặt tình cảm nhầm chỗ, ta chỉ có thể nhịn đau nhanh chóng rời đi. Nếu không để tình cảm đó của hắn tiếp tục phát triển thì sẽ không tốt đúng không? Hắn có sở thích kia, ta thì không có nha! Người ta vẫn thích đại cô nương! Ừm! Cũng có thể giới thiệu hắn cho Tứ bá phụ của con.”

A Cẩn cảm thấy, cha của nàng thật sự là một người đàn ông kỳ lạ, không hề nói quá đâu, thật đấy!

“Con cảm thấy, vẫn nên thôi đi. Suy cho cùng Tứ bá phụ cũng không phải người đáng tin cậy, cha nói có phải không? Hơn nữa, Tứ bá phụ với người cũng không hợp nhau lắm, cha muốn tốt cho ông ấy, nhưng không nhất định ông ấy sẽ nghĩ như vậy! Đến lúc đó lại vào cung tố cáo người, Hoàng gia gia chắc sẽ suy nghĩ về người!” A Cẩn cảm thấy, nếu như cha thực sự làm như vậy. Tứ bá phụ và Phương huyện lệnh đều sẽ phát điên, thật đấy, dễ có khả năng sẽ tìm đến nhà bọn họ xé xác, ặc, như vậy thì không tốt đâu, dù sao là xã hội hòa thuận!

Lời nói của A Cẩn khiến cho Lục Vương gia nhớ đến năm đó, năm đó ông có lòng tốt tặng một tiểu quan cho lão Tứ, hắn thế nhưng lại cáo trạng ông với phụ hoàng, quả thực là rất không có tính người. Nghĩ đến đây, Lục Vương gia nắm chặt tay: “Đúng thật không thể làm mối cho hai người họ được.”

A Cẩn: “Đúng vậy, đúng vậy!”


Cái kiểu tâm trạng này thật sự là không thể nói ra nha, nghe trong lời nói của phụ thân là ý này, người ta rõ ràng là không muốn dính dáng gì đến Lục Vương phủ, nhưng cha của nàng lại tự mình ảo tưởng tốt như thế này. Nếu như Phương huyện lệnh biết được, sợ là muốn vì bản thân mà chảy một giọt nước mắt đắng cay, sao lại trêu chọc vào một tên như vậy chứ.

Hai tỷ muội A Cẩn trò chuyện với Lục Vương gia, hai người khác ngồi trong sảnh lại đồng thời không nói gì cả. Lục Vương phi đã quen với chuyện trật bánh của Lục Vương gia rồi, mà Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn thì lại sửng sốt. Thời gian hắn quay về quá ngắn, suy cho cùng cũng không biết được Lục Vương gia là một người như thế nào.

A Cẩn thấy bộ dạng ngốc nghếch đó của Cẩn Ngôn, cảm thấy dường như ca ca yêu quý của mình bị kích thích quá lớn, vỗ vỗ vai của Cẩn Ngôn, A Cẩn cười nói: “Ca ca không cần lo lắng quá nhiều.”

Rốt cuộc Cẩn Ngôn cũng tỉnh táo lại: “Ta thật sự không lo hề lo lắng, muội không cần nói nhiều.”

Tuy là nói vậy, biểu cảm của Cẩn Ngôn lại giống như nuốt phải một con ruồi. A Cẩn cảm thấy, ca ca của nàng vẫn còn thiếu kiến thức nha, nếu như là Thời Hàn ca ca, chắc chắn sẽ không hề kinh ngạc.

Hừ, sao lại nghĩ đến Thời Hàn ca ca rồi.

Meo meo, nàng quên một chuyện, sao lại không mật báo tin cho Thời Hàn ca ca về suy nghĩ của Oánh Nguyệt tỷ tỷ! Nói ra, Cảnh Diễn cũng là biểu ca của Phó Thời Hàn. Chắc là Thời Hàn ca ca hy vọng tỷ tỷ có thể gả cho Cảnh Diễn nhỉ?

“A Cẩn, A Cẩn…” Gọi hai tiếng, A Cẩn cũng không động đậy, Cẩn Ngôn nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: “Sao thế?”

A Cẩn vội vàng chưng ra khuôn mặt cười: “Không có chuyện gì!”

Dáng vẻ trong sáng, vô cùng đáng yêu!

A Cẩn rất biết vờ vịt, điều này người ngoài có thể không biết nhưng người trong nhà hắn thì đều biết rất rõ.

“Muội đó, lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đó phải không?”

A Cẩn lắc đầu: “Không có, bỗng dưng nghĩ đến Thời Hàn ca ca, không biết Thời Hàn ca ca đang làm cái gì.” A Cẩn nói lời này khiến cho Cẩn Ngôn chỉ có thể cảm khái con gái hướng ra ngoài.

Nhưng Lục Vương lại lẩm bẩm: “Ta nói với mọi người, khoảng thời gian này, ta quyết định không đi đâu hết. Mỹ nam tử như ta ấy, ra ngoài nhiều không an toàn.”

A Cẩn: “...”

Đám A Cẩn chỉ cảm thấy Lục Vương gia là người thích gây sự, thế nhưng Lục Vương phi thì lại nghĩ nhiều hơn, bà nhìn Lục Vương gia, mỉm cười hỏi: “Sao lại nghĩ đến chuyện muốn gả A Điệp ra ngoài?”

Đối với A Điệp mà nói, Phương Chí Uẩn cũng không phải là một sự lựa chọn rất tốt.

Lục Vương gia vô cùng đắc chí, “Mấy năm nay A Điệp có hơi không được hiểu chuyện cho lắm, người ta nói càng lớn càng hiểu chuyện, nó thì ngược lại càng lớn càng không hiểu chuyện. Bây giờ còn bị điên. Nhưng cho dù như thế nào, chung quy vẫn là con gái của ta, ta nghĩ gả nó ra ngoài cũng là một ý hay. Phương Chí Uẩn làm đồ ăn rất ngon, tính cách vừa hiền lành vừa ôn hòa, khả năng lớn có thể đối tốt với A Điệp. Nếu thật sự được như vậy, ta cũng không cần phải lo lắng nhiều.”

Lục Vương gia cảm thấy mình thật sự quá giỏi, chủ ý tốt như vậy cũng có thể nghĩ ra, chỉ là không ngờ rằng, Phương Chí Uẩn không nhìn đến A Điệp, mà lại thích ông.

Lục Vương phi không thể không phủ nhận, để gả A Điệp thuận lợi gả ra ngoài, đừng nói là đám A Cẩn, cho dù là bà cũng kiên quyết không đồng ý. Bà sẽ không kiếm thêm một kẻ thù cho nhà mình, sẽ không để cho A Điệp gả ra ngoài liên hợp với người khác hại con gái của bà, một con rắn độc như vậy, bà sẽ không để cho nó rời khỏi tầm mắt của mình, cũng chỉ có Lục Vương gia, chỉ có ông mới cảm thấy A Điệp là người tốt.

“Ta biết ý của Vương gia, Phương Chí Uẩn không được thì còn có người khác, ông yên tâm, tuy rằng A Điệp không nhận người mẹ cả là ta đây, nhưng ta cũng không phải loại người tính toán, ta sẽ lưu ý giúp con bé nhiều hơn.” Lục Vương phi cười dịu dàng, trông vô cùng bình tĩnh.

Lục Vương gia thấy bà như vậy, nắm lấy tay bà: “Mỹ Phù, ta biết, ta biết nàng rất tốt với ta, nhiều năm như vậy, cho dù ta làm cái gì, nàng đều rất bao dung ta, còn không ngừng giúp ta làm này làm kia, trong lòng ta đều hiểu rõ cả. Nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Liếc mắt nhìn tay của ông, đặt tay mình chồng lên: “Ta hiểu, Vương gia yên tâm, Vương phủ này, ta sẽ giúp ngài quản cho tốt. Bao nhiêu năm đã qua, bọn nhỏ đều biết tình cảm của chúng ta rất tốt, cho dù người khác hãm hại ngài ra sao, ta chắc chắn sẽ không tin.”

Lục Vương gia dựa đầu vào vai Lục Vương phi, cảm thấy bản thân thật đáng yêu!

“Ta cảm thấy nàng tốt với ta quá!”

Lục Vương phi mỉm cười: “Ta không tốt với ngài thì còn tốt với ai?”

Hai người thật là sến sẩm, có điều phong cách này rõ ràng cứ sai sai. Nhìn thấy họ như vậy, ba huynh muội Cẩn Ngôn nhìn nhau, im lặng đi ra ngoài.

Duỗi tay đóng cửa lại, Cẩn Ngôn nói: “Lời của phụ thân, mọi người chỉ nghe thôi, đừng cho là thật. Dù thế nào Phương Chí Uẩn cũng sẽ không yêu thầm phụ thân đâu.”

Cái này quá buồn cười rồi!


A Cẩn gật đầu: “Tất nhiên là muội biết, nhưng muội nghĩ, dù Phương Chí Uẩn có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến phụ thân lại ảo tưởng đến như vậy đâu, người bình thường không thể nào nghĩ đến. Tiểu Phòng Tử đáng thương.” Ha ha ha! Thật sự là quá buồn cười!

Cẩn Ngôn nhìn điệu cười đó của nàng, nói: “Muội đó, đừng học cách nói chuyện của phụ thân. Sau này quen rồi, ra ngoài lại mất mặt.”

A Cẩn nhướng mày: “Hóa ra ca ca chê bai phụ thân mất mặt, hu hu, muội muốn tố cáo với phụ thân, muội phải tố cáo với phụ thân huynh chê bai người. Huynh mau hối lộ muội đi, nếu không muội sẽ không khách sáo đâu.” A Cẩn ngẩng đầu, tỏvẻ “Muội sẽ giữ bí mật.”

Cẩn Ngôn không nhịn nổi bật cười thành tiếng, hắn xoa xoa đầu A Cẩn. Cẩn Ngôn thật sự cảm thấy, hắn cũng hơi hiểu được vì sao mỗi lần Phó Thời Hàn đều muốn xoa đầu A Cẩn, tóc của muội ấy mềm mượt như nhung, sờ lên cảm giác thật thoải mái. Nhớ đến đây, Cẩn Ngôn bật cười: “Được được được, huynh đều nghe theo muội, muội muốn cái gì? Ca ca đều hối lộ muội.”

A Cẩn vẻ mặt kinh hãi: “Sao huynh lại đột nhiên thay đổi tính cách vậy?”

Cẩn Ngôn cười: “Chẳng phải muội muốn mật báo sao? Ta cảm thấy so với việc đắc tội với tiểu nha đầu mưu mô như muội thì thà rằng hối lộ muội còn hơn, như vậy cũng bớt được ít việc.”

Lời này của Cẩn Ngôn khiến cho Oánh Nguyệt ở bên cạnh than thở: “Quả nhiên là đứa trẻ ầm ĩ sẽ có sữa uống.”

Cẩn Ngôn cười phá lên một tiếng, hai muội muội của hắn đều ranh ma!

“Hối lộ cả muội, A Cẩn và Oánh Nguyệt muốn cái gì, cứ nói cho ca ca!”. Cẩn Ngôn nói chuyện vô cùng thân thiết, nói xong rồi thì cười thật lòng: “Đợi đến khi tẩu tử của các muội sinh rồi, hai muội cũng chẳng có địa vị của trong nhà nữa. Hơn nữa ta nghĩ, con của ta tất nhiên sẽ vì ta mà bắt chẹt các cô của nó một trận. Hahaha!”

A Cẩn và Oánh Nguyệt đều nhíu đôi mày thanh tú, than thở: “Hóa ra ca ca đang chờ thời cơ này.” Nói thật đáng thương.

Cẩn Ngôn nói với từng người: “Mau chóng quay về phòng, đừng ở chỗ này phá đám ta, nếu không đợi đến khi cháu trai nhỏ của các muội ra đời, ta thật sự sẽ cho nó bắt chẹt các muội đó.”

A Cẩn cảm thấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng vẫn nên… đi thôi!

Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng của hai tiểu nha đầu, nở nụ cười lắc đầu: “Hai đứa đều là trẻ con, gả chồng kiểu gì đây. Gả ra rồi, chẳng phải khiến người nhà lo lắng sao?”



Dù có thế nào thì Thời Hàn cũng không thể ngờ đến sự tình sẽ phát triển như vậy, hắn đến thăm A Cẩn nhưng lại nghe được tin tức chấn động như vậy.

“Muội nói Oánh Nguyệt cảm thấy Phương Chí Uẩn là chân mệnh thiên tử của nàng ấy?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, muội thấy, Cảnh Diễn ca ca phải thấp thỏm rồi.”

Nếu như Oánh Nguyệt thực sự bởi vì thích mà lựa chọn Phương Chí Uẩn, thế thì nàng nhất định sẽ giúp tỷ tỷ của mình chứ không phải Cảnh Diễn.

Thời Hàn cẩn thận suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Chỉ là vì năm nay bói ra quẻ sao hồng loan chiếu thì đúng là thú vị đấy, chuyện này, muội không cần suy nghĩ quá nhiều, ta nghĩ, bản thân Cảnh Diễn cũng sẽ tự xử lý. Nếu như huynh ấy thuận lợi lấy được Oánh Nguyệt, ta lại cảm thấy không công bằng.”

A Cẩn nheo mắt nhìn Thời Hàn, cảm khái hỏi: “Hai người là biểu huynh đệ à? Có người làm biểu đệ như huynh sao? Không nhớ đến Cảnh Diễn ca ca đối xử tốt với huynh thế nào hả? Huynh lại xem huynh ấy thành trò cười.”

Thời Hàn nghiêm túc: “Nếu như đến chuyện lấy vợ cũng phải nhờ người khác giúp, thế thì huynh ấy còn có thể làm được cái gì? Ta có thể thông tin cho huynh ấy, nhưng tình hình cụ thể, ta sẽ không quản nhiều.”

A Cẩn nghĩ, đích thực là có đạo lý này, thực ra nàng cũng nghĩ như vậy, dù nàng có suy tính nhiều thì cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn phải cần Oánh Nguyệt thích. Oánh Nguyệt là tỷ tỷ của nàng, không phải búp bê vải của nàng, tỷ ấy có suy nghĩ riêng của bản thân. Bản thân nàng không thể áp đặt suy nghĩ của mình vào Oánh Nguyệt, nghĩ đến đây, A Cẩn thở phào một hơi: “Thực ra, muội cũng có hơi nghĩ nhiều, bây giờ nghe huynh nói như vậy, muội cảm thấy thực ra lại tốt. Bình tĩnh chờ xem thôi. Cho dù Oánh Nguyệt lựa chọn ai, muội đều vui mừng cho tỷ ấy, tỷ ấy là tỷ tỷ của muội, tỷ tỷ ruột. Hạnh phúc của tỷ ấy là quan trọng nhất.”

Thời Hàn gật đầu: “Chính là đạo lý này.”

Thời Hàn thấy A Cẩn ngồi trên giường sưởi, chân nhỏ cho vào trong chăn, đột nhiên nói: “Muội thực sự chẳng có chút đề phòng nào với ta nhỉ!”

A Cẩn đảo mắt: “Chẳng lẽ, huynh muốn ta đề phòng huynh khắp nơi? Đồng chí Phó Thời Hàn, huynh nói xem, chẳng phải huynh rất muốn lấy muội sao?” A Cẩn không hề có chút biểu cảm ngượng ngùng. Thấy nàng như vậy, Thời Hàn cũng cười ra tiếng: “Tất nhiên là muốn lấy muội.”

A Cẩn: “Thế thì đúng rồi, vì sao muội phải đề phòng huynh? Như thế huynh sẽ đau lòng thất vọng! Lại nói, huynh cũng từng nhìn thấy lịch sử đen tối lúc nhỏ của muội, muội còn lo lắng cái gì đây?”

Thời Hàn bật cười, điệu cười tựa như gió xuân khiến cho người ta say. A Cẩn cảm thấy, cho dù nàng không giỏi khen người khác như thế nào nhưng phải khen một tiếng, tướng mạo của Thời Hàn ca ca thật sự rất đẹp.

“Thời Hàn ca ca.”


“Hử?” Thời Hàn khẽ hử một tiếng, âm cuối hơi cao lên một chút, vô cùng có lực gợi cảm.

A Cẩn nói:”Huynh thực sự quá đẹp, huynh tuấn tú đẹp trai như vậy, muội lại xinh đẹp chết người như thế, tương lai chúng ta phải sinh mấy đứa con mới được, con của chúng ta nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp!”

Thời Hàn vừa nhấp một ngụm trà thì phun ra, nha đầu này, thực sự là không biết xấu hổ là gì!

“Mặt mũi đâu rồi?” Thời Hàn cười thắc mắc.

A Cẩn nhướng mày nhe răng: “Muội đang khen huynh mà. Hừm (ˉ(∞)ˉ)! Hơn nữa, muội nói không đúng sao? Chúng ta đều xuất sắc như vậy, con của chúng ta nhất định sẽ càng xuất sắc hơn, nếu như con xuất sắc, theo thuyết nuôi dạy tốt thì phải sinh càng nhiều!”

Cuối cùng Thời Hàn cũng không nhịn được mà bật cười, nàng đã nghĩ xa đến đó rồi cơ đấy! Bản thân Phó Thời Hàn cũng không biết, từ khi nào A Cẩn đột nhiên thông suốt, dường như, dường như đột nhiên bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của hắn, mà không phải luôn ngây ngô giống như lúc trước, bây giờ thực sự đã thông suốt rõ ràng. Thật khiến người ta không thể tin được.

Hơn nữa… Nghĩ tới A Cẩn bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của hai bọn họ, bắt đầu nghĩ đến tương lai của hai người, Thời Hàn cảm thấy cảm giác này thật sự rất tốt, cái cảm giác chúng ta có tương lai đó thật sự rất tốt. Cả đời này, mong ước lớn nhất của hắn là có thể có một gia đình, có một gia đình với A Cẩn, có rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ, mấy đứa bé đó đều là con của hắn và A Cẩn, mà mong ước này, bây giờ đang bắt đầu từng chút, từng chút một

Hắn và A Cẩn, thực sự đều nghĩ đến.

“A Cẩn à.” Thời Hàn đột nhiên dừng lại, rồi lại tiếp tục nói: “Chúng ta xuất sắc như thế này, sinh nhiều con là điều tất nhiên! Cái này còn cần nói nhiều sao?”

A Cẩn không nhịn được, trực tiếp phun: “Vừa rồi chẳng phải huynh còn nói mặt mũi đâu sao?”

Thời Hàn dáng vẻ nghiêm túc: “Thực ra ta cảm thấy muội nói vô cùng có lý, thế giới này khó nhất chính là có đạo lý, chỉ cần muội nói đúng, tất nhiên là ta sẽ rất đồng tình.”

A Cẩn: “...” Phó Thời Hàn, huynh là cái đồ ba phải!

Hai người huynh nói một câu, muội nói một câu, thật sự nói đến tưng bừng. Cẩn Ngôn nghe nói Phó Thời Hàn đến, nghĩ tới một chuyện, thế là đi qua đây tìm, nhưng vừa vào cửa đã thấy khung cảnh như này, muội muội của hắn và Phó Thời Hàn hai người đều cùng ngồi trên giường sưởi, chân của hai người đều cho vào trong chăn, đang ở trên bàn nhỏ đánh cờ!

Tuy rằng là đánh cờ, nhưng hai người cũng nói chuyện không ngừng.

Cẩn Ngôn cảm thấy hai người cùng đắp chăn che chân đã là chuyện kinh hãi thế tục rồi, mà cuộc nói chuyện còn khiến người ta sởn tóc gáy hơn.

“Huynh cảm thấy, muội cho người giết chết A Điệp thì thế nào?” A Cẩn hỏi như vậy, nàng nhíu mày: “Vốn dĩ muội cũng không định làm gì quá đáng, nhưng cha của muội là điển hình của kiểu không nhìn rõ được sự tình. Ông ấy lại còn muốn gả A Điệp ra ngoài, đương nhiên muội sẽ không thả hổ về rừng đâu!”

Thời Hàn: “Thế hạ độc chết là được, huynh có thuốc độc không màu không vị.”

A Cẩn: “Không được, độc chết, một khi để người có lòng điều tra ra được thì không tốt, trực tiếp đẩy xuống giếng đi. Ít nhất cũng là chết tự nhiên, lại nói nàng ta bị điên, tự mình chạy ra ngoài.”

Cẩn Ngôn ho một tiếng, khéo léo thể hiện sự tồn tại của bản thân, thực ra hai người ở trong phòng đã nhìn thấy hắn từ sớm nhưng vốn cũng không để ý lắm. A Cẩn cười vẫy tay: “Ca ca, huynh đến rồi!”

Cẩn Ngôn cảm thấy mình tức đến mức thở gấp, tâm trạng này thực sự là không cách nào nói ra, hắn hít một hơi, nói: “Dù sao hai người cũng phải chú ý một chút! Như vậy giống cái gì!”

A Cẩn hừ hừ: “Giết chết A Điệp ấy hả? Ca ca thì có gì phải tránh, chưa kể muội biết người đi vào chắc chắn là người đáng tin, nếu như không phải, A Bích đã sớm lên tiếng rồi.”

Cẩn Ngôn oán thầm trong lòng: Huynh nói chuyện này à? Chuyện này à?

“Huynh nói là, hai người có thể kiêng dè một chút được không, chuyện đắp chăn như vậy, thực sự không có vấn đề sao?” Cẩn Ngôn cảm thấy, thực sự cha của hắn cũng không khiến hắn lo lắng nhiều như vậy, muội muội của hắn mới thật sự khiến hắn không bớt lo. Vốn còn hy vọng Tố Vấn có thể sinh một bé gái, bây giờ nghĩ lại, vẫn nên sinh một bé trai thì tốt hơn, ít nhất cũng không phải nhọc lòng như thế, Tiểu A Cẩn nhà hắn là ví dụ điển hình đây. Ngày ngày gây chuyện!

A Cẩn nhướng mày vô tội: “Cái này thì có liên quan gì, bọn muộn chỉ để cho ấm chân thôi. Ca Ca lên ngồi đi.”

Cẩn Ngôn đảo mắt: “Lời huynh nói, muội đều coi như gió thoảng bên tai sao. Thôi bỏ đi, huynh cũng không nói muội nữa, nói cũng không có tác dụng. Thời Hàn, ta vừa hay có chuyện tìm huynh, huynh qua đây.”

Thời Hàn mới lười chuyển chỗ, hắn lười biếng hất hất cằm nhìn Cẩn Ngôn nói: “Nói ở chỗ này, đằng nào thì A Cẩn cũng không phải người ngoài. Không có gì phải giấu cả.”

Cẩn Ngôn cảm thấy nghẹn một hơi không thở được ra, tâm trạng phiền muộn này, quả thực không ai có thể hiểu được, muội muội không đáng tin cũng thôi đi, Phó Thời Hàn một đại nam nhân cũng không đáng tin, hắn thật sự là chịu đủ rồi.

“Chẳng lẽ ca ca không tin muội sao? Muội rất có năng lực.” A Cẩn cảm thấy, tuy bản thân không phải Gia Cát Lượng nhưng cũng là một người có ích. Nàng là người đã xem qua rất nhiều truyện trong cung và quần thần tranh đấu, chắc chắn không phải là loại mèo ba chân!

Meooo! Không phải mèo ba chân!

Cẩn Ngôn cảm thấy trái tim đau nhói nhưng vẫn mở miệng: “Ta muốn hỏi một chút, huynh đã từng điều tra Phương Chí Uẩn chưa?”

Thời Hàn bật cười, nhướng mày nói: “Làm sao?”

“Tuy rằng ta mới tiếp xúc với hắn, nhưng ta lại cảm thấy con người này rất được, muốn lôi kéo hắn về phía ta, huynh cảm thấy, chuyện này có thành không?” Tuy Cẩn Ngôn không định tranh Hoàng vị, nhưng một hảo hán cần ba người giúp, hắn cũng không thể làm một tướng không binh!

Ngón tay của Thời Hàn lướt nhẹ trên quân cờ, nói: “Huynnh cũng đã có quyết định rồi, ý kiến của ta quan trọng sao?” Lời này không phải khiêu khích, cũng không phải bắt lỗi, mà là lời nói thật lòng.


Cẩn Ngôn nghiêm túc: “Tất nhiên là quan trọng. Ta sống ở trong núi bao nhiêu năm như vậy. Chuyện ở Kinh thành, ta vốn cũng không hiểu rõ, nếu đã không hiểu rõ tất nhiên là muốn hỏi huynh.”

Phó Thời Hàn gật đầu, cuối cùng cũng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy có thể được. Còn nhớ đến chuyện các ngươi đi Kỳ huyện không? Đệ cảm thấy với tính cách của ta, nếu Phương Chí Uẩn không đáng tin, ta sẽ để A Cẩn một mình đi cùng các ngươi sao? Dù là một chút nguy hiểm, ta cũng sẽ không chấp nhận.”

A Cẩn nhân lúc Phó Thời Hàn nói chuyện, âm thầm đổi quân cờ trên bàn, trong lòng cười trộm, trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc nói: “Muội biết mà! Muội hiểu rõ Thời Hàn ca ca nhất, tuy Thời Hàn ca ca có hơi độc miệng nhưng chắc chắn sẽ không lấy sự an toàn của muội ra làm trò cười.”

Lý lẽ hùng hồn như vậy, quả thực khiến Cẩn Ngôn không còn gì để nói, hắn im lặng một lát rồi tiếp tục nói: “Thế tình hình cụ thể của Phương Chí Uẩn thì sao?”

Phó Thời Hàn mở miệng: “Ta không kiến nghị huynh lôi kéo hắn. Hắn là người đáng tin, nhưng hắn không nên bị kéo vào Lục vương phủ bên này, ta nhìn ra được Hoàng Thượng tán thưởng hắn. Chức vị của hắn bây giờ tuy rằng thấp, đó là bởi vì Phương Chí Uẩn không có gia thế tốt gì. Chúng ta mong muốn nhìn nhân tài đều chỉ nhìn vào tài hoa, con nhà nghèo cũng có thể rạng danh tổ tông, nhưng đó cũng chỉ là nói như vậy thôi, từ xưa đến nay, người thật sự có thể đi đến cuối cùng lại có mấy người đâu! Mười mấy năm nay, hễ được trọng dụng đều là có gia thế tốt, cho dù không phải cũng là xuất thân trong sạch. Nhưng Phương Chí Uẩn lại hoàn toàn không giống như vậy. Hoàng Thượng dùng hắn, trong lòng có phần không yên tâm, thế nên thám hoa lang trẻ tuổi nhất của chúng ta mới đi làm huyện lệnh Kỳ huyện đó.”

Thời Hàn ngừng một lát, chọc A Cẩn: “Muội đổi của ta ba nước cờ. Còn muốn thế nào, đã xong hay chưa?”

A Cẩn không chút xấu hổ vì bị tóm được, nàng lý lẽ hùng hồn: “Đáng ra huynh phải nhường muội. Huynh lớn hơn muội mà!”

Cẩn Ngôn cảm thấy hơi mất mặt, muội muội nhà hắn còn thực sự không hề khách sáo!

Thời Hàn cười: “Nếu đã như vậy, chúng ta đánh cược, nếu như muội có thể đoán ra được tiếp theo đây huynh muốn nói gì, đồng thời nói cho Cẩn Ngôn, huynh sẽ cho phép muội đổi thêm hai nước nữa.”

A Cẩn nhao nhao kêu lên: “Chuyện tốt như vậy, muội không đồng ý thì quá ngốc rồi.”

Cẩn Ngôn: “Huynh đoán không ra được lời Thời Hàn muốn nói tiếp, muội lại biết à?”

A Cẩn đắc chí: “Nói thế nào thì bọn muội cũng là thanh mai trúc mã đó! Chỗ hay của thanh mai trúc mã là có sự ngầm hiểu. Ca ca làm chứng, trận cược giữa muội và Thời Hàn ca ca này, thắng chắc rồi.”

Thời Hàn buông lỏng tay: “Mời, Gia Hòa tiểu Quận chúa!”

A Cẩn vừa cân nhắc xem tiếp theo nên đổi hai nước cờ nào, vừa thản nhiên nói: “Kỳ huyện vô cùng đặc biệt, huynh nói gần không gần, nói xa không xa, lại còn là nơi nổi tiếng khó khăn, sắp xếp cho Phương Chí Kỳ ở chỗ đó là bài kiểm tra vô cùng tốt. Hoàng gia gia muốn biết Phương Chí Uẩn có phải là kẻ chỉ biết đọc sách hay không, nếu như là vậy thì không nhất thiết phải trọng dụng nữa. Nếu như không phải thì có thể lợi dụng chính thành tích của hắn ta ở Kỳ huyện mà cất nhắc hắn ta lên. Như bây giờ trong triều đều là công tử thế gia danh môn, cũng đến lúc xuất hiện một người mới rồi. Nếu Hoàng gia gia đã để ý đến Phương Chí Uẩn như vậy, ca ca lại để ý đến nữa, chẳng phải thể hiện rõ là có cùng chung cách nghĩ với Hoàng gia gia sao? Chắc hẳn Hoàng gia gia sẽ rất vui vẻ vì cháu trai yêu quý của mình cũng có ánh mắt tốt như vậy, lại còn có cùng ánh mắt với mình. Điều này lại chệch với quan điểm không tranh giành Hoàng vị của Lục Vương phủ chúng ta. Thế nên, Phương Chí Uẩn không thích hợp để kéo về Lục Vương phủ.”

A Cẩn ngừng lại một chút, nhìn Thời Hàn nói: “Muội nói đúng không?”

Thời Hàn gật đầu: “Đúng là như vậy.”

A Cẩn đắc ý đổi một quân cờ, nàng cười híp mắt nói với Cẩn Ngôn: “Huynh đúng là ca ruột của muội, đến đúng lúc lắm, hi hi, trận này, muội muốn càn quét khắp nơi.”

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Thế muội nói tiếp đi.”

A Cẩn thanh thanh cổ họng, tiếp tục nói: “Hoàng gia gia là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân thứ hai là bản thân Phương Chí Uẩn. Chúng ta đều gặp hắn rồi, còn có thể nhìn ra một vài tính cách của người này. Cho dù hắn biết chúng ta đến kiếm chuyện nhưng vẫn đúng mực, nói có sách mách có chứng. Có tài hoa, tính tình lại tốt, người như vậy làm sao có thể là vật trong ao đây? Nếu như đã không phải là vật trong ao thì sẽ càng không tùy tiện kết bè kết phái, tất nhiên hắn sẽ có suy tính của bản thân, nếu như chúng ta lôi kéo lộ liễu, có thể còn bị hắn viết sách tấu lên trên, vậy không ổn. Ngoại trừ điều đó, những người khác cũng sẽ nghĩ vì sao ca ca lại muốn kết giao với Phương Chí Uẩn, có phải ý đồ dòm ngó Hoàng vị hay không. Bây giờ tuổi của Hoàng gia gia ngày càng lớn, tuy rằng cơ thể vẫn khỏe mạnh nhưng chuyện tranh giành Hoàng vị vẫn sẽ càng ngày càng căng thẳng chứ không phải càng buông lỏng. Nói chung, tốt hơn hết là ca ca đừng nên thân thiết quá với Phương Chí Uẩn.”

Thời Hàn bật cười, vươn tay ra dấu mời.

A Cẩn đắc ý đổi một quân cờ nữa, nàng ngẩng đầu nhìn Cẩn Ngôn: “Ca ca, chuyện như thêd này, huynh có thể hỏi muội nha, vì sao phải hỏi Thời Hàn ca ca, thật sự không cần thiết đâu! Muội là người nhà mình! Nhưng… Nhưng cũng rất tốt, không có công của ca ca thì sao muội có cơ hội đổi cờ đây, hi hi hi! Thật là tuyệt vời!”

Cẩn Ngôn nhìn A Cẩn tuy rằng mỗi ngày đều hi hi ha ha, nhưng nói đến chuyện quan trọng thì đều rõ ràng đâu ra đấy, hắn thậm chí còn nói không rõ, muội muội của hắn rốt cuộc là một tiểu cô nương như thế nào.

“Huynh thường lo lắng muội bị người khác lừa, cũng lo lắng muội ngốc nghếch để cho người có ý đồ lợi dụng. Nhưng vào những thời điểm thích hợp, A Cẩn luôn cho huynh biết rằng muội không chỉ là một tiểu cô nương đơn giản mà còn có năng lực hơn so với huynh, có còn thể thấy rõ được hiện thực.” Cẩn Ngôn cảm thán.

Thời Hàn nhướng mày: “Huynh nói người có ý đồ là đang chỉ ai?” Sao lại giống như đang ám chỉ hắn vậy?

Cẩn Ngôn khẳng định: “Chính là nói huynh đó!”

Thời Hàn: “...”

A Cẩn: “Ca ca lo lắng nhiều rồi. Thực ra muội biết mấy cái này là rất bình thường, mấy năm trước ca ca không ở Kinh thành, không hiểu rõ lắm chuyện trong Kinh, nhưng muội thì không giống, muội thường xuyện ra vào hoàng cung, hơn nữa còn xem cả công báo, thế nên muội biết nhiều.” Lại nghĩ một chút, A Cẩn không nhịn được bật cười: “Nói ra cũng thật thú vị, mọi người đều nghĩ làm thế nào để biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng gia gia, để có thể kế thừa được Hoàng vị. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta ngày ngày nghĩ xem phải làm như thế nào để có thể biểu hiện kém một chút, để có thể không phải kế thừa Hoàng vị. Ôi con người đúng thật là động vật kỳ lạ!”

Cẩn Ngôn và Thời Hàn thoáng ngẫm nghĩ rồi bật cười bảo A Cẩn nói đúng, còn không phải là như vậy sao!

“Thực ra bọn họ mới là người ngu xuẩn nhất, bọn họ căn bản không biết được chỗ hại của việc kế thừa Hoàng vị.” A Cẩn lẩm bẩm nói: “Chúng ta rất thông minh! Tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, hi hi!”

A Cẩn vừa trêu chọc vừa cười khiến cho Cẩn Ngôn và Thời Hàn cười không ngừng, đạo lý đều là đạo lý đơn giản, nhưng có thể thực sự nhìn rõ thì lại có mấy người đâu?

“A Cẩn nói đúng, làm một Vương gia nhàn tản ăn ngon mặt đẹp, được người kính trọng mới là thực sự biết làm người. Mệt như chó mà lại còn phải lục đục đấu đá nhau, không phải là mục tiêu cuộc sống của ta.” Cẩn Ngôn mỉm cười: “Ta không giống Thời Hàn, vui vẻ của Thời Hàn là tranh đấu với người khác, vui vẻ của ta là ở cùng gia đình, người một nhà vui vẻ.”

Thời Hàn nhướng mày: “Cùng người khác tranh đấu, tự có vui vẻ của cùng người khác tranh đấu. Ngươi không phải là cá sao có thể hiểu được thú vui của loài cá!”

A Cẩn cũng không quan tâm đến mấy thứ đó, nàng cười ha ha nói: “Thế con cá Phó Thời Hàn, huynh biết không? Huynh sắp thua rồi đó!”

Phó Thời Hàn cúi đầu, thế trận trên bàn cờ này đã thực sự nghiêng về một bên…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.