Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 132: C132: Chương 132



Lục Vương gia cảm thấy, tiểu hài tử phải ngủ cùng mẹ thì cũng thôi đi, đã to bằng con lừa rồi, còn giống như thế, không thấy có vấn đề à? Cái này là chuyện gì chứ? Ai có thể nói cho ông ta biết, chuyện này là chuyện gì?

Thực ra Lục Vương gia cũng là đột nhiên phát hiện ra, ông ta đã hơn mười năm rồi chưa ngủ cùng Mỹ Phù! Hơn mười năm! Thật sự là một khoảng thời gian vô cùng đáng sợ, vấn đề là, sao trước giờ ông ta chưa từng nghĩ đến phương diện này nhỉ?

Mà hiện tại, cuối cùng ông ta cũng phát hiện ra điều này, nhưng dù phát hiện ra thì sao? Con gái tốt của ông ta chính là tiểu cô nương A Cẩn, con bé lại ngủ cùng Mỹ Phù. Hừ hừ, thật là muốn đạp con nhóc ra khỏi cửa!

“A Cẩn à!” Lục Vương gia nở nụ cười thành khẩn nhất, giọng của ông vô cùng dịu dàng: “Con quay về phòng đi ngủ có được không? Con cũng không phải trẻ con nữa. Phụ vương có chuyện muốn nói với mẫu thân của con.” Lý do này thật là tuyệt vời! Quá giỏi!

A Cẩn đang định nói, cảm thấy Lục Vương phi lặng lẽ nhéo tay của nàng một cái, A Cẩn lắc đầu không bỏ qua: “Cha, con có chuyện muốn nói với mẫu thân, nếu như cha không vội thì để con nói trước có được không? Mà con nghĩ, chắc cha thực ra cũng không gấp.”

Lục Vương gia trợn mắt: “Ai nói ta không gấp?”

A Cẩn nói luôn; “Đương nhiên là cha không vội, nếu như cha vội, sao còn có thể vừa hát từ xa vào cửa?” A Cẩn cảm thấy, về mặt nói kháy, nàng thực sự là càng ngày càng không phúc hậu.

Lục Vương gia lập tức nghẹn họng, ông ta vô tội nhìn sang Lục Vương phi, Lục Vương phi mỉm cười, dịu dàng nói: “Có chuyện gì, ngày mai ông lại nói với tôi.”

Nói rồi, bà đứng dậy tiễn Lục Vương gia ra khỏi cửa, A Cẩn nhìn biểu hiện này của mẹ, mơ hồ cảm thấy bản thân đội nồi đen.

Nhưng, vì mẹ ruột của nàng, cái nồi này, nàng đội! Khụ, cái cảm giác tràn đầy tự hào thật khó có được.

A Cẩn liếc mắt nhìn mẹ ruột nhà mình tiễn cha ra cửa, hai người dịu dàng tình cảm nói chuyện, đột nhiên cảm thấy, nhà bọn họ, người biết diễn kịch nhất chắc chắn là mẹ của nàng, nếu như không thì sao có thể như vậy được.

Đợi đến khi Lục Vương phi vỗ về Lục Vương gia rời đi xong, nàngmỉm cười nói: “Chao ôi, con thật là một người đáng thương mà, cứ như vậy đội nồi đen rồi.”

Nói lời này, Lục Vương phi mỉm cười thấm thía nói: “Thực ra đôi khi có một vài chuyện, quả thực phải xem làm như thế nào, ta có thể có quan hệ rất tốt với cha của con, nhưng không bao gồm có hành vi thân mật hơn nữa. Chuyện này, con vẫn còn nhỏ, không hiểu được.”

Lại nghĩ một chút, Lục Vương phi bật cười: “Thực ra con cũng không có gì là không hiểu, có lúc con còn hiểu chuyện hơn cả ca ca của con nhiều.”

A Cẩn ôm đầu gối ngồi đó khẽ nói: “Thực ra có cha cũng rất tốt. Chí ít không giống như kẻ xấu xa Tứ Vương gia đó, người nên hiểu nha!”

Mỗi lần Lục Vương phi nhìn thấy dáng vẻ người lớn của khuê nữ nhà mình thì đều cảm thấy rất buồn cười, bà kéo kéo bím tóc của A Cẩn: “Con đó, được rồi, nếu tối nay đã muốn ngủ ở đây thì mau chóng đi tắm đi!”

Cho dù như thế nào, Lục Vương phủ vẫn luôn tràn ngập ấm áp, nhưng bên ngoài thì lại không phải như vậy.

Tứ Vương phủ cả đêm đèn sáng trưng, mỗi người đều có suy nghĩ tính toán của mình. Mà Hứa U U không ngừng đấu tranh, mặt đầy mồ hôi và nước mắt, nhìn thấy bà tử bê chậu máu ra bên ngoài, trong đầu bà ta chỉ còn nhớ đến âm thanh vang vọng của Tứ Vương gia.

Ông ta nói, nhất định phải bảo vệ đứa con, nhưng Hứa U U biết nếu như bà ta chết, con của bà ta có thể sống tốt sao? Tuy rằng dáng vẻ của Triệu Minh Y đơn thuần lương thiện, nhưng bà ta không dám hoàn toàn tin tưởng. Cho dù là nam hài tử hay là nữ hài tử, chắc chắn đều phải trải qua rất nhiều chuyện. Với những suy nghĩ đó trong đầu, Hứa U U đã tập trung toàn bộ sức lực.

Trải qua một ngày một đêm, có lẽ thực sự nhờ vào sức mạnh của người mẹ, không ai ngờ rằng, dưới tình huống Tứ Vương gia muốn cứu con không cứu mẹ, Hứa U U vẫn kiên trì đến cùng.

Nhìn thấy Hứa U U vẫn sống, trong lòng Minh Y âm thầm hận, nàng ta vẫn luôn túc trực ở đây, nàng ta mong ngóng là Hứa U U chết, nhưng ai ngờ được bà ta kiên trì đến như vậy, sự kiên trì của bà ta có nghĩa là bà ta vẫn thận trọng với nàng ta trong cuộc sống.

“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia. Vương gia, Hứa trắc phi sinh con trai. Mẫu tử bình an, chúc mừng Vương gia!” Bà đỡ ôm đứa bé ra ngoài, vui vẻ không thôi.

Như bây giờ không phải kết quả tốt nhất sao, Hứa trắc phi bình an sinh tiểu công tử, như vậy bọn họ cũng có thể tranh thủ cùng. Nghĩ như thế nên càng nói khoa trương hơn: “Ngài nhìn bé trai xem, đứa trẻ bình thường đâu giống như vậy, bà tử ta đỡ đẻ nhiều bé trai như thế, lần đầu thấy một đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm như vậy, nhìn là thấy vô cùng lanh lợi. Thật là con cưng của trời.”


Tứ Vương gia cười không ngậm được miệng, ông ta mong đợi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng thỏa ước nguyện, sao có thể không vui mừng khôn xiết, ông ta nhận lấy đứa nhỏ, âu yếm nhìn nó, nói rất nhiều điều tốt đẹp, cuối cùng nói: “Tất cả các ngươi đều được trọng thưởng. Vạn Tam, lập tức sắp xếp người vào cung báo tin vui.”

Vạn Tam lập tức nói: “Vâng!”

Trước khi ra khỏi cửa, Vạn Tam nhìn Minh Y một cái, thấy nàng ta còn đang ngẩn người, trong lòng thương xót, cố ý khụ một tiếng, tiếng khụ này làm Minh Y bừng tỉnh, Minh Y có bao giờ nhìn thấy Tứ Vương gia đối xử như vậy với bọn họ, thấy ông ấy âu yếm nhìn tiểu đệ đệ vừa mới sinh ra, nàng ta chỉ cảm thấy trái tim mình ghen ghét không thôi.

Nhưng chính tiếng ho này của Vạn Tam đã khiến nàng ta lập tức tỉnh táo lại, Minh Y vô cùng vui vẻ nói: “Chúc mừng phụ thân, con rất vui, con vô cùng vui vẻ, cuối cùng con cũng có đệ đệ rồi, có đệ đệ rồi, con rất vui.” Minh Y vui đến phát khóc.

Nhìn thấy nàng ta như vậy, Tứ Vương gia vỗ vỗ vai nàng ta, hiếm khi dịu dàng: “Tất cả đều nhờ có con, so với tỷ tỷ của con thì con tốt hơn nhiều. Phụ vương rất hài lòng khi con hiểu chuyện như vậy.”

Minh Y càng khóc nhiều hơn, nàng ta lập tức kéo tay nhỏ của đệ đệ hỏi: “Phụ vương đặt tên thân mật cho đệ đệ đi!” Minh Y dịu dàng cười, trong nụ cười còn hàm chứa nước mắt như vậy, thật là đánh thẳng vào trái tim người khác, ngay cả với người sắt đá như Tứ Vương gia cũng không ngoại lệ.

“Sau này con phải sống hòa thuận với đệ đệ, giúp mẫu phi của con thật tốt.”

Nói như vậy, rõ ràng là muốn nâng Hứa U U thành Vương phi, điều này Minh Y đã đoán được, thân phận của Hứa U U phù hợp, bây giờ lại sinh con trai, nếu như không lập bà ta làm Vương phi thì ngược lại hơi có phần không ổn.

Minh Y mỉm cười nói: “Tốt quá! Tên chính thức nhất định phải là Hoàng gia gia đặt, như vậy phụ vương đặt tên thân mật của tiểu đệ đệ đi, cũng thuận tiện cho chúng ta gọi!”

Tứ Vương gia nghĩ một lát rồi nói: “Phụ vương rất hạnh phúc, rất vui khi lần này đệ đệ của con có thể bình an ra đời, hay là gọi là Khánh ca nhi đi.”

Minh Y: “Khánh ca nhi, Khánh ca nhi, xin chào đệ, ta là tỷ tỷ của đệ, ta là Minh Y tỷ tỷ, sau này, tỷ tỷ sẽ chăm sóc đệ thật tốt. Sẽ không để đệ tiếp tục gặp nguy hiểm nữa.”

Lời nói của Minh Y lại khiến Tứ Vương gia nhớ đến độc phụ đó, lúc trước bà ta đã bị nhốt ở phòng chứa củi. Lúc này nhớ đến, Tứ Vương gia lạnh mặt: “Minh Y, con đi nói với độc phụ đó, lần này bản vương tuyệt đối không dung túng bà ta nữa. Mỗi lần phạm sai lầm đều để bản vương phải khắc phục hậu quả, nếu như không phải năm đó…” Tứ Vương gia tính nói rằng nếu như không phải năm đó Tứ Vương phi tự mình hành động đi hại Gia Hòa, sao nhà bọn họ có thể sa sút đến mức này, nếu như không phải nhà họ sa sút, sao Tứ Vương phủ của bọn họ có thể không có chút trợ giúp nào từ bên phia Vương phi, ông ta đã khoan dung cho bà ta nhiều năm như vậy, sẽ không tiếp tục có lần sau nữa.

“Tóm lại con nói với bà ta, để bà ta hiểu rõ ý của ta. Nếu như bà ta biết hối cải, ta có thể nể tình mặt mũi của bà ta mà giữ lại mạng của bà ta, nếu như không, đừng trách ta không khách khí.” Tứ Vương gia hừ lạnh.

Minh Y làm ra vẻ xấu hổ toát mồ hôi, nàng ta dịu giọng nói: “Phụ vương, xin phụ vương hãy bỏ qua cho mẫu thân, chí ít, chí ít ngài hãy giữ lại mạng cho bà ấy. Tuy rằng bà ấy làm sai, nhưng nhưng…” Minh Y cắn môi, dường như nói không ra, lại giống như nói ra mấy lời đó, tự bản thân nàng ta cũng không tin, nếu không phải như thế, tại sao không thể tiếp tục nói.

“Con muốn nói bà ta sẽ hối cải?” Tứ Vương gia nhướng mày.

Minh Y cắn môi, không biết nên nói như thế nào mới tốt, lúc sau, nàng ta chảy nước mắt: “Tất cả đều do nữ nhi không tốt, đều do nữ nhi không tốt. Minh Y cầu xin phụ thân giữ lại một mạng cho mẫu thân. Chỉ là, chỉ là…” Minh Y ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: “Chỉ là, xin người đừng để mẫu thân và tỷ tỷ ở lại trong phủ nữa.” Nàng ta âu yếm nhìn Khánh ca nhi nói: “Khánh ca nhi còn quá bé, chúng ta vẫn nên đảm bảo sự an toàn của Khánh ca nhi ở trong phủ mới được.”

Tứ Vương gia cẩn thận nghĩ một lát rồi nói: “Con nói cũng có lý, con cũng bận rộn cả ngày rồi. Mau quay về đi nghỉ ngơi chút đi.”

Tứ Vương gia hiếm khi đối xử tốt với Minh Y như vậy, Minh Y do dự một chút rồi nói: “Phụ thân, con còn muốn vào thăm Hứa trắc phi nữa. Cũng không biết thân thể bà ấy thế nào rồi, còn vẫn nên đi qua xem sao.”

Biểu hiện lần này của Minh Y thật khiến cho Tứ Vương gia lau mắt mà nhìn, suy cho cùng bởi vì biểu hiện của nàng ta vô cùng khéo léo, Tứ Vương gia gật đầu: “Bên này giao cho con, bên mẫu thân con, cũng giao lại cho con. Con xử lý cho tốt một chút.”

Nói như vậy, tất nhiên Minh Y đồng ý.

Nàng ta mỉm cười đi vào trong phòng, lúc này Hứa U U đã ngủ rồi, nàng ta dịu dàng hỏi ma ma bên cạnh: “Trắc phi sao rồi?”

Ma ma lập tức đáp lại: “Tuy Hứa trắc phi khá mệt mỏi nhưng mọi thứ gần như rất tốt. Quận chúa yên tâm.”

Minh Y gật đầu: “Chăm sóc Hứa trắc phi thật tốt” Dừng lại một lát, Minh Y đổi sang giọng điệu nghiêm túc: “Bây giờ cơ thể Hứa trắc phi đang yếu ớt, các ngươi nhất định phải tập trung tinh thần, nếu như có gì bất trắc, bản Quận chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”


Ma ma vô cùng sợ hãi: “Lão nô đã biết, lão nô đã biết.”

Tuy rằng sự tình không như ý người. Nhưng Minh Y vẫn tranh đấu để cho sự việc có lợi nhất đối với mình.

Sao nàng ta lại không biết, tất cả người ở trong phòng này đều là tâm phúc của Hứa U U, hơn nữa có người thật sự muốn hại Hứa U U sợ là cũng khó, nhưng nàng ta vẫn phải thể hiện sự quan tâm như vậy, chỉ có như thế mới có thể lôi kéo được Hứa U U. Vạn Tam nói đúng, nếu như dựa vào người bùn nhão không thể trát tường như mẫu thân thì sẽ bị cản trở, ngược lại không bằng dựa vào Hứa U U, chí ít, Hứa U U không ngu ngốc như thế. Hôm nay bà ta có nhi tử rồi, nhất định sẽ càng tốt hơn! Chỉ có tự mình thức thời, kết quả mới có thể được như ý nguyện. Vương phủ này, suy cho cùng không phải chỗ nàng ta ở lại lâu, chung quy nàng ta vẫn phải gả đi, trù tính cho bản thân thật nhiều, đây mới là điều nàng ta phải tính toán.

Trước giờ Minh Y đều chưa từng muốn gả cho Vạn Tam, người đàn ông đó, tuổi gần như có thể làm phụ thân của nàng ta rồi, lại không có địa vị tốt gì, sao nàng ta có thể nhìn trúng hắn, hiện tại nâng hắn là vì để bản thân có thể càng thoải mái như cá gặp nước. Suy cho cùng giai đoạn này, Vạn Tam vẫn còn có tác dụng, Minh Y không thể không thừa nhận, dù Vạn Tam không có sự tín nhiệm của Tứ Vương gia thì chỉ cần mỗi kinh nghiệm của hắn thôi cũng đã cực kỳ có tác dụng với nàng rồi.

Giống như hiện tại, nếu như không phải có tiếng ho đó của hắn ta, e rằng bản thân cứ chìm vào trong sự ghen tịkhông thể tự thoát ra được, hiện tại rất tốt, nàng ta làm ra vẻ nghiêm túc quan tâm như vậy, đã thành công khiến cho phụ thân vô cùng hài lòng, bây giờ chỉ cần lại ở bên Hứa U U diễn kịch tốt, thế thì còn gì phải lo lắng nữa!

Nghĩ đến điều này, Minh Y nghiêm túc cảnh cáo: “Cho dù đại tiểu thư hay là mấy thiếp thất đó, bất kể là ai, ta đều hy vọng các ngươi biết, bọn họ chẳng là gì cả. Nếu như thật sự gây ra chuyện, các ngươi nhất định phải ngăn chặn, nếu như không làm được thì nhanh chong cho người đi tìm ta. Tất cả đều lấy sự an toàn của trắc phi và hài tử làm đầu. Nếu như trắc phi tỉnh dậy…” Minh Y dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Phải để bà ấy biết. Tất cả đều như ý của bà ấy. Thế nên bà ấy phải giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt, Khánh ca nhi vẫn còn nhỏ, người khác dù có ra sao cũng sẽ không giống như mẫu thân ruột thịt.”

Ma ma tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Vâng.”

Minh Y gật đầu: “Được rồi, các ngươi trông nom bên này thật tốt, ta đi thăm mẫu thân.”

Thở dài một tiếng, Minh Y có vẻ khá buồn, thể hiện sâu sắc bộ dạng như rất hoang mang và bất lực với người mẫu thân xấu xa như vậy

Lúc này, mọi người đều không khỏi thương cảm, Quận chúa Minh Y, một cô nương tốt như vậy, nếu như có một người mẫu thân bình thường thì sao lại khó khăn giống như hiện tại chứ.

Minh Y rời khỏi chỗ Hứa U U, lập tức đi xem Tứ Vương phi, Tứ Vương phi bởi vì bị Tứ Vương gia đánh tàn nhẫn mà gần như không dậy được, nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta căm giận nhìn ra hướng cửa, trước cửa lại là Minh Y, bà ta tức giận: “Ngươi, nha đầu chết tiệt, ngươi còn đến đây làm cái gì, là xem ta đã chết hay chưa sao? Ngươi…”

Minh Y không hề đáp lại lời bà ta, nàng ta xoay tay khép cửa lại, ngồi xổm bên cạnh Tứ Vương phi, nghe bà ta còn tiếp tục nói, nàng ta nhỏ giọng, như giọng nói vô cùng ác độc: “Bà im miệng cho ta.”

Tứ Vương phi ngàn vạn lần không thể ngờ đến Minh Y sẽ nói năng như vậy, bà ta không thể tin được nhìn Minh Y, nhìn thấy nụ cười chế giễu của nàng ta: “Bây giờ bà đã nếm trải được cảm giác kêu trời không thấu kêu đất không hay rồi đúng không?”

Tứ Vương phi bị dáng vẻ như vậy của Minh Y dọa sợ, trước kia bà ta đối xử với Minh Y như thế là bởi vì Minh Y vẫn luôn là một người nhẫn nhục chịu đựng, cho dù có đánh có mắng cũng không dám nói một câu, một thời gian dài, bà ta gần như không để ý đến đứa con gái này, nhưng bây giờ Minh Y lại đột nhiên độc ác như thế, quả thực khiến bà ta không dám tin.

“Bà có biết lúc bà vì tỷ tỷ mà vu khống ta, đánh đập ta, suy nghĩ của ta là gì không? Bà có biết ta đau khổ như thế nào không? Bây giờ bà biết rồi đó, bây giờ bà cũng rơi vào cảnh như vậy, cho dù bà có hận ta thế nào thì cũng không thể làm như vậy với ta!”

Tứ Vương phi: “Chính vì điều này mà ngươi phản bội, theo phe Hứa U U? Ngươi biết ai là mẹ ruột của ngươi không? Ngươi là do ta chín tháng mười ngày mang thai đẻ ra, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi có biết tâm trạng của ta như thế nào không? Ngươi!”

“Bà im miệng cho ta!” Minh Y oán hận nói: “Ta nói cho bà biết, ta đối xử với bà bây giờ chỉ bằng một phần mười những gì bà gây tổn thương ra ta. Bây giờ Hứa U U đã sinh nhi tử rồi, bà nên cầu nguyện cho tốt, cầu xin ta, như vậy ta mới có thể cầu xin cha cho bà, nếu không ta sẽ để bà chết rất thảm, còn có Minh Ngọc, nàng ta đừng cho rằng ta sẽ bỏ qua cho nàng ta, hai người các ngươi đều cẩn thận ta.”

Minh Y bị đè nén nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như có cơ hội được nói lời này, nàng ta cảm thấy, thực sự quá thoải mái, cái cảm giác có thể giẫm bẹp người khác dưới chân.

Tứ Vương phi chính là người như thế, tuy rằng nhìn có vẻ diễu võ dương oai nhưng gặp phải người giỏi thật sự, bà ta không còn dáng vẻ đó nữa, đặc biệt là Minh Y, vốn là kẻ đáng thương sợ sệt như vậy, bà ta quả thật không thể nào tin được: “Ta sẽ nói với Vương gia, ta sẽ nói với cha của ngươi.”

Minh Y cười lạnh: “Bà cho rằng bà nói ông ấy sẽ tin sao? Bây giờ bà ở trong lòng ông ấy là kẻ đáng chết nhất, nữ nhân muốn hại chết nhi tử của ông ấy, mà ta là đứa con gái vừa hiểu chuyện vừa tri kỷ luôn nghĩ đến lợi ích, bà cảm thấy, ông ấy sẽ tin tưởng ai? Ông ấy chỉ cảm thấy là bà muốn hãm hại ta, là bà không biết xấu hổ!”

Minh Y đắc ý nói: “Bà xem, đến lúc này rồi mà bà vẫn không biết rõ tình hình. Trong cái nhà này, đã không có vị trí của bà rồi, nếu như bà muốn sống, bà muốn để cho nữ nhi Minh Ngọc của bà sống, thì phải giống như con chó của ta, nếu không ta sẽ khiến các người thảm hại!”


Lúc này Minh Y đã hoàn toàn không còn giả vờ nữa, nàng ta cười lạnh đắc ý.

Tứ Vương phi: “Không, ngươi không thể, ngươi…”

“Ta có thể!” Giọng điệu của Minh Y vô cùng dịu dàng, nhưng trong đó mang theo ác ý: “Không sợ nói cho bà biết, phụ vương đã để cho ta đến nói với bà, nếu như bà biết điều, thành thật một chút, còn có thể giữ một mạng cho bà. Nếu không thì bà đi chết đi.”

“Minh Y, sao ngươi có thể biến thành như vậy chứ, rốt cuộc ngươi có biết, ngươi có biết ai mới là người thân ruột thịt của ngươi không. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn hại chết chúng ta mới cam tâm sao? Ngươi có thể ngủ yên được à?”

Minh Y cười lạnh: “Sao không ngủ được? Lúc ta bị Hoàng gia gia giam trong Tàng Thư Lâu, các ngươi có quan tâm ta có thể ngủ được hay không à? Ta nói cho các ngươi biết. Bây giờ ta đã không phải cái người đáng thương đó nữa. Cũng không sợ nói cho bà biết, ta đã nói chuyện với phụ thân rồi, vì sự an toàn của Khánh ca nhi, không cho bà và Minh Ngọc ở trong phủ nữa. Haha, bà còn không biết sao, nhi tử của Hứa U U đã bình an sinh ra rồi, nó tên là Khánh ca nhi, khánh trong vui mừng*.

Tứ Vương phi bị dáng vẻ như vậy của Minh Y làm cho tức giận, tức đến mức ngất xiut. Thấy bà ta như thế, Minh Y lập tức gào khóc: “Mẫu thân, mẫu thân, người hà tất gì phải khổ như vậy? Đó là đệ đệ của con!”

Đợi đến khi ra khỏi cửa, trong mắt nàng ta vẫn còn ngân ngấn nước mắt, vô cùng lo lắng và đáng thương.

Nhưng không ai biết rằng, đợi đến khi quay về phòng, nàng ta lại bật cười to, cười mãi không ngừng.

Nha hoàn tâm phúc của Minh Y thấy nàng ta cười to như vậy, không nhịn được mà nói: “Quận chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Minh Y lắc đầu: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Tất nhiên ta biết phải cẩn thận. Ngươi nhân lúc không có ai, truyền lời cho Vạn Tam, ta muốn gặp hắn ta, có chuyện cần thương lượng.”

Nha Hoàn lập tức nói: “Vâng!”

Rốt cuộc Tứ Vương gia cũng có nhi tử, nói ra, trong tất cả các Vương gia, ông ta là người cuối cùng có nhi tử. Xem lão Lục, chái nội trai của người ta cũng sắp ra đời rồi. Chắc cũng bởi vì khó khăn mới có được nên Hoàng Thượng vô cùng vui vẻ. Lập tức ban thưởng liên tục cho Tứ Vương phủ, nhiều năm rồi Tứ Vương gia không được vinh quang như vậy, nên đắc ý không thôi.

Mà Hứa U U bên kia vào ngày thứ ba mới tỉnh lại, nghe được tất cả đều tốt, trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Một đạo thánh chỉ ban xuống của Hoàng Thượng khiến bà ta vô cùng thỏa mãn, cuối cùng bà ta cũng được nâng lên làm Vương phi rồi.

Mà lúc này, rõ ràng không có ai để ý Vương phi cũ bị nhốt ở phòng củi, tất nhiên Minh Y biết, lần này không thể để bản thân vô cớ phạm sai lầm được, sau này tính sổ đương nhiên sẽ tính toán kỹ hơn bây giờ. Chính vì vậy nàng ta ngược lại không vội, mỗi ngày đều đi qua thăm hài tử và Hứa U U, chăm sóc Hứa U U rất tốt.

Chắc cũng vì như vậy, thái độ của Hứa U U đối với nàng ta cũng thay đổi một chút.

Minh Y thấy Hứa U U lay động, nghiêm túc nói: “Tuy rằng bà ấy là mẫu thân của con, nhưng đứa trẻ của người cũng là đệ đệ của con, Vương phủ của chúng ta cần một Vương phi hiểu biết mà không phải người chỉ biết gây rắc rối. Tính ra, con gái bọn con, chung quy vẫn phải gả ra ngoài, nhưng đây cũng là nhà của con, tất nhiên con hy vọng mọi người đều tốt.”

Lời nói chân thành đến mức khiến Hứa U U buông lỏng cảnh giác.

Đám A Cẩn cũng tặng quà chúc mừng, nhưng nàng vô cùng cẩn thận, dặn dò đi dặn dò lại Lục Vương phi, đừng tặng cái gì để người khác túm được, tránh bị người khác hãm hại, tình hình của Tứ Vương phủ không đơn giản như bọn họ nghĩ. Lục Vương phi thấy nàng như thế, cười nói: “Nhiều năm như vậy, con coi ta là kẻ ngốc sao? Mấy cái này, tất nhiên là ta hiểu!”

A Cẩn thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên là nàng biết mẫu thân của nàng hiểu rõ, nhưng vẫn muốn nhắc nhở một câu, chỉ có như vậy mới có thể an tâm.

Tố Vấn ngồi ở một bên nghe hai người nói chuyện, cũng hiểu được một chút nhưng nàng ấy vẫn hỏi: “Thế nếu như sau này con sinh hài tử rồi, lúc đó phải làm gì?”

A Cẩn cười lạnh: “Ai dám hại bé cưng, muội sẽ giết hắn trong tích tắc.”

Tố Vấn nghiêm túc: “Tẩu nghiêm túc nha, dù sao A Cẩn cũng sẽ phải gả ra ngoài, có mấy chuyện, suy cho cùng tỷ cũng phải tự mình lo liệu.” Trước kia nàng ấy im lặng không nói gì nhiều, A Cẩn còn cảm thấy, Tố Vấn chắc là không hiểu quá rõ về mấy cái này, nhưng hôm nay nghe quả nhiên là sức mạnh của người mẹ.

“Người khác tặng đồ, tất nhiên là phải cẩn thận kiểm tra, trong tình huống bình thường, cho dù là ăn hay là dùng, đều có thể động chân động tay, mà tất cả những đồ có thể gian dối thường đều là dùng thuốc, tốt nhất là không sắc không mùi, ngoại trừ cái này ra, còn có mấy kiểu tạo ra chất độc khác. Ví dụ như hai loại thực vật ăn chung với nhau có thể sản sinh ra một loại chất độc mới, tất nhiên mấy cái này muội không cần nói tẩu cũng hiểu. Tẩu là đại phu, chỉ cần để ý một chút, chắc chắn sẽ không có vấn đề. Đương nhiên tẩu là thế tử phi, không có nhiều thời gian mà đi kiểm tra từng thứ, lúc này tỷ phải phân ra các cấp khác nhau, đồ của một vài người thì đừng bao giờ dùng, để ở trong kho là được rồi, như vậy, để ma ma kiểu tra là tốt nhất…”

A Cẩn phổ biến cho Tố Vấn nguyên cả buổi chiều, đợi đến lúc chạng vạng, dáng vẻ uể oải như con mèo ở đó, Oánh Nguyệt thấy nàng như vậy tò mò hỏi: “A Cẩn sao thế?”

Thật là hiếm khi thành thật như vậy!

Tố Vấn cười nói: “Mệt.”


A Cẩn ngước mắt nhìn tỷ tỷ nhà một cái, lại lần nữa cúi đầu. Nàng miệng đắng lưỡi khô hoàn toàn không muốn nói chuyện!

Mấy ngày nay Thời Hàn bận rộn, không qua đây, hôm nay đến lại thấy A Cẩn không có sức sống như thế, hắn vô cùng tò mò, nhưng hắn cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói: “Cuối năm, chắc huynh phải đi Giang Nam một chuyến, có chuyện gì, muội phái người đến phủ thừa tướng tìm Cảnh Diễn. Huynh với huynh ấy đã nói chuyện rồi, có vấn đề gì thì nhờ huynh ấy giúp đỡ.”

A Cẩn ngay lập tức ngẩng đầu: “Huynh đi có việc gì?”

Nhìn thấy tinh thần nàng lập tức lên cao, mấy người trong Lục Vương phủ cảm thán không thôi, A Cẩn vẫn thực sự cần Phó Thời Hàn đến trị!

“Có vài công vụ, nhưng trước năm mới huynh sẽ mau chóng quay trở về.” Từ khi hai người quen biết nhau, tết năm nào cũng cùng nhau trải qua, trước giờ chưa từng gián đoạn! Mà Lục Vương phi mỗi năm cũng đều mời hắn đến ở mấy ngày, mọi người đều đã quen với sự sắp xếp như vậy.

Cuối cùng A Cẩn cũng yên tâm, nàng gật đầu: “Thế muội đợi huynh, à đúng rồi, muội muốn có quà. Nhớ mang quà về đó.”

Thời Hàn mỉm cười nói: “Được!”

A Cẩn tiếp tục nói: “Phương nam có mấy hoa quả mà phương bắc không có, huynh cũng phải mang một chút về. Nhưng cái này không tính là quà đâu nhé!”

Thời Hàn tiếp tục: “Được!”

Lục Vương phi cảm thấy, Phó Thời Hàn đúng thật là một đứa trẻ tốt hiếm có, người bình thường không thể so sánh được! Ngươi xem, A Cẩn làm nũng như vậy, nó lại vẫn mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng.

“Con đó, chỉ biết bắt nạt Thời Hàn. Thời Hàn, con không cần nghe nó nói, con đi xử lý công vụ, cũng chẳng phải đi chạy vặt cho nó.”

Thời Hàn bật cười, hắn bình tĩnh nói: “Đó là điều nên làm, cũng không ảnh hưởng gì việc của con. Hơn nữa… Sắp năm mới rồi, mang cho mọi người mấy hoa quả đặc sản là điều đương nhiên. Công vụ gì thì gì cũng sẽ mang quà về.”

Mọi người: “...”

Phó Thời Hàn, ngươi nói như vậy thật sự ổn hả? Ngươi có suy nghĩ đến cảm nhận của Hoàng Thượng không? Ngươi thực sự cho rằng chúng ta sẽ không mật báo sao?

“Huynh thật sự thẳng thắn.” A Cẩn dừng lại một chút lẩm bẩm, nhưng vẫn tiếp tục nói, nàng mỉm cười: “Nhưng huynh thẳng thắn như vậy, thật sự khiến cho muội rất thích.”

Mọi người: “...”

Thời Hàn nghiêm túc nói: “Cảm ơn sự yêu thích của muội. Huynh rất thích! Muội yên tâm, huynh sẽ biểu hiện thật tốt.”

Mọi người: “...”

Cảm giác ngọt đến ê răng này là chuyện gì, hai người đang khoe tình cảm sao?

Cẩn Ngôn cảm thấy đau đầu xoa xoa thái dương, lại nhìn thê từ nhà mình, Tố Vấn vẻ mặt tươi cười nhìn hai người đó, sau đó lại nhìn về phía hắn, biểu cảm trong mắt thể hiện rất rõ. Cẩn Ngôn cảm thấy, ánh mắt đó viết mấy chữ to tướng: “Chàng! Học! Đi!”

Cẩn Ngôn cạn lời…

Cảm giác ánh mắt của thê tử nhìn mãi, Cẩn Ngôn ngẩng đầu, hắn làm động tác tay, Tố Vấn đột nhiên bật cười, nàng ấy mấp máy môi: Không làm khó chàng!

Hai người vốn cho rằng hành động không ai biết, nhưng sao có thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người. A Cẩn không để ý cổ họng khó chịu, khụ khụ nói: “Ca ca và tẩu tử lại ở trước mặt mọi người trong phòng khách khoe ân ái, thực sự khiến người ta ê răng nha!”

Cẩn Ngôn nhìn nàng, lặng lẽ ôm đầu.

Thật sự rất muốn đánh tiểu muội nhà mình, khoe ân ái, rõ ràng là muội và Phó Thời Hàn đó! Tức giận! Nàng còn chơi xấu cáo trạng trước! Ném ném ném!

Phó Thời Hàn, ngươi mau trả lại tiểu muội muội dễ thương của ta! Trả lại cho ta!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.