Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 141: C141: Chương 141



A Cẩn cảm thấy, vào lúc đặc biệt cha bọn họ luôn có hành động bất ngờ, mà hiện tại chính là như vậy, không hiểu sao khiến nàng… Có chút cảm động!

Nàng chống cằm thở dài nói: “Thực ra Ngu Quý phi cũng rất đáng thương.”

Lục Vương gia đảo trắng mắt, hận rèn sắt không thép nói: “Con ngốc này, sao bà ta lại đáng thương được? Ta cảm thấy bà ta không đáng thương, người thật sự đáng thương nên là những bách tính bình thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm kia kìa, những người đó mới đáng thương. Giống như là Ngọc Chân di nương của con đó, cuộc sống lúc trước đó mới gọi là khổ, mới gọi là thê thảm! Nếu như không phải gặp được nam tử vĩ đại như ta, tương lai của nàng ấy không biết lưu lạc đến mức nào rồi. Con…”

A Cẩn ngăn lời Lục Vương gia nói, tiếp tục nói: “Chúng ta đừng lạc sang chủ đề tự khen mình được không?” Cảm động vừa xuất hiện đã ngay lập tức biến mất rồi! Cảm giác ấm áp vừa rồi nhất định là nhầm, đúng vậy là cảm giác nhầm!

Lục Vương gia tặc lưỡi một cái, tiếp tục nói: “Bà ta đã hưởng thụ cảm giác làm bá chủ hậu cung rồi, còn có gì phải buồn bã chứ. Hơn nữa, năm đó bản thân bà ta cũng không sạch sẽ như thế.” Biểu cảm của Lục vương vô cùng đặc sắc, tỏ vẻ “Ta biết rõ sự việc”.

A Cẩn tò mò: “Cha biết cái gì à?” Trong hậu cung không có ai là đóa sen trắng, điều này A Cẩn cũng hiểu rõ, chỉ là có thể nghe cha mình nói như vậy, khiến cho người ta cảm thấy rất tò mò.

Lục Vương gia liếc A Cẩn một cái, lẩm bẩm: “Con không phát hiện, ta là nhi tử nhỏ nhất sao? Sau ta, không còn có hài tử nào khác?” Lục Vương gia cẩn thận nhỏ giọng nói: “Hài tử của Ngu Quý phi chết rồi, sao bà ta có thể nhẫn nhịn để cho người khác sinh hài tử đây? Hơn nữa lúc trước hài tử của bà ta còn mất vì chuyện như thế.”

Chuyện đó là như thế nào?

A Cẩn tiếp tục truy hỏi nhưng Lục Vương gia không muốn nói nhiều, ông chỉ nói mơ hồ: “Tóm lại con biết ý của ta là được rồi, A Cẩn à, người có lòng tò mò quá cũng không tốt. Sẽ có hắc sơn lão yêu đến bắt người đó!”

A Cẩn: “...” Con là trẻ ba tuổi à? Cha lại còn dọa con như vậy, thật sự quá buồn cười! Điều này không có khả năng!

Chắc là cảm nhận được A Cẩn không tin tưởng, Lục Vương gia vẻ mặt chột dạ: “Ta là phụ vương của con, con lại còn dám không nghe lời ta nói, hoàng cung này là nơi ăn thịt người. Đừng cho rằng con dễ thương, đáng yêu là có thể sống tốt được. Phải thông minh! Thông minh hiểu không?”

A Cẩn liếc ông rồi nói: “Ý của phụ vương chắc không phải đang ám chỉ ngài là người vô cùng thông minh đấy chứ?”

Lục Vương gia búng ngón tay “Đáp án đúng.”

A Cẩn im lặng cạn lời…

Bình tĩnh một lúc, A Cẩn hỏi: “Nhưng mà, căn bản là con không sống ở trong cung mà? Con không phải là phi tử hậu cung, con cũng không phải Hoàng tử muốn cạnh tranh hoàng vị, con cần gì phải lo lắng. Con cũng chẳng cần phải thông minh, con chỉ cần sống tốt, muốn làm gì thì làm cái đó là được!”

A Cẩn nói như vậy, thật sự làm Lục Vương gia sáng mắt. Lục Vương gia cẩn thận suy nghĩ, lập tức cảm thấy con gái nhà mình nói rất có lý, ông vỗ tay nói: “A Cẩn nói đúng lắm!”

A Cẩn: “...”

Có người cha như vậy, nàng thật sự là vừa đau đớn vừa hạnh phúc!

“Tóm lại, người phải sống giống như ta mới là chân lý.” Lục Vương gia cảm thấy, bản thân ông là tấm gương của người khác, tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn chưa nhận thức được sự đa mưu túc trí của ông, nhưng… Người ta cũng có thể dùng một từ để hình dung, ừm, gọi, gọi là gì nhỉ? Gọi là… Lục Vương gia mắt chớp chớp nhìn A Cẩn: “Có một từ dùng để hình dung người ngốc nhưng lại rất thông minh, từ đó gọi là gì nhỉ?”

A Cẩn nhìn trời: “Cha, ý của người chắc không phải là người tài vẻ ngoài đần độn đó chứ?”

Lục Vương gia vỗ đùi: “Chính là ý này, ta chính là người tài vẻ ngoài đần độn đó, ha ha, ha ha ha!”

A Cẩn im lặng đứng dậy, chuẩn bị quay về phòng, Lục Vương gia vội vàng nói: “Ta còn bảo vệ con, con sẽ nói cho mẫu thân của con biết chứ?”

A Cẩn: “Hả?” Vẻ mặt nghi ngờ, ý gì?

Lục Vương gia xấu hổ chỉ tay: “Ta bảo vệ con như vậy, con sẽ nói với mẹ của con chứ? Sẽ nói chứ?” Vô cùng mong chờ.

A Cẩn không nói gì, Lục Vương gia cảm thấy, khuê nữ này quả thật là không hiểu chuyện rồi. Ông thở dài một tiếng nói: “Sao con lại ngốc như vậy. Ta với con hiểu ý nhau lâu như vậy rồi, con không biết mình nên nói gì với mẫu thân con một chút à? Ta muốn nhận được khen ngợi của mẫu thân con, hơn nữa, ít nhiều cũng thưởng cho ta ít tiền tiêu vặt! Ta cũng đã liều mạng như thế rồi!”


A Cẩn cảm thấy trước mắt mình tối đen, hờ hờ hờ, ông ấy liều mạng như vậy, đúng là một người đàn ông trung niên táo bạo!

Nàng hơi nhếch mép cười hỏi: “Muốn được mẹ con khen ngợi?”

Lục Vương gia vội vàng gật đầu.

“Muốn có được nhiều bạc?”

Tiếp tục gật.

A Cẩn cười híp mắt: “Nghĩ… Hay… Lắm!!!”

Lục Vương gia cắn tay áo: “Con là con ruột của ta? Uổng công ta đối xử với con như vậy, con lại đối xử với ta như thế, trái tim của ta, vỡ vụn rồi, ta là cha của con đó, thực sự quá buồn, đau khổ của ta ai có thể hiểu được! Hu hu~!”

A Cẩn im lặng nhìn trời.

“Con đừng cho rằng con không nói gì thì là có lý, trái tim của ta đều bị con bóp vụn thành cái gì rồi. Con người ta nổi tiếng không gây chuyện, vì sự an toàn của con mà phải lặng lẽ theo sau, giống như một con chó. Bây giờ con còn muốn tức giận với ta, người ta sinh khuê nữ đều là áo bông nhỏ tri kỷ, khuê nữ nhà ta chỉ biết tức giận với ta, tức giận với ta cũng thôi đi, lúc nhỏ còn đái lên người ta, hình tượng của ta phong nhã anh tuấn như vậy, lại bị con làm tổn hại như thế, trái tim của ta…”

Lục Vương gia bật chế độ suy nghĩ lung tung.

A Cẩn cảm thấy, Tây Du Ký nhất định không phải nói linh tinh, Đường Tăng lầm bầm niệm chú thật sự sẽ chết người. Không nói cái khác, nhìn cha của nàng xem, rõ ràng chính là Đường Tăng, không hề nói khoác đâu, thật sự là như vậy!

Nàng ôm đầu đầu hàng: “Con nói còn không được sao?” Còn không nói, cha của nàng sẽ đào hết mấy cái lịch sử đen tối thối tha đó ra, cũng chẳng thèm cân nhắc chút nào đến cảm xúc của khuê nữ. Đều đã là đại cô nương rồi còn bị người ta nhắc đến lịch sử đen tối tiểu lên người, thật sự không có vấn đề gì à?

Lục Vương gia cười vui vẻ, ông vỗ vai A Cẩn nói lời thấm thía: “Con sớm biết ý một chút có phải được rồi không. Thật là… Lãng phí bao nhiêu nước bọt của ta! Hừm! Buổi tối phải ăn nhiều hơn mấy bát cơm, may là ở trong cung, nếu như ở nhà, chúng ta phải chịu thiệt rồi.”

Lục Vương gia vẻ mặt kiểu “Con không hiểu chuyện như vậy, khiến ta lãng phí bao nhiêu nước bọt”. Nói ra, bản thân A Cẩn cũng muốn cảm thán, vì sao biểu cảm của cha nàng lại phong phú như thế? Vì sao nàng luôn cảm nhận được hàm ý trong từng biểu cảm của cha nàng? Lau mồ hôi!

A Cẩn nói lời thấm thía: “Cha à, tốt xấu gì người cũng là Vương gia, đừng có nhỏ mọn như vậy được không? Chúng ta chịu thiệt sao? Có thể đừng tính toán mấy bát cơm không?”

A Cẩn lại ngồi xuống, thực ra nói chuyện với cha nàng cũng rất thú vị.

Lục Vương gia liếc mắt: “Đã nói con không biết cách tính toán mà, chúng ta có là của chúng ta, cái gì nên chiếm lời thì không thể không chiếm. Mẹ của con nói rồi, chúng ta không thể làm cho Vương phủ chúng ta thiếu hụt được, nếu như vậy tương lai lấy gì chuẩn bị của hồi môn cho các con? Sao có thể để lại gia nghiệp cho ca ca của con? Có tiền có thể sai được ma quỷ, đạo lý này con cũng không hiểu à. Quả nhiên vẫn là trẻ con, con phải học theo ta, lông cừu có thể nhổ một nghìn một vạn cái cũng không thể bỏ lỡ.”

A Cẩn cảm thấy, rất khó để nói về con người của Lục Vương gia này. Ông thường sẽ khiến nàng khinh thường đến không thể nhìn, lại trong nháy mắt sẽ khiến nàng cảm động không thôi, cảm xúc tột cùng như vậy, nói ra cũng rất kỳ lạ.

Ông quan tâm nàng, nàng cảm động, nhưng chớp mắt Lục Vương gia nói, con phải nói với mẹ của con đi, sẽ có càng nhiều tiền đó? Nàng cạn lời. Nhưng ông cũng nói, phải vì bọn họ mà chuẩn bị hồi môn, thật là cảm giác kỳ lạ. Nhưng cảm giác như vậy lại không xấu.

“Con biết rồi. Tiết kiệm, tiết kiệm. Đều nghe cha.” A Cẩn cười híp mắt nói.

Lục Vương gia gật đầu: “Như vậy mới đúng.”

A Cẩn đột nhiên tiến lại gần trước mặt Lục Vương gia, động tác của nàng quá đột nhiên, dọa Lục Vương gia nhảy dựng. A Cẩn dùng âm thanh chỉ một người có thể nghe được mà hỏi: “Phụ vương, ngài đang giả vờ à?”

Lục Vương gia khụ một tiếng, sau đó nghi ngờ đánh giá A Cẩn, hỏi: “Giả vờ cái gì? Con làm ta sợ, tránh xa ta một chút.”

A Cẩn không dám chắc, tiếp tục hỏi: “Căn bản cha chính là đang giả vờ ngốc, thực ra cái gì cha cũng biết phải không?”

Lục Vương gia chống eo tức giận: “Ý con là gì, con nói ta ngốc? Ta thông minh như thế, con xác thực là đang nói sự thật sao? Có đứa con gái nào nói cha của mình như vậy không?”


A Cẩn đè vai Lục Vương gia, vô cùng kiên định tiếp tục hỏi: “Cha nói sự thật cho con đi, có phải cái gì cha cũng biết đúng không? Giả heo ăn thịt hổ đúng không?”

Lục Vương gia chỉ tay vào mình: “Khuê nữ à! Chẳng lẽ trước nay con cho rằng ta là kẻ ngốc? Ta thông minh như thế mà?”

Lục Vương gia ra sức nói như vậy khiến A Cẩn càng thêm hoài nghi, nàng nhìn chằm chằm vào Lục Vương gia: “Con cẩn thận nghĩ lại, chuyện cha làm, tuy rằng nhìn có vẻ hồ đồ, nhưng thật ra lại có rất nhiều chuyện tốt một cách kỳ lạ, có phải cha giả vờ không, cha nói đi cha nói đi! Cha dám nhìn vào mắt con mà nói không?

Lục Vương gia vội vàng nhìn vào mắt A Cẩn, ông nước mắt lưng tròng nói: “Cha thực sự không hiểu ý của con. Nếu như con nói tất cả chuyện ta làm đều đúng, thế thì ta tất nhiên là vui vẻ rồi, nhưng con nói ta giả vờ, ta lại thật sự không hiểu lắm. Khuê nữ à! Tuy rằng cha con là người rất thông minh, nhưng cũng không chịu nổi con đi lòng vòng thế này đâu.”

A Cẩn nhìn Lục Vương gia dùng mọi cách thoái thác, tất nhiên biết không thể từ chỗ ông lấy được kết quả mà bản thân muốn. A Cẩn thở phào một hơi, nói: “Con biết, phụ vương nhất định là người thông minh tuyệt đỉnh, bản thân cha vừa nãy chẳng phải nói mình như vậy sao? Người tài vẻ ngoài đần độn!”

Lục Vương gia bật cười, ông cảm động nắm lấy tay A Cẩn, cảm thán nói: “Ta biết A Cẩn là khuê nữ thân thiết của ta mà, ta sống nhiều năm như vậy, người đầu tiên khẳng định trí thông minh của ta cũng chỉ có mình A Cẩn. Bọn họ đều không nhìn thấy điểm tốt của ta!”

A Cẩn cười híp mắt: “Cha của con, tất nhiên là vô cùng thông minh.” Dừng lại một chút, A Cẩn nói: “Không cạnh tranh hoàng vị chính là chuyện thông minh nhất mà cha con làm, người khác, ai có thể rộng lượng và thông minh như cha của con!”

Lục Vương gia đắc chí ưỡn ngực: “Chẳng phải vậy sao, mệt như chó còn chẳng có ai nói mình tốt nữa? Làm sao sống tự tại như ta bây giờ, bọn họ đều là kẻ siêu ngốc!”

A Cẩn: Nói cha béo cha còn tự đắc, thật sự ổn chứ?

Rất rõ ràng, Lục Vương gia cảm thấy rất tốt, ông tiếp tục nói: “A Cẩn thật sự quá hiểu cha, nhiều năm như vậy, đau khổ này trong lòng ta, con không biết, người có trí thông minh thường cô đơn tịch mịch, bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu được, tuy rằng thằng nhóc Cẩn Ngôn chày gỗ này không thể nào giống ta, nhưng A Cẩn giống ta. Cha hiểu ra quá muộn, quá muộn. Con cũng đã lớn như này rồi, nên rất nhanh sẽ phải thành thân, hu hu, nếu không phải như vậy, cha sẽ dẫn con đi du ngoạn khắp nơi mở mang tri thức, sòng bạc, lầu xanh, đều là những nơi tốt để mở mang tầm mắt.”

A Cẩn im lặng phỉ nhổ, nói: “Lời này của cha có hai vấn đề, đầu tiên, người là Vương gia mà Hoàng gia gia tự mình phong, Vương gia có phong hào không thể rời khỏi Kinh, đây là quy củ phải không? Thế nên đi khắp thiên hạ là điều không có khả năng! Thứ hai, con là nữ, con đi sòng bạc làm gì, con đi kỹ viện làm gì? Cha nói đi, cha nói đi!”

Lục Vương gia nhìn trời: “Thực là không biết tán phét gì cả!”

A Cẩn nhìn Lục Vương gia dường như rất phiền muộn, bật cười: “Thế chúng ta đổi chủ đề khác nhé?”

“Đổi sang gì?”

A Cẩn dừng lại một chút nói: “Sao cha trở thành như vậy?”

Lục Vương gia phất tay áo: “Con đang bới lông tìm vết đấy à?” Tuy rằng người khác khinh thường ông, nhưng ông cũng là người có trí tuệ đấy, nếu như không có trí tuệ và kiến thức rộng lớn, sao trước giờ ông không thèm muốn hoàng vị? Nếu như không có trí tuệ và kiến thức, sao có thể làm được người gặp người thích chứ? Bọn họ căn bản không nghĩ đến chuyện quan trọng, thật là rất không có kiến thức.

A Cẩn cười khanh khách, cười xong, đứng thẳng bóp vai cho Lục Vương gia. Lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu thương của cô con gái nhỏ giống như gió xuân, Lục Vương gia cảm động nước mắt rưng rưng: “A Cẩn là đứa trẻ ngoan!”

A Cẩn: “...” Vừa rồi còn nói con bới lông tìm vết đó, bóp vai đã mua chuộc được rồi? Người này thật sự quá dễ mua chuộc rồi, chà chà!

Lục Vương phi ngủ dậy đã thấy hai cha con ở cùng nhau vô cùng hòa thuận. Xuyên qua rèm, bà thấy A Cẩn đang bóp vai cho Lục Vương gia, sững sờ một lúc, lát sau, rốt cuộc bật cười.

A Cẩn thấy Lục Vương phi tỉnh, vẫy tay: “Mẹ mau qua đây.”

Lục Vương phi làm ra vẻ ghen tỵ: “Ta đến làm cái gì, con cũng đâu có bốn tay, còn có thể bóp vai cho ta sao.” Tuy là nói như thế, nhưng vẫn vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh hai người.

Lục Vương gia đắc chí: “Nàng ghen tỵ cũng vô dụng. Đột nhiên ta phát hiện, A Cẩn là đứa trẻ giống ta nhất, ha ha ha, rất giống ta nha, không giống nàng chút nào.”

Khóe miệng Lục Vương phi giật giật một chút, nhìn ông: “Ý của Vương gia là gì?”


Lục Vương gia ngẩng đầu đắc chí: “Ý của ta là, A Cẩn giống ta, ha ha ha, nàng ăn giấm chua, ha ha ha!”

Dáng vẻ thiếu niên trẻ trâu như vậy, quả thực khiến A Cẩn không dám nhìn thẳng. A Cẩn cảm thấy, nhất định là nàng mở sai cách thức rồi

Nhưng vẫn may, Lục Vương phi không thèm nói lý với ông, bà nói lời thật lòng: “A Cẩn là nữ nhi của ông, giống ông là điều đương nhiên. A Cẩn xoa bóp rất tốt, lúc trước cũng thường xoa bóp cho ta, ông cũng nên hưởng thụ một chút!”

Không quên khoe khoang.

Lục Vương gia nghe thấy lời này, ai oán nhìn sang A Cẩn: “Con bình thường đều bóp vai cho mẹ con mà chẳng bao giờ bóp vai cho ta, con…”

Chưa kịp nói xong, A Cẩn vội vàng ngắt lời: “Tiệc rượu buổi tối lúc nào thì bắt đầu nhỉ?”

“Giờ Dậu.” Lời Lục Vương gia muốn nói lập tức bị dẫn dắt đi.

A Cẩn cười hì hì: “Hôm nay sẽ bắn pháo hoa nhỉ?”

Lục Vương gia lập tức nói: “Tất nhiên rồi.”

Nhìn thấy Lục Vương gia bị A Cẩn dẫn sang chủ đề khác, Lục Vương phi âm thầm thở dài, đầu óc không dùng được cũng có thể nhìn ra, ôi! Vẫn may, vẫn may ba hài tử không giống ông ấy, thật là quá may mắn!

Rất nhanh đã đến tối, đợi tới khi A Cẩn đến được chỗ yến tiệc, đã rất nhiều người đến rồi, dựa theo vị trí của mình mà ngồi xuống, A Cẩn thấy có rất nhiều đại thần đều ở đây. Đêm ba mươi mỗi năm đều là quân thần cùng nhau tụ họp, mà mấy hoàng thân quốc thích bọn họ cũng có cơ hội lộ mặt. Ngu Quý phi cũng là vì chăm sóc Lục Vương phi nên đã sắp xếp vị trí của cả nhà Lục Vương phi ngồi cùng một chỗ với bọn họ, những năm trước đều là Nhị Vương phi với Tam Vương phi ngồi cùng nhau, nhưng mọi người đều biết Thẩm Thi Lam có tin mừng, vì thế nên đã sắp xếp chỗ nàng gần chỗ Lý Tố Vấn một chút.

Thật ra nếu ở nhà người bình thường thì có lẽ sẽ nghĩ đây chẳng phải coi người ta như là đại phu à? Phải biết rằng bản thân Lý Tố Vấn còn đang mang thai. Nhưng mọi người ở Lục Vương phủ lại hoàn toàn không để ý mấy cái này.

A Cẩn ngồi ở bên cạnh Lý Tố Vấn, nàng nhìn Thi Lam, nói: “Thi Lam, tỷ đừng luôn để tay lên trên bụng, không tốt đâu.”

Thi Lam nhìn Tố Vấn một cái, lập tức bỏ tay ra: “Ta không biết.” Nàng ấy rất lo lắng.

A Cẩn dáng vẻ nghiêm túc: “Muội nghe nói không nên cứ luôn xoa bụng bầu như vậy. Cũng không biết có đạo lí này không.” A Cẩn cảm thấy là trước khi xuyên qua dường như đã đọc được thông tin về phương diện này, thật hay giả vẫn còn không biết. Nhưng nếu đã nhớ ra vấn đề này, A Cẩn vẫn nói ra.

Thi Lam lập tức bật cười: “Tự nghe tin vỉa hè sao?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, muội nghe nói, nhưng nghe nói cũng chưa chắc là đúng. Tẩu tử, tẩu nói xem, muội nói có đúng không?”

Lý Tố Vấn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, dịu dàng cười nói: “Thực ra việc có được sờ vào bụng hay không còn phụ thuộc vào cách sờ. Bất cứ chuyện gì đều không thể tuyệt đối được. Nhưng phải chú ý, trong quá trình vuốt ve, không chỉ bé con cảm nhận được sự quan tâm của phụ mẫu, còn có thể khiến cho thai phụ được thoải mái về cả cơ thể lẫn tâm hồn, tinh thần vui vẻ, cũng tăng thêm tình cảm của người một nhà.”

Thi Lam nghiêm túc nghe, không ngừng gật đầu.

Hứa U U nghe thấy, nhìn sang Lý Tố Vấn, Lý Tố Vấn tuy rằng mang thai, nhưng cơ thể lại không có thay đổi gì nhiều, chỉ hơi đầy đặn, mà bụng thì càng lộ rõ hơn rất nhiều.

Nhìn sắc mặt của nàng ấy, hồng hào bóng loáng, vô cùng ổn thỏa, hoàn toàn không giống như bà ta, cho dù đã dặm thêm phấn rất nhiều, sắc mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, không thể nào che giấu được.

Cẩn thận nghĩ lại, lần sinh này đã gây ra tổn thương rất lớn cho bà ta, may mà Khánh ca nhi được sinh ra an toàn, nếu như không, bà ta thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.

Đương nhiên, nghe nói mang thai nữ nhi thì mẫu thân mới đẹp, nghĩ đến điều này, tâm trạng của bà ta mới cân bằng hơn rất nhiều.

A Cẩn cảm giác được ánh mắt của Hứa U U, nàng nhìn sang thì thấy bà ta đang nhìn tẩu tử nhà mình thì cười một cái, tuy rằng tươi cười nhưng lại không có thân thiện. Hứa U U sững sờ, khóe miệng nhếch lên cười, thu hồi ánh mắt của mình.

Đều nói Gia Hòa Quận chúa ngang ngược, xem ra thật sự là như thế. Có điều, cảm giác được người khác che chở như thế này, nghĩ thôi cũng thấy rất tốt nhỉ? Lúc này bà ta lại ngưỡng mộ Lý Tố Vấn, cùng là thai phụ, đãi ngộ của người ta so với bà ta hoàn toàn không giống nhau.

“Hoàng Thượng đến rồi…” Giọng của tiểu thái giám vang lên, Hoàng Thượng nắm tay Ngu Quý phi đi vào, mọi người lập tức đứng dậy thỉnh an.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.”

“Miễn lễ, các khanh bình thân.”

Đợi mọi người ngồi xuống xong xuôi thì nghe thấy giọng tiểu thái giám lại bắt đầu vang lên, nói mấy câu vui mừng. A Cẩn nghe cười híp mắt, năm mới là vui vẻ nhất, nàng vô cùng thích năm mới, đông người náo nhiệt, lại có tiết mục hay để xem.


Nhớ đến năm đó trước khi nàng xuyên qua, mấy cái chương trình liên hoan chào xuân buổi tối, trước giờ nàng đều không xem. Hiện tại các tiết mục giải trí đã nghèo nàn đến mức chỉ xem ca múa này thôi cũng cảm thấy hay. Chậc chậc! Thế nên nói, các cô gái chưa xuyên không hãy trân trọng tất cả những cái có thể trân trọng đi!

A Cẩn đang tự giễu, đột nhiên, nghe thấy thánh thượng mở miệng.

“Nhân lúc tạm biệt cái cũ đón cái mới, trẫm có ba chuyện vui muốn công bố một chút.”

Tiểu thái giám vội vàng mở thánh chỉ đã được chuẩn bị ra, thanh thanh giọng, dõng dạc nói: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: “Gia Tường Quận chúa là cháu gái của trẫm, là con vợ cả của Lục Vương phủ, thân phận cao quý. Thông minh nhanh nhẹn, chăm sóc dưới gối trẫm, trẫm và Quý phi vô cùng yêu thương. Quận chúa năm nay đã đến tuổi kết hôn. Trẫm lựa chọn cháu rể tốt trong số các chư thần để cùng cháu gái yêu quý của ta thành hôn. Nghe nói Cảnh công tử của phủ Thừa tướng phẩm chất tốt, dung mạo đoan chính, còn chưa có gia thất, cùng với Quận chúa là một đôi trời đất tạo nên, trẫm vô cùng vui mừng. Vì sự kết hợp hoàn hảo, gả Gia Tường Quận chúa cho Cảnh Diễn, tất cả các nghi thức hôn lễ sẽ được Lễ bộ Thượng thư và Khâm thiên giám thảo luận và thực hiện. Công bố cả trong và ngoài nước tất cả các tin tức. Khâm thử!”

Lục Vương gia nhảy ra ngoài, động tác so với Oánh Nguyệt còn nhanh hơn, ông vội vàng quỳ xuống: “Đa tạ phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Lục Vương phi với Oánh Nguyệt lập tức quỳ xuống tạ ân, cùng lúc đó, phủ Cảnh Thừa tướng cũng như vậy. Cảnh Diễn tuy rằng không có công danh trên người, nhưng bởi vì hôm nay là tình huống đặc biệt nên hắn cũng có ở đây. Lúc này, mọi người cũng coi như hiểu rõ vì sao Cảnh Diễn lại vào cung. Hắn vào cung không có gì lạ cả, nhưng vào một buổi tiệc lớn của quân thần như thế này thì không giống. Bây giờ mới hiểu hóa ra là vì việc này.

Mà Tứ Vương gia thì không vừa lòng, theo lý mà nói, ông ta xếp thứ tư, mà ông ta cũng đã sinh nhi tử, lúc này theo lý phải đọc thánh chỉ sắc phong nhi tử của ông ta trước chứ, thế mà lại đọc thánh chỉ ban hôn cho một cô nương như Oánh Nguyệt trước sao có thể không khiến ông ta tức giận đây, cái này là chuyện gì chứ!

Hoàng Thượng ngồi ở vị trí trên, người khác có biểu cảm gì, ông lập tức có thể nhìn ra, thấy rõ biểu cảm cứng ngắc của lão Tứ, trong lòng ông âm thầm thở dài, nhi tử này, càng lúc càng khiến ông không nhìn nổi.

Tính tình như vậy, đợi đến khi ông không còn trên đời, làm huynh đệ, ai sẽ nhẫn nhịn nó đây. Nghĩ đến chuyện này, Hoàng Thượng càng thêm kiên định với cách nghĩ của mình, ông tỏ ý có thể đọc thánh chỉ thứ hai.

Ba đạo thánh chỉ lần lượt được đọc, đạo thánh chỉ thứ hai là ban tên cho Khánh ca nhi của Tứ Vương phủ, ban tên cho Khánh ca nhi là Triệu Cẩn An, trực tiếp được phong là tiểu Thế tử của Tứ Vương phủ. Ngoại trừ cái này, lại còn ban danh Quận chúa cho Minh Ngọc của Tứ Vương phủ, lúc trước bởi nàng ta không hiểu chuyện, Hoàng Thượng đã tước phong hào quận chúa của nàng ta, bây giờ ban lại.

Đạo thánh chỉ thứ ba liên quan đến Nhị Vương phủ, ngoại trừ Tứ Vương phủ được ban thưởng, Nhị Vương phủ cũng được ban thưởng rất nhiều, hóa ra thế tử Cẩn Thư của Nhị Vương phủ cũng có con rồi. Nghe tin Thẩm Thi Lam có tin vui, mọi người đều nhìn sang hướng của nàng ấy, bọn họ đều cảm thấy, Thẩm Thi Lam này thực sự là nữ tử mệnh tốt, gả tốt, lại còn nhanh như vậy đã có thai. Mhìn như vậy, ban thưởng của Tứ Vương phủ dường như… Không đủ nhìn rồi. Người ta còn sắp có cháu rồi, nhi tử của ông còn chưa được đầy tháng, nghĩ như thế, có vài người biết bản thân nên theo phía nào rồi.

Mà bản thân Tứ Vương gia cũng có cảm giác như vậy, ông ta buồn bực tạ ơn, mà người cũng buồn bực như vậy còn có Minh Y. Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, Hoàng Thượng không ban phong hào cho nàng ta thì thôi đi, thế nhưng còn khôi phục phong hào cho Minh Ngọc. Mà Minh Ngọc căn bản không nghĩ đến, bản thân mình sẽ có được chuyện tốt như vậy, nàng ta gần như vui mừng đến không thể kiềm chế được, lại nghĩ đến chuyện nàng ta sợ Minh Y, cảm thấy bản thân không có gì phải lo lắng nữa.

Nghĩ như vậy, nàng ta nở nụ cười tươi, nhìn người khác cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Nhưng, “người khác” này không bao gồm Minh Y ở trước mặt. Thấy Minh Y ở bên cạnh nhỏ nhẹ chúc mừng, nàng ta cười như không cười: “Thật sự là phải đa tạ muội muội quãng thời gian này đã chăm sóc ta, ta biết, tuy rằng Hoàng gia gia có vài chuyện không hài lòng đối với ta, nhưng suy cho cùng là Hoàng gia gia cũng yêu thương ta.”

Minh Y nghe thấy thế, hận không thể đi lên phía trước xé xác Minh Ngọc, ánh mắt nàng ta thâm độc nói: “Thế tỷ tỷ phải sống cho tốt, đừng lại khiến Hoàng gia gia và phụ vương thất vọng.”

Minh Ngọc cười: ‘Đúng vậy, tất nhiên… là sẽ không!” Hai từ cuối cùng được nhấn mạnh.

Người bên cạnh không cảm giác được gió tanh mưa máu giữa hai tỷ muội. Lúc này A Cẩn cũng không rảnh quan tâm bọn họ, có một kiểu người tràn đầy năng lượng tiêu cực, nhìn nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái, ngược lại không bằng ít nhìn bọn họ. Nàng còn đang bận chúc mừng Thi Lam. Rốt cuộc thì Thẩm Thi Lam còn trẻ, mặt đỏ bừng, nàng với Cẩn Thư nhìn nhau từ xa, cùng nhau cười. A Cẩn nhìn thấy bọn họ ngọt ngào như thế, cảm thán, thật sự là một cặp trời sinh!

Chỉ là, nếu như không có Phó Thời Hàn đang nhướng mày ở bên cạnh Cẩn Thư thì càng tốt hơn. Cái tên này thấy A Cẩn nhìn qua, cũng không nói gì, chỉ dùng khẩu hình miệng bày tỏ ý của mình. A Cẩn nhìn rõ, huynh ấy nói là: Muội chưa từng nhìn thấy nam tử đẹp trai à?

Không sai, chính là ý này, quả nhiên là tên không biết xấu hổ. Ấy ấy, tự luyến như thế hình như rất là giống ai đó. Ồ, đúng rồi, là cha của nàng, ha ha!

A Cẩn nhìn về phía trước, thấy Lục Vương gia thật sự rất vui vẻ, vừa ăn vừa uống nói huyên thiên: “Haha, cả Kinh thành này, ai có khuê nữ tốt như ta chứ, ta biết mà, phụ hoàng yêu ta nhất, ta biết mà! Ha ha ha!”

A Cẩn cảm thấy khung cảnh này, khung cảnh này sao mà đẹp như vậy chứ!

“Ngẫm lại ta thật sự là kẻ thắng trong cuộc đời, ha ha ha! Các ngươi ai tốt được như ta, cuộc sống này của ta thật sự quá thuận lợi rồi, ha ha ha, thê tử của ta vừa chu đáo lại xinh đẹp dịu dàng với ta, tiểu thiếp nhà ta có thể đi ra ngoài giúp ta đánh người, anh dũng hiên ngang, nhi tử của ta nghe lời lại còn thông minh, hai nữ nhi của ta đều lanh lợi, nhà nhà ao ước, sắp gả cho một gia đình tốt rồi. Ồ đúng rồi, con dâu của ta còn là nữ thần y hiếm có. Hơn nữa còn sắp sinh cho ta một đứa cháu gái rồi. Ha ha ha, ta thật sự là kẻ thắng trong cuộc đời mà, đến cha của ta cũng là thiên tử, ha ha ha…”

Tiếng cười ma quỷ vang vọng khắp nơi.

A Cẩn thấy cha của nàng sắp dựng cả đuôi lên rồi, lại nhìn biểu cảm của những người khác, ôi chao, thật sự cha của nàng không phải đang kéo thù đấy chứ?

Không nói đến người khác, chỉ nhìn Hoàng Thượng thôi, khóe miệng đều có thể co giật rồi! Cái này rõ ràng là không thể nhịn nổi mà, nhưng Lục Vương gia vẫn không biết, bản thân ông thường không nhìn sắc mặt người khác, vô cùng đắc chí tiếp tục nói: “Ta là người đầu tiên cho phụ hoàng ôm cháu, hài tử của nhi tử ta cũng là đứa nhỏ đầu tiên được phụ hoàng ôm, cho dù là nam hay nữ, nhà chúng ta vẫn là người thắng cuộc trong cuộc đời, ha ha ha! Thật là, các người ngưỡng mộ ghen tị với ta cũng vô dụng, đây chính là lúc tính nhân phẩm, nhân phẩm của các người không tốt…”

Lục Vương phi âm thầm cúi đầu: “Lợn đều ngu muốn chết.”

A Cẩn lại không để ý, nàng an ủi: “Cha nói đều là sự thật mà! Ha ha ha, ha ha ha!”

Lục Vương phi: “...”

Quả nhiên A Cẩn giống cha của nó nhất, tiết tháo đâu?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.