Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 144: C144: Chương 144



Phó Thời Hàn vẫn luôn biết Ngu Quý phi rất quý mình, nhưng không ngờ rằng, bà ấy lại có thể nói ra bí mật này với hắn.

Rất nhiều chuyện gặp trong cuộc đời này đều rất khó nói, ai lại có thể ngờ rằng, Thôi Mẫn lại là cháu gái ngoại của Ngu Quý phi, hắn nghĩ rất nhiều nhưng lại không hề nghĩ đến điều này, chỉ là, Ngu Quý phi nói chuyện này nhưng hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ cũng đúng, Thôi Mẫn đã là người từng chết một lần, nếu ở kiếp trước hắn có thể coi Thôi Mẫn như quân cờ mà Thôi Mẫn biết rõ điều đó, chưa chắc không phải không có nguyên nhân này. Phó Thời Hàn là người không muốn nghĩ về chuyện quá khứ, nhưng nếu như chuyện quá khứ, hoặc là nói chuyện không hề tồn tại đó có khả năng gây ảnh hưởng đến thế giới này, Phó Thời Hàn cảm thấy, bản thân vẫn rất muốn suy nghĩ về nó.

Vốn là, năm đó mỹ nhân trong cung vô cùng nhiều, ngươi tranh ta cướp cũng vô cùng gay gắt. Ngu Quý phi mang thai thời kỳ đầu cho dù vô cùng cẩn thận vẫn bị trúng độc, lúc đó thái y nói cho dù Ngu Quý phi có thể sinh được cũng vô cùng nguy hiểm, vừa khéo là trong lúc Ngu Quý phi sinh sản thì Hoàng Thượng lại đi Giang Nam thị sát. Ngu gia đánh liều một phen, nghĩ ra biện pháp, chuẩn bị một bé trai, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị thay thế con của Ngu Quý phi, nếu như sinh nhi tử thế thì bé trai này sẽ âm thầm đưa ra ngoài, cũng không cần đổi nữa. Nếu như sinh nữ nhi, thế thì thay mận đổi đào, suy cho cùng, lần sinh này đều vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có lần sau hay không, một nhi tử đối với Ngu Quý phi mà nói vô cùng quan trọng.

Đương nhiên, có thể sinh một nhi tử là tốt nhất. Nhưng không ai ngờ sự việc lại phát triển theo hướng xấu nhất. Quả nhiên Ngu Quý phi sinh một nữ nhi, hơn nữ bà còn bị băng huyết nặng, tình hình vô cùng nguy hiểm, tuy rằng người thì cứu được rồi, nhưng lại khó có thể mang thai lại.

Chính vì như thế, Ngu gia đánh liều một phen, trực tiếp đổi hài tử. Đương nhiên Ngu Quý phi biết chuyện này, nhưng phụ thân của bà lại không nói rốt cuộc hài tử đó đổi cho nhà ai, đi đến chỗ nào. Lúc ông ấy còn sống vẫn luôn nói với Ngu Quý phi, hài tử sống rất tốt.

Nhưng ở trong cung lâu, Ngu Quý phi cũng không tin tưởng đối với chuyện này, chỉ có chết mới không biết nói chuyện, cha của bà nói hài tử rất tốt, có phải là đang lừa bà hay không?

Cũng chính vì như vậy, tuy rằng Ngu Quý phi vẫn luôn nói với bản thân hài tử vẫn còn sống, cũng tự thôi miên bản thân là hài tử vẫn còn sống, nhưng cho dù trong lòng không ngừng nghĩ như vậy, sâu trong tâm vẫn có một âm thanh hỏi bà, hỏi bà có thực sự tin điều này không, thật sự tin là hài tử vẫn còn sống sao?

Bà nghĩ rất nhiều, cũng có thể hài tử đã chết, nhưng như thế thì sao chứ? Cho dù ở bên cạnh bà, cũng không chạy khỏi cái chết. “Nhi tử” đó của bà cũng bị người ta hại chết như thế, nhưng rõ ràng Hoàng Thượng biết là Hoàng hậu làm, lại vẫn nhẫn nhịn, ông không nói gì cả, thậm chí ông còn không cho phép bà báo thù cho hài tử. Bởi vì lúc đó nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu rất mạnh, chắc vì như vậy, Ngu Quý phi mới dần dần hiểu rõ, hậu cung này, nữ tử có thể đứng vững, còn cần có thế lực của nhà mẹ đẻ.

Nhưng không ai có thể nghĩ đến, bà lại có thể thật sự tìm được nữ nhi của mình, phụ thân của bà trước khi lâm chung đã nói tin tức về nữ nhi của bà cho Ngu đại nhân, ca ca của bà.

Mà Ngu đại nhân rốt cuộc cũng thương muội muội nhà mình, nói cho bà sự thật. Năm ấy, đứa trẻ đó không chết, không chỉ không chết, còn gả cho người ta rồi, sinh ra ba hài tử, mà phu quân của nó chính là Thôi đại nhân của Lại bộ. Mà lúc Ngu Quý phi nhận được tin tức này, Thôi phu nhân đã bệnh nặng rồi. Bà thậm chí còn không có năng lực gặp mặt nữ nhi ruột thịt của mình lần cuối.

Cũng chính vì vậy, Ngu Quý phi mới tức giận như thế khi gặp Thôi Mẫn, bà tức giận Thôi Mẫn ở nơi đông người dụ dỗ người khác tự mình sa ngã, cũng tức giận Thôi Mẫn trong lúc đang kỳ giữ hiếu mà mặc vây áo màu đỏ.

Nhưng cho dù có bao nhiêu thù hận thì cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn là tan thành mây khói. Đúng vậy, đó là hài tử của nữ nhi mà bà vẫn luôn nhung nhớ mười mấy năm, sao bà có thể không muốn đối xử tốt với bọn chúng được cơ chứ?

Cũng chính vì nguyên nhân sắp xếp người vào Thôi phủ, bà mới biết thật ra cơ thể tiểu công tử của Thôi gia không khỏe mạnh, bà chỉ hy vọng Lý Tố Vấn thật sự thần kỳ giống như trong lời đồn đó, có thể trị khỏi cho cháu ngoại trai.

Cũng chính vì cài người vào Thôi phủ, bà mới biết, hóa ra Thôi Mẫn căn bản không giống như biểu hiện bên ngoài, cho dù biểu hiện bên ngoài như vậy thì có làm sao chứ? Nó cũng là cháu ngoại của bà, gả cho Triệu Mộc, Ngu Quý phi không đồng ý. Có thể người ngoài không biết, nhưng thật ra bà biết Triệu Mộc, Triệu Mộc với Tô Thanh Mi có quan hệ, làm gì có chuyện hắn thật lòng đổi xử tốt với Thôi Mẫn nhà bà chứ!

Đúng vậy, không có bí mật gì mà không ai biết cả, bọn họ tự cho rằng đã che giấu tốt, nhưng lại chẳng hay rằng không ít người biết chuyện. Nếu bọn họ có liên quan thì nhất định sẽ để lại dấu vết, nếu như không để lại dấu vết, sao bà có thể biết được chứ? Nếu như không phải Tô Thanh Mi chết rồi, có lẽ sẽ có rất nhiều người phát giác.

Mà bây giờ, Tề Vương gia Triệu Mộc cả ngày đều dính đến trước mặt Ngũ Vương gia, người ngoài không hiểu ý của hắn, nhưng Ngu Quý phi lại biết. Mà hôm nay, bà nói tất cả mọi chuyện cho Phó Thời Hàn, không chỉ có như vậy, bà còn nói một chuyện, liên quan đến chuyện bà cô của Phó gia, người chết trong trận chiến năm đó và vị Công chúa ngoại quốc được gả đến, hai bọn họ rốt cuộc có phải là cùng một người hay không?

Phó Thời Hàn cảm thấy, cho dù bản thân có thờ ơ nhưng chuyện mà mình biết đã quá nhiều. Ngu Quý phi tin tưởng hắn. Nhưng cái tin tưởng này, thực ra là con dao hai lưỡi, nếu như xử lý không tốt, cũng sẽ làm thương tổn đến mình.

Ngu Quý phi nói hết mọi chuyện, thực ra là có hai lý do.

Thứ nhất là bà ấy hi vọng Phó Thời Hàn có thể giúp đỡ Thôi gia trong phạm vi nhất định, không phải Ngu gia không thể, nhưng bà cũng lo lắng, lo lắng chuyện năm đó bị vạch trần, nếu thật sự như vậy, thế thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cho dù cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của bà quan trọng, nhưng cũng không thể không để ý đến sự sống của mọi người ở Ngu gia. Ngu gia có thể đi đến ngày hôm nay thực sự không dễ dàng, bà chỉ hy vọng, Ngu gia có thể an ổn! Cái này cũng là kỳ vọng của phụ thân bà. Ngu gia bọn họ không thể giúp đỡ Thôi gia, Phó Thời Hàn lại có thể, Thôi Mẫn với A Cẩn có quan hệ vô cùng tốt. Phó Thời Hàn vì A Cẩn mà làm bất cứ chuyện gì cũng không khiến người khác nghi ngờ, cũng chính vì như vậy mà Ngu Quý phi mới lựa chọn nói hết sự thật.

Còn lý do thứ hai, Ngu Quý phi hy vọng Phó Thời Hàn có thể điều tra kỹ lưỡng sự việc năm đó. Tề Vương phi, Tề lão Vương phi đã mất có phải thật sự là bà cô của Phó gia không, nếu như đúng thế, vì sao bà ta lại trở thành Công chúa ngoại quốc, vì sao lại gả về đây.

Phó gia … Xem như là bán quốc gia của mình à? Tất cả điều này đều không biết được, nhưng Ngu Quý phi vẫn hy vọng Phó Thời Hàn có thể điều tra chuyện này rõ ràng. Mà để Phó Thời Hàn đi điều tra, chính là lựa chọn thích hợp nhất.


Phó Thời Hàn yên lặng bước xuống bậc thềm chống trải, bởi vì đang là năm mới, tiểu thái giám tiểu cung nữ tất bật ngược xuôi, chỉ có hắn dừng bước chân lặng lẽ nhìn trời, đột nhiên cảm thấy trời âm u, giống như sắp có một cơn mưa đổ xuống vậy.

Có vẻ, Kinh thành sắp xảy ra chuyện lớn rồi!



Ngày mùng Hai tết, A Cẩn và tất cả mọi người quay về phủ, đây là quy định của bọn họ, đều là ngày mùng Hai thì quay về. Đợi đến khi quay về Lục Vương phủ, A Cẩn mới cảm thán: "Thật sự quay về nhà của mình rồi. Trong cung tuy tốt, nhưng suy cho cùng vẫn không giống. Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình."

Nghe thấy A Cẩn cảm thán, Lục Vương gia tấm tắc nói: "A Cẩn thật sự không phải là một cô nương có học vấn, ha ha.”

Lại còn chê bai A Cẩn, A Cẩn tức giận: “Ai bảo con không có học vấn? Cha hỏi con cái gì con đều biết.”

Tốt xấu gì mình cũng học hành mười mấy năm đó? Tốt xấu gì mình còn trải qua kỳ thi cấp ba với đại học đấy? Dù sao nàng cũng là học sinh giỏi ở cổ đại nha!

Nhìn A Cẩn tức giận như vậy, Lục Vương gia ngậm miệng, ông lặng lẽ nhìn Lục Vương phi “nhỏ giọng” càm ràm: “Nàng xem nha đầu này, không thể chấp nhận nổi. Ta cũng có nói gì đâu! Nó đã trợn mắt lên với ta rồi. Đều do ta là người cha có tính tình tốt. Nếu như là người khác, giống như phụ hoàng của ta đó, còn không phải đánh cho một bạt tai, rồi mắng té tát như chó.”

A Cẩn biện giải: “Hoàng gia gia không phải người như vậy! Cha đừng nói linh tinh.”

Lục Vương gia học dáng vẻ tức giận của A Cẩn mà nói: “Con đừng có nói tốt cho Hoàng gia gia của con, mấy người huynh đệ bọn cha, chính là mấy bá phụ của con đó, ai mà chưa từng bị Hoàng gia gia của con đánh đâu? Con còn thực sự cảm thấy Hoàng gia gia của con tốt nhất sao, còn lâu nhé! Ông ấy là phụ thân bạo lực nhất thế giới. Con trèo lên trên ta, con rất vui vẻ phải không? Con cũng không nghĩ xem, có lúc nào ta nói con một câu không? Lúc nhỏ con tiểu lên người ta, ta có đánh con à? Không có đúng không? Mọi người đều nhìn thấy sự thật, ta thực sự nuông chiều con.”

A Cẩn đầu vạch đen…

Nàng thấp giọng nói: “Cái lịch sử đen tối tè lên người cha như vậy, chúng ta có thể đừng nhắc lại không? Cha cứ nhắc đi nhắc lại nó như thế thật sự không có vấn đề gì?”

Lục Vương gia: “Ta đang cho con biết những gì con đã làm và những gì ta đã làm, phẩm chất của hai chúng ta thực sự quá khác nhau.”

A Cẩn: “Con phục rồi, con phục cha rồi được chưa?” Nàng vươn tay làm tư thế đầu hàng, cha của nàng thực sự có tiềm năng làm đường tăng, sao không niệm “only you…”

Lục Vương gia: “Con biết sai rồi chứ?”

“Biết rồi!” A Cẩn nói, nhưng nàng vẫn bổ sung thêm: “Làm gì có chuyện Nhị bá phụ bị đánh được, cái này căn bản không đúng! Nhị bá phụ rất tốt!”

Nhị! Bá! Phụ! Rất! Tốt!

Lục Vương gia nhìn khuê nữ, cảm giác được sự ác độc của thế giới này, ông đau khổ hỏi: “Huynh ấy tốt nhất? Thế còn ta thì sao? Ta mới là phụ thân của con. Sao con có thể chỉ nghĩ đến Nhị bá phụ của con! Nhị bá phụ dáng vẻ như con bò đen đó của con, rốt cuộc tốt chỗ nào, con không thể không có mắt như vậy. Con là con gái của ta mà! Hu hu hu!”

Thật đau lòng, thật bật lực, thật lạc lõng!

A Cẩn lặng lẽ cảm thán: Chớ có nói ông ấy giống như con bò đen! Hu hu, Nhị bá phụ của con có khuôn mặt ngôi sao. Lý Thần, Lý Thần!

“Nhưng Nhị bá phụ đích thực là rất đáng tin. Hơn nữa Nhị bá phụ còn rất thương con!”


Đối với chuyện nữ nhi chấp mê bất ngộ, Lục Vương gia cảm thấy rất mệt mỏi, sao nữ nhi của ông có thể không hiểu chuyện như vậy, ông mới là người quan trọng nhất chứ!

“A Cẩn à! Đến đây, ta nói chuyện đời cho con…”

“Không cần!”

“Nói chuyện!”

“Không cần…”

Thấy hai cha con ầm ĩ, Cẩn Ngôn mỉm cười đưa Lục Vương phi trở về phòng, sau đó cùng Lý Tố Vấn quay trở về phòng.

Tố Vấn cười nói: “Thực ra nếu như ai cũng có thể sống giống như phụ vương và A Cẩn, cuộc sống sẽ rất vui vẻ.” Có rất nhiều buồn phiền của con người, phần lớn nguyên nhân là do tự bản thân đặt yêu cầu quá cao với cuộc sống.

Cẩn Ngôn đảo mắt: “Hai người họ thì vui vẻ rồi, nhưng người khác thì sao, sao người khác có thể vui vẻ được đây?”

Tố Vấn bật cười: “Chàng muốn nói, cái người không vui vẻ đó là chàng sao? Ta lại cảm thấy, bản thân chàng cũng rất vui vẻ, có thể chia sẻ gánh nặng cho bọn họ, có thể lo lắng chuyện về sau cho họ, chàng cũng rất vui vẻ.”

Tố Vấn hiếm khi có thể trêu đùa như vậy, Cẩn Ngôn sững sờ, ngay sau đó thì cười nói: “Nàng biết à?”

Tố Vấn gật đầu cười: “Tất nhiên là ta biết, ta là thê tử của chàng không phải à? Sao ta có thể không biết được? Chàng nói có đúng không?”

Cẩn Ngôn gật đầu: “Quả nhiên là người một nhà, hiểu rõ ta, cũng chỉ có nương tử!”

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy quản sự đi đến, Cẩn Ngôn đỡ Tố Vấn vào trong phòng nghỉ ngơi, sau đó đi ra: “Có chuyện gì?”

Quản sự gật đầu, hắn do dự một chút rồi nói: “Thế tử, Liên di nương, Liên di nương e là sắp không ổn rồi, ngài xem…”

Cẩn Ngôn sững sờ: “Sắp không ổn rồi? Ta nhớ, cơ thể bà ta rất khỏe mạnh mà?”

Quản sự nói: “Lúc trước đích thực là cơ thể rất khỏe mạnh, mỗi tháng đại phu đều bắt mạch nhưng không phát hiện ra có gì không ổn cả. Mấy ngày trước Liên di nương và Điệp tiểu thư bị giam lại cùng nhau, bọn nô tài định kỳ mỗi tháng đều kiểm tra một lần, cũng không phát hiện ra điều gì, nhưng sao mỗi ngày đều yếu dần đi.”

“Để đại phu qua xem thử.” Cẩn Ngôn nhíu mày.

“Xem rồi, đại phu nói không phát hiện ra cái gì bất thường. Chính bởi vì nguyên nhân này, bọn thuộc hạ mới không để ý nhiều nữa, chỉ nghĩ là bà ấy giả bệnh. Bởi vì lúc trước Gia Hoà Quận chúa từng nói, không có việc gì thì ít dùng mấy chuyện này để ứng phó người ta, cũng chính vì như vậy thuộc hạ mới không báo cáo, nhưng hôm qua nghe tin bà ấy ngất xỉu, thuộc hạ tự mình dẫn đại phu đi qua xem, đích thực là cơ thể vô cùng yếu ớt. Đến đại phu cũng vô cùng ngạc nhiên. Không rõ vì sao bà ta lại nhanh chóng suy yếu như vậy.”

Cẩn Ngôn nhíu mày, nếu như đại phu không kiểm tra ra nguyên nhân, có phải là có vấn đề gì rồi không? Nghĩ như vậy, hắn càng thêm nghiêm túc: “Vậy ngươi đi qua đó còn phát hiện ra điều gì khác thường không? Đại phu của Lục Vương phủ chúng ta, không kém đến mức này đâu nhỉ?”


“Nếu như nói không ổn, thì không ổn nhất chính là Điệp tiểu thư, tuy rằng Điệp tiểu thư rất đau lòng, nhưng nô tài cảm thấy vô cùng giả tạo, giống như tất cả đều là giả vậy.” Quản sự lý luận: “Dưới tình huống bình thường, nếu như thật sự mẫu thân ruột thịt bị bệnh nặng sắp chết, là con gái, sẽ không có chuyện trong ánh mắt toát lên chút vui sướng được đâu!”

Tuy Cẩn Ngôn không muốn nhưng vẫn mạnh dạn đoán: “Chuyện này… Chẳng lẽ có liên quan đến muội ấy sao?”

“Nô tài cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng ngài ấy lấy được loại thuốc độc khiến người ta yếu ớt như vậy từ đâu chứ?”

“Đưa Liên di nương sang chỗ khác, không để bà ta với A Điệp liên quan đến nhau nữa, đổi sang chỗ khác sau đó tìm đại phu đến chữa trị. Còn về A Điệp, trông coi thật kỹ muội ấy.” Cẩn Ngôn chỉ suy ngẫm một lát rồi dặn dò như vậy.

Quản sự dạ một tiếng rồi rời đi.

Đợi đến khi vào phòng, Tố Vấn nhìn thấy lông mày chàng nhíu lại thì hỏi: “Chuyện gì mà lại không tra ra?”

Cẩn Ngôn nói: “Nàng đã nghe thấy hết rồi?”

Tố Vấn gật đầu: “Ta cảm thấy, chàng có thể suy xét đến chuyện thức ăn tương sinh tương khắc với nhau. Ta có hài tử rồi, không thích hợp đi xem bà ấy, chàng để đại phu đi qua đó kiểm tra cẩn thận thức ăn hàng ngày của bà ta, ta nghĩ, có thể tìm ra sơ hở gì đó.”

Tố Vấn nghiêm túc đưa ra ý kiến, thấy nàng như vậy, Cẩn Ngôn lập tức bật cười: “Vẫn là nương tử của ta giỏi. Vừa thông minh vừa có năng lực.”

Tố Vấn nhìn trời: “Biểu hiện lúc này của chàng… giống y hệt như biểu hiện chân chó của A Cẩn!”

Cẩn Ngôn: “Chân chó với nương tử của mình, có gì sai?”

Tố Vấn cười: “Cái này thực sự không sai.”

Hai người cùng bật cười. Tuy rằng không biệt rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Cẩn Ngôn cảm thấy với sự trợ giúp của Tố Vấn, hẳn là sẽ nhanh chóng tìm ra được kết quả.

Rốt cuộc là ai muốn Liên di nương chết trong âm thầm đây?



Minh Y vừa mới quay về phủ thì lập tức sai nha hoàn đi gọi Vạn Tam đến trước, lúc này, nàng ta nhất thiết phải nhanh chóng tìm hắn ta giúp đỡ, nếu như không, nàng ta có khả năng cả đời này đều bị Minh Ngóc bóp trong lòng bàn tay, điều này, sao nàng ta có thể nhận nhịn được.

Vạn Tam nghe được tin tức này, không cố kỵ gì mà vội vàng chạy đến.

Vừa mở cửa đi vào, hắn ta thì đã bị Minh Y ôm lấy: “Vạn Tam ca!”

Vạn Tam kéo nàng ta ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói có người biết chuyện của chúng ta?” Điều này quả thật khiến hắn ta gần như bị dọa sợ.

Minh Y gật đầu: “Chuyện của chúng ta bị Minh Ngọc biết rồi, không biết vì sao nàng ta lại biết chuyện của chúng ta, nàng ta còn uy hiếp ta muốn ta nghe lời nàng ta! Nếu không sẽ nói chuyện của chúng ta ra. Vạn Tam ca, phải làm sao đây? Chúng ta nên làm gì? Nàng ta còn biết chuyện ta hại nàng ta, chuyện này nàng ta cũng có thể nhịn xuống được, ta cảm thấy nhất định là nàng ta nghĩ ra biện pháp lợi hại hơn để hại chúng ta, phải làm sao? Ta không thể chết, ta, ta không thể không có huynh! Vạn Tam ca!”

Vạn Tam siết chặt nắm đấm: “Nàng ta biết thì đã làm sao? Nếu như nàng ta đã biết rồi, thế thì để nàng ta đi chết đi.”

Không độc không phải trượng phu, Vạn Tam tiếp tục nói: “Chuyện này, nàng không cần quan tâm, tất cả cứ giao cho ta. Ta đi xử lý nàng ta!”

Minh Y cắn môi: “Nhưng, nhưng nàng ta lại là tỷ tỷ của ta, tuy rằng nàng ta không tốt với ta, nhưng nàng ta thực sự là tỷ tỷ duy nhất của ta. Vạn Tam ca, ta vẫn rất khó chịu, ta đau lòng…”

“Đừng khóc, đừng khóc được không?” Vạn Tam ôm Minh Y vào lòng, đau lòng nói: “Ta biết nàng là cô nương tốt. Nhưng bây giờ không phải là lúc yếu lòng.”


Minh Y nước mắt rưng rưng ngẩng đầu: “Ta càng lo lắng hơn là, liệu nàng ta đã nói chuyện này với phụ thân hay chưa, huynh phải biết rằng phụ thân của ta vốn nghe lời của huynh mà xin phong hào cho ta. Sau đó lại trở thành nàng ta, ta cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề bên trong, nếu như phụ thân đã biết rồi mà chỉ là không nói ra, thế thì nếu chúng ta giết Minh Ngọc, chẳng phải lập tức sẽ bị phụ thân biết là ta làm sao?” Minh Y nắm tay Vạn Tam: “Vạn Tam ca, ta ra sao cũng không vấn đề gì, đằng nào ta cũng là Quận chúa, ta là nữ nhi ruột thịt của ông ấy, ta cũng là cháu gái ruột của Hoàng gia gia, bọn họ sẽ không làm gì ta, cùng lắm là tước bỏ danh hiệu của ta, nhưng huynh thì sao? Ta không thể để huynh có chuyện được.”

Vạn Tam nghe Minh Y nói như vậy, cảm động không thôi: “Minh Y...”

“Vạn Tam ca, cho dù ta chết cũng không muốn để huynh chịu bất kỳ thương tổn nào, ta thích huynh như thế, ta không thể không có huynh…”

Minh Y không ngừng nói như vậy khiến Vạn Tam cảm động.

Vạn Tam: “Minh Y, nàng yên tâm, nếu như thực sự làm chuyện này. Ta nhất định sẽ không dính dáng gì đến nàng, càng không để dính dáng đến mình.”

Minh Y: “Nhưng như thế nào mới tốt?”

“Nàng để ta cẩn thận suy nghĩ, nàng tạm thời vờ vịt với nàng ta, ta sẽ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.”

Minh Y nghĩ một lát, thử thăm dò: “Cách tốt nhất chính là mượn đao giết người. Nếu như nàng ta đã thù ghét Gia Hoà Quận chúa như vậy, không bằng chúng ta, không bằng chúng ta vu oan lên Gia Hoà Quận chúa.”

Vạn Tam lập tức lắc đầu: “Điều này là không thể!”

Minh Y mặt lạnh đi một chút: “Vì sao không được? Muội lại cảm thấy như vậy là tốt nhất! Hai người bọn họ đều căm ghét lẫn nhau, nếu như nói nàng ta làm, cũng có khả năng!”

Vạn Tam chân thành nói: “Nàng sai rồi, chúng ta không thể hãm hại Gia Hoà Quận chúa như vậy được, tuy rằng nàng ta và Gia Hoà Quận chúa đều ghét nhau, nhưng Gia Hoà Quận chúa lại ở Lục Vương phủ, Lục Vương phủ và phủ của chúng ta không hề có liên quan mật thiết gì, muốn giá hoạ chuyện này lên người Gia Hoà Quận chúa thì quá khó. Ta đã có suy tính từ lâu, bọn họ cũng không đắc ý được lâu đâu. Nhưng vấn đề là, bây giờ bọn họ không phải là chuyện quan trọng nhất.”

Minh Y tức giận nói: “Tất nhiên là muội biết chuyện Minh Ngọc quan trọng hơn, nhưng phải làm sao đây.”

“Nàng cho ta ba ngày, chỉ cần thời gian ba ngày, ta sẽ đưa cho nàng một đáp án tốt, ta nhất định sẽ khiến nàng vui vẻ. Minh Y, nàng yên tâm, nếu như đã lựa chọn cùng nàng ở bên nhau, ta sẽ suy nghĩ rất điều tốt cho nàng! Ta sẽ không để ý chút mất mát đó của bản thân đâu.”

Minh Y cảm động dựa vào lòng Vạn Tam…

“Đợi chút!” Vạn Tam nghĩ đến một vấn đề.

Minh Y không hiểu nhìn hắn: “Sao thế?”

Vạn Tam nghiêm túc nói: “Ta lại nghĩ đến một chuyện có thể dễ dàng lợi dụng, nói không chừng, chúng ta có thể vu oan lên người Hứa U U.” Vừa nói xong, Vạn Tam đã nói luôn: “Không cũng không được, Hứa U U rất thích hợp làm chủ mẫu Tứ Vương phủ, tuỳ tiện hại bà ta, đổi người khác cũng không thoả đáng.”

Minh Y giậm chân: “Rốt cuộc huynh biết được cái gì rồi? Nói cho muội đi! Nói một nửa giữ lại một nửa như này, huynh biết muội sốt ruột thế nào không?”

Minh Y như vậy, cuối cùng Vạn Tam mới mở miệng: “Chắc muội vẫn chưa biết, tiểu Thế tử Cẩn An sẽ bị đưa vào trong cung để Ngu Quý phi nuôi dưỡng.”

“Cái gì?” Minh Y kinh ngạc.

“Tứ Vương gia đã nói cho ta biết rồi, nghe nói Hoàng Thượng đã nói với ngài ấy rồi, qua thêm một tháng nữa sẽ đưa hài tử vào cung. Ta nghĩ Hoàng Thượng không còn ấn tượng tốt với Tứ Vương gia nữa. Hoàng Thượng dự định cẩn thận bồi dưỡng tiểu Thế tử này. Ta vốn nghĩ, nhân lúc Hứa U U vẫn chưa biết chuyện này, chúng ta để Minh Ngọc dính dáng đến chuyện này. Là một người mẫu thân, không thể nhẫn nhịn được người khác ngấp nghé con của mình, cho dù chúng ta đều biết đứa trẻ này vào cung sẽ tốt hơn, nhưng Hứa U U không nhất định sẽ nghĩ như vậy. Nếu như để Minh Ngọc liên quan đến chuyện này, nói không chừng bà ta sẽ động tay với Minh Ngọc. Nhưng ta lại cảm thấy, đối với cả Tứ Vương phủ mà nói, lựa chọn này không được tốt cho lắm.”

Minh Y tức giận nói: “Sao lại không tốt, ta cảm thấy ý này rất hay.”

Vạn Tam: “Nhưng Tứ Vương phủ cần một chủ mẫu có xuất thân tốt, như thế đối với muội cũng tốt!”

Minh Y cười lạnh: “Huynh cảm thấy chuyện này thật sự có thể thành công? Cho dù mọi người đều biết là Hứa U U làm, sẽ nói ra chân tướng sự thật sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.