Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 146: C146: Chương 146



Tính ra Phó Tướng quân và Lục Vương gia lại chẳng có thù oán gì. Hai người cũng rất ít tiếp xúc, nhưng danh tiếng của Phó Tướng quân tốt hơn Lục Vương gia rất nhiều, hơn nữa Phó Tướng quân còn là người thuộc phái làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, mà Lục Vương gia thì lại trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu mèo chọc chó, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.

Nhưng hỏng ở chỗ là Phó Tướng quân bởi vì mẫu thân qua đời, phải thủ hiếu ba năm, đương nhiên phải giao ra tất cả công việc. Sau khi bàn giao cho Ngu Kính Chi thì Phó Tướng quân cũng rảnh rỗi hơn chút, lúc này lại nghe thấy nhi tử muốn ở rể nhà người ta, làm sao ông ta có thể ngồi yên được, tâm trạng buồn bực đến không thể nào kiềm chế được.

Vốn đang nén một bụng lửa giận, nhìn thấy Lục Vương gia ở bên ngoài luyên huyên nói về vận may của bản thân, sao ông ta có thể ngồi yên được. Lục Vương gia không phải là ngày đầu tiên nói, mọi người cũng không phải là lần đầu tiên nghe, ai ai cũng đều đang suy đoán xem, Phó gia có thể kiên trì đến lúc nào, nhưng ngàn vạn lần không ngờ đến, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Sinh thần của Ngu đại nhân, có rất nhiều người đến chúc mừng, theo như tình huống bình thường, Phó Tướng quân sẽ không đến. Nhưng tuổi tác của Ngu đại nhân cũng lớn, hơn nữa nhi tử của ông ta là Ngu Kính Chi cũng vừa mới tiếp nhận vị trí của Phó Tướng quân, nếu như không đến, ngược lại sẽ khiến người ta nói ra nói vào. Chính vì vậy Phó Tướng quân nghĩ trái nghĩ phải vẫn nên đến chúc mừng trước, vốn ông ta cũng không định ở lại lâu, dự định tặng lễ vật rồi rời đi, có điều trong lúc rời đi, lại nhìn thấy Lục Vương gia đang chém gió…

“Ta nói với mọi người này, mọi người đều nói Phó Thời Hàn là người lạnh lùng, ta thấy không phải vậy, Thời Hàn nhà ta, ha ha ha, Thời Hàn nhà ta là tốt nhất, nó không chỉ…” Lục Vương gia đắc chí nói, lại không nhìn thấy sắc mặt của Phó Tướng quân đã đen sì.

Tính ra, Phó Thời Hàn đã phải là của nhà Lục Vương gia đâu, hắn họ Phó đó, chắc Phó Tướng quân có tâm trạng như vậy.

Phó Tướng quân im lặng một lát, “khụ khụ” một tiếng, trong lòng ông ta tức giận, nhưng lại không thể trực tiếp nói ra, chỉ hy vọng tiếng ho của bản thân có thể nhắc nhở Lục Vương gia một vừa hai phải.

Nhưng… Sự việc lại không giống như ông ta dự tính.

Lục Vương gia quay đầu, trông thấy Phó Tướng quân đang đứng cách đó không xa, ông đứng dậy tiến tới: “Ôi chao, ta nói là ai vậy? Cơ thể không khoẻ cứ ho khan liên tục lại còn ra ngoài đi dạo, không sợ lây bệnh cho người khác à. Nhìn lại hoá ra là ông, nghĩ quả nhiên là như thế!

Phụt! Mọi người sửng sốt, sao ngài có thể nói như vậy được? Cái này không phải là muốn đánh nhau sao? Người ta vốn đã chướng mắt ngài, ngài còn như vậy. Quả nhiên, thấy mặt của Phó Tướng quân đen sì.

Ông ta mím mím môi nói: “Lục Vương gia vẫn biết nói chuyện như thế, thật là hiếm có.”

Lục Vương gia đắc chí: “Ôi chao, ông lại còn có thể khen ta, thật là hiếm có. Tính ra, sau này chúng ta cũng xem như làm thông gia đó. Tuy rằng tiểu tử Thời Hàn này không nhận ông, nhưng chung quy ông cũng là cha của nó, ông cũng đừng cảm thấy khách sáo, không có chuyện gì thì có thể đi tìm ta uống rượu!”

Nói đến đây, Phó Tướng quân lập tức nổi giận.

Trong triều ai mà không biết, Phó Thời Hàn chính là cấm kỵ không thể nói của ông ta. Mà hiện tại, Lục Vương gia còn nhắc đến một cách vui vẻ như vậy, Phó Tướng quân sao có thể hiểu cho được.

“Hạ quan vẫn còn trong kỳ đạo hiếu của mẫu thân, xin lỗi hạ quan không có tâm trạng thưởng rượu đó cùng Vương gia, tạm biệt!” Phó Tướng quân phất tay áo, chuẩn bị rời đi.

Lục Vương gia đơn thuần, nhưng không phải kẻ ngốc, ông tràn trề nhiệt tình như thế mà tên này còn liên tục không nể mặt ông. Ngươi nói xem phụ vương của ông không nể mặt ông cũng thôi đi. Đó là phụ thân của ông, còn là quân vương một nước, ngươi nói một Tướng quân bỏ giáp về quê còn không nể mặt mũi của ông. Ông ta không nhìn xem con trai của ông ta còn không thèm để ý đến ông ta đó!

Nghĩ như vậy, Lục Vương gia cảm thấy bản thân vẫn nên lấy lại mặt mũi thì hơn, thế là ông mở miệng: “Ngài từ từ hãy đi. Nếu không gặp được Thời Hàn thì hãy đến phủ của bọn ta. Mỗi ngày nó đều đến.”

Phó Tướng quân cảm thấy trong đầu như có một sợi đàn bị đứt, ông ta quay người lại nhìn Lục Vương gia, giọng nói lạnh lẽo: “Lục Vương gia nói lời này là có ý gì?”

Lục Vương gia vô tội nhướng mày: “Ta chẳng có ý gì cả!”

Phó Tướng quân cười lạnh: “Ngài không có ý gì? Ngài không có ý gì vì sao luôn nhắc đến Thời Hàn? Thời Hàn với cô nương trong Vương phủ của ngài vẫn chưa có quan hệ gì đâu! Ngài nói như thế, cho dù không cố kỵ Thời Hàn, cũng phải để ý đến danh tiếng của cô nương trong Vương phủ của ngài chứ?”


Lời này nói đúng, nhưng lại có chút mỉa mai, ai mà không biết, quan hệ giữa Phó Thời Hàn và Gia Hoà Quận chúa vô cùng tốt, ông ta nói lời này, quả thực khiến cho người ta buồn bực.

“Ông già chết tiệt nhà ông, ông nói cái gì đó? Ông dựa vào cái gì mà bôi nhọ A Cẩn nhà ta!” Lục Vương gia tức giận.

Phó Tướng quân rất lạnh lùng: “Ta lại thấy kỳ lạ, ta nói cái gì chứ, sao lại thành bôi nhọ Gia Hoà Quận chúa nhà ngài rồi. Chuyện này nói ra thật buồn cười.”

“Lời vừa nãy ông nói là ý gì chứ?” Lục Vương gia thở gấp, đánh nhau thì ông chắc chắn sẽ không thua, lão già đáng chết này, bản thân ông ta không gặp được nhi tử của mình, ông ta còn đến đây bới móc. Ông có ý tốt giúp đỡ. Ông ta không cảm động cũng thôi đi, còn ở chỗ này mỉa mai A Cẩn nhà ông, sao có thể nhịn được!

“Lão già họ Phó, không phải ta nói ông chứ, con người ông như vậy, thật sự chẳng trách nhi tử của ông không gặp ông, nếu ta là Phó Thời Hàn, cả đời này cũng chẳng muốn gặp lão già xui xẻo nhà ông. Lịch sự nói chuyện với ông, ông ngược lại còn móc mỉa. Ông nói ông đang muốn làm cái gì, ông dựa vào đâu chứ!” Lục Vương gia chống hông, tư thế như đại thẩm bán rau ở chợ khi đánh nhau.

Phó Tướng quân tuy rằng tuổi cũng không còn trẻ, nhưng không phải là lão già, nghe Lục Vương gia nói như vậy, lửa giận lập tức tăng thêm. Gọi ông là lão già họ Phó, cái này làm sao mà nhịn được?

Nghĩ như thế này, Phó Tướng quân cũng không khách khí: “Quan hệ của ta với Phó Thời Hàn như thế nào, không phiền người ngoài như ông phán xét, cho dù ra sao, chúng ta cũng là phụ tử, dù hiện tại Thời Hàn có hiểu lầm ta, nhưng tất cả cái này đều sẽ qua thôi. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, chúng ta dù sao cũng là một gia đình. Lục Vương gia không cần phải nhọc lòng như vậy. Thực sự không cần thiết, nếu như đến lúc đó, ngài vẫn nên cẩn thận suy nghĩ cho bản thân thì hơn!”

Hôm nay là sinh thần của Ngu đại nhân, bởi vì là tháng Giêng, ông ấy cũng không tổ chức lớn, nhưng bởi vì đại thọ sáu mươi, lại là kỳ nghỉ tết nên vẫn có rất nhiều người đến. Thấy hai người cãi nhau như thế, mọi người lặng lẽ vây quanh xem.

Ai nói nam nhân không hóng hớt, bọn họ cũng vô cùng thích hóng hớt. Lúc bình thường là vì cố kỵ thân phận nên mới tỏ ra lạnh nhạt, hai người này đã đánh đến bên cạnh bọn họ rồi, còn không xem mới là ngốc đó!

“Ông có thể kéo ngược lại được à, Thời Hàn nhà ông cũng không phải đứa trẻ lên ba, có thể bị ông lừa gạt nữa chắc. Tôi cũng nhìn ra hết, nó đối với ông, thật sự là một ngàn lần không thích. Nhưng phải làm sao đây? Chung quy vẫn là ruột thịt, nếu như không phải ruột thịt, tám phần là đã giết chết ông rồi. Người giống như ông, đúng là khiến người ta nhìn thấy là đã không thích rồi! Vốn nghe người ta đồn chuyện thị phi lúc nhỏ của Thời Hàn, ta còn cảm thấy đứa trẻ này có chút cực đoan, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian dài, lại thấy Thời Hàn chẳng phải người như vậy! Đứa trẻ này rất tốt đó!” Lục Vương gia liếc mắt nhìn Phó Tướng quân: “Đối xử với người khác vẫn rất nhiệt tình. Ôi trời, rượu ngon nhà ta, uống mãi không hết, Thời Hàn còn nói, tương lai thành thân sẽ giao tất cả mọi thứ cho A Cẩn, sau này sẽ chuyển đến sống ở nhà ta.”

Dừng lại một lát, Lục Vương gia nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Ông nói không biết xảy ra chuyện gì, ta thấy, chỉ có ông mới là người không hiểu rõ chuyện gì thôi? Thời Hàn là hận không thể ngay bây giờ chuyển đến sống ở nhà chúng ta đó!”

Lục Vương gia nói vô cùng mỉa mai, thật sự là trong nháy mắt khiến Phó Tướng quân cực kì khó chịu. Nhi tử của mình lại suốt ngày đối xử tốt với người ta, xum xoe nịnh nọt người ta. Nghĩ đến điều này, Phó Tướng quân đè nến lửa giận của bản thân xuống, nói: “Nếu đã như vậy, thế thì Phó mỗ đợi Phó Thời Hàn thật sự chuyển vào sống ở Lục Vương phủ nhà ngài. Bây giờ nói mấy lời này có phải quá sớm không?”

Lục Vương gia chống hông hất cằm cười nhạt, nếu như ai quen với A Cẩn thì đều nghĩ đến, có lúc động tác của hai cha con này thực sự là cùng một kiểu, không khác chút nào.

Lúc này, Lục Vương gia hất cằm nhìn chằm chằm Phó Tướng quân, học theo điệu cười nhạt lúc trước của Phó Tướng quân khi nhìn ông: “Ha ha ha, chỉ sợ đến lúc đó căn bản Thời Hàn cũng chẳng thông báo cho ông! Ông cũng chỉ có thể nghe đồn thôi!”

Phó Tướng quân cảm thấy bản thân suýt chút nữa là không thở nổi rồi. Ông ta nhìn Lục Vương gia, lửa giận bừng lên: “Hà cớ gì mà Vương gia lại ép người quá đáng như vậy chứ? Quan hệ phụ tử của bọn ta lạnh nhạt như hiện tại, chính là bởi vì có những người chọc gậy, xúi bẩy bên trong như mấy người đó. Chính bởi vì như thế nên mới có kết quả thế này. Ta vốn không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ không nói thật là khó có thể bình ổn được tâm trạng của ta. Ta với Thời Hàn làm gì có mâu thuẫn gì, chính bởi vì có các người, có các người không ngừng nói lung tung thêm mắm dặm muối, mối quan hệ của ta với Thời Hàn mới đi đến ngày hôm nay, mới càng ngày càng giống như người dưng. Thử nghĩ mà xem, nếu con cái nhà các người cũng đối với các người như vậy, thì các người sẽ có tâm trạng như thế nào, chắc là không giống như ta bây giờ đâu nhỉ?”

Lục Vương gia bị Phó Tướng quân trách cứ một trận, lại càng giận thêm, ông nhảy lên ghế đẩu, muốn dùng khí thế để lấn át Phó Tướng quân.

“Ông thật là hay, chẳng lẽ không phải là do bản thân ông có lỗi với Cảnh Lê Tịch chắc? Nếu như không phải bản thân ông nghe lời mẹ ông nạp thiếp, lại tìm về con hồ ly tinh quay lại bắt nạt Cảnh Lê Tịch, nhi tử của ông sẽ hận ông như vậy à? Nếu không phải tiểu thiếp đức hạnh dịu dàng đó của ông độc chết hài tử của Cảnh Lê Tịch, Phó Thời Hàn sẽ hận ông như thế sao? Nếu như không phải tiểu thiếp tốt đó của ông hạ độc khiến cho sinh mệnh của Cảnh Lê Tịch chỉ còn lại một đoạn thời gian ngắn ngủi, Thời Hàn sẽ căm ghét ông đến như vậy ư? Ôi chao, ai cũng biết Cảnh Lê Tịch cứu giá mà chết, nhưng trước lúc bà ấy cứu giá đã mắc bệnh nguy kịch rồi! Ông hay thật, chỉ biết đổ những chuyện không hay lên đầu người khác. Còn nói chọc gậy, ông nói ai chọc gậy thế? Có nam nhân nào tuấn tú chính nghĩa như ta mà lại đi chọc gậy không?”

Phó Tướng quân là võ tướng, không giỏi đấu khẩu, nghe thấy Lục Vương gia tiếp tục kêu gào: “Bản thân ông làm biết bao chuyện xấu như thế, mọi người không nhắc đến, ông tự xem mình thành một người chính nghĩa à? Ông cho là nhi tử của ông không nhớ đến thì coi như mấy chuyện đó đã tha thứ cho ông rồi? Mọi người đều là quan trong triều. Mau đến xem, mau đến xem, mọi người đi ra xem rồi nói một câu thật lòng. Nếu như các người là Phó Thời Hàn, các người có thể dễ dàng nói lời tha thứ sao? Ai mà không có nỗi khổ không thể nói, từ nhỏ đã thấy muội muội vừa chào đời của mình bị hại chết, mẫu thân của mình cũng ngay sau đó mất luôn, mà tất cả điều này đều là từ một di nương ất ơ làm ra, nếu như là Phó Thời Hàn, mọi người sẽ có tâm trạng gì? Ghê tởm nhất chính là, di nương bạch liên hoa trong lời đồn đó… Cái gì, các người hỏi bạch liên hoa là gì, chính là cái kiểu biểu hiện bên ngoài dịu dàng lương thiện đó!

Mọi người vốn có ý xem chuyện cười, nhưng nghe Lục Vương gia hỏi như vậy thì cũng bắt đầu im lặng, có lúc nghĩ nếu như sự việc thực sự đổi đến trên người bọn họ, có thể bọn họ không thể làm được như Phó Thời Hàn.

Lục Vương gia nhìn tất cả mọi người đều im lặng, càng cảm thấy bản thân vô cùng chính nghĩa, quả thật chính là cả người đầy chính nghĩa.


“Bọn ta cũng không nói là không thể nạp thiếp, nhưng chuyện sủng thiếp diệt thê là chuyện không thể chấp nhận được! Tiểu thiếp đó nhìn có vẻ dịu dàng tốt bụng thế thôi nhưng trong lòng lại chứa bao nhiêu suy nghĩ xấu xa. Chọn người cũng phải xem kỹ nhân phẩm của họ, còn về lời nói gì đó của trưởng bối, có thể nghe nhưng bản thân cũng phải có suy nghĩ của mình! Có rất nhiều người thời trẻ rất thông minh, già rồi lại ngu ngốc, không phải không có khả năng đâu! Nạp kẻ thích gây chuyện cũng thôi, ít nhất ngươi mắng nàng ta, nàng ta vẫn có thể thành thật. Đáng sợ nhất chính là nạp cái người vẻ ngoài dịu dàng bên trong độc ác, điều này không chỉ hại người khác mà cũng hại cả mình! Nghĩ đến chính thê của nhà ngươi, khuê tú nhà người ta được cưới hỏi đàng hoàng, nhân phẩm của người ta như thế còn không đảm bảo, chẳng lẽ người xuất thân thấp hèn nhân phẩm đảm bảo chắc? Cái này căn bản không hợp lý!”

Lục Vương gia càng nói càng hăng, đều đã nói đến bước này rồi. Bên này ầm ĩ lên, sai vặt lập tức đi mời phụ tử Ngu gia, nghĩ muốn bình ổn chuyện này. Mà Ngu Kính Chi vừa đến đã thấy Lục Vương gia đang đứng trên ghế đẩu kêu gào, dõng dạc hùng hồn như thế này, người khác không phản ứng gì, ngược lại Ngu Kính Chi lại “bộp bộp bộp” vỗ tay.

“Lục Vương gia nói hay quá, thật đúng là nghe người khôn ngoan nói còn hơn cả mười năm đọc sách.” Ngu Kính Chi mỉm cười nói.

Lục Vương gia được khen, lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ, ông có cảm giác như đang đứng trên đỉnh cao, ha ha ha!

“Những lời ta nói đều là thật lòng, các ngươi nhìn gia đình ta, nhìn hậu viện của ta. Hậu viện của các người như thế nào. Tiểu thiếp có thể nạp, nhưng cũng phải có chừng mực.” Lục Vương gia cảm thán, nhìn Phó Tướng quân đã bị chọc tức đến run cầm cập, tiếp tục bổ thêm một đao: “Ông cũng đừng cảm thấy là ta đang nhằm vào ông, là ông cư xử không tốt với ta trước. Dù sao ông cũng cảm thấy bản thân tủi thân, còn nói bọn ta là chọc gậy bánh xe, là ai chọc gậy hả? Bọn ta cũng đâu ở trong đó giật dây bắc cầu nhà ông! Những lời ta vừa nói đó, rõ ràng chính là ý tốt. Ông có ý gì? Ông như con chó điên xông lên muốn cắn ta vậy, căn bản không nghĩ ta đang có ý tốt. Thật sự bản thân là người như thế nào thì khi nhìn người khác cũng sẽ như thế đó. Ta đều biết, nhà các ngươi năm lần bảy lượt vào hoàng cung cầu kiến phụ hoàng, hy vọng phụ hoàng có thể hạ lệnh để Phó Thời Hàn quay về nhà. Nhưng mà, đậu xanh rau má, các ngươi có thể đừng da mặt dày như vậy được không? Làm gì có chuyện phụ hoàng của ta có thể hạ ý chỉ như vậy được? Trâu không khát nước còn có thể ấn đầu xuống sao? Các ngươi rõ ràng biết Phó Thời Hàn không muốn quay về, sao không tự bản thân đi mà bắt ép người quay về nhà? Làm gì lại muốn phụ hoàng của ta làm người xấu thế? Bây giờ ngẫm nghĩ mới thấy trái tim của các ngươi cũng vô cùng độc ác.”

Mọi người cẩn thận nghĩ đến lời Lục Vương gia nói, tuy rằng ông nói không chút giữ ý, nhưng cả Kinh thành đều biết, bản thân Lục Vương gia không xấu, không chỉ không xấu, còn không hề có tâm cơ, người có thể khiến ông phản cảm như vậy, có thể thấy người này đích thực không tốt. Lúc trước cũng có rất nhiều người cảm thấy Phó Tướng quân thật đáng thương, bây giờ nhi tử cũng không muốn nhận, cảm thấy Hoàng Thượng kiên quyết không quản như vậy thật quá đáng.

Nhưng bây giờ nghe Lục Vương gia nói như vậy, mọi người đột nhiên tỉnh táo, bọn họ đều là kiểu thấy cây mà không thấy rừng, Triệu lão Lục nói đúng! Ông ta muốn Phó Thời Hàn quay về nhà thì ông ta đi mà giành người ấy! Ông ta ba lần bảy lượt đi ép Hoàng Thượng hạ chỉ rốt cuộc là làm sao? Chẳng phải rõ ràng muốn khiến Phó Thời Hàn có ý kiến với Hoàng Thượng?

Thật là… Không nghĩ đến điều này nha! Lại nhìn Phó Tướng quân, trong mắt mọi người càng nhiều hơn mấy tầng hàm ý.

Tất nhiên cãi nhau thì Phó Tướng quân không phải là đối thủ của Lục Vương gia, tên này đến cả ngự sử trong triều cũng có thể cãi được, chứ đừng nói là người khác.

Ngự sử là người như thế nào, đó là người chuyên môn dùng cái miệng để ăn cơm đó.

Lục Vương gia tiếp tục: “Ông ghen tỵ mối quan hệ tốt đẹp giữa phụ hoàng và Phó Thời Hàn, ông thà rằng không nhận lại Phó Thời Hàn cũng không muốn để Phó Thời Hàn học tập phụ hoàng của ta, đây chính là ý định trong lòng ông, đừng cho rằng người khác đều là đồ ngốc. Người như ông. Hừm hừm! Ai biết được là chuyện gì!”

Lời này càng nói càng khó nghe, cả người Phó Tướng quân đều phát run. Nếu như không phải có nhiều người ở đây, Lục Vương gia cảm thấy, người này nhất định sẽ xông lên đánh mình, đánh chết thì thôi. Nhưng bây giờ, bây giờ ở đây có nhiều người như này, sao ông ta có thể làm như vậy được.

“Lục ca hà cớ gì phải nói lời như vậy? Con người của Phó Tướng quân vẫn luôn ngay thẳng nghiêm chính, có thể ông ấy có một vài chuyện làm không tốt, nhưng không nhất định là có lòng xấu xa. Mười mấy năm rồi, hà cớ gì mọi người lại vì một chuyện vặt vãnh mà cãi vã?” Triệu Mộc xuất hiện đúng lúc, nếu như không phải là Triệu Mộc xuất hiện, Lục Vương gia không biết còn nói ra bao nhiêu lời khó nghe hơn nữa.

Triệu Mộc lười biếng dựa người vào cột, mỉm cười nói: “Lục ca vẫn nên xuống khỏi đó đi. Như này khó coi quá, ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn vĩ đại của huynh.”

Dáng vẻ của Lục Vương gia không khác gì người kể chuyện trên cầu vượt, ông tặc lưỡi nói: “Ta đây đều là lời thật nói thật, ai bảo ông ta gây sự với ta trước. Ôi, mọi người đều thấy rồi đó, ta đắc tội rất nhiều người, một là ông ta, một người là Tứ ca của ta. Nếu như ngày nào đó ta có chuyện gì, chính là do một trong hai người này gây ra. Mọi người phải báo thù cho ta, ta đây chính là bảo vệ lẽ phải, để cho mọi người đều biết sự thật, nếu như bởi vì điều này mà bị người ta giết chết, thì là lỗi của ta.”

Tứ Vương gia đến muộn, vừa vào cửa đã nghe thấy Lục Vương gia nói như vậy, ông ta cau mày: “Lục đệ nói cái gì vậy, ta đâu nhất thiết cần phải hại đệ đâu nhỉ?”

Tối qua ầm ĩ với Hứa U U cả đêm không ngừng, bây giờ ông ta vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy Lục Vương gia như bị thần kinh nói liên mồm, ông ta chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo.

Phó Tướng quân che ngực thở hổn hển, thở hổn hển xong, cũng coi như bình ổn được tâm trạng một chút, mặt lạnh nói: “Lục Vương gia yên tâm, ngài nhất định sẽ sống rất tốt, đều nói tai hoạ lưu lại ngàn năm, làm sao ngài có thể chết sớm như vậy được?”


Phụt!

Triệu Mộc liếc mắt ai oán nhìn Phó Tướng quân, ông nói đi ông mắng không lại người ta, ông còn đi chọc tức người ta. Ta đây khó khăn lắm mới làm cho ông ta im miệng, ông lại trêu chọc ông ta.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lục Vương gia lại nhảy dựng lên: “Sao ta lại là tai hoạ rồi. Ông nói ta nghe xem, sao ta lại là tai hoạ? Ta làm gì ông nào? Lão Tứ oán trách ta thì ta có thể hiểu được, Dù sao ta cũng đã hắt một đống phân lên người huynh ấy, ông nói coi, ta làm gì ông nào? Nói ta là tai hoạ, ông… A!”

Lục Vương gia trực tiếp xông lên, đánh nhau với Phó Tướng quân.

Thấy tình hình như vậy, quần chúng kinh ngạc rớt quai hàm.

Nhưng Phó Tướng quân rốt cuộc cũng là võ tướng, Lục Vương gia được yêu chiều sủng ái, sao có thể là đối thủ của Phó Tướng quân, trực tiếp bị ông ta đẩy ngã, Lục Vương gia ┗|`O′|┛ A~~ một tiếng, lại xông lên…

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, Ngu Kính Chi cùng mọi người lập tức xông lên kéo hai người ra. Ngu Kính Chi cảm thấy, sinh thần của phụ thân hắn đúng là chưa từng đặc sắc như năm nay, thật sự, xem thế là đủ rồi!

Trước đó Lục Vương gia bị Phó Tướng quân đẩy ngã nhưng được Ngu Kính Chi lén hỗ trợ. Lục Vương gia vô cùng tức giận, ông trực tiếp đá một phát lên vạt áo trắng tinh của Phó Tướng quân, một dấu chân đen to tướng in trên vạt áo.

“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”

Khó khăn lắm mới tách được hai người ra, Lục Vương gia khoát tay áo: “Có bản lãnh thì ngươi đừng có đi, chúng ta ăn xong cơm tối thì ra cổng đánh nhau, bây giờ là sinh thần nhà người ta, chúng ta không thể làm xấu chuyện vui nhà người ta.”

Ngươi nhìn xem, ông còn vô cùng có tinh thần trách nhiệm.

Tề Vương gia làm bộ ôm Phó Tướng quân, khuyên ngăn: “Phó Tướng quân, ngài vẫn nên quay về trước đi, tính cách của Lục ca ta chính là như vậy, không cần thiết phải tiếp tục rối rắm vấn đề đó, đều không phải là hài tử nữa rồi, như vậy cũng không hay!”

Phó Tướng quân thở hổn hển nhìn xung quanh, mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ, lập tức cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng. Mấy chục tuổi đầu, lần đầu tiên ông ta mất mặt như vậy, nghĩ đến đây, ông ta ôm quyền nói với Ngu đại nhân đang ngạc nhiên đến ngây người: “Làm ồn ào trong tiệc sinh thần của ngài là ta không đúng, ngày khác nhất định sẽ đến cửa xin lỗi, hôm nay, Phó mỗ xin cáo từ trước.”

Nói xong, ông ta trợn mắt nhìn Lục Vương gia một cái, phất áo rời đi.

Một vở kịch ầm ĩ này, cuối cùng cũng kết thúc.

Lục Vương gia nhìn bóng lưng của ông ta, chậc chậc: “Ngươi xem, ông ta còn ra vẻ rất có lý.”

Ngu Kính Chi cười nói: “Lục Vương gia, nhìn y phục của ngài có hơi lộn xộn, không bằng đến hậu viện chỉnh trang lại một chút? Kính Chi dẫn ngài đi. Mọi người đều là quan trong triều, không nên như vậy. Tóm lại vẫn nên hoà khí một chút, đi thôi, ta dẫn ngài đi.”

Lời này nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng người hơi thông minh một chút đều hiểu Ngu Kính Chi đang hướng về phía Lục Vương gia.

Không nên như vậy, hoà khí một chút, hai câu này có ý chính là Lục Vương gia không sai, Lục Vương gia không sai, thế thì người sai chính là Phó đại nhân rồi.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lục Vương gia đích thực nói có lý nha, những gì ông nói về Phó Thời Hàn như mở ra một cánh cửa lớn của thế giới mới cho bọn họ về chuyện này.

Cũng có thể, Phó gia ba bốn lần cầu kiến Hoàng Thượng như vậy, đích thực vốn không phải là muốn để Phó Thời Hàn quay về nhà. Nếu như thật sự muốn để Phó Thời Hàn quay về nhà thì quan tâm hắn nhiều một chút, đi theo Phó Thời Hàn không phải là cách tốt nhất sao? Làm gì cứ phải muốn Hoàng Thượng hạ chiếu chỉ chứ?

Dưa hái xanh không ngọt!

Chuyện tốt không lọt ra ngoài, chuyện xấu đồn vạn dặm.


Sinh thần này còn chưa qua, vở kịch lớn giữa Lục Vương gia và Phó Tướng quân đã truyền ra vô số các thoại bản khác nhau, nhưng cho dù là thoại bản gì, đều là Lục Vương gia đạt được thắng lợi, tuy rằng lúc đánh nhau chịu chút thiệt thòi, nhưng cũng có vết chân đen trên vạt áo làm nhân chứng cho thắng lợi.

A Cẩn đang uống nước yến ở trong nhà, nhấm nháp, nhàn nhã thưởng thức thì thấy A Bình chạy vào, nàng ấy bắt đầu liến thoắng nói về hành vi của Lục Vương gia, A Cẩn choáng váng luôn.

Σ( ° △°|||)︴

Tuy biết lực chiến đấu của cha nàng vượt ngoài phạm vi đo lường, nhưng sao cha nàng lại có thể ầm ĩ với cha của Phó thời Hàn nhỉ?

Ặc! Cảm giác này… Sao lại buồn cười như vậy!

Ấy, nàng là hài tử xấu xa! Nàng không nên cảm thấy buồn cười, A Cẩn lặng lẽ bắt đầu trách bản thân.

“Bẩm Quận chúa, Phó công tử đến rồi.”

“Ừm, để huynh ấy vào đi!”

Phó Thời Hàn vừa vào cửa đã thấy A Cẩn cười híp mắt nhìn mình, khoé miệng hắn hơi nhếch lên hỏi: “Muội có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

A Cẩn vô tội nói: “Vì sao muội lại vui vẻ? Tâm trạng muội tốt không được chắc? Chẳng lẽ muội phải dùng khuôn mặt đau khổ nhìn huynh à?”

Thời Hàn xoa xoa tóc của A Cẩn, nói: “Thực ra cha muội là đang giả heo ăn thịt hổ nhỉ? Lời ông ấy nói quả thực cũng có lý! Không chỉ giúp đỡ ta, còn ngụy trang khen ngợi bản thân nữa, ta thấy, ngày mai cả Kinh thành này toàn bộ chính thất đều coi cha nàng như nam thần.”

A Cẩn phụt một tiếng bật cười: “Huynh còn biết nam thần, không cho học lời nói của muội.”

Thời Hàn: “Lần trước vì để nắm thóp được Tứ Vương gia, trời xui đất khiến thế nào ông ấy lại đối chọi vì một tiểu thiếp, bây giờ lại xuất đầu vì chính thất như vậy, muội xem cha muội, thật sự biết kiếm chuyện! Sao chuyện gì đến tay của ông ấy đều có thể chết đi sống lại được vậy? Kỹ năng này, thật sự người bình thường không thể làm được.”

Thời Hàn nói như thế, A Cẩn cười híp mắt: “Bởi vì, đó là cha của muội, nhà muội không có kẻ ngốc!”. 𝗧ì𝙢 đọc thê𝙢 tại ﹛ 𝗧𝐑u𝗠𝗧𝐑𝗨 𝐘E𝗡.Vn ﹜

Thời Hàn phụt cười một tiếng: “Lại còn nhà muội không có kẻ ngốc, muội quên lúc muội nói cha muội cặn bã rồi à?”

A Cẩn nói đủ điều với hắn, giả vờ như bản thân chưa từng nói đến chuyện này.

Nàng hỏi: “Hôm nay sao huynh không đi đến sinh thần của Ngu đại nhân?”

Phó Thời Hàn nhìn một lúc rồi nói: “Ta chuẩn bị đi ngay đây, vừa rồi trong cung còn có chút công vụ.”

A Cẩn chậc chậc: “Người ta đều được nghỉ, huynh thì hay rồi, còn phải tăng ca.”

Thời Hàn vô tội dang tay: “Cái này không phải là do Hoàng gia gia của muội nô dịch ta à. Nếu không phải như vậy, sao ta có thể bỏ lỡ được vở kịch hay đó chứ? Nhưng ta nghĩ ta không ở đó thì tốt hơn, sẽ không ảnh hưởng đến phát huy của bọn họ!”

A Cẩn phụt một tiếng: “Huynh thật xấu xa!”

Thời Hàn nhíu mày, nghiêm chỉnh nói: “Ta nói đều là lời thật lòng, thật sự, ta đoán Kinh thành đoạn thời gian này lại có chủ đề tám chuyện liên tục, muội xem, cha của muội rất giỏi trong việc xây dựng hình tượng sáng chói của bản thân.”

A Cẩn: “...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.