Phó Thời Hàn thật quá dọa người, bản thân chẳng qua chỉ là một thiếu niên tám chín tuổi thế mà lại muốn để một đứa bé phụ trách. Nói đến đây, A Cẩn cảm thấy tóm lại tên nhóc này có tật xấu! Bệnh xà tinh gì đó cũng không phải chỉ rắn mới có, người này cũng không kém bao nhiêu đâu!
A Cẩn nhìn trời nghĩ linh tinh, thấy nước miếng của nàng tiếp tục chảy, tiểu công tử Phó Thời Hàn ghét bỏ lau cho nàng. Tuy ghét bỏ nhưng lại dịu dàng. A Cẩn thật sự không nhìn rõ người này, ngươi nói hắn là người xấu, nhưng lại rất dịu dàng cẩn thận, chăm sóc một đứa bé như nàng không kém người bên cạnh. Nhưng nếu nói hắn là người tốt, làm gì có người tốt nào sẽ dạy cho đứa bé loại chuyện đáng sợ thế này? Bây giờ hắn chỉ mới có tám tuổi, nếu như lại lớn hơn một chút thì sẽ có dáng vẻ thế nào đây?
A Cẩn quan sát Phó Thời Hàn, đột nhiên nghĩ tới một cụm từ, thanh tú tươi sáng, hào hoa phong nhã, đúng thế, chính là cụm từ đó, cực kì hợp để hình dung hắn. Quả nhiên là mỹ nam tử, còn nhỏ đã xuất sắc như vậy, không biết lớn lên còn như thế nào. Thật ra hắn có khí chất khá giống ca ca nhà nàng, chỉ là ca ca thiên về nho nhã yếu đuối, cũng dịu dàng hơn một chút. Cụm từ như "dịu dàng như ngọc" hình dung ca ca nàng là không thể thích hợp hơn, nhưng Phó Thời Hàn thì khác, hắn có vài phần khí chất thanh cao, dung mạo cũng xuất sắc hơn ca ca nàng vài phần. A Cẩn cảm thấy mình thật sự nói rất đúng trọng tâm, có thể đánh giá một người b/iến thái như thế thật sự quá hiếm có!
"A Cẩn nhìn cái gì thế?" Lần đầu tiên Phó Thời Hàn tiếp xúc với cái gì đó nhỏ nhỏ mềm mại thế này, hắn cũng không biết mình bị sao, thấy nàng hoạt bát như thế trong lòng đã cảm thấy vui vẻ, nắm bàn chân nhỏ đầy thịt của A Cẩn v/uốt ve, Thời Hàn ngẩng đầu hỏi A Cẩn: "Muội thích ta không?"
A Cẩn: Có ai không thích mỹ nhân chứ, nhưng có thích ta cũng không lấy ngươi đâu! Người ngấp nghé đứa bé là đồ b/iến thái!
A Cẩn lắc đầu, ánh mắt hơi chuyển động. Nói dối gì đó thì trong lòng vẫn rất khó chịu.
Thời Hàn ồ một tiếng thật dài, xoa bóp gương mặt nhỏ mập mạp của A Cẩn. A Cẩn "a ô" vài tiếng, cắn lên đầu ngón tay người ta, nàng nhìn Phó Thời Hàn thị uy. Đậu đen rau má, bóp bóp bóp, ta là búp bê vải à? Biết sự lợi hại của ta chưa?
Thời Hàn bị cắn, tay còn lại tiếp tục chọc bụng nhỏ của nàng. A Cẩn bị ép "nhả ra", nàng nói rõ ràng: "Xấu!"
A Bích cảm thấy mình nên ôm tiểu Quận chúa về đi thôi, nếu không có khi Phó công tử thật sự làm ra chuyện gì đó. Đáng sợ quá! Nhưng mà, mở miệng nói thế nào đây?
Phó Thời Hàn lại chọc mặt béo của A Cẩn: "Xấu?" Giọng nói của hắn ôn hòa, lông mày khẽ giương lên cao, A Cẩn ê a: "Xấu, xấu xấu!" Ngươi xem, đứa bé biết nói chuyện là thoải mái như thế!
A Cẩn khiêu khích t/rần trụi, nhưng nàng cũng không để ý Phó Thời Hàn sẽ tức giận. Nàng còn có... tuyệt chiêu tất sát!
Phó Thời Hàn dùng một tay xách A Cẩn lên, ôm nàng vào trong lòng mình, hỏi: "Muội thích chơi nâng lên cao cao không?"
A Cẩn: Đậu đen rau má, không thích! Chỉ là… sao hắn lại biết nàng không thích chứ? Khi A Cẩn còn đang suy nghĩ, Phó Thời Hàn đã nâng A Cẩn lên: "A Cẩn bay nào!"
Hắn thấy đây không phải trừng phạt, giống như chơi với A CẨn hơn, dù sao tiểu hài tử đều thích chơi nâng lên cao. Thế nhưng, vấn đề đầu tiên, thật ra bên trong A Cẩn không phải tiểu hài tử. Vấn đề thứ hai, A Cẩn có chứng sợ độ cao. Chứng sợ độ cao này thật sự là một chứng bệnh tương đối đáng sợ, A Cẩn "gào" một tiếng, thể hiện tuyệt chiêu tất sát của mình ra. Trời mới biết, thật ra nàng vốn không có ý làm nha, chỉ là mới nghĩ một chút thôi! Thế này là quậy đến thế nào! Xấu hổ PLAY!
Phó Thời Hàn ôm A Cẩn nâng lên cao cao, thấy nàng hét lên, trong lòng nghĩ quả nhiên nàng vẫn rất thích chơi trò này. Nhưng mà… đôi khi có một số chuyện… ha hả! Cuộc đời luôn lên lên xuống xuống như thế!
Tiểu A Cẩn vậy mà sợ tè ra quần, đi tiểu cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà, ai có thể nói cho hắn biết vì sao A Cẩn lại thiên nữ rải hoa giữa không trung. Ai có thể nói cho hắn biết không!
A Cẩn che mặt, xấu hổ đến mức hận không thể té xỉu, mà cuối cùng Phó Thời Hàn cũng không giữ được dáng vẻ tiểu đại nhân kia nữa. Hắn hơi há mồm, cả người đều hóa đá.
A Bích vội vàng cướp tiểu Quận chúa trong tay thiếu niên, nàng ấy hơi cúi chào, nói cực nhanh: "Phó công tử, xin Phó công tử hãy đến phòng khách đổi quần áo, nô tỳ mang tiểu Quận chúa đi thay quần áo." Nói rồi, A Bích rời đi nhanh như bay. Nếu như không mang tiểu Quận chúa đi nhanh một chút, nàng ấy dám khẳng định Phó công tử sẽ xé xác tiểu Quận chúa.
A Cẩn vốn cho rằng ở Ngự Thư Phòng đã là lịch sử đen khó diễn tả bằng lời suốt đời của nàng, nhưng mấy thứ như lịch sử đen này cũng không ngừng đổi mới giới hạn của con người. Ví dụ như… lần này, lần trước chỉ mình làm thối mình đã khiến cho người ta cam chịu. Lần này thế mà lại thăng cấp lên thành thối lây sang người khác. Ha ha, nàng đã không còn mặt mũi gặp người....
A Bích ôm A Cẩn lại nhà chính, vội vàng nói với Lâm ma ma: "Ma ma, phiền ngài sai người đến vườn hoa nhìn xem, tiểu Quận chúa… tiểu Quận chúa tiểu lên người Phó công tử. Ta, ta sợ Phó công tử trách tội, bèn cướp tiểu thư lại!" Nói đến đây, ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy có vô số lỗ hổng, nhưng tình huống lúc đó không cho phép nàng ấy nghĩ quá nhiều.
Lâm ma ma suýt chút nữa đã thở không được, bà nhanh chóng quyết định: "Đưa tiểu Quận chúa cho ta, ngươi dẫn người đến hầu hạ Phó công tử đến sương phòng rửa mặt. Nói một ít lời hay, nói thế nào thì tự ngươi hiểu, mau đi đi. Ta bẩm lại với Vương phi."
Lâm ma ma vừa dứt lời đã nghe một giọng nói yếu ớt của nam hài: "Không cần!"
Họ quay người nhìn thì thấy chính là Phó Thời Hàn, hai người đều quỳ xuống. A Cẩn vẫn không chịu đối mặt với tâm trạng đau khổ ở hiện thực, nàng bụm mặt, hoàn toàn không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào.
Phó Thời Hàn nhìn chằm chằm nhóc tỳ biết xấu hổ kia, ánh mắt lạnh băng: "Đưa A Cẩn cho ta."
Lâm ma ma vội vàng ôm chặt tiểu Quận chúa nhà mình, không thể để Phó công tử cướp hài tử đi được!
"Công tử đại nhân độ lượng, tiểu Quận chúa nhà ta còn nhỏ tuổi, đây là chuyện ngoài ý muốn, là chuyện ngoài ý muốn."
Phó Thời Hàn: "Ta không phải đại nhân, ta vẫn được tính là thiếu niên. Đừng để ta nhắc lại lần hai, trả A Cẩn lại cho ta!"
Hắn lại còn dùng cái từ "trả" này, người ta cũng không phải của ngươi. Cho dù A Cẩn đang trong tâm trạng xấu hổ thì nàng cũng móc mỉa được! Cảm nhận được ma ma đang run rẩy, A Cẩn cảm thấy mình không thể tiếp tục trốn tránh thế này. Dù sao, dù sao cũng không phải sai lầm của một mình nàng. Đúng thế, chính là như vậy, nếu như không phải Phó Thời Hàn tùy tiện nâng lên cao cao thì sao lại có hiện thực thế này được. A Cẩn nghĩ đến đây, cuối cùng tay nhỏ cũng buông lỏng, ánh mắt bốc lửa nhìn Phó Thời Hàn, vung vẩy hai tay nhỏ: "Ê a, ừm, a đa đa!"
Phó Thời Hàn cười lạnh: "Muội đi tiểu lên mặt lên người ta, muội còn dám lý luận?"
Mặt nhỏ của A Cẩn đỏ bừng, tiếp tục: "Xin lỗi! Ê a a, đúng!" Nàng muốn nói là thật sự xin lỗi!