Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 153: C153: Chương 153



Quả nhiên đúng như những gì Phó Thời Hàn suy đoán, chuyện này thật sự đã có tiến triển, ngay cả A Cẩn cũng cảm thấy việc này thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng được. Nhưng Thời Hàn lại không nói nhiều với nàng, thật ra chuyện có thể tiến triển tốt thế này đều dựa vào người mà bọn họ đã lựa chọn. Lựa chọn một đối tượng phù hợp sẽ khiến xác suất thành công của bọn họ tăng lên rất nhiều lần.

Phó Thời Hàn đã thành công thiết lập mối quan hệ với bên này, hắn thể hiện rất tốt vai diễn một người đang muốn thành công nên không ngừng nôn nóng muốn luồn cúi hạ thấp thân phận.

Nhưng mà Phó Thời Hàn không vội hỏi chuyện có liên quan đến lão Tề Vương phi, điều hắn phải làm là yên lặng chờ đợi.

Từ lúc hợp tác với người kia, ban ngày Phó Thời Hàn lại rất rảnh rỗi, A Cẩn không hiểu, Phó Thời Hàn nhìn trời nói: “Muội có nhìn thấy kẻ ăn chơi trác táng nào mà ban ngày ra đường không, ban ngày ai ở nhà nấy, chỉ có buổi tối mới tràn đầy năng lượng thôi.”

A Cẩn bỗng cảm thấy mình hiểu rồi: “Chẳng trách hai ngày nay sáng nào huynh cũng cùng ta ra ngoài đi dạo, còn buổi tối lại ra ngoài, thì ra là đi uống rượu hoa à!”

Khoé môi Phó Thời Hàn giật giật, sao lời này để A Cẩn nói ra lại cảm thấy kỳ quái vậy chứ. Hắn yên lặng một lúc lâu, hắng giọng hỏi: “Ngay cả uống rượu hoa mà muội cũng biết à?”

A Cẩn cực kỳ đắc ý: “Sao ta có thể không biết được chứ. Đây là chuyện bình thường mà, không phải sao? Đừng tưởng ta chỉ là một đứa ngốc. Huynh phải dùng suy nghĩ bình thường nhìn nữ nhân, chúng ta chẳng thua kém các huynh đâu! Huynh nhìn ta là biết rồi, rất thông minh đấy.”

Phó Thời Hàn thật sự không hiểu nổi, hắn không hiểu vì sao chỉ việc uống rượu hoa thôi lại có thể suy ra một vấn đề quan trọng thế này, không đúng chút nào!

Tuy vậy, Phó Thời Hàn không phản bác lời của A Cẩn, nếu như phản bác thì không chừng A Cẩn lại nói nhiều hơn, hắn yên lặng thu dọn đồ của mình, quyết định không đấu võ mồm với A Cẩn. Mặc dù A Cẩn xem chuyện đấu võ mồm này là việc rất thú vị nhưng hắn là một nam nhân trưởng thành, cứ mãi cãi vả với một cô nhóc như thế, nói thế nào thì… cũng không hay lắm!

Phó Thời Hàn yên lặng nhìn A Cẩn, A Cẩn cũng học theo dáng vẻ này nhìn hắn chằm chằm, lúc này A Cẩn có cảm giác, bọn họ đang chơi mắt lớn đấu mắt nhỏ à?

Càng nghĩ như thế, mắt A Cẩn càng trừng lớn hơn, Thời Hàn bực bội: A Cẩn đang muốn chơi mắt lớn đấu mắt nhỏ với hắn à?

Sao bỗng nhiên lại muốn chơi loại trò chơi này chứ?

“Thật ra ta cảm thấy, huynh hẳn là nên hoạt động tròng mắt một chút, nếu không huynh sẽ không thoải mái.” A Cẩn ra sức nói cho Phó Thời Hàn biết, muốn so mắt với nàng, chắc chắn sẽ không thắng nổi!

Thời Hàn nghe lời chớp mắt một cái, A Cẩn lập tức cảm thấy thắng lợi, loại cảm giác này thật quá tuyệt vời.

Bởi vì thắng nên A Cẩn vui vẻ ra mặt: “Thật ra huynh chơi trò này không giỏi bằng ta.”

Thời Hàn: Chuyện gì đang xảy ra thế, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa? Càng không biết trò chơi bắt đầu từ khi nào? Nếu nói không chớp mắt sẽ thắng thế thì rõ ràng A Cẩn đang tính kế hắn đấy! Cảm giác đau lòng và tổn thương này trái, tim thật sự không thể chịu nổi.


“A Cẩn này…”

“Sao thế!” A Cẩn vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi, Thời Hàn nhìn mấy thứ đồ nàng mua, khóe miệng lại không kìm được mà run lên, loại cảm giác này mọi người thật sự không thể hiểu được!

“Muội nghĩ đi, lần này tới đây vốn dĩ là do chúng ta lén ra ngoài, muội mua nhiều đồ kỷ niệm như thế chẳng lẽ không phải đang nằm chờ người khác phát hiện sao? Như thế sẽ nhanh chóng bị lộ đó!” Thời Hàn xoa xoa mi tâm, hắn cảm thấy đầu óc mình chắc chắn tốt hơn A Cẩn rất nhiều, mấy lời khoe khoang từ nãy đến giờ đều là nói dối hết!

A Cẩn kêu lên một tiếng, sau đó nhìn đống đồ đạc trên giường, không biết nói gì, nàng chỉ thích cảm giác gom đồ thế này thôi, như thế mới có cảm giác đi du lịch chứ! Nếu ra ngoài du lịch, làm sao có thể không mang quà lưu niệm về được.

Nhưng mà Phó Thời Hàn nói cũng có lý, nghĩ như thế, A Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế, ta giấu hết những thứ này đi nhé? Hay ta có thể không đưa cho người khác được không?”

Thời Hàn nhướng mày nhìn A Cẩn, vẻ mặt kia mang theo hàm nghĩa chính là “Không được, không được.”

A Cẩn le lưỡi, chu mỏ làm nũng: “Thật ra thì ta có thể tạm thời giấu đi, nhà chúng ta có gì sao người khác biết được chứ? Huynh nói đúng không? Ta lại không cho người khác, ta để ở nhà ta mà, ta tặng cho tỷ tỷ ta và tẩu tử ta, thế cũng không được sao? Thời Hàn ca ca, sao huynh có thể hiểu được nỗi khổ tâm khi ra ngoài chơi mà không được mang quà về của ta chứ!”

A Cẩn bật chế độ than thở, Thời Hàn thấy nàng như thế thì không còn từ ngữ nào để nói nữa.

A Cẩn cảm thấy có nhiều lúc Phó Thời Hàn thường mang đến cho người khác cảm giác rất kỳ quái, có đôi lúc hắn rất dễ nói chuyện nhưng đôi khi hắn chỉ cần bình tĩnh và thong dong nhìn ai đó thôi là đã khiến người đó thấy không thoải mái rồi, giống như, giống như bản thân đã làm chuyện gì sai trái lắm vậy.

Nàng nắm chặt khăn lụa trong tay, làm ra vẻ mặt đáng thương: “Ta ra ngoài mà không mang theo gì về cũng không thích hợp lắm đâu! Thời Hàn ca ca, cả đời này chắc ta cũng không có cơ hội để đến Ngõa Lạt này nữa, huynh để ta mang theo ít đồ về được không?” A Cẩn lay lay cánh tay Thời Hàn.

Thời Hàn không nhịn được nhìn nàng, cuối cùng cũng bật cười, hắn gõ đầu A Cẩn: “Nha đầu muội đấy, chẳng lúc nào đáng tin cả.”

A Cẩn cười: “Ta thật sự sẽ không để mấy thứ đồ này lộ ra ngoài, càng sẽ không để người khác nghi ngờ chúng ta thật sự đã đến Ngoã Lạt. Chút hiểu biết này, ta vẫn có mà. Thời Hàn ca ca, huynh phải tin tưởng năng lực của ta, ta thật sự không phải con cừu nhỏ đâu.”

Thời Hàn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của A Cẩn, trái tim cũng mềm hẳn đi, nói: “Thế thì mang về đi. Hàng năm Ngõa Lạt đều tiến cống, mặc dù mấy thứ muội mua đều là đồ nhỏ nhặt, nhưng nếu nói là do sứ giả của Ngõa Lạt mang đến thì cũng không có gì đáng trách, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn này muội đừng để lộ ra ngoài. Nếu không, chuyện chúng ta đi thế này e là sẽ bị lộ mất.”

Thời Hàn dặn dò A Cẩn, A Cẩn gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Thật ra A Cẩn thực sự không phải là một tiểu cô nương tùy hứng, nàng cũng tin rằng mình có thể xử lý mọi tình huống, nếu không nàng cũng sẽ không làm thế này.


Sau khi bàn bạc xong xuôi với Thời Hàn, A Cẩn tiếp tục chơi đùa với mấy món đồ nhỏ này, thật ra thì A Cẩn không mua mấy món đồ gì quá lớn khó mang theo, đều là chút đồ nhỏ không có ở Kinh thành, đa phần đều là đồ lặt vặt, không đáng tiền, nhưng có những thứ rất kỳ lạ và đặc sắc.

Thấy A Cẩn vui mừng, Thời Hàn không nhịn được nói: “Chờ khi chúng ta hồi Kinh, ta sẽ nói với Cảnh Diễn để thương đội của huynh ấy dù đi đến đâu cũng sẽ mang vài món đồ nhỏ này về cho muội.”

A Cẩn ngẩng đầu, nở nụ cười sâu xa.

Thời Hàn bị nàng cười đến ngại ngùng, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Muội cười cái gì?”

A Cẩn “Ha ha”, “Thật ra thì Thời Hàn ca ca cũng rất quan tâm ta, mong ta được vui vẻ.”

Phó Thời Hàn bất đắc dĩ nhìn trời nói: “Còn phải nói nữa sao? Không phải muội đã biết từ lâu rồi sao? Chẳng lẽ còn có gì không đúng à? Từ nhỏ đến lớn, ta đối với muội như thế nào, muội nên rõ hơn ai hết chứ.”

A Cẩn liếc hắn: “Phải không?” Nghĩ một hồi, A Cẩn vỗ tay nói: “Đúng thế đúng thế, ta hiểu rồi, cho nên, đến bây giờ huynh vẫn luôn nói đến lịch sử đen tối của ta. Ha ha!”

Thời Hàn: “...” Vén tay áo, lại vén tay áo, tiểu cô nương này thật sự khiến người khác muốn đánh vào mông nàng. Nếu như nàng vẫn còn nhỏ thì bây giờ hắn sẽ đánh vào mông nàng.

A Cẩn nhìn dáng vẻ yên lặng vén tay áo của hắn, suy nghĩ chắc người này tức giận rồi, lập tức cảm thấy thú vị, nàng ngã xuống giường duỗi chân ra.

Thời Hàn: “...”

Nàng thật sự không xem hắn là người ngoài mà! Trước kia đương nhiên không xem hắn là người ngoài, nhưng cũng không giống như bây giờ. Lần đầu tiên ở chung, nàng dè dặt cẩn thận cảnh giác đắp kín chăn ngủ. Mà bây giờ, lăn qua lộn lại như chuyện đương nhiên. Cái này… Chuyện này thật là tốt quá!

Đối với những tiến bộ này, Thời Hàn rất vui vẻ, hắn thấy vui vẻ và yên tâm vì A Cẩn không xem hắn là người ngoài, đối với hắn mà nói đây là chuyện rất quan trọng.

Thật ra có đôi khi trong đêm khuya vắng vẻ, Thời Hàn từng nghĩ, có thể nào khi A Cẩn trưởng thành sẽ thích người khác, nghĩ như thế cuối cùng lại khiến cả đêm không ngủ được, nghĩ đến cảnh A Cẩn sẽ thích người khác khiến Thời Hàn khó chịu đến mức không thở nổi. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn nghiêm khắc bước trên con đường của mình, một bước cũng không dám sai, rất sợ khi sai rồi sẽ vạn kiếp bất phục, mà bây giờ, mặc dù không phải chắc chắn lắm nhưng nhìn thấy A Cẩn thích hắn như thế, lại khiến lòng hắn cảm thấy vui vẻ khó mà kiềm chế được, tâm trạng thế này, người ngoài sao có thể hiểu được chứ.

Không thể được… Không thể nào để người hắn bảo vệ từ nhỏ đến lớn, khi trưởng thành lại gả cho người khác được? Nếu thật sự như thế, hắn sẽ huỷ diệt mọi thứ, không phải cười chúc phúc mà là huỷ diệt mọi thứ!

Bây giờ Phó Thời Hàn cảm thấy mình là một người vô cùng cực đoan, nhưng nếu không cực đoan thì khi còn bé sẽ không làm những chuyện đó, nhưng mà nói chung cũng bởi vì khi còn bé trải qua quá nhiều thứ nên hắn mới thành người như thế này. Bên ngoài bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng bên trong rất cố chấp.


A Cẩn đứng trước mặt Thời Hàn quơ quơ tay, nhìn hắn ngẩn người, không nhịn được nói: “Huynh lại nghĩ gì thế? Sao lại ngẩn người vậy?”

Thời Hàn mỉm cười: “Ta đang suy nghĩ chuyện vô cùng quan trọng.”

A Cẩn trợn tròn mắt: “Chuyện quan trọng gì thế?”

Chung thân đại sự, nhưng mà Thời Hàn không nói tiếp, hắn cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nữa chúng ta phải rời đi rồi.”

A Cẩn nhìn hắn đang qua loa lấy lệ trả lời nàng thì tặc lưỡi nói: “Được được được, đều nghe theo huynh.”

Thời Hàn và A Cẩn cũng không đợi ở Ngoã Lạt lâu, mặc dù A Cẩn không hỏi Thời Hàn những chuyện ở đây, nhưng cũng rất để ý, con người Phó Thời Hàn trước sau như một, vui giận không rõ nhưng A Cẩn có thể từ trong biểu cảm nhỏ nhặt của hắn mà nhìn ra một vài chuyện, chuyện của Phó Thời Hàn ở đây tiến triển rất thuận lợi, chuyện này khiến A Cẩn rất vui vẻ và yên tâm.

Quả nhiên đúng như A Cẩn dự đoán, mọi chuyện của Phó Thời Hàn đều được tiến triển rất thuận lợi, không đến mấy ngày Thời Hàn đã mỉm cười trở về.

Con người Phó Thời Hàn ít khi biểu lộ rõ trạng thái cảm xúc như thế, A Cẩn nhìn thấy lập tức biết ngay, nàng hỏi: “Thế là mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa hết rồi sao?”

Phó Thời Hàn gật đầu, thật ra hắn cũng không cần chứng cứ quá chính xác, chỉ cần có thể cầm chắc chứng cứ thì đương nhiên sẽ càng có thể điều tra được rõ ràng hơn. Hắn không thể nhắm vào Phó gia, đây là lời hắn đã hứa, nhưng có người có thể làm. Phó gia cầm quyền nhiều năm như thế, mặc dù Tề Vương gia không hỏi chuyện triều chính, nhưng gần đây cũng đã hợp tác với Ngũ Vương gia. Nếu như lúc này truyền ra thì Phó Tướng quân và Tề Vương gia thật ra là biểu huynh đệ, mà năm đó cô nương của Phó gia lại là Công chúa Ngoã Lạt, còn tái hôn lần nữa thì tin tức này rất thú vị.

“Sáng sớm mai chúng ta lên đường.”

A Cẩn à một tiếng ngạc nhiên: “Trở về sớm như thế sao?”

Thời Hàn mỉm cười: “Về trước có một ngày mà thôi, ta nghĩ đi như thế thì khi chúng ta đi đường cũng thoải mái hơn một chút. Ta thấy, lúc đến đây đã vội vã rồi nên lúc về chúng ta có thể nhìn phong cảnh dọc đường một chút.”

A Cẩn nghe thế bỗng nhiên lòng nở hoa, có thể đi ra ngoài chơi thật sự không còn gì tốt hơn nữa, nàng nói: “Thời Hàn ca ca thật là giỏi.”

Kiểu nịnh bợ này có cảm giác tốt thật đấy!

Sao Phó Thời Hàn có thể không biết chút lòng riêng này của A Cẩn được, nhìn nàng dịu dàng vui vẻ cũng không vạch trần vẻ xu nịnh này của nàng, hai người đi ra ngoài chỉ mười ngày nhưng cảm giác đã có sự thay đổi.

Vốn dĩ hai người đã rất thân thiết với nhau, nhưng loại thân thiết này càng giống như cách huynh muội tiếp xúc với nhau. Mà bây giờ sự thân thiết này khác hoàn toàn trước kia, bây giờ càng giống một đôi tình nhân nhỏ hơn.

“Bây giờ huynh đã tìm được đầu mối nên cũng vui vẻ rồi nhỉ?”


Thời Hàn nhìn A Cẩn, dịu dàng nói: “Cuối cùng cũng tìm được chút dấu vết rồi, nhưng không biết vì sao, cuối cùng ta lại không có chút vui vẻ nào.”

A Cẩn gật đầu: “Đúng thế, nghĩ cũng đúng. Người huynh ghét, cũng là người có quan hệ máu mủ với huynh.”

Thời Hàn ngạc nhiên lắc đầu cười: “Sao muội lại cảm thấy ta đang quan tâm đ ến bọn họ chứ? Thật ra thì ta đang nghĩ, cho dù có tra ra được chuyện này, cho dù có thể chứng minh lão Tề Vương phi là người của Phó gia, cũng chứng minh được Phó Tướng quân và Tề Vương gia là biểu huynh đệ nhưng cũng không thể chứng minh Phó gia bọn họ hai lòng, nhiều lắm là khiến người khác suy nghĩ nhiều hơn, ví dụ như ta nói ra chuyện này thì chuyện này cũng không được xem là việc lớn gì. Ít nhất sẽ không động được đến căn cơ của họ.”

A Cẩn buồn bực, thật ra bọn Phó Thời Hàn vẫn luôn nói Phó gia có căn cơ, nhưng nàng không hề cảm thấy Phó gia có căn cơ gì cả. Không sai, Phó gia là đời đời đều cầm binh quyền, nhưng mà bây giờ Phó Tướng quân đang để tang, lần để tang này tận ba năm, ba năm xảy ra bao nhiêu biến cố, ai mà biết được? Bây giờ nghĩ nhiều như thế, có phải buồn lo vô cớ rồi không?

Nghĩ như thế, A Cẩn cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Phó Thời Hàn lắc đầu: “Muội hiểu rất ít. Phó gia có thể đi đến được ngày hôm nay, cho dù như ông ta không ở vị trí này, nhưng muội cảm thấy, chỉ ba năm ngắn ngủi, Ngu Kính Chi có thể làm dao động những căn cơ ông ấy để lại sao? Bây giờ ở những vị trí quan trọng trong quân Phó gia cơ bản đều là dòng chính của Phó Tướng quân. Không phải là không thể thay đổi người, mà phải nói là, căn bản không có người thích hợp. Cho nên mấy chuyện này, muội hiểu không? Ta cảm thấy, trong ba năm, Ngu Kính Chi khó mà xử lý xong chuyện này.”

A Cẩn híp mắt cười: “Huynh cứ coi thường Kính Chi ca ca thế sao?”

“Không phải xem thường, nói thật thôi, muội tự suy nghĩ chút sẽ biết, có một số việc không chỉ đơn giản như những gì muội nghĩ đâu.”

A Cẩn gật đầu, tán thành lời Phó Thời Hàn nói.

“Quả thật cũng có lý.”

Thời Hàn kéo tay A Cẩn, nghiêm túc nói: “Không phải cũng có lý mà là rất có lý, muội cẩn thận nghĩ một chút sẽ hiểu ngay.”

A Cẩn liếc nhìn tay Phó Thời Hàn, hắn không động đậy, A Cẩn lại liếc nhìn, Phó Thời Hàn vẫn bất động như cũ A Cẩn nhìn hắn, hỏi: “Móng vuốt của huynh, để ở đâu thế?”

Thời Hàn rất tự nhiên: “Đây không phải là do muội kéo sao?”

A Cẩn: “A ha ha. Huynh thật là càng ngày càng can đảm.”

Phó Thời Hàn cười xấu hổ: “Xung quanh yên lặng, cho muội một cơ hội để thân thiết với ta, đợi đến khi về Kinh thành, có thể đi qua thôn này sẽ không còn cửa tiệm thế này…”

A Cẩn không hiểu sao đứa nhỏ Phó Thời Hàn này có thể yên ổn lớn lên như thế, có lẽ là bởi vì hắn có khuôn mặt ưa nhìn này đấy, nếu không với tính cách não tàn này thì đã sớm bị người ta đánh chết ngàn lần rồi, một ngàn lần cũng đáng!

Nàng cười ha ha thân thiện với hắn. Thời Hàn nhíu mày, A Cẩn nhanh chóng đưa tay nhéo lỗ tai Phó Thời Hàn: “Không dạy dỗ huynh, huynh không biết trời cao đất dày à!”

Thời Hàn: ~~~~(>_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.