Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 155: C155: Cho dù người ngoài có suy nghĩ thế nào cũng không thể nói nhiều



Rốt cuộc nhóm người của Thời Hàn cũng đến Kinh thành, vừa mới vào Kinh đã nhìn thấy Cẩn Ngôn chờ ở cửa thành, A Cẩn cảm thán: “Huynh xem, quả nhiên là ca ca ruột của ta, rất tốt đấy nhỉ?”

Thời Hàn mỉm cười: “Đương nhiên là tốt, ca ca của muội không tốt thì còn ai tốt nữa.”

A Cẩn buồn bực nhìn Thời Hàn, sao nàng khoe khoang như vậy mà Phó Thời Hàn lại không có phản ứng gì vậy? Thường ngày vào lúc này không phải hắn đều vô cùng đắc ý khoe khoang bản thân mình một phen sao? Hôm nay đúng là làm người ta cảm thấy kỳ quái đấy!

A Cẩn buồn bực như vậy nhìn Thời Hàn. Thời Hàn khụ một tiếng, mặt đầy đắc ý: “Sao vậy? Muội có chuyện gì?”

A Cẩn cười ha ha, hỏi: “Thường ngày lúc ta nói ca ca ta tốt không phải huynh đều phải giậm chân sao. Sao hôm nay lại không như thế, thật sự đây không phải là phong cách của huynh đâu! Ta cảm thấy có chút kỳ quái, chắc là mặt trời mọc đằng tây.”

Phó Thời Hàn vén rèm lên, cực kỳ săn sóc: “Mặt trời có mọc đằng tây hay không ta không biết nhưng ta biết nếu như muội vẫn không ra ngoài thì ca ca muội chắc là sẽ tức giận đấy. Nên nhớ là huynh ấy sốt ruột như vậy mới đến đây đón muội, mà muội cứ ngồi trên kiệu lề mề với ta như thế này, muội đoán xem ca ca muội có tức giận thương tâm không đây?”

Vừa nói như vậy, A Cẩn lập tức nhảy xuống kiệu. Cẩn Ngôn mặc một bộ đồ trắng đứng dưới tàng cây, thấy A Cẩn cứ nhảy xuống như vậy, Cẩn Ngôn hơi nhíu mày. A Cẩn luôn luôn hấp tấp, bây giờ trời đã chuyển lạnh, hôm qua trời còn mới mưa, trên mặt đất vẫn còn một lớp băng mỏng, hắn sợ A Cẩn sẽ té ngã.

Đúng như dự đoán, A Cẩn vừa nhảy xuống đã trượt, Phó Thời Hàn lập tức giữ cánh tay nàng lại. A Cẩn quay đầu lại nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn!” Nói xong nhìn về phía Cẩn Ngôn.

"Ca ca!" Thiếu nữ nhỏ nhắn cười hì hì nhìn chằm chằm vào đại ca nhà mình, lôi kéo góc áo xoay một vòng tròn nhỏ: “Huynh xem ta đã hoàn hảo không chút tổn hại gì về rồi này!”

Cẩn Ngôn thấy nàng nghịch ngợm như vậy cũng có vài phần ý cười nói: “Trở về là tốt rồi, bên ngoài rét, đừng để bị lạnh. Bây giờ chính là mùa đông làm người ta lạnh lẽo, muội lên kiệu đi, chúng ta hồi phủ rồi nói.”

A Cẩn vội vã gật đầu: “Ca ca đi cùng nhau.”

Cẩn Ngôn liếc nàng: “Nam nữ ba tuổi không ngồi cùng chỗ. Ta cưỡi ngựa đi trước là được, đi thôi.”

A Cẩn không chịu, nàng chơi xấu: “Ca ca đúng là càng lớn càng ra vẻ, căn bản cũng chẳng sao cả, đi thôi đi thôi! Chúng ta ngồi cùng nhau, Phó Thời Hàn cũng ở đây, bọn muội còn không để ý, huynh là ca ca ruột của muội còn lo lắng cái gì!”

Cẩn Ngôn không nhịn được yên lặng thở dài ở trong lòng. A Cẩn nhà bọn họ đúng là một tiểu cô nương đơn thuần. Chẳng lẽ không biết hắn nói như vậy là cố tình nói cho nàng nghe sao? Tại sao không để cho Phó Thời Hàn cùng xuống xe ngựa đi! Thật là...

Cẩn Ngôn nhận mệnh bị muội muội nhà mình kéo vào trong kiệu, Thời Hàn mỉm cười: “Cẩn Ngôn, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe thế nào? Trong Kinh không có chuyện gì chứ?”

Lúc này, Cẩn Ngôn nhìn Thời Hàn không thuận mắt chút nào, hắn hừ một tiếng, đây là phản ứng duy nhất của hắn để đáp lại Phó Thời Hàn.

Nhưng Thời Hàn cũng không coi là chuyện gì to tát, tiếp tục nói: “Dọc đường đi A Cẩn vẫn luôn nhắc phải mau mau trở về, nếu không trở về sẽ không kịp lúc tẩu tẩu của nàng sinh hài tử. Xem vẻ mặt của huynh là biết chúng ta cũng không bị muộn quá.”

Cẩn Ngôn vẫn không phản ứng lại hắn, ngay cả A Cẩn cũng cảm thấy thực sự Phó Thời Hàn rất đáng thương, đúng là bị vả chát chát chát! Huynh cứ tìm việc để nói trong khi không có gì để nói làm cho ta cũng cảm thấy lúng túng, hơn nữa, nội dung nói chuyện này cũng thật độc lạ.

“Ca ca, thật sự là trong Kinh thành không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì cả, mọi chuyện đều bình thường.” Muội muội nhà mình đã mở lời, đương nhiên là không giống.

A Cẩn đắc ý nhướng mày với Phó Thời Hàn, vẻ mặt khoe khoang bộc lộ rõ ra ngoài.

Thời Hàn lặng lẽ mỉm cười, hắn lại nói lần nữa: “Lần này ra ngoài, chỗ ta có tiến triển rất thuận lợi, không những phải cảm ơn A Cẩn đã cùng ta đi một chuyến này, còn muốn cảm ơn huynh đã giúp ta qua loa lấy lệ.”

Nói tới chuyện này, Cẩn Ngôn lại lên tinh thần hẳn, hắn nghiêm túc nói: “Những việc này đều là việc ta nên làm, chuyện gì quan trọng ta vẫn biết. Huynh thuận lợi thì tốt, chỉ hi vọng huynh được như ý nguyện.” Mặc dù không biết Phó Thời Hàn đi ra ngoài là đi đâu nhưng Cẩn Ngôn vẫn suy đoán, tránh né như vậy chắc là có liên quan đến Phó gia, mà có liên quan đến Phó gia... Hắn cũng không ngại giúp đỡ một phen. Ai bảo Phó Tướng quân ức hiếp cha già của hắn chứ!

Mặc dù cha già của hắn cũng không ra làm sao nhưng cũng không thể có chuyện để cho người ngoài bắt nạt được.

Mấy ngày nay, cuối cùng Lục Vương gia cũng không tiếp tục náo loạn với Phó Tướng quân nữa. Sau khi Phó Thời Hàn đi rồi, ông ấy làm loạn thêm mấy ngày như vậy rồi càng ngày càng cảm thấy không thú vị. Không biết là ai đã chỉ chiêu cho Phó Tướng quân, Phó Tướng quân hoàn toàn không ứng chiến nữa. Lục Vương gia là người gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn. Nếu như người ta không phản ứng ông ấy, như vậy ông ấy sẽ mau chóng chán nản.

Tuy là Lục Vương gia không coi đây là chuyện gì nhưng làm nhi tử thì sao hắn có thể không làm gì, nhưng nếu như hắn trực tiếp bới lông tìm vết thì có vẻ không hay ho cho lắm. Bây giờ Phó Thời Hàn đồng ý làm thay, đương nhiên là hắn vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.

“Có lẽ huynh hoàn toàn không thể ngờ được...” Phó Thời Hàn mỉm cười nói: “Phó Tướng quân và Tề Vương gia, bọn họ là một đôi anh em họ.”

Cẩn Ngôn tức khắc ngẩn người, hắn kinh ngạc nhìn Thời Hàn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đến mức này, tạm dừng một chút, hắn không thể tin tưởng được nói: “Không phải Tề Vương phi là Công chúa dị quốc sao? Bà ấy là Ngõa Lạt Công chúa, huynh...” Cẩn Ngôn lập tức hiểu rõ, giọng nói của hắn chậm lại: “Hai người đi Ngõa Lạt để chứng thực chuyện này sao?”

Thời Hàn gật đầu: “Đây cũng là nguyên nhân để huynh giúp yểm trợ.”

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Nhưng ta nhớ rõ, huynh đã nói sẽ không tự mình đối phó với Phó gia. Chẳng lẽ nguyên nhân huynh nói hết chuyện này cho ta là vì muốn để cho ta ra tay? Huynh cũng biết, ta không phải là người như vậy.”

Phó Thời Hàn không thể ra tay, Triệu Cẩn Ngôn không thích hợp ra tay, điều này là đương nhiên. Chỉ cần Phó Thời Hàn còn muốn cưới A Cẩn thì hắn không thể ra tay. Cho dù tình huống có như thế nào, bề ngoài bọn họ không thể làm quá khó coi. Nếu như hắn ra tay thì hoàn toàn không giống với việc Lục Vương gia và Phó Tướng quân làm loạn. Phải nhớ rằng, với tính cách của Lục Vương gia, cho dù làm cái gì người ta đều dễ dàng hiểu được, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không giống. Bọn họ không có cái đặc quyền kia, càng không có ấn tượng ăn sâu bén rễ trong lòng người khác. Cho nên có thể nói đây là sự khác nhau giữa người với người.

“Không để huynh ra tay đương nhiên có người khác ra tay. Chẳng qua trước đó ta nói cho huynh một tiếng thôi. Nói như thế nào thì cũng đều là...” Phó Thời Hàn không nói tiếp nhưng cho dù là Cẩn Ngôn hay A Cẩn, bọn họ đều biết lời Thời Hàn muốn nói chính là ba chữ, người một nhà!

Hắn muốn nói là người một nhà.

Phó Thời Hàn như vậy, A Cẩn lại cười khanh khách. Cẩn Ngôn nhìn muội muội nhà mình đơn thuần như vậy thì bất đắc dĩ cũng nở nụ cười theo.

Cẩn Ngôn đến đây đón Phó Thời Hàn và A Cẩn, ở bên này Lục Vương gia và Lục Vương phi cũng không ở Vương phủ, tất cả bọn họ đều ở trong cung. Cẩn Ngôn nói: “Ta trực tiếp đến đây đón hai người vào cung, phụ vương mẫu thân đều ở đó.”


A Cẩn “Ồ” một tiếng, tỏ vẻ bản thân không hiểu.

Cẩn Ngôn nhướng mày, phỏng đoán: “Chắc là muốn nhìn thấy hai người đầu tiên nhỉ? Nhiều ngày không gặp như vậy chắc cũng nhớ hai người.”

A Cẩn cười “khanh khách”: “Ta biết ngay mà, ta là người làm cho người khác thích nhất!”

Cẩn Ngôn không nói gì nhìn trời...

Bên này, xe ngựa đã mau chóng tiến vào Hoàng thành, ở bên kia, Hoàng Thượng nhìn Lục Vương gia và Lục Vương phi ở phía dưới, nói: “Các con cảm thấy có được không?”

Lục Vương gia khôi phục từ trong khiếp sợ, vội vã gật đầu: “Được được, đương nhiên là được rồi. Đương nhiên là con đồng ý để A Cẩn gả cho Phó Thời Hàn, bây giờ gả cũng được, nhà chúng ta có thêm một con rể!”

Lục Vương phi thấy Lục Vương gia thất thố như vậy thật sự cảm thấy có chút mất mặt, mặc dù là ở trước mặt phụ thân của mình, nhưng... có cần thiết biểu hiện vụng về như vậy không?

Bà dịu dàng: “Đa tạ Hoàng Thượng ân điển.”

Hoàng Thượng nói xen lẫn ý cười: “Ý của trẫm là tuổi A Cẩn còn nhỏ, không nhất thiết phải gả sớm như vậy, nhưng thật ra có thể định ra từ sớm thì cũng không tồi. Định xong rồi thì rất nhiều chuyện theo đó thuận lý thành chương. Cho dù người ngoài có suy nghĩ thế nào cũng không thể nói nhiều.”

Lục Vương gia vỗ thẳng bắp đùi: “Còn không phải là như thế sao, ta cảm thấy ngài làm nhiều chuyện như vậy, chuyện này là thỏa đáng nhất. Trong mọi việc, ngài phải nghe nhiều một chút ý kiến của người thông minh lanh lợi như ta đây, nếu như đều chỉ nhìn bản thân người, ta nghĩ người sắp xong đời!”

Xong! Đời!

Gần như Lục Vương phi không dám nhìn sắc mặt của Hoàng Đế, Ngu Quý phi ngồi một bên đồng tình mà nhìn sắc mặt tái nhợt và thân thể lung lay như sắp ngã của Lục Vương phi, lại nhìn Lục Vương gia, vẫn còn mặt mày hớn hở nói: “A Cẩn nhà chúng ta kết đôi với Phó Thời Hàn, đó đúng là thích hợp! Ban đầu ta còn cảm thấy chuyện chỉ hôn của ngài thường không đáng tin cậy nhưng hiện tại ta thấy đúng là rất tốt, ít nhất là không làm ta thật sự thất vọng. Có điều, dường như đề cập đến những người có quan hệ đến nhà chúng ta, ngài chỉ định đều không tệ. Còn về người khác, chẹp chẹp! Lại kém rất nhiều, ta thấy vận khí của ta vẫn còn rất tốt, cho nên mới chia sẻ cho ngài được tốt thêm một ít, nếu như là người khác thì chắc chắn là không được rồi.”

Hoàng Thượng dùng sức bình phục tâm trạng mình, ông ta cố gắng bình phục mới không muốn đánh chết cái tên xúi quẩy này!

“Lại nói thêm nữa, ta nói này phụ vương, ngài không tìm một người cho lão Ngũ đi. Tức phụ của huynh ấy đã chết rồi, huynh ấy cũng không thể cứ một mình cô đơn như vậy được, người xem ta làm một đệ đệ quan tâm tới ca ca của mình tới cỡ nào. Nghĩ đến lão Ngũ đối xử với ta còn không tồi, ngài cũng nên coi chuyện của huynh ấy như chuyện lớn đi! Lớn tuổi như vậy rồi, tôn tử ta còn sắp có thế mà huynh ấy đến con của chính thê còn không có. Hơn nữa, lão Tứ người này đúng là heo, bản thân có số mệnh xui xẻo còn cứ liên lụy đến người khác, lão Ngũ là vì chơi cùng với lão Tứ nhiều nên mới ngay cả nhi tử của chính thê cũng không có. Giờ thì hay rồi, Vương phi của huynh ấy đã chết, sinh còn chưa kịp sinh, người quan tâm đ ến huynh ấy nhiều nhiều chút đi!” Lục Vương gia cảm thấy mình cần thiết phải lặng lẽ đâm cho lão Tứ một đao.

Mà bây giờ, ha ha, ông ấy đã làm được rồi, đâm đao đâm đao.

Cái chén của Hoàng Thượng cứ thế mà bay qua, Lục Vương gia trốn một chút, cười đắc ý: “Thế nào, không tồi chứ? Ta vừa duỗi tay chắc chắn là nhanh nhẹn, nhưng ngài đừng nghĩ ta không được, ta rất được đấy, nhưng xưa nay ta không muốn thể hiện, ta không phải là người thích thể hiện đâu. Nhạt nhẽo!”

Lại một chén trà ném lại cùng với đó là tiếng quát lớn của Hoàng Thượng: “Tức phụ lão Lục, con sang một bên, xem ta có đánh chết tên nghiệp chướng này không!”

Lục Vương phi lúng túng hơi dịch chuyển người đi nhưng cũng không di chuyển được nhiều: “Hoàng Thượng thứ tội, Vương gia nhà ta không phải cố ý, hắn chỉ là nghĩ sao nói vậy, tính tình ngay thẳng nhưng thật sự không có ác ý. Đối với mấy huynh đệ cũng rất quan tâm, người như hắn lời nói ngoài miệng không dễ nghe nhưng thực tế lại không phải vậy.”

“Không phải? Không phải hắn vừa nói xong đời sao? Trẫm nhìn hắn là muốn ăn đòn chứ không phải cái khác. Xem ta có đánh chết hắn không!”

Hoàng Thượng đánh liên tục hai lần không trúng Lục Vương gia thì trực tiếp chạy tới, nhất định phải đánh ông ấy, dáng vẻ không đánh chết không bỏ qua.

Ngu Quý phi cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười ngồi tại chỗ. Dưới cái nhìn của bà, thường xuyên hoạt động một chút cũng không tồi, cũng tương đương với rèn luyện.

Ngu Quý phi không động, Lục Vương phi làm con dâu lại càng không thể động, bà rũ đầu, không ngừng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, ngài chú ý sức khỏe!”

Hoàng Thượng xông lên trước đá người. Lục Vương gia đâu để cho người khác đá ông ấy như vậy, tránh trái tránh phải lại còn cười rất nhiều. Nếu như ông ấy khóc lóc xin tha thì tâm trạng của Hoàng Thượng có lẽ sẽ tốt một chút mà buông tha cho ông ấy. Nhưng mà ông ấy lại càng không, cũng không biết là vô tình hay cố ý, Lục Vương gia tránh trái tránh phải không ngừng vừa “Lêu lêu lêu” vừa le lưỡi làm người tức giận: “Không đánh được, ha ha ha, không đánh được!”

Hoàng Thượng vẫn không đánh được, tức giận không kìm chế được trực tiếp rút giày ném lên trên người Lục Vương gia. Lúc này, cuối cùng Lục Vương gia cũng không tránh thoát được, bị Hoàng Thượng trực tiếp ném giày lên trên mặt, ông ấy ghét bỏ chẹp chẹp: “Ngài đúng là vẫn còn thối chân, đây không phải lần đầu tiên ta nói ngài thối chân, sao ngài cứ không biết kiêng dè một chút, cũng phải suy nghĩ cho tâm trạng của người bị đánh một chút chứ? Thật là, may mà ta là hiếu tử, nếu như là người bình thường thật sự không thể nào nhịn xuống được đâu.”

Ông ấy phản kháng như vậy làm Hoàng Thượng tức giận: “Ngươi đúng là cái đồ xui xẻo, xem ta có đánh chết ngươi không, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích...”

Lục Vương gia nhìn Hoàng Thượng như nhìn kẻ ngu: “Ngài nói cái chuyện cười gì vậy, ngài đánh ta mà ta còn phải đứng yên không nhúc nhích, ta là heo chắc! Ta cũng không phải là mấy thần tử của ngài, mấy người đó là đồ ngốc, sao mà thông minh như ta được, ta cứ chạy cứ chạy!”

Lục Vương gia chui tới chui lui, chạy tới chạy lui, còn Hoàng Thượng lại để chân trần chạy theo, khung cảnh này thật sự không thể nhìn thẳng.

Hai người A Cẩn và Thời Hàn đi vào cửa đã nhìn thấy tình cảnh như thế. A Cẩn và Thời Hàn yên lặng liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Chúng ta đi nhầm chỗ rồi à?”

Thời Hàn mỉm cười: “Đương nhiên không phải.”

Thấy có người giúp được mình, Hoàng Thượng và Lục Vương gia cùng quát lên.

“Mau tới bắt giúp ta cái đồ xui xẻo này.”

“Mau giữ chặt Hoàng gia gia của con, ông ấy điên rồi.”

Hai người cùng nhau hô lên, A Cẩn yên lặng xoay người, hạ thấp giọng nói với Thời Hàn: “Vừa rồi chúng ta đi vào còn chưa có thông báo! Chúng ta là tiểu bối làm vậy không đúng, đi một chút, chúng ta đi ra ngoài thông báo rồi lại vào.”

Thời Hàn mỉm cười: “Được. Đi một chút!”


Lúc này không tránh thì đợi đến khi nào!

Hoàng Thượng nở nụ cười: “Mấy đứa nhãi ranh các con, đứa nào cũng đều láu cá, vào đây hết đi, còn thỉnh an cái gì, mau mau ngồi xuống cho trẫm. Cẩn Ngôn, sức khỏe con thế nào?”

Dù sao cũng là tôn tử đầu tiên của mình, đúng là đãi ngộ không giống.

Cẩn Ngôn mỉm cười lắc đầu: “Hoàng gia gia, sức khỏe của con vẫn tốt, đa tạ ngài quan tâm.”

Thực ra lúc Cẩn Ngôn còn bé, Hoàng Thượng đối xử với hắn vô cùng lạnh nhạt, nhưng khi tuổi của hắn càng ngày lớn, Hoàng Thượng lại càng ngày càng thêm coi trọng. Nghĩ cũng đúng là như thế, khi còn bé sức khỏe của Cẩn Ngôn không tốt, nói khó nghe một chút, có lẽ không biết lúc nào sẽ đi, bỏ cảm tình vào càng nhiều đến lúc đó sẽ càng thêm khó chịu. Cho nên Hoàng Thượng cũng không tiếp xúc nhiều với Cẩn Ngôn. Tính ra, ông ta đối xử với Cẩn Ngôn còn không tốt bằng Thời Hàn. Nhưng càng lớn lên, sức khỏe của Cẩn Ngôn cũng càng tốt, Hoàng Thượng đối xử với hắn lập tức khác đi.

Mấy người ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Thượng trừng mắt liếc nhìn Lục Vương gia một cái. Lục Vương gia do dự một chút, bóp mũi ném giày trở về một cái! Lại ném thêm một cái!

Ông ấy chẹp chẹp nói: “Trả cho ngài.”

Hoàng Thượng lườm ông ấy một cái: “Trẫm nể mặt bọn nhỏ nên mới không chấp nhặt với ngươi, nếu như suốt ngày chấp nhặt với ngươi, sớm muộn trẫm cũng bị ngươi làm cho tức chết. Sao lại sinh ra đồ chó như ngươi!”

Khóe miệng Lục Vương gia hơi mấp máy, muốn phản bác nhưng lại thấy Hoàng Thượng đã trừng mắt lên, lập tức đóng chặt miệng.

“Chuyến đi này của các con có thuận lợi không?”

Thời Hàn mỉm cười: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả đều tốt. Thuận thuận lợi lợi! A Cẩn còn mua cho mọi người chút đồ đặc sản trên đường.”

A Cẩn vội vàng gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, Hoàng gia gia, con mang cho người rất nhiều đồ ăn vặt. Con đã dặn dò A Bích để chuẩn bị, buổi tối hôm nay chúng ta có thêm món ăn rồi!”

Hoàng Thượng cảm động nhìn A Cẩn: “Trẫm biết ngay đứa nhỏ này có lòng nhất.”

A Cẩn cười tủm tỉm tiến lên trước bóp vai cho Hoàng Thượng: “Đương nhiên con ngoan nhất rồi. Có điều con ngoan ngoãn như vậy cũng không phải là do con tự lớn lên đã thế, đều là do phụ mẫu dạy dỗ tốt! Cho nên, người đừng tức giận với phụ vương con có được không?”

Phụt!

Không chỉ Hoàng Thượng, những người khác cũng đều phun ra, Gia Hòa Quận chúa, ngài có thể trợn mắt nói dối nhiều hơn được nữa không? Nói Lục Vương phi dạy dỗ tốt còn được, nhưng mà Lục Vương gia... Người nói đùa đúng không?

Hoàng Thượng hừ lạnh: “Hắn dốt như vậy thì có thể dạy con được cái gì! Trẫm thấy ngoại trừ mẫu thân con dạy tốt thì Ngu Quý phi cũng dạy tốt, trẫm cũng dạy tốt, Thẩm Nghị cũng dạy tốt. Khi còn nhỏ con đều ở cùng với chúng ta, có khi nào loanh quanh bên cạnh hắn? Cũng đừng dát vàng lên mặt hắn.”

Mặt Lục Vương gia như táo bón nhìn Hoàng Thường: “Phụ hoàng, người không thể thật sự cầu thị được à? Sao A Cẩn lại không phải con dạy. Con đối xử với con bé rất tốt! Khi còn nhỏ nó đã trèo lên trên người con rồi, con còn không trách nó đấy!”

Ha ha, ha ha ha!

Ông ấy chỉ nhớ rõ một điều này, nhưng A Cẩn thật sự cảm thấy vẫn không nên so đo với phụ thân nàng thì tốt hơn, ai bảo phụ thân nàng là người ngốc chứ!

Hoàng Đế hừ lạnh: “Ha ha ha! Ngươi xem tiền đồ của ngươi, ngươi nhìn hài tử xem, lại nhìn bản thân ngươi, ngươi đúng là đồ heo!”

Lục Vương gia đang định phản bác lại thấy A Cẩn đưa mắt ra hiệu, Lục Vương gia lại cúi gục đầu xuống.

A Cẩn tiếp tục xoa bóp cho Hoàng Thượng, nói: “Thực ra, Hoàng gia gia à, người hiểu lầm phụ vương của con, phụ vương của con không phải cố ý chọc giận người. Thực ra phụ vương con là tốt nhất, mặc dù phụ vương của con không có năng lực gì lớn nhưng năng lực lớn nhất của ông ấy chính là làm cho ngài vui vẻ! Tuổi ngài đã cao, sức khỏe không còn được như hồi trẻ, suốt ngày bận rộn đối với sức khỏe cũng không tốt. Phụ thân của ta không thể giúp ngài chia sẻ những công vụ bận rộn nhưng ông ấy có thể giúp ngài vui vẻ mà! Ngài xem bây giờ ngài rất vui vẻ mà!”

Phụt! Mọi người lại phun ra lần nữa, trợn mắt nói dối, đúng là cái này, nhất định là dạng như thế này!

“Ta như vậy là vui vẻ sao? Thật không thật không?”

A Cẩn không hề vội, cười tủm tỉm nói: “Cho dù là người tức giận cũng không hẳn là chuyện xấu đâu! Đây không phải là cố tình làm cho ngài vận động nhiều hơn sao? Vừa rồi con đã nói đó, suốt ngày ngài đều bận rộn, cũng không vận động gì, thực ra tuổi đã cao, vận động nhiều là tốt nhất. Đây cũng không phải là con nói mò đâu! Tẩu tẩu con chính là nữ thần y, tẩu ấy đã từng nói, nhiều tuổi thì phải vận động nhiều mới tốt, ngài suốt ngày ít vận động, phụ thân con đang thay đổi phương pháp đề giúp ngài vận động đấy! Có lợi cho sức khỏe! Cho dù có nhiều vinh hoa phú quý đến đâu mà không có một sức khỏe tốt để hưởng thụ thì đúng là không được! Ngài nói đúng không?”

Giọng nói của A Cẩn mềm mại, nàng tiếp tục xoa bóp cho Hoàng Thượng, thong thả ung dung nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức tâng bốc Lục Vương gia và Lý Tố Vấn, cũng làm cho trong lòng Hoàng Thượng vô cùng thoải mái.

Hoàng Thượng liếc Lục Vương gia, Lục Vương gia vội vàng nở nụ cười lấy lòng, lúc này ông ấy vẫn biết mình nên làm thế nào. Khuê nữ của ông ấy đã dùng vàng để dựng cái thang vàng lên, nếu như lúc này ông ấy còn không theo xuống thì ông ấy thực sự ngu xuẩn!

“Phụ hoàng, con thật sự là muốn tốt cho ngài, ngài ngẫm lại xem, con là nhi tử ruột thịt của ngài, sao con lại làm hại ngài được! Thế này không phải là thường xuyên đùa ngài cho vui, ngài vận động nhiều lên thì sức khỏe cũng tốt lên đúng chứ?”

Lục Vương gia nói như vậy, Hoàng Thượng lại liếc ông ấy: “Lời ngươi nói đều là đạo lý.”

Lục Vương gia cười: “Con nói đều là lời nói thật, ngài xem, A Cẩn nhà con đều hiểu khổ tâm của con, ngài là phụ thân con cũng không hiểu con, trong lòng con thật chua xót! Có điều con yêu quý ngài, cho dù ngài làm như thế nào con đều không oán trách ngài, đây là tâm tư của người làm nhi tử con đây!”


Hoàng Thượng không nhịn được nở nụ cười, ông ta vỗ tay A Cẩn: “Được rồi, không cần xoa bóp nữa. Con đi đường mệt nhọc, cũng nghỉ ngơi một chút.”

A Cẩn “Ôi” một hồi, nói: “Vâng, con biết rồi.”

Nàng ngoan ngoãn trở lại ngồi xuống bên cạnh Lục Vương phi, Lục Vương gia thấy khuê nữ trở lại thì lén lút dựng một ngón tay cái lên. A Cẩn cười tủm tỉm: “Hoàng gia gia, ngài cả ngày bộn bề công việc, cho dù nói với ngài để ngài nghỉ ngơi nhiều chút nhưng nhất định ngài không làm như vậy. Thật ra thà rằng cứ như thế, mỗi ngày cũng coi như là nghỉ ngơi, như vậy không phải rất tốt sao? Nhưng ngài cũng không thể vì thế mà oán trách phụ thân con. Mặc dù phụ thân con không giống các bá phụ có thể giúp ngài làm việc công nhưng việc phụ thân con có thể làm bọn họ lại không làm được. Mỗi người đều không giống nhau, phụ thân con cũng rất tốt.”

Gần như Lục Vương gia cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, quả nhiên là khuê nữ ruột thịt của ông ấy, khuê nữ ruột!

Không chỉ Lục Vương gia, những người khác cũng nghĩ như vậy. Hoàng Thượng nhìn A Cẩn không khỏi cảm thán, nếu như A Cẩn là nam hài tử thì sẽ khác đến thế nào!

Nói đến đây, mấy hài tử trong nhà không đứa nào thông minh bằng A Cẩn. Góc độ nhìn mọi việc của A Cẩn mãi mãi không giống với người khác, cũng là điều làm ông ta thưởng thức.

“Được rồi được rồi. A Cẩn đi đường mệt nhọc, chắc cũng mệt mỏi lắm, đi tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, tối nay dùng bữa ở trong cung. Đi đón Oánh Nguyệt và Thế tử phi vào trong cung đi.” Hoàng Thượng dặn dò.

Đại thái giám bên cạnh nói vâng, sau đó vội vàng rời đi.

A Cẩn vươn mình một cái, nhắc mãi: “Đúng là có chút mệt mỏi!”

Mấy người trở về nghỉ ngơi, Lục Vương gian cảm thán: “A Cẩn, con đúng là khuê nữ ruột của ta! Đúng là quá tuyệt vời!”

A Cẩn cười khanh khách: “Người là phụ thân của con, đương nhiên con phải giúp ngài. Sau này ngài lăn lộn cũng có lý do hợp lý, coi như làm một lần dùng cả đời.”

Mắt Lục Vương gia lấp lánh: “A Cẩn đúng là khuê nữ tốt của ta, đúng là khuê nữ tốt của ta! Sau này mọi người học một chút. Thật là ta không thể nào nghĩ tới điều này đâu!”

A Cẩn khẽ cười: “Phụ thân cũng đừng giả bộ, vốn dĩ ngài đã nghĩ như vậy không phải sao? Đâu có không nghĩ tới!” Nàng liếc Lục Vương gia: “Phụ thân làm thế vốn là đã nghĩ như vậy rồi. Căn bản không phải vì ta nói như vậy!”

Nàng nói rất nghiêm túc, Lục Vương gia lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, đúng, vốn dĩ ta nghĩ như vậy.”

Lục Vương phi nhìn bọn họ không nhịn được nở nụ cười: “Hai cha con đúng là giống tính nhau. Chẳng trách có thể quậy cùng với nhau.”

A Cẩn không vui, nàng chu miệng sẵng giọng: “Con còn lâu mới giống như phụ vương. Con tốt như vậy, còn phụ vương lại không đáng tin cậy như thế.” Nàng cũng rất ghét bỏ đấy!

Lục Vương gia: “...”

Lục Vương phi cười: “Hai người cũng đừng ai ghét bỏ ai, không phải đều đều như vậy à?”

A Cẩn thật sự mệt mỏi, nàng trở về đã trực tiếp tắm gội nghỉ ngơi.

Cẩn Ngôn và mẫu thân ngồi cùng một chỗ uống trà, còn Lục Vương gia... Người này vậy mà cũng đi ngủ.

Hai mẹ con ngồi phẩm trà, Cẩn Ngôn nói: “Thậm chí có đôi khi con đã nghĩ rốt cuộc là phụ thân ngốc thật hay giả ngốc! Nếu như nói là giả, vậy thì có rất nhiều chuyện phụ thân làm rất hợp với tâm ý của mọi người. Thực sự là những chuyện vui cười tức giận mắng người đều có thể làm vô cùng tốt, còn nếu không phải thật, vậy thì phụ thân thật sự giống như có quý nhân phù trợ vận khí rất tốt.”

Lục Vương phi nở nụ cười: “Thực ra chúng ta cần gì xoắn xuýt chuyện này? Hà tất phải xoắn xuýt rốt cuộc nội tâm ông ấy nghĩ thế nào, kết quả được như ý chúng ta là tốt rồi! Nhưng thật ra là A Cẩn, lời nói của con bé hôm nay làm cho ta cảm thấy kinh ngạc. Trước nay ta đều không nghĩ tới, đổi một hướng khác để suy nghĩ lại có thể làm cho mọi chuyện xoay chuyển đến nước này.”

Cẩn Ngôn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, hắn hoàn toàn không ngờ lúc đấy A Cẩn lại nói như vậy. Nhưng ai nhìn cũng thấy tâm trạng Hoàng Thượng rất tốt, ông ấy tình nguyện nghe A Cẩn nói như vậy. Thậm chí thái độ của ông ấy đối với Lục Vương gia cũng thay đổi ngay lập tức.

“Thực ra suy nghĩ của A Cẩn và phụ thân không quá giống với người khác. Đại khái là bởi vậy mới có thể làm cho Vương phủ chúng ta càng thêm tốt đẹp.”

Lục Vương phi mỉm cười: “Đúng vậy, đúng là như thế, nhưng đợi tới khi tức phụ của con sinh, vẫn để phụ thân của con bớt loanh quanh trước mắt đi! Phụ thân con không hề đáng tin cậy chút nào, đừng để hài tử bị dạy hư.”

Tố Vấn vừa vào cửa đã nghe thấy một câu như vậy, nàng lập tức bật cười, thấy nàng cười dịu dàng, Cẩn Ngôn đứng dậy đỡ Tố Vấn ngồi xuống: “Đi đường có mệt không?”

Tố Vấn lắc đầu: “Không sao! Ta cảm thấy vẫn còn khỏe, không phải ta đã nói rồi sao? Vận động nhiều tương đối tốt cho việc sinh hài tử.”

Cẩn Ngôn nói như chuyện đương nhiên: “Đương nhiên ta biết những điều này, nhưng cho dù biết cũng vẫn lo lắng. Nàng là tức phụ của ta, trong bụng nàng là hài tử của ta, hai người đều là người thân của ta.”

Tố Vấn cười: “Ta sẽ cẩn thận.”

Lục Vương phi nhìn thấy hai người tình cảm như vậy, nở nụ cười: “Hai con tốt thì Vương phủ chúng ta cũng tốt. Được rồi, Cẩn Ngôn con cũng đỡ Tố Vấn đi vào bên trong nghỉ ngơi một chút đi, dù không mệt thì nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi.”

Cẩn Ngôn: “Vâng.”

...

Thời Hàn cũng ở trong cung nghỉ ngơi, đương nhiên hắn và A Cẩn không ở cùng một viện, có điều hắn là người ngủ ít, chỉ nghỉ ngơi qua loa một lát rồi đứng dậy. Trước bữa tối, hắn vẫn muốn trở về Nhị Vương phủ một chút, nghe nói Thời Hàn ra khỏi cung, Hoàng Thượng và Ngu Quý phi cười: “Thế nào? Nàng thua rồi chứ?”

Ngu Quý phi cũng cười, bà gật đầu nói: “Vẫn là Hoàng Thượng hiểu rõ đứa nhỏ này.”

“Trẫm đã nói từ sớm rồi, thật ra nhìn hắn lạnh lùng như vậy thôi nhưng rất có tình nghĩa. Ra ngoài lâu như vậy rồi, vừa trở về đã tiến cung, chắc là hắn cũng không yên tâm Nhị Vương phủ!” Ngón trỏ của Hoàng Thượng gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Trẫm lại đánh cuộc với nàng nữa, đánh cuộc xem bọn lão Nhị có tiến cung hay không.”

Ngu Quy phi “Ồ” một tiếng, nói: “Được! Ta đánh cuộc...” Bà do dự một chút nói: “Ta đánh cuộc bọn họ sẽ không tiến cung!”

Hoàng Thượng mỉm cười: “Trẫm đánh cuộc bọn họ sẽ tiến cung. Trẫm hiểu rất rõ Thời Hàn và hiểu rõ lão Nhị! Nhắc tới thì trong mấy người con trai, chỉ có lão Nhị là đáng tin nhất.”

Ngu Quý phi gật đầu cười: “Lẽ nào Lục Vương gia không tốt sao? Thật ra hắn cũng rất đáng tin đấy, cũng giống như lời nói của A Cẩn vậy, có nhi tử có thể giúp ngài chuyện triều chính, có người không thể, nhưng không thể không có nghĩa là hắn không còn gì khác, Lục Vương gia vẫn rất quan tâm đ ến sức khỏe của ngài.”

Nói đến đây cũng làm Hoàng Thượng vui mừng một chút, ông ta cảm thán: “Đúng là thật không ngờ được lão Lục cũng có tấm lòng như vậy. Vốn dĩ trẫm còn nghĩ là nói quá, nhưng trong mấy nhi tử, mặc dù lão Lục nhìn rất không đứng đắn nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải. Hắn đúng là rất tốt, đứa nhỏ này là người có tình có nghĩa.”

Ngu Quý phi cười: “Cho nên cũng nói, hài tử của hắn đều là người có tình có nghĩa, lại hiểu chuyện.”


Hoàng Thượng gật đầu.

“Thực ra, Lục Vương gia nói những lời đó cũng không phải là nhằm vào lão Tứ lão Ngũ, hắn thật sự chỉ quan tâm lão Ngũ thôi nhỉ?”

Hoàng Thượng vừa nghe đã nói: “Đúng vậy, lão Ngũ cũng nên có người thích hợp. Rốt cuộc cũng không thể để đến mức con của chính phi cũng không có.”

Ngu Quý phi cũng không thảo luận quá nhiều về vấn đề này, càng sẽ không nói ra người nào là người thích hợp để chọn lựa, bà chỉ mỉm cười phụ họa cho Hoàng Thượng. Bao năm qua, Hoàng Thượng cũng biết đối với những việc này, bà cũng không tình nguyện can thiệp vào nhiều, cũng không nói cái khác.

Đến bữa tối, quả nhiên Nhị Vương gia và Nhị Vương phi cũng tiến cung, chỉ có điều hai người Cẩn Thư và Cẩn Ninh không đi theo. Nhị Vương phi nhìn thấy A Cẩn thì dường như rất yêu thích. Bà cảm thán: “Con muốn gặp A Cẩn nên mới tiến cung đấy!”

Mấy nữ quyến ngồi cùng nhau, Ngu Quý phi nói: “Bổn cung biết con là vì A Cẩn.”

Nhị Vương phi cười: “Đương nhiên là vì A Cẩn rồi. A Cẩn nhà chúng ta đáng yêu như vậy, lâu rồi ta không gặp nàng nên phải nhìn kỹ mới được. Quý phi nương nương đừng có ghen nhé!”

Đang nói đùa thì nghe thấy tiểu thái giám lại đây mời mấy vị, bữa tối đã được bày biện xong.

Nhìn thấy Nhị Vương gia, A Cẩn cười híp mắt hơi cúi người: “A Cẩn thỉnh an bá phụ.” Nàng tiến đến bên cạnh Nhị Vương gia: “Nhị bá phụ, người xem có phải ta cao lên một chút rồi không?”

Nhị Vương gia đánh giá vóc dáng của nàng, giống như nghiêm túc nói: “Hình như là cao một chút đấy!”

Đôi mắt A Cẩn lập tức sáng lấp lánh: “Đúng không đúng không? Thật sự quá tốt rồi!”

Lục Vương gia nhìn A Cẩn thích Nhị Vương gia như vậy thì ghen tức nói: “Đây là khuê nữ nhà ta!” Dừng lại một chút, ông ấy lại nói lảm nhảm: “Có bản lĩnh thì huynh sinh một đứa đi, có bản lĩnh huynh sinh đi, sinh đi!”

Giọng điệu khiêu khích như vậy thật sự khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Hoàng Đế liếc mắt nhìn lão Nhị một cái, chẹp chẹp: “Đúng là quá dốt!”

Nói như thế, ông ấy lại nhìn chằm chằm Nhị Vương gia, trong mắt cũng lóe lên ngọn lửa ghen ghét. Nhắc tới thì đúng là từ khi còn nhỏ A Cẩn đã cực kỳ thích lão Nhị! Duyên phận giữa người và người đúng là khó nói.

“Mấy ngày trước Nhị bá phụ nhận được một miếng ngọc bội cực kỳ đẹp, nước ngọc vô cùng đẹp, toàn bộ đều trong suốt, thật sự không phải vật thường. Hôm nay vội vàng tiến cung nên ta quên mất, ngày mai sẽ đưa thẳng đến chỗ của con.” Nhị Vương gia biết tiểu chất nữ của mình rất thích ngọc bội nên cũng để ý hơn, đi đến đâu cũng sưu tầm cho nàng.

Người người trong Kinh đều biết, Nhị Vương gia và Phó công tử thích nhất là ngọc bội nhưng ý nghĩa sâu xa đằng sau của việc thích ngọc bội này thì mọi người thật sự chưa nghiền ngẫm ra được.

Thực ra, người thật sự thích chính là A Cẩn!

“Hừ, quang minh chính đại nhận đồ của người khác như vậy còn dám nói trước mặt trẫm.” Lỗ mũi Hoàng Thượng phun khí.

Ngu Quý phi cố nén cười không nói lời nào.

Nhị Vương gia ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc: “Bởi vì bản thân chuyện này đã là quang minh chính đại.” Dừng lại một chút, Nhị Vương gia nói: “Đúng rồi, ta còn chưa nói cho mọi người, ta cũng định mở một cửa hàng đồ cổ, hiện tại cơ bản đã chuẩn bị ổn thỏa. Mấy ngày nữa có thể khai trương. Đến lúc đó, Nhị bá phụ chuyên sưu tầm các loại ngọc khí cho con.”

Xoẹt, lấy lòng người còn có thể lấy lòng đến nước này, còn muốn mặt không?

Hoàng Đế và Lục Vương gia đều nhìn Nhị Vương gia bằng ánh mắt khiển trách, người này thực sự quá gian trá. Lục Vương gia cảm thấy, đó là khuê nữ nhà ta, lúc ban ngày còn nói chuyện giúp ta, bây giờ huynh lại muốn cướp của ta, huynh là ca ca của ta sao?

Hoàng Thượng lại nghĩ, lão Nhị này, con tọc mạch tới mức nào mà còn có thể làm được chuyện như vậy.

A Cẩn cảm thấy thực sự như bầu trời đầy sao, nàng lôi kéo cánh tay Nhị Vương gia: “Nhị bá phụ đối xử với con tốt nhất, hu hu, quả nhiên là bá phụ yêu quý của con, con thích Nhị bá phụ nhất.”

Nhị Vương gia cười trong lòng nhưng sự đắc ý không cần nói cũng biết.

Cẩn Ngôn nhìn vẻ mặt của mấy “lão nhân gia” thì không khỏi cảm thán, muội muội của hắn đúng là khiến mọi người yêu thích.

Về phần Phó Thời Hàn, hắn cũng xen lẫn ý cười ngồi một bên nhìn dáng vẻ A Cẩn vui sướng, cảm thấy cuộc đời đều viên mãn.

“Đột nhiên con cảm thấy người một nhà chúng ta thực sự quá hòa thuận!” A Cẩn không phải tiểu hài tử nhưng nàng vẫn quen dùng một vài giọng điệu của tiểu hài tử. Hết cách rồi, quan niệm từ kiếp trước đã thâm căn cố đế, trên thực tế, hiện tại nàng vẫn là một l0li mười lăm tuổi đấy!

Thật sự không thể coi mình là một người trưởng thành!

Hoàng Thượng nghe được lời của A Cẩn, lập tức nhìn lại mấy người, mỉm cười gật đầu: “Đúng là người một nhà!”

“Nào nào nào, nếu đã là người một nhà cũng đừng lề mề nữa, bắt đầu ăn được chưa ạ? Nhìn đồ ăn hôm nay ngon thật đấy! Tháng ngày con ra ngoài tuy tốt nhưng cũng không quen ăn đồ ăn lắm. Mọi người cũng biết, con thích món ăn Kinh thành nhất.” A Cẩn nói linh tinh.

Lục Vương gia chống cằm: “Thật ra Phương Chí Uẩn nấu đồ ăn là thật sự rất ngon, sao hắn không cân nhắc đến phủ chúng ta làm đầu bếp nhỉ? Lương tháng ta cho chắc chắn nhiều hơn bổng lộc hắn làm quan! Làm quan thì có ý nghĩa gì? Suốt ngày nhìn mặt già của phụ hoàng.”

Phụt!

A Cẩn vừa ăn đã phun ra ngoài!

Hoàng Thượng hơi híp mắt lại: “Ngươi nói mặt ai già?”

Lục Vương gia vội vàng cười: “Ha ha, ha ha ha! Ngài nghe nhầm rồi, nhất định là ngài nghe nhầm, con nói đùa thôi. Nào nào nào. Ăn cơm!”

Hoàng Thượng liếc nhìn ông ấy, hồi lâu hỏi: “Phương Chí Uẩn biết nấu ăn?”

Tinh thần Lục Vương gia lập tức tỉnh táo: “Biết chứ, ngài không biết...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.