Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 161: C161: Chương 161



Thời Hàn nhìn hai bóng dáng lén lút cạnh cửa, ho khan một cái rồi nói: "Còn không ra, thế này có gì thú vị chứ?"

Cẩn Thư mỉm cười: "Đương nhiên là thú vị rồi. Vốn lúc trước chúng ta vẫn nghĩ, tính tình biểu ca thế này, sao ở chung với A Cẩn được. Phải biết rằng A Cẩn cũng là đường muội của chúng ta nha, đương nhiên chúng ta phải quan tâm nàng. Nhưng hôm nay gặp rồi mới hiểu, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, tất cả đều đã được định sẵn từ lâu."

Lúc này cuối cùng Thời Hàn cũng quay người, hắn quan sát Cẩn Thư từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: "Vậy xin biểu đệ nói cho ta, đệ có ý gì đây?"

Cẩn Thư vội vàng xin tha: "Ta không có ý gì khác, chỉ là… Chẳng qua cảm thấy người với người ở chung thật sự rất kỳ lạ. Còn về việc lo lắng cho A Cẩn, hoàn toàn không cần thiết, thật ra ta thấy ngược lại, nếu như đối đầu với đường muội, người đáng thương sẽ là ta."

Cẩn Ninh vội vàng gật đầu: "A Cẩn tuyệt đối không đơn giản."

Đương nhiên, A Cẩn có đơn giản hay không không quan trọng, quan trọng là, A Cẩn có thể giúp hắn không. Cẩn Ninh nghĩ như thế, nhưng khi nhớ đến nữ tử xinh đẹp kia, từ trước đến nay hắn cũng không biết một người có thể có hai mặt như vậy.

Cẩn Ninh mải mê suy nghĩ mà ngẩn người, Thời Hàn cũng không để ý, hắn lướt nhanh qua Cẩn Ninh, đi về phía thư phòng: "Ta còn chuyện phải làm, không có thời gian ở đây trò chuyện với các đệ. Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, chắc các đệ sẽ không hi vọng ta vì càng lúc càng già mà mất một mối hôn nhân tốt nhỉ? Có thể bợ đỡ được Quận chúa cũng không dễ gì."

Thời Hàn nói y như thật.

Cẩn Thư nghe thì lập tức phun ra.

Cẩn Ninh nhìn biểu cảm của bọn họ, cảm thấy người thông minh như mình đúng là không nên tùy tiện ra ngoài chơi, nếu không sẽ bị người ta lây bệnh. Phải biết rằng, thế giới này thật sự cực kì đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Cẩn Ninh lôi Cẩn Thư: "Ca, huynh có cảm giác thật ra cuộc sống của chúng ta đang dầu sôi lửa bỏng không?"

Cẩn Thư bật cười: "Đệ mới phát hiện à? Hèn chi tương đối ngốc, thì ra đúng là như thế."

Cẩn Ninh: "..."

...

A Cẩn ngày càng cảm thấy Cảnh phu nhân cũng là một thành viên của đảng xuyên không, ít nhất theo lời kể lại của Nhị Vương phi, bà ấy có khuynh hướng này rất lớn. Nhưng nghĩ kĩ một chút, nàng cũng có tiếp xúc với Cảnh phu nhân mấy lần, thế mà hoàn toàn không phát hiện Cảnh phu nhân có khuynh hướng về phương diện này. Nàng không biết rốt cuộc đâu mới thật sự là Cảnh phu nhân.

Là một thành viên của đảng xuyên không thật, nhưng che giấu rất kĩ, hay là vốn dĩ không phải, tất cả những đặc điểm xuyên không của bà ấy bây giờ đều vì bà ấy có người bạn thân là Cảnh Lê Tịch - một nữ tử xuyên không?

A Cẩn nghĩ lại một lát, cảm thấy cần phải quan sát thêm. Thế nhưng, tuy nói là đang quan sát, A Cẩn cảm thấy mình cũng có thể nắm chắc một phần tính cách của Cảnh phu nhân.


Nàng không cho rằng biết tính cách của Cảnh phu nhân có thể đại diện cho tất cả, rằng có thể sử dụng công thức giống như đúc cho mọi việc. Nhưng A Cẩn vẫn hi vọng có thể làm chút gì đó cho Oánh Nguyệt, mà những thứ này, cũng chính là thứ Oánh Nguyệt cần.

Kinh nghiệm đau thương của Cảnh Lê Tịch không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời Phó Thời Hàn mà cũng ảnh hưởng tới cuộc đời rất nhiều người. Trước đó, có lẽ rất nhiều nữ tử trong Kinh thành chỉ cảm thấy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu quan trọng. Nhưng sau chuyện của Cảnh Lê Tịch, các nàng mới biết nếu như có gì bất ổn, thật sự sẽ có khả năng tạo thành bi kịch rất lớn.

Oánh Nguyệt lo lắng, nàng lo mình gả đi sẽ không thể ở chung vui vẻ với Cảnh phu nhân. Lúc đó, Cảnh Diễn có như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. A Cẩn nhìn Oánh Nguyệt ngày càng khẩn trương, nàng nguyện ý làm những thứ này vì tỷ ấy.

Vừa khéo Lục Vương phi cũng tán thành. Lục Vương phi cảm thấy chỉ cần chuyện có lợi cho nữ nhi mình, bà đều muốn làm, hơn nữa phải làm được. Cho nên khi A Cẩn đưa ra đề nghị hỏi thăm Nhị Vương phi, bà đồng ý không chút do dự.

Ừm, tuy trong mắt bọn họ diễn xuất của A Cẩn quá vụng, nhưng hết lần này đến lần khác Nhị Vương phi lại tin tưởng con bé.

Có lẽ, thật sự là do bọn họ ở chung với A Cẩn lâu rồi, lâu đến nỗi biết hành động của A Cẩn có nghĩa là gì. Hoặc là, Lục Vương phi lắc đầu cười, dù sao cũng là nữ nhi của bà, con bé làm cái gì thì sao bà có thể không có cảm giác chứ!

Ba người về phủ thì nhìn thấy Cẩn Ngôn dìu Tố Vấn đứng chờ ở cổng, Lục Vương phi lập tức quở trách: "Gió lớn thế này, bản thân con ra ngoài thì cũng thôi đi, lại còn dìu thê tử con ra, có phải con bị ngốc không!"

Tố Vấn mỉm cười: "Là con bảo Cẩn Ngôn dìu con ra, con cảm giác mình sắp sinh. Cho nên đi thêm vài vòng coi như rèn luyện, vừa vặn nghênh đón mọi người."

Lục Vương phi: "Con đó, chỉ biết nói đỡ cho nó thôi."

Tố Vấn lắc đầu cười.

Đợi đến khi vào phòng, Lục Vương phi sẵng giọng: "Con mới mang thai gần tám tháng, sao lại sắp sinh chứ. Không thể lừa ta đâu đấy!"

Cẩn Ngôn đỡ Tố Vấn ngồi xuống, Tố Vấn thấy mọi người đều có mặt, mở miệng: "Thật ra, con sắp sinh thật."

Hả? Mọi người không hiểu cho lắm.

( ⊙ o ⊙)

Tố Vấn dịu dàng vuốt bụng: "Con đã mang thai tám tháng, dựa theo tình huống bình thường, sinh đôi sẽ dễ bị sinh non."

Sinh đôi! Mọi người sợ ngây người!

Ngay cả Cẩn Ngôn cũng cà lăm, hắn chỉ vào Tố Vấn, lắp bắp: "Nàng nàng nàng nàng… Nàng nói cái gì? Có ý gì? Nàng nghi ngờ là sinh đôi? Nàng..."


Hắn không nói được nữa.

Nhìn thấy hắn khẩn trương như thế, Tố Vấn cầm tay Cẩn Ngôn, nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vương phi: "Mẫu thân, thật ra không phải con cố ý giấu mọi người, con chỉ sợ mọi người hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, còn không bằng tạm thời không nói. Bây giờ thai đã cực kì ổn định, con cũng không cần phải giấu giếm mọi người."

Lục Vương phi vẫn chưa phản ứng lại sau cơn khiếp sợ, bà nhìn bụng Tố Vấn, tiếp tục ngẩn người.

A Cẩn: “Tẩu tử là tên lừa đảo!” Nàng hờn dỗi.

Tố Vấn vội vàng giải thích: “Thật ra là thế này, lúc bắt đầu mang thai ta có bắt mạch cho mình, cảm thấy mạch tượng khác thường. Sau đó khi lớn dần theo tháng, cơ bản ta có thể kết luận nghi ngờ sinh đôi của mình, nhưng ta không nói cho mọi người biết, không phải là không muốn cho mọi người chia sẻ niềm vui với ta. Thật ra, ta cực kì muốn, nhưng ta sợ mọi người thất vọng. Dưới tình huống bình thường, không phải tất cả đứa nhỏ sinh đôi đều có thể sinh ra bình an. Có nhiều lúc vì đủ loại nguyên nhân bên trong và nhân tố bên ngoài, cuối cùng chỉ có một đứa bé sống sót. Nếu như ta nói ra sớm, mọi người vui mừng không thôi, cuối cùng lại không vui, đây không phải thứ ta muốn nhìn thấy. Bây giờ hài tử đã ổn, chỉ cần ta sinh tốt, hai cục cưng đều sẽ sinh ra bình an, vì thế ta mới có thể bình tĩnh nói cho mọi người biết, ta có hài tử, là hai cục cưng.”

Tố Vấn chậm rãi giải thích, nàng nhìn mấy người đang giật mình, cũng có một chút áy náy và thẹn thùng, nhưng nàng vẫn rất kiên định: “Mọi người tin tưởng ta, ta sẽ sinh tốt, ta sẽ cố gắng.”

Tố Vấn cắn môi, nàng còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Lục Vương phi cắt ngang, bà nắm tay Tố Vấn, nói: “Ta đã nói cái bụng của con sao lại lớn hơn so với phụ nữ có thai bình thường, ta đã từng tưởng tượng, có phải là sinh đôi không, nhưng nghĩ con cũng là đại phu, có gì mà cần lo lắng chứ! Chỉ là tương đối lớn hơn bình thường thôi. Bây giờ xem ra đúng thật là thế, đúng thật là thế, ta sắp có hai tiểu tôn tử rồi.”

Tố Vấn thấp thỏm nhìn Lục Vương phi: “Mẫu thân không trách con sao?”

Lục Vương phi liếc nàng một cái: “Trách con, đương nhiên là trách con, nhưng mà lúc này trách con làm gì.”

Tố Vấn hơi há miệng, ngơ ngác nhìn Lục Vương phi, bà cười: “Con nhóc con này, chuyện lớn như thế mà không nói ra, lại khiến bản thân khó chịu, sao con lại ngốc như thế.”

Tố Vấn nhìn Lục Vương phi như thế, tuy trông nàng rất bình tĩnh, nhưng thật ra, nàng đã chuẩn bị tốt để bị mắng. Nàng vẫn luôn giấu giếm chuyện lớn như thế, sao người ngoài có thể dự đoán được. Thật ra trong long nàng cũng có áp lực rất lớn, nhưng nhìn Lục Vương phi hoàn toàn không trách nàng, còn bảo nàng là đứa ngốc, giọng điệu yêu thương của trưởng bối thế này, chẳng biết sao lại khiến Tố Vấn cảm thấy lòng mình ê ẩm.

Nàng nhìn Lục Vương phi, đầu cúi thấp, một giọt nước mắt rơi xuống tay Lục Vương phi.

“Đứa nhỏ này, sao lại khóc rồi? Không phải không trách con sao? Con đó, tĩnh dưỡng cho tốt, sinh con cho tốt, ta biết con chỉ là sợ chúng ta lo lắng, cũng là vì tốt cho chúng ta. Những chuyện đó chúng ta đều có thể hiểu, đừng khóc nữa, khóc thế này, hài tử tương lai sẽ thành nhóc mít ướt đấy.” Lục Vương phi dỗ dành Tố Vấn.

Thật ra khoảnh khắc vừa biết chuyện, bà vừa nghe thì trong lòng thật sự cũng có một chút bất mãn. Thế nhưng bất mãn thì bất mãn, lúc bà còn chưa kịp nói gì thì Tố Vấn đã cẩn thận nói lý do, lý do đó… Lý do đó tuy không khiến người ta hài lòng, nhưng lại khiến người ta thấu hiểu.

Thật ra Lục Vương phi cảm thấy mình cũng nên hiểu, Tố Vấn mất phụ mẫu từ nhỏ, vẫn luôn đi theo bên cạnh tổ phụ. Nhưng tổ phụ của con bé lại là một kẻ si mê y thuật, thậm chí cả lúc Lý Tố Vấn thành thân cũng không có mặt, có thể thấy ông ta rất lạnh lùng, với người thân cũng thế.

Lý Tố Vấn ở trong tình cảnh như thế một mình từ nhỏ, theo lẽ thường, con bé sẽ học cách tự mình xử lý mọi việc. Mọi chuyện con bé đều sẽ tự mình nghĩ cách xử lý, càng không muốn bị người khác lo lắng. Nghĩ đến đây, Lục Vương phi cảm thấy thật ra con dâu rất đáng thương.


Tưởng tượng khi còn bé đã tự mình làm, giải quyết mọi thứ như vậy, bà cảm thấy tiểu Tố Vấn rất đáng thương.

“Con đó, có chuyện gì thì đừng tự chịu trách nhiệm một mình. Tướng công của con để làm gì, cho dù nó không đàng hoàng, con cũng còn mẫu thân là ta mà. Ta cũng là mẫu thân của con mà! Đúng không?”

Lục Vương phi càng an ủi, Lý Tố Vấn lại càng muốn khóc. Không biết vì sao, nàng thật sự muốn khóc, chắc là do hài tử muốn khóc, đã rất lâu rồi nàng chưa từng khóc nữa. Chắc chắn là do hài tử muốn khóc...

“Mẫu thân!”

“Ây, không khóc nữa, đứa nhỏ này thật là… Sao làm cho ta cũng muốn khóc thế này...” Lục Vương phi ôm Lý Tố Vấn vào lòng, cũng lau nước mắt của mình.

“Con không có khóc, chỉ là không nhịn được...” Tố Vấn nức nở.

A Cẩn nhìn, khóe môi hơi cong lên, tẩu tử của nàng có thể hòa thuận với mẫu thân nàng chính là kết quả tốt nhất.

Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, Cẩn Ngôn đi đến bên cạnh A Cẩn: “Chuyện gì?”

A Cẩn nói: “Nếu là sinh đôi, vậy rất nhiều thứ đều phải chuẩn bị hai phần. Lúc trước chúng ta đều chuẩn bị dựa theo một phần, vậy thì không ổn. Ca ca vẫn nên nhanh chóng xử lý một chút đi, đừng quên, tẩu tử sắp sinh, dựa theo trạng thái bình thường, sinh đôi đều sẽ ra đời sớm, cần phải đi chuẩn bị sớm. Mặc khác, huynh đến Thái y viện tìm thêm mấy vị Thái y… Ai da được rồi, chuyện này để muội làm đi. Để muội báo với Hoàng gia gia, sinh đôi nguy hiểm hơn sinh thương rất nhiều, bây giờ thai của tẩu tử cũng lớn, phải có đại phu thường trực trong phủ chúng ta, một khi có vấn đề thì cũng có người giúp đỡ.”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Cẩn Ngôn nghe, liên tục “Ừm”.

Thấy A Cẩn sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, đột nhiên Oánh Nguyệt cảm thấy yên tâm.

Mọi người đều nói A Cẩn chưa thành thân, cũng chưa có mẹ chồng, lời nàng nói đều vô dụng, không tin được. Nhưng bây giờ Oánh Nguyệt lại cảm thấy không có ai đáng tin cậy hơn muội ấy.

Muội ấy chưa từng sinh hài tử, nhưng lại xử lý từng chuyện từng chuyện vô cùng tốt, đúng là khiến người ta tán thưởng!

Thấy thế, Oánh Nguyệt cảm thấy giống như có một chỗ dựa, mà chỗ dựa này chính là tiểu muội muội A Cẩn của bọn họ!

“A Cẩn, cần ta giúp đỡ gì không?” Oánh Nguyệt hỏi.

A Cẩn gật đầu: “Đương nhiên là có, ta thấy ấy à, mẫu thân đang bận an ủi tẩu tử, đoán chừng cũng không quan tâm, tỷ tỷ xử lý đi. Y phục nhỏ, tã gì đó đều cần phải chuẩn bị thêm, mấy việc vặt vãnh thế này mà để ca ca xử lý thì cũng không ổn.”

Oánh Nguyệt: “Được thôi!”

“Ngày mai đi.” A Cẩn nói tiếp.


Oánh Nguyệt: “Ừm, được, nghe muội hết.”

A Cẩn nghĩ xem còn bỏ sót chuyện gì không, lơ đãng ngẩng đầu, thấy Oánh Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên A Cẩn nghĩ ra: “Tỷ tỷ, mấy y phục nhỏ gì đó mà tỷ chuẩn bị cho bé con thì cứ đến cửa hàng Cảnh gia đi.”

Oánh Nguyệt ngạc nhiên, nàng không hiểu, hỏi: “Vì sao chứ? Nhà bọn họ… Chúng ta cũng đâu thiếu chút tiền đó đâu!”

A Cẩn nở nụ cười: “Đương nhiên không phải vì tiền, tiền chúng ta cứ đưa đủ. Ngày mai muội sẽ lập một danh sách cho tỷ, tỷ cứ dựa theo đó mà chuẩn bị, cứ chọn nhà họ, không cần làm gì khác. Tỷ yên tâm đi, làm thế cũng không đột ngột, lúc trước mẫu thân cũng chuẩn bị một ít đồ ở nhà họ. Đương nhiên, tỷ cũng không thể cầm theo danh sách đi mua, phải ghi nhớ toàn bộ trong đầu.”

Oánh Nguyệt vẫn không hiểu, Cẩn Ngôn còn chưa rời khỏi nhìn Oánh Nguyệt đơn thuần như vậy, hắn hiểu rõ tâm tư A Cẩn, chi tiết nhỏ mà ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, thế mà A Cẩn lại nghĩ được.

Hắn chỉ điểm muội muội: “Sản nghiệp của Cảnh gia, đương nhiên Cảnh phu nhân sẽ biết biểu hiện của muội.”

A Cẩn gật đầu, quả thật nàng có ý đó, tạo ấn tượng tốt cũng không sao mà!

Oánh Nguyệt: “…” Muội muội của ta lợi hại quá!

Đột nhiên Lục Vương phủ trở nên bận rộn, mà lúc này, Phó Thời Hàn nhìn thuộc hạ trước mặt, mỉm cười hỏi: “Ngươi thấy rõ rồi?”

Thuộc hạ lập tức trả lời: “Bẩm chủ tử, ta thấy rất rõ. Lúc Vạn Tam đón Minh Y Quận chúa hồi Kinh, quả thật đã từng lén ngủ chung qua đêm.”

Phó Thời Hàn cảm thấy buồn nôn, vốn hắn đã cảm thấy Vạn Tam có vấn đề, nhưng không ngờ lần theo dấu vết lại có thể nắm được nhược điểm thật sự nhanh như thế.

“Có lẽ… Bọn họ chỉ thắp đèn trò chuyện đêm khuya mà thôi.” Phó Thời Hàn vuốt v e ban chỉ trong tay, khẽ nói.

“Không!” Thuộc hạ hơi nhíu mày: “Thuộc hạ trốn ở xà nhà ngoài cửa phòng bọn họ, thuộc hạ chắc chắn bọn họ đã làm chuyện lén lút đó. Đương nhiên, thuộc hạ cũng không vào nhà, nhưng thuộc hạ có thể chắc chắn trăm phần trăm.”

Nói rồi, hắn ta lại bổ sung: “Võ nghệ của Vạn Tam không yếu, nếu như vào nhà thì độ nguy hiểm sẽ tăng cao. Vì an toàn, càng là vì không đánh rắn động cỏ, thế nên thuộc hạ vẫn luôn núp phía xa. Thuộc hạ cũng dám khẳng định, ông ta không phát hiện ra thuộc hạ.”

Phó Thời Hàn gật đầu: “Ngươi làm đúng, thà rằng không bắt được nhược điểm thật sự, cũng không thể để bọn họ nghi ngờ.”

“Sau khi trở về thuộc hạ lại theo dõi một thời gian, ở Kinh thành rõ ràng bọn họ cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng thuộc hạ nghĩ, chuyện của Triệu Minh Ngọc Quận chúa ắt hẳn có liên quan đến bọn họ. Thuộc hạ từng nghe bọn họ nhắc đến, nhưng bọn họ rất cẩn thận.”

Đột nhiên Phó Thời Hàn bật cười, thật sự hắn tuyệt đối không ngờ, bí mật liên quan đến Tứ Vương phủ kia lại là Vạn Tam cấu kết với Minh Y.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đây quả thật cũng là một chuyện lớn cực kì thú vị!

“Vạn Tam, Triệu Minh Y, ngươi nói xem, rơi vào tay ta, các ngươi nên làm thế nào đây?” Phó Thời Hàn mỉm cười rót trà cho mình: “Các ngươi ngừng mọi hành động, đừng theo dõi nữa, ta có dự định mới.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.