Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 173: C173: Chương 173



Vạn Tam phong trần mỏi mệt trở về, nếu không phải bởi vì trước đó hắn ta biết chân tướng sự việc từ chỗ Minh Y, e là đã chết ở ngoài.

Cũng vì con hắn ta chạy đến kịp, hắn ta mới có thể có đủ thời gian để trù tính.

Chỉ là, nó lại vì thế mà mất mạng, nghĩ tới đây, Vạn Tam chỉ cảm thấy đời người luôn khó mà như ý. Ngoại trừ tâm trạng đó, hắn ta cũng sinh ra rất nhiều oán hận với Tứ Vương gia, nghĩ nhiều năm đi theo Tứ Vương gia không nói đến công lao cũng có khổ lao, ông ta lại đối xử với hắn ta như vậy, nghĩ tới giữa người và người thật đúng là không có gì để có thể tin nhau được. Gặp phải chủ tử như Tứ Vương gia, Vạn Tam chỉ cảm thấy mình đúng là bị mù.

Cái chết của con trai là một đả kích mạnh với hắn ta, hắn ta căm hận Tề Vương gia, cũng căm ghét Tứ Vương gia, từ đó lại sinh ra hi vọng mong bọn họ đều đi tìm chết đi. Nếu không phải Tứ Vương phủ còn có Minh Y thì chắc chắn Vạn Tam sẽ không chút do dự lập tức phản bội Tứ Vương gia. Mà Minh Y…

Đợi đến đêm khuya, Vạn Tam lén tới gặp Minh Y. Minh Y đã dự đoán Vạn Tam trở về sẽ gặp mình, nàng ta cũng đã nghĩ xong kế ứng phó. Khi Vạn Tam tới, hắn ta liền thấy Minh Y đang âm thầm rơi lệ với ánh trăng, đúng là đáng thương biết bao.

Vạn Tam vội vàng tiến lên: “Minh Y.” Một tiếng Minh Y này dường như cất giấu ngàn vạn thâm tình. Minh Y bỗng quay đầu rồi tiếp tục rơi lệ.

Nàng ta lẳng lặng nhìn Vạn Tam, cắn môi: “Vạn Tam ca.”

Vạn Tam lập tức tiến lên ôm lấy nàng ta, hai người ôm nhau, Minh Y rơi nước mắt không ngừng, Vạn Tam hỏi: “Ai bắt nạt nàng?”

Minh Y lắc đầu, làm thế nào cũng không chịu nói, khóc một lúc lâu, cuối cùng nàng ta cũng nói: “Vạn Tam ca, là ta không tốt, nếu không phải ta bảo nhi tử huynh đi tìm huynh, hắn sẽ không chết, là ta hại chết hắn. Ta không muốn làm như vậy, huynh chỉ có một nhi tử này, ta khó chịu lắm. Vạn Tam ca, huynh đánh ta mắng ta đi, dù huynh không cần ta nữa, ta cũng không có một câu oán hận, tất cả là do ta sai. Chẳng qua, chẳng qua là ta thật sự quá lo cho huynh, ta nghe lén phụ vương nói sẽ mặc kệ sống chết của huynh, ta không có cách nào, ta cũng không có ai, ta chỉ có thể tìm đến hắn, hai người là cha con, ta chỉ có thể tin tưởng hắn. Ta không có người nào khác có thể tin được, nhưng ta không nói ra ta là ai, sợ hiềm nghi nên ta chỉ có thể làm như vậy, ta chỉ có thể truyền tin nặc danh, ta thật sự không nghĩ sẽ hại chết hắn…” Minh Y khóc lóc thảm thiết, nói năng càng lúc càng lộn xộn, nhưng càng như vậy càng khiến Vạn Tam cảm thấy, Minh Y là một cô nương tốt bụng, nàng ta làm tất cả đều là vì hắn ta.

Vạn Tam chua xót nói: “Mọi chuyện đều có cái số, có lẽ, có lẽ mệnh của nó nên như thế. Người vứt bỏ ta không phải nàng, người đuổi giết ta cũng không phải nàng, nàng có làm gì sai đâu! Nàng tốt với ta, ta biết, nàng làm mọi thứ đều vì tốt cho ta.”

Vạn Tam biết trong lòng Minh Y tràn ngập là hắn, nếu không, nàng ta là một Quận chúa của Vương phủ sẽ không mạo hiểm như vậy.

Minh Y khóc lóc ngẩng đầu: “Không, là ta sai!”

Vạn Tam lắc đầu: “Sao lại là nàng, kẻ nào cũng có thể sai, chỉ riêng nàng không sai, nàng tốt đẹp như vậy, yêu ta như vậy, nếu như không có nàng, cuộc đời này của ta có vinh quang gì đáng nói đâu!”

Vạn Tam cảm thấy, mình và Minh Y đúng là trời đất tạo nên một đôi, nếu không phải như vậy, sao hắn ta lại gặp được nàng, gặp được một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, hắn ta sẵn lòng che chở nàng cả đời.

“Nàng không sai. Từ trước tới nay những việc này nàng đều không làm sai. Ta biết tấm lòng của nàng dành cho ta.”

Minh Y tựa vào lồ ng ngực Vạn Tam mà nức nở, vào lúc hắn ta không nhìn thấy, Minh Y cười lạnh một cách khó hiểu, sau đó lập tức đáng thương mà ngẩng đầu nói: “Vạn Tam ca, con của huynh chết vì ta. Ta sẽ bồi thường cho huynh.”

Vạn Tam khó hiểu nhìn Minh Y, Minh Y nghiêm túc nói: “Ta sẽ bồi thường cho huynh, ta sẽ sinh một đứa con trai cho huynh.”

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh, Vạn Tam ngàn vạn lần không ngờ tới Minh Y lại nói như thế, vấn đề này hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Minh Y lại nói như thế, trong chớp mắt, Vạn Tam cảm thấy lòng mình ấm áp, hắn ta nhìn Minh Y, hỏi: “Nàng biết mình đang nói gì không? Nàng như vậy sẽ có chuyện đó. Mà nếu ta yêu nàng thì sẽ không hại nàng, ta không có gì để báo đáp.”

Minh Y lắc đầu, nàng ta khóc lóc: “Không, trước nay ta không muốn huynh báo đáp gì cả, thứ ta muốn chỉ là có thể ở cạnh huynh, cả đời bên nhau, ta yêu huynh như vậy nên ta muốn ở cạnh huynh.” Minh Y nghiêm túc: “Nếu hiện giờ ta muốn gả cho huynh, tất nhiên không thực tế, nhưng ta có thể mượn danh nghĩa ra cửa lễ Phật để lén sinh con, đến lúc đó huynh ôm về nhà, nói là huynh nhặt được vì thấy nó có duyên, huynh thấy được không?”


Vạn Tam nhìn Minh Y: “Chuyện này rất khó để không lộ tẩy, nàng…” Tuy Vạn Tam cũng muốn có một đứa con chung với Minh Y, nhưng vẫn cảm thấy như vậy không quá ổn thỏa, nếu để Minh Y lấy tính mạng của mình sinh đứa bé ra thì Vạn Tam không làm được.

Minh Y: “Ta có huynh rồi, dù sao ta cũng có huynh. Ta biết huynh sẽ giúp ta. Con của huynh đã chết, ta có trách nhiệm, Vạn Tam ca, để ta sinh một nhi tử cho huynh đi.”

Vạn Tam im lặng…

Cũng không biết qua bao lâu, Vạn Tam đứng dậy mặc quần áo, Minh Y thấy hắn ta như vậy, mỉm cười: “Vạn Tam ca, đi đường cẩn thận.”

Vạn Tam gật đầu: “Nàng yên tâm đi, mấy ngày nay ta sẽ ít tới thăm nàng, tự nàng phải cẩn thận, đừng để người ta nhìn ra điều gì.” Thấy Minh Y muốn truy hỏi, Vạn Tam nói: “Tất nhiên Tề Vương gia sẽ không bỏ qua cho ta, ta sẽ không để ông ta túm được thóp.”

Vạn Tam đã giao chứng cứ bí mật của mẫu thân Tề Vương gia cho Tứ Vương gia, vì lần hộ tống bí mật này đã có rất nhiều người chết oan chết uổng, Vạn Tam có thể không để ý đến tính mạng của những người đó, không để ý những người Tứ Vương gia phái đi, nhưng hắn ta không thể không để ý đến Minh Y, Minh Y tốt như vậy, toàn tâm toàn ý vì hắn ta như vậy.

Minh Y gật đầu: “Ta đã biết.”

Cuối cùng Vạn Tam cũng yên tâm rời đi. Thấy Vạn Tam đi mất, Minh Y cười lạnh: “Đúng là cái thứ ngu xuẩn cùng cực! Sinh con, ngươi lại còn để ta sinh con cho ngươi, ngươi là cái thá gì!”

Nói xong, Minh Y cười còn to hơn.

Nghĩ đến Vạn Tam đã tìm được bí mật của Tề Vương gia, Minh Y càng hưng phấn hơn.

Trước giờ nàng ta không nghĩ tới mình có thể lấy được nhiều như vậy, nhưng giờ xem ra mọi thứ đều dễ như trở bàn tay. Giờ phút này, Minh Y cảm thấy, mình đang nắm giữ bí mật khó lường của bọn họ.



Minh Y bên này càng thêm đắc ý, nhưng không dám thể hiện nhiều ra ngoài. Dù như vậy, Minh Y vẫn rất muốn gặp đám A Cẩn một lần, tuy biết không thể nói nhiều hơn, nhưng Minh Y lại cứ muốn gặp bọn họ một lần. Nàng ta có thể khinh bỉ bọn họ trong lòng, nàng ta có thể lẳng lặng nhìn đám ngốc đó đắc ý mà không biết cơn bão mới đã sắp tới.

Hơn nữa… Bởi vì những gì đã làm, Hứa U U đã hoàn toàn bị Tứ Vương gia ghét bỏ, còn Minh Y dựa vào sự giúp đỡ của Vạn Tam đã nắm giữ được hậu viện Vương phủ, nghĩ đến những di nương của phụ thân đều phải tới nịnh bợ mình, Minh Y thật sự cảm thấy không còn gì tốt hơn.

“Thiệp đã được đưa chưa?” Thấy nha hoàn trở về, Minh Y hỏi.

Nàng ta gửi thiệp mời đến các phủ, mở tiệc chiêu đãi mọi người.

Nha hoàn gật đầu: “Đều đã được đưa rồi.”

Minh Y mỉm cười: “Lục Vương phủ thì sao? Cũng đã đưa rồi à?” Từ khi Minh Ngọc chết, nàng ta cảm thấy đối thủ của mình đã từ Minh Ngọc biến thành A Cẩn. A Cẩn có gì tốt hơn nàng ta đâu, vì sao lại được Hoàng thượng yêu thích, cũng được Ngu Quý phi yêu thích, chẳng qua chỉ là biết nịnh bợ thôi.

Nghĩ vậy, Minh Y càng cảm thấy ghét A Cẩn.


Nha hoàn chần chừ một chút, nói: “Bên Gia Hòa Quận chúa nói sẽ không đến. Ừm, Gia Tường Quận chúa cũng sẽ không đến.”

Minh Y vừa nghe lập tức ném cây lược trong tay ra ngoài: “Không đến, dựa vào cái gì mà bọn họ không đến. Ta đã gửi thiệp, sao bọn họ dám!”

Nha hoàn co rúm đứng một bên, đáp: “Quận chúa, Gia Tường Quận chúa, qua một thời gian Gia Tường Quận chúa nữa sẽ thành thân, nghe nói, bọn họ bận chuyện thành thân này, mà Gia Hòa Quận chúa là muội muội nàng ta, đương nhiên phải giúp đỡ nhiều. Nô tỳ thấy chưa chắc bọn họ đã nói dối. Đám Gia Tường Quận chúa vốn dĩ không hay tham gia yến hội của các danh môn tiểu thư khác.” Nha hoàn cảm thấy, chuyện này chưa hẳn là thoái thác.

Minh Y cười lạnh: “Ngươi nói chuyện thay bọn họ nhiều nhỉ.”

Đầu nha đầu lắc như trống bỏi: “Thật sự không phải. Quận chúa, ngài cẩn thận ngẫm lại đi, trừ phi Thôi Mẫn mời, còn lại Gia Hòa Quận chúa thật sự không muốn tham gia yến hội của người khác lắm.”

Minh Y cẩn thận nghĩ lại, hình như thật sự như thế.

Minh Y cười lạnh: “Đều là tiện nhân, đám bọn nó đều là tiện nhân. Oánh Nguyệt như vậy, A Cẩn như vậy, Thôi Mẫn càng là như vậy. Sao bọn nó không đi tìm chết hết đi!”

Minh Y căm ghét đám A Cẩn, trong lòng đã hận bọn họ tới cực điểm, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa nàng ta và Minh Ngọc chính là, Minh Ngọc bày hết lên nét mặt, ả ta không ngừng để mọi người biết ả căm hận A Cẩn bao nhiêu. Mà Minh Y lại không phải, dù cho trong lòng nàng ta mắng rất nhiều, mặt ngoài lại vẫn là dáng vẻ muội muội tốt, đây chính là nàng ta!

“Ta sẽ không để bọn nó sống tốt.” Minh Y nói với vẻ hung tợn.

Mà lúc này, xa xa ở Lục Vương phủ, A Cẩn hắt xì hai cái, nàng tỏ ra đáng thương nhìn về phía Lục Vương phi, nói: “Mẫu thân, mẹ nói xem ai đang mắng sau lưng con! Không phải Minh Y đó chứ?”

Lục Vương phi lập tức nở nụ cười, bà nói: “Sao lại là Minh Y, chỉ bởi vì con từ chối tiệc chiêu đãi của nó?”

A Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, lòng dạ Minh Y vô cùng hẹp hòi, nàng ta vốn dĩ đã hận con thấu xương. Lúc này còn không phải đang mắng sau lưng con sao?” A Cẩn cười tủm tỉm.

Lục Vương phi cười: “Con đó, nếu như nó không phải người tốt, con cứ cách xa nó ra là được.”

Lúc ban đầu Lục Vương phi đã cảm thấy đứa bé Minh Y này có hơi kì lạ, hình như nó vốn không hề ôn hòa dịu ngoan như cái vẻ nó thể hiện ra bên ngoài. Nhưng nghe A Cẩn kể, bà mới biết, thì ra Minh Y có cái loại nhân phẩm đó.

Nữ hài tử có tính cách như vậy, Lục Vương phi không cho rằng nó sẽ có kết cục gì tốt.

“Đương nhiên con sẽ không đến gần nàng ta, chỉ là, con nghĩ nàng ta không nghĩ như vậy đâu. Đương nhiên, nàng ta cũng không nhảy nhót được mấy ngày nữa. Hiện tại con đang rất tò mò, nếu bí mật của nàng ta bị người khác biết thì nàng ta sẽ thấp thỏm bất an như thế nào đây!”

Bí mật? Lục Vương phi nhíu mày.

A Cẩn ghé sát tai Lục Vương phi, nói thầm mấy câu, Lục Vương phi không thể tin nổi mà nhìn nàng, hỏi: “Con… Con nói đều là thật sao?”


A Cẩn gật đầu: “Đúng ạ, Phó Thời Hàn kể cho con đó!”

Lục Vương phi im lặng hồi lâu, nói: “Hai người các con, khi rảnh rỗi thảo luận những chuyện gì vậy hả?”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Chuyện gì chúng con cũng thảo luận, thật ra là, thảo luận tin tức tình ái gì đó không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là, chúng con có thể lấy được gì từ đó, con tin chắc chắn mẫu thân hiểu.”

Lục Vương phi cười bất đắc dĩ.

“Đúng rồi, ta nghe nói Thôi Mẫn gửi thư cho con.” Lục Vương phi đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, mấy hôm trước đã đến đây rồi, bảo là bên chỗ nàng ấy vẫn ổn. Mẹ cũng biết đó, Thôi Mẫn này thật ra vẫn khá hòa hợp với người khác, Lý thần y đối xử không tệ với nàng ấy. Thôi Mẫn còn muốn bái Lý thần y làm thấy đấy, nhưng Lý thần y không muốn cho lắm.”

Nói đến chuyện này, A Cẩn suy nghĩ, Thôi Mẫn tình nguyện trúng độc rời khỏi Kinh thành, lại muốn ở bên cạnh Lý thần y, có phải là cũng muốn học y không? Có lẽ đây là nút thắt khó gỡ trong lòng nàng ấy ở kiếp trước.

Tuy nàng ấy đã nhận định Triệu Cẩn Ngôn này không phải nam nhân nàng ấy yêu, nhưng Lý Tố Vấn lại vẫn là Lý Tố Vấn đó, đại khái trong lúc vô thức thay đổi, Thôi Mẫn vẫn muốn học theo Lý Tố Vấn, học tất. cả mọi thứ.

Có lẽ nàng ấy cũng không biết mình hâm mộ Lý Tố Vấn dường nào.

A Cẩn nhìn Lục Vương phi hỏi: “Sao mẫu thân lại hỏi con chuyện này?”

Lục Vương phi nghĩ đến, im lặng một chút rồi nói: “Trong lúc lơ đãng Nhị bá mẫu của con đã từng hỏi ta, lúc ấy ta đã nghĩ, vì sao tẩu ấy lại hỏi đến. A Cẩn, chắc con biết nhỉ?”

Lục Vương phi cảm thấy, mình đã lớn tuổi như vậy rồi nhưng sao cái gì cũng không biết, lại nhìn A Cẩn, còn trẻ như vậy mà chuyện gì cũng rõ ràng, thông suốt.

Quả nhiên, vẫn là vì Phó Thời Hàn sao?

A Cẩn cắn môi: “Đại để là vì, là vì Cẩn Ninh ca ca có hơi thích Thôi Mẫn chăng? Nhưng bọn họ không có khả năng đâu!” A Cẩn nói như vậy.

Lục Vương phi ngẩn ra, sau đó thở dài: “Hai bọn nó, không phù hợp lắm.”

A Cẩn bị lời của Lục Vương phi làm cho sửng sốt một chút, sau đó nói: “Vì sao ạ?”

Lục Vương phi cười tủm tỉm nhìn A Cẩn, nói: “Sao con lại hiểu nhưng giả vờ hồ đồ với ta vậy? Thật ra chúng ta đều biết, Thôi Mẫn thích Cẩn Ngôn.”

A Cẩn lập tức sợ ngây người, nàng cho rằng chưa có ai biết, nhưng Lý Tố Vấn biết, mẫu thân nàng cũng biết, bọn họ đều biết.

A Cẩn hơi há mồm, khuôn mặt nhỏ ngây ra như phỗng.

Đại để thấy A Cẩn như vậy nên Lục Vương phi nở nụ cười: “Cẩn Ngôn là người thân của ta, Tố Vấn cũng là người thân của ta, con càng là người thân của ta, phản ứng của các con đã đủ nói lên chuyện này. Có lẽ người khác không biết, nhưng ta không phải người khác, ta là người thân nhất của các con, sao ta không biết các con có tính cách gì chứ!”

A Cẩn cười khổ: “Con cho rằng kỹ thuật diễn của mình rất tốt, nhưng thực tế không phải vậy!”

Lục Vương phi cười: “A Cẩn rất tuyệt.”


A Cẩn tặc lưỡi, sau đó nằm bò trên bàn: “Rất nhiều tình cảm đều sẽ hóa thành mây bay.”

Lục Vương phi không tỏ ý kiến.

“Khởi bẩm Vương phi, Phó công tử tới.”

Phó Thời Hàn cầu kiến, Lục Vương phi nói để hắn đi vào, tất nhiên Thời Hàn biết A Cẩn đến đây, nhìn dáng vẻ nhỏ bé cười tủm tỉm của nàng mà nói: “Bái kiến Lục thẩm.”

Ánh mắt lại lén nhìn A Cẩn, dáng vẻ cô gái nhỏ này khiến Lục Vương phi cảm thấy buồn cười không thôi.

Bà nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, biết tình cảm của hai đứa tốt rồi.”

A Cẩn xì một cái bật cười: “Nếu mẫu thân đã nói không sao thì Thời Hàn ca ca đến đây đi, ngồi bên cạnh ta.”

Phó Thời Hàn nhìn A Cẩn, cảm thấy tiểu cô nương trước mặt này, hôm nay không bình thường lắm. A Cẩn hơi chu môi, xẵng giọng: “Huynh không ngồi bên cạnh ta, sao ta nói cho huynh tin tức huynh rất muốn biết được?”

Nói vậy, Thời Hàn lập tức hiểu ngay, hắn nhìn về phía Lục Vương phi, Lục Vương phi cười bất đắc dĩ: “Ngồi đi ngồi đi! Nhìn ta làm chi.”

Về chuyện này, Thời Hàn tỏ ra rất hiểu. Lấy lòng mẹ vợ rồi, tiểu cô nương còn trốn đi đâu được, ha ha!

Thời Hàn ngồi bên cạnh A Cẩn, A Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn: “Huynh là thánh nịnh nọt!”

Thời Hàn cười vô hại, không phản bác, nhưng dáng vẻ dịu dàng kia gần như muốn khiến A Cẩn ngấy chết. A Cẩn nhìn Thời Hàn, hắng giọng, nàng vặn khăn: “Ừm, ta và cha mẹ ta đã thương lượng rồi.”

Thời Hàn: “Ừ?” Giọng nói thanh nhã thật là thấm lòng người, A Cẩn nghĩ, Phó Thời Hàn là tên yêu nghiệt, nếu tính cách hắn tốt hơn một chút, chắc chắn sẽ làm điên đảo muôn vàn thiếu nữ. Có điều như hiện tại… cực kỳ tốt!

Ha ha, chỉ có như vậy, mới có thể chỉ mình nàng “cố gắng” chấp nhận hắn. Xem nàng đáng thương chưa kìa, là cố gắng đó!

Nàng đang cứu vớt mọi người đó!

A Cẩn ưỡn ngực, Thời Hàn nhìn qua, trong mắt thoáng qua ý cười.

A Cẩn lấy đủ dũng khí, nói: “Phó Thời Hàn, ta nói với huynh, ta quyết định, muốn thành thân với huynh sớm một chút.”

Thời Hàn đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nghe A Cẩn nói như vậy hắn vẫn vui sướng không thôi, trong lòng hắn tựa như có một đóa hoa xán lạn nở rộ. Hắn cong khóe miệng, cười tươi rói: “Muội muốn thành thân với ta?”

A Cẩn liếc hắn: “Thật đáng thương, chỉ lớn hơn ta mấy tuổi mà lại mắc chứng hay quên của người già, ngay cả nói cũng không nghe được rõ. Thật đáng thương, chậc chậc! Ta đúng là đang cứu người trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, tình cảm quá cao thượng!”

Thật ra A Cẩn cũng hồi hộp, nếu không, sao nàng lại gần như vò nát cái khăn được?

Nàng nhìn Thời Hàn, hơi hất cằm: “Huynh vui không?” Sao trong giọng nói còn có vài phần ép buộc vậy?

Thời Hàn mặt đầy tươi cười, cứ như vậy mà nhìn A Cẩn, cho đến khi gần như khiến A Cẩn phát hờn, cuối cùng Thời Hàn cũng mở miệng: “Có thể cưới muội là phúc ta tu luyện mười đời!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.